Tây Lam Yêu Ca

Chương 153

Bát hoàng huynh!” Nhìn thấy nam nhân tao nhã làm người ta có cảm giác như mộc xuân phong đi nhanh tới trước mặt mình, Thất Nguyệt vô thức lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm mà chính bản thân cũng không nhận ra.

“Thất Nguyệt, sao ngươi lại ở đây? Ta tìm ngươi thật lâu rồi a.”

“Bát hoàng huynh, ngươi tìm ta à? Làm sao vậy?” Nghe âm thanh vẫn ôn hòa mềm nhẹ vang lên bên tai, Thất Nguyệt nhìn nam nhân tuấn mỹ ôn nhu trước mắt, không khỏi hỏi.

“Cũng không có chuyện gì lớn, chính là phụ hoàng dặn dò cần chú ý vài chuyện liên quan tới yến hội long trọng cử hành tối nay. Vừa rồi ta tới tẩm cung tìm ngươi, kết quá cung nữ lại nói ngươi không ở.” Đối với nụ cười dịu dàng của thanh niên diễm lệ, Đông Lăng Phi Liêm cũng bất giác tự nhiên nói.

Bởi vì lần này thành viên hoàn tộc của tất cả các quốc gia trên Thương Lam đại lục đều đến nên Đông Lăng vương rất coi trọng yến hội này, không cho phép xảy ra chút sơ sót nào.

Huống chi, Tây Lam Lam đế, Nam Khê Ám hoàng, còn có Bắc Tang hoàng đế bệ hạ đã một bó tuổi kia đều không phải người có thể dễ dàng đắc tội. Cho dù Đông Lăng vương cáo già cỡ nào tuyệt đối cũng không cho phép người ta có cơ hội cười nhào Đông Lăng quốc là chiêu đãi không chu toàn hay keo kiệt.

Lần này Đông Lăng quốc làm chủ nhà, mượn truyền thuyết thánh vật Đông Lăng quốc mời tất cả các quốc gia trên Thương Lam đại lục.

Như vậy có thể giảm căng thẳng giữa tứ đại quốc, đồng thời bớt áp lực từ các quốc gia khác đối với Đông Lăng, lại còn hấp dẫn được phần lớn ánh mắt, làm chấm dứt triệt để màn tranh đấu sống chết trong hoàng thất lúc này.

Tuy biết làm vậy, kết quả có thể phát sinh những chuyện không thể đoán trước cùng rất nhiều phiền toái không cần thiết, bất quá Đông Lăng vương rất kích động cùng mong chờ rất lớn với quyết định này của mình.

Dù sao, sự kiện lần này có thể nói là chưa từng có, là tụ hội các quốc gia trên Thương Lam đại lục.

Mà có thể tổ chức một sự kiện như vậy cũng làm Đông Lăng vương có được hư vinh rất lớn.

Là do lão kêu gọi cùng tổ chức mới có thể cử hành một sự kiện rầm rộ như vậy trên đại lục a! Này tuyệt đối là một sự kiện lớn khó quên hiếm có trong sử thi Thương Lam đại lục. Mà chính mình, Đông Lăng quốc vương chính là người thực hiện.

Đối với tư tâm của Đông Lăng vương, Đông Lăng Phi Liêm có thể đoán được vài phần, bất quá hắn cũng không ngốc mà phá vỡ hưng trí của phụ hoàng.

Huống chi, phụ hoàng trời sinh đa nghi, hiện giờ càng lớn tuổi thì lại càng trầm trọng. Cho dù mình là nhi tử thì sao, bất quá cũng chỉ là một hoàng tử chảy huyết mạch của phụ hoàng mà thôi.

Hoàng tử, cho tới bây giờ không thiếu nhất chính là hoàng tử!

Này, có tính là bi ai không!

“Đúng rồi, Thất Nguyệt, vị này là?”

Ánh mắt ảm đạm, bên trong có chút u buồn khó có thể che dấu, nhưng cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt. Ngay sau đó, Đông Lăng Bát hoàng tử lập tức khôi phục phong độ tao nhã ôn hòa bình thường, làm người ở gần đều cảm thấy ấm áp như ánh mặt trời.

Này có lẽ chỉ là lớp mặt nạ của Đông Lăng Bát hoàng tử mà thôi, nhưng quả thực nó làm người ta rất khó nảy sinh chán ghét.

Từ lúc hắn xuất hiện, ánh mắt Huân nhi liền một mực đánh giá người này, bất quá trong lòng không có tình tự gì đặc biệt.

Vị này rõ ràng là Đông Lăng hoàng tử có dung mạo cùng dáng người tốt nhất, cả người tỏa ra khí chất cao quý bất phàm, làm người ta vô thức nảy sinh thần phục cùng cung kính.

Dù sao huyết thống hoàng tộc vẫn rất ưu tú, đứa nhỏ sinh ra tự nhiên không thể bình thường. Hơn nữa, nhiều năm hun đúc lễ nghi hoàng tộc cung đình, tự nhiên sẽ càng lộ ra cao quý cùng tôn vinh.

Huống chi, vị Đông Lăng Bát hoàng tử này để lại ấn tượng rất rốt, không cao ngạo càn rỡ như Đông Lăng Tam hoàng tử. Một người ôn hòa ấm áp tự nhiên sẽ làm người ta vô thức muốn thân thiết.

“A, Bát hoàng huynh, vị này chính là Tây Lam Cửu hoàng tử điện hạ, nhi tử được sủng ái nhất của Lam đế bệ hạ mà ta từng nói với ngươi.” Thất Nguyệt chú ý tới ánh mắt Bát hoàng huynh dừng lại trên người tuyệt mỹ thiếu niên đứng cạnh, không khỏi mở miệng giới thiệu.

“Đây là Tây Lam Cửu hoàng tử điện hạ? !” Quả nhiên là vị hoàng tử nghe đồn là tuyệt mỹ diêu dị hệt như tinh linh của Tây Lam. Nhìn thiếu niên xinh đẹp tuyệt luân trước mắt, trong mắt Đông Lăng Phi Liêm không khỏi lộ ra một tia hiểu rõ.

Dung nhan dị thường tinh xảo, đẹp đến mức làm người ta thất thần thật lâu, hơn nữa trên gương mặt tuyệt sắc kia còn có một đôi mắt mộng ảo lóng lánh làm người ta không thể dời mắt. Nhất là mái tóc dài ngân sắc hiếm thấy lại dị thường yêu dị kia, thật sự làm người ta có cảm giác không chân thật.

Mê ly mà lại mông lung, giống như ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng không thể chạm tới trên bầu trời. Có thể ngước nhìn nhưng không thể cảm giác thật sự.

Mà càng làm Đông Lăng Phi Liêm chú ý chính là trên phần trán bóng loáng trắn nõn của thiếu niên thế nhưng có một vòng trang sức dị thường tinh xảo lại tràn ngập hơi thở thần bí. Một chiếc vòng có hình dạng đóa hoa vô cùng xinh đẹp.

Cả đóa hoa màu đen óng ánh xinh đẹp hệt như hắc diệu thạch làm người ta cảm thấy thần bí. Nhất là hình dáng của nó hệt như một vòng hoa in lên trán thiếu niên, đẹp đến bất thường.

Huống chi bản thân thiếu niên đã là một vật chói sáng.

Bất quá đó là loài hoa gì, sao đến giờ hắn chưa từng thấy hay nghe nói tới? Hơn nữa hắn bất quá chỉ muốn nhìn kĩ nó một chút thôi, không ngờ đột nhiên có một thoáng hoảng hốt, giống như cảm giác bị hấp dẫn mãnh liệt làm linh hồn vô thức trầm luân.

Lúc lấy lại tinh thần, Đông Lăng Phi Liêm không khỏi có chút cổ quái nghĩ tới vị Tây Lam tuyệt mỹ hoàng tử nổi tiếng đã lâu kia.

Minh nguyệt của Tây Lam sao? Người này quả thực hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu đó. Cho dù thiếu niên chỉ lẳng lặng đứng đó nhưng vẫn như cũ làm người ta không thể dời mắt.

Hơn nữa từ người thiếu niên, Đông Lăng Phi Liêm không hiểu sao lại cảm thấy nguy hiểm.

Từ nháy mắt nhìn thấy Thất Nguyệt, Đông Lăng Phi Liêm kỳ thật đã chú ý tới thiếu niên dị thường chói mắt ở bên cạnh Thất Nguyệt.

Tuyệt mỹ thiếu niên cả người tản ra hơi thở yêu dị mị hoặc như vậy, vô luận đứng ở đâu người khác cũng không thể bỏ qua sự tồn tại. Huống chi, nơi bọn họ đang đứng cũng cách Tây Ngô cung không quá xa.

Tây Ngô cung là nơi phụ hoàng an bài cho Tây Lam Lam đế trụ lại lần này, Đông Lăng Phi Liêm sao có thể không biết.

Huống chi, trong thời gian tại vị hai mươi năm, Lam đế bệ hạ đã đưa Tây Lam đạt tới thời kì cường thịnh trước nay chưa từng có, làm các quốc gia trên Thương Lam đại lục đều kiêng kị.

Nam nhân có thực lực cường hãn như vậy lại là một đế vương anh minh thần võ, Đông Lăng Phi Liêm sao có thể không kính sợ từ tận đáy lòng, thậm chí là sùng bái!

Mà lần này phụ hoàng thế nhưng lại để Thất Nguyệt đi nghênh đón đoàn người Lam đế bệ hạ, Đông Lăng Phi Liêm tuy cảm thấy kì quái cùng kinh ngạc, bất quá cũng khá mong chờ.

Dù sao, có thể quan sát đế vương tính cách lạnh lùng thực lực cường đại kia ở khoảng cách gần như vậy, đối với Thất Nguyệt cũng là một cơ hội tốt, không phải sao?

Tây Lam chính là quốc gia đứng đầu trong tứ đại quốc của Thương Lam đại lục a.

Bất quá, đối với chuyện Thất Nguyệt sớm như vậy đã tới tìm Tây Lam Cửu hoàng tử điện hạ, Đông Lăng Phi Liêm cảm thấy có chút khó tin. Bởi vì Thất Nguyệt không phải người có tính tình nhiệt tình như vậy!

Nhìn thanh niên diễm lệ thế nhưng lại dị thường ôn nhu chăm chú nhìn Tây Lam Cửu hoàng tử điện hạ, Đông Lăng Phi Liêm không khỏi nhíu mày.

Ánh mắt Thất Nguyệt nhìn thiếu niên tuyệt sắc khuynh thành kia làm hắn rất không thoải mái, trong lòng thế nhưng có chút khó chịu khó hiểu.

Đôi mắt long lanh ánh nướ, phong tính vạn chủng kia lại có lúc nhu tình như nước với người khác như vậy.

“Thất Nguyệt, vừa nãy hình như ta thấy quốc sư vội vàng xuất cung.”

Ánh mắt sâu thẳm chăm chú nhìn Thất Nguyệt, Đông Lăng Phi Liêm khẻ nói một câu thành công kéo lại ánh mắt của thanh niêm diễm lệ rời khỏi Tây Lam Cửu hoàng tử điện hạ.

“Cái gì, Bát hoàng huynh, quốc sư xuất cung?” Có chút kinh ngạc quay đầu lại, Thất Nguyệt nhíu mày nhìn nam nhân ôn hòa đứng bên cạnh.

Quốc sư thế nhưng lại xuất cung vào lúc này? Phải biết đêm nay là yến hội long trọng tổ chức vì khách quý đến từ các quốc gia, quốc sư cũng bị phụ hoàng an bài trong cung. Thế nhưng hiện giờ hắn lại rời đi?

Thất Nguyệt nghĩ không ra! Chẳng lẽ có chuyện gì sao?

Bởi vì gần nhất quốc sư cùng Đông Lăng Quân Nghêu tựa hồ đã đạt thành hiệp nghị gì đó, vì thế Thất Nguyệt luôn âm thầm chú ý từng cử động của quốc sư. Dù sao, Tam hoàng huynh luôn hận không thể giết chết mình a.

“Hình như phủ quốc sư xảy ra chuyện, ta thấy sắc mặt hắn xanh mét.” Lúc rời khỏi cung Thất Nguyệt, Đông Lăng Phi Liêm vô tình thấy quốc sư lạnh lùng kia vội vàng đi ra hướng ngoài cung.

Mà căn cứ theo mật thám truyền tin, hình như quốc sư có một vị đệ đệ đến kinh thành, hơn nữa còn trụ ở phủ quốc sư. Nghe nói, vị đệ đệ kia bất quá chỉ mới bảy tám tuổi, bộ dáng rất yêu dị, làm người ta vừa nhìn liền lạnh run.

Việc quốc sư xuất cung liệu có liên quan gì đến đệ đệ kia không?

Mà Thất Nguyệt cùng Đông Lăng Phi Liêm đều chìm vào suy tư, ai cũng không để ý lúc bọn họ nói tới từ ‘quốc sư’, cơ thể thiếu niên tuyệt mỹ đứng bên cạnh thoáng chốc cứng đờ cùng ngoan lệ.

“Quốc sư?” Huân nhi cúi đầu, cái miệng nhỏ nhắn đỏ au khẽ phun ra hai chữ.

Đông Lăng quốc sư, huynh trưởng của mình a! Ha hả, người huynh trưởng mình từng tin tưởng nhất! Huynh trưởng… huynh trưởng…
Bình Luận (0)
Comment