Nhìn gương mặt bình tĩnh tiêu sái của thiếu niên trên đài, ngay cả Huân nhi cũng không thể không thừa nhận Mạc Lạc Nhật đã không còn là thiếu niên ngây thơ hay ngượng ngùng làm việc có chút lỗ mãng lúc trước.
Mạc Lạc Nhật biến hóa rất lớn, có thể nói là kinh người. Chỉ sợ đám bạn đồng niên của hắn, thậm chí là thân nhân cũng nhận không ra.
Huân nhi nhìn thiếu niên dưới hội trường, không khỏi cẩn thận đánh giá thiếu niên đã biến đổi hoàn toàn sau khi mình rời khỏi học viện không lâu trước mắt.
Chỉ thấy trừ bỏ khí tức trở nên cường đại cùng áp bách, dung mạo của Mạc Lạc Nhật cũng thay đổi.
Trước kia vốn là một thiếu niên thanh tú sáng sủa thì hiện giờ lại tăng thêm phần nhu hòa tuyệt mỹ.
Thậm chí nếu cẩn thận quan sát, ngươi thậm chí còn phát hiện khóe mắt thiếu niên thế nhưng có chút quyến rũ yêu nhiêu, thanh lệ thoát tục.
Vốn là một thiếu niên thực thanh tú tựa hồ trở nên diễm lệ, hệt như ánh trăng mông lung mờ ảo vừa tỉnh giấc, làm người ta vừa nhìn qua liền cảm thấy miệng lưỡi khô, trong lòng cũng có chút khô nóng khó chịu.
Nhưng bất quá chỉ trong nháy mắt, thiếu niên yêu nhiêu ngay trước mắt mọi người đột nhiên lại trở nên thuần khiết khả ái, thực làm người ta nghi ngờ lúc nãy mình vừa bị ảo giác.
Mà ngoại trừ Mạc Lạc Nhật, ở phía khác của đài thi đấu là một học viên của Úc Thu Lan học viện đang bước lên.
Huân nhi nhìn học viên Úc Thu Lan, đối thủ của Mạc Lạc Nhật thì không biết vì sao không thích nổi.
Nam tử kia thoạt nhìn ôn nhu văn nhã, luôn mang theo nụ cười trên gương mặt, hệt như một vị quý tộc ưu nhã thong dong. Nhưng nụ cười hệt như chưa bao giờ biến hóa kia làm Huân nhi cảm thấy thực giả tạo, làm người ta chán ghét.
Hơn nữa, Huân nhi nhíu mày, không biết vì sao nụ cười của học viên Úc Thu Lan kia có vẻ thực ôn nhu nhưng bé vẫn cảm thấy có chút xem thường cùng cao ngạo của đám quý tộc lẫn trong đó. Mặc dù đối với đám đệ tử quý tộc thì đây là chứng bệnh quá thông dụng.
Mà lúc này, chỉ thấy nam tử cười đến ôn hòa kia của học viện Úc Thu Lan bước lên đài, tự giới thiệu với thiếu niên mỉm cười ngại ngùng, thậm chí có chút khẩn trương đối diện.
“Ta là Thủy Nguyệt Kiến của Úc Thu Lan, xin chỉ cháo.”
“Xin chào, ta là Mạc Tà… a, xin lỗi, là Mạc Lạc Nhật của Tây Diệp La học viện. Ta quên mất tên mình hiện giờ là Lạc Nhật.”
Bên dưới khán đài vang vọng giọng nữ gào thét ‘Thủy Nguyệt đại nhân’ thực chói tai, thiếu niên Mạc Lạc Nhật cười ngượng ngùng nói với nam tử ưu nhã.
“Vậy, chúng ta bắt đầu đi.”
Ánh mắt lóe sáng, Thủy Nguyệt Kiến vẫn sừng sững như một ngọn núi không hề nhúc nhích, bất quá toàn thân bắt đầu phòng bị.
Mặc dù Thủy Nguyệt Kiến rất tự tin về thực lực bản thân, nhưng cũng chưa bao giờ chấp nhận việc mình sẽ thua người khác. Chính là thiếu niên Mạc Lạc Nhật của Tây Diệp La học viện này lại làm hắn có áp lực rất lớn. Mạc dù bộ dáng thiếu niên có vẻ rất đơn thuần nhưng Thủy Nguyệt Kiến lại không cảm thấy vậy.
Nếu người này thực sự vô hại như vẻ ngoài thì sao Tây Diệp La học viện lại phái hắn tham dự cơ chứ.
Phải biết, lần thi đấu trao đổi này không giống trước kia, nó là trận đấu, thậm chí có thể nói là mặt mũi quốc gia, có ý nghĩa phi thường trọng yếu.
Vì thế lần này, học viện Úc Thu Lan bọn họ mới xem trọng như vậy, phí rất nhiều tâm tư. Ngay cả những người tham dự lần này đều có thực lực khó có thể tưởng tượng hoặc là hậu duệ của gia tộc có huyết mạch cổ xưa.
Vốn viện trưởng ký thác nguyện vọng rất lớn với tiểu thiếu niên nhà Dạ Vô, ai cũng biết gia tộc này có huyết thống cường đại, linh hồn tràn đầy huyết tinh cùng khủng bố mà người ta khó có thể ức chế. Bằng không, Dạ Vô Tàn Mang cũng không trở thành ‘Lục Sát tướng quân’ mà người người đều kính sợ.
Mặc dù Dạ Vô Tê Hoa vẫn chưa thức tỉnh huyết mạch Sát Lục cổ xưa nên vẫn còn rấy non nớt yếu đuối, nhưng lỡ đâu vì cuộc thi lần này mà tiểu hài tử nhà Dạ Vô kia bị ép phải thức tỉnh thì sao.
Bất quá cho dù lão viện trưởng tính toán tốt cỡ nào thì kế hoạch vĩnh viễn không theo kịp biến hóa, tiểu hài tử nhà Dạ Vô thế nhưng bỏ nhà chạy đi! Hơn nữa thoáng cái đã biến mất chẳng biết chạy tới nơi nào.
Thế là lão viện trưởng không còn cách nào chỉ có thể từ bỏ gia hỏa có tiềm lực vô hạn kia mà tuyển chọn một người khác trong học viện.
Đương nhiên, đối với việc này Thủy Nguyệt Kiến không để tâm lắm.
Dù sao, mặc dù bọn hắn đều là đệ tử của học viện nhưng số lần hắn gặp tiểu hài tử nhà Dạ Vô cũng không nhiều, mà gia tộc Dạ Vô cùng gia tộc Thủy Nguyệt bọn hắn cũng không qua lại thân thiết.
Với con đường quân sự của Dạ Vô gia tộc cùng chính trị của Thủy Nguyệt gia tộc, giữa bọn hắn kỳ thực không có điểm chung nào. Ngược lại, nếu phải so sánh xem gia tộc nào thân thiết với Dạ Vô nhất thì chính là gia tộc Trảm Huyết nổi tiếng thiết huyết.
Ít nhất, trong mắt Dạ Vô Tê Hoa, gia tộc Trảm Huyết lưng hùm vai gấu có vẻ thô cuồng hoạt nhìn dễ tiếp cận hơn đám Thủy Nguyệt nham hiểm luôn giả vờ thân thiết ôn hòa.
Hơn nữa, xem bộ dáng của đại ca cùng Trừu Đao, Dạ Vô Tê Hoa càng hi vọng tương lai mình trưởng thành cũng cường tráng như vậy.
Thế là, tiểu hài tử nhà Dạ Vô mỗi ngày đều âm thầm cầu nguyện, hi vọng huyết mạch tiềm ẩn trong cơ thể có thể mau mau thức tỉnh để hắn có thể xây dựng nghiệp lớn như đại ca.
Đương nhiên, đối với thân thể yếu nhớt của thiếu niên lúc này thì đó vẫn chí là hi vọng xa vời.
Trở lại đài thi đấu.
Mạc Lạc Nhật không hổ là hắc mã của Tây Diệp La học viện, chỉ thấy từ lúc thiếu niên rút thanh kiếm đeo sau lưng thì khí chất liền thay đổi, làm người ta cảm thấy khiếp sợ. Nhất là hào quang lóng lánh sắc tím tỏa ra từ thân kiếm, Huân nhi cảm giác được sự tàn bạo.
Mặc dù có thêm một chút nhu hòa, một chút áp bách nhưng vẫn không thể lấn át được lệ khí vốn có. Bởi vì bị phong ấn quá lâu, hoặc vì mất đi oán khi vốn có của nó.
Hiện giờ, chủ nhân của nó rốt cục cũng trở về.
Mạc Tà kiếm cũng thức tỉnh.
Kết quả của trận này, từ lúc Mạc Lạc Nhật rút Mạc Tà kiếm thì đã có thể đoán được người chiến thắng. Dù sao, Thủy Nguyệt Kiến mặc dù có thể xem là thiên tài hiếm có nhưng không thể nào so sánh với thiếu niên cầm Mạc Tà Kiếm đã trải qua biết bao tuế nguyệt này.
Nhìn những trận đấu nối tiếp bên dưới, Huân nhi không khỏi nghĩ: lần này Tây Diệp La có thể xem là làm bừa không a, dám công khai khi dễ đám tiểu bối như vậy?
Dù sao, những người được Tây Diệp La học viện phái đi lần này đều là những kẻ có thực lực mạnh đến biến thái. Thân phận thần bí không nói, lại toàn là những kẻ sống lâu đến bất thường, thậm chí có cả chuyển kiếp.
Nhất là lúc Huân nhi nhìn thấy biểu ca Phong Vô Kỳ trầm ổn cao ngất như một ngọn thái sơn sừng sững thì ý tưởng trong lòng bé lại càng rõ ràng hơn.
Lần thi đấu này ở Úc Thu Lan không biết thuần thúy là trùng hợp hay có người cố tình sắp xếp, Úc Thu Lan cùng Tây Diệp La học viện đụng nhau tới bốn trận.
Trừ bỏ trận bắt đầu của Trảm Huyết Minh với Lãnh Hạ La, Thủy Nguyệt Kiến với Mạc Lạc Nhật thì vẫn còn Phong Vô Kỳ và cuối cùng là Hắc Nguyệt.
Hắc Nguyện hiện giờ vẫn chưa lên đài, sau lượt Mạc Lạc Nhật là biểu ca Phong Vô Kỳ của Huân nhi.
Phong Vô Kỳ quả thực là một cường giả làm người ta thuần phục, ít nhất lúc nhìn thấy hắn tùy ý vung kiếm một cái thôi, kết quả kiếm khí tỏa ra bốn phía va chạm với kết giới gây ra một trận chấn động cũng đủ nói rõ hắn mạnh cỡ nào.
Dù sao kết giới này có thể nói là không thể nào phá vỡ nỗi!
Bởi vì đế vương của tứ đại quốc đều ngồi trên đài quan sát, viện trưởng Úc Thu Lan sao có thể không để tâm tới an nguy của bọn họ. Vì thế lần này lão viện trưởng lập kết giới, không nói tới số lượng, hiệu quả đều là số một số hai.
Mà trên đài thi đấu, lúc nhìn thấy Phong Vô Kỳ phát ra kiếm khí cường liệt thì đối thủ của hắn liền chủ động nhận thua.
Nếu biết rõ không có chút hi vọng nào thì cần chi phải phí thời gian vô ích. Điểm này, đại diện Úc Thu Lan, đối thủ của Phong Vô Kỳ hiểu rõ. Bất quá hành vi này thực sự làm lão viện trưởng Úc Thu Lan tức giận, bộ mặt thoáng cái đã xanh mét.
Không phải vì đệ tử không cố gắng chút nào đã bỏ cuộc, dù sao thực lực đối phương mạnh như vậy, hắn có cố gắng cỡ nào cũng phí công, nguyên nhân là lão viện trưởng biết rõ tính cách của đệ tử mình.
Đều là những đứa lười biếng điển hình, đặc biệt là nhóc ấu tử nhà Lam Nha kia.
Trử bỏ bốn đối thủ người Đông Lăng của đám Phong Vô Kỳ, ba thành viên còn lại của đoàn Tây Diệp La học viện chính là Hồn Quy, Du Uyên cùng đại hán Man Sát của lớp cổ dược học, đối thủ của bọn họ trừ bỏ Đông Lăng, Nam Khê cùng Bắc Tang thì còn một người đến từ một tiểu quốc vô danh trên Thương Lam đại lục.
Đối thủ của Hồn Quy cũng hệt như hắn, một võ sĩ tình tình nóng nảy.
Bất quá đối với Hồn Quy có thể xưng bá ở Tây Diệp La học viện thì tính tình nóng nảy của đối thủ chính là một nhược điểm chói lọi.
Tính ra, trong năm năm Hồn Quy đồng học ở Tây Diệp La học viện, trừ bỏ đụng phải cặp phụ tử biến thái Tây Lam Thương Khung thì hắn chưa từng bại trong tay ai.
Mặc dù ở Tây Diệp La học viện, Hồn Quy không nhất thiết phải chạy đi so đấu với từng người trong Cấm Hồn Cư, nhưng cũng vì chưa từng bị bóng ma tâm lý thua trận lần nào nên lúc Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi vừa dọn tới hắn đã chạy tới thu thập.
Hồn Quy có thể nói là người sung mãn nhất trong Cấm Hồn cư, tính tình không quá ngoan cố lại khá chính trực.
Nhưng Cấm hồn cư không có loại người gọi là chính nhân quân tử. Đương nhiên không nói tới lớp ngụy trang bên ngoài.
Lúc này, theo đệ tử từ một tiểu quốc trên Thương Lam đại lục giành được thắng lợi, cuộc thi đấu cũng tiến hành hơn phân nửa.
Mà theo những trận đấu kết thúc, không khí ở hội trường cũng càng lúc càng kịch liệt hơn.
Bất quá nếu có ai ngẩng đầu nhìn về phía Đông Lăng vương trên đài cao chắc hẳn sẽ phát hiện biểu tình của lão lúc này khá ngoạn mục. Từ đỏ qua trắng, lại từ trắng qua đen, Huân nhi ngồi bên cạnh cũng không khỏi thở dài tán thưởng, biểu tình của Đông Lăng vương thiệt phong phú a.
Theo lý mà nói, vừa nãy đại diện Úc Thu Lan của Đông Lăng quốc giành được thắng lợi, Đông Lăng vương phải cao hứng mới đúng, nhưng vì sao biểu tình của lão lại khó coi như vậy?
Đương nhiên, này không khỏi nói tới tỉ số thắng thua hiện giờ.
Đại diện Úc Thu Lan của Đông Lăng quốc cùng Tây Diệp La của Tây Lam quốc, hai học viện lớn này bất luận xét về khía cạnh nào cũng là học viện tốt nhất Thương Lam đại lục, hàng năm đều hấp dẫn cả đám người tranh đấu ta chết ngươi sống để giành quyền nhập học, có thể thấy được thực lực của hai học viện này.
Chính là hiện giờ, Đông Lăng cùng Tây Lam so đấu bốn trận, trừ những trận thắng khi gặp các đối thủ từ các quốc gia khác, ba trận gặp Tây Lam đã thua triệt để, này bảo Đông Lăng vương để mặt mũi ở đâu.
Nhất là nụ cười tràn đầy chế giễu trên mặt lão quốc vương Bắc Tang bên cạnh, bảo sắc mặt lão tốt sao được.
Thế là Đông Lăng vương sa sầm mặt nhìn về phía lão viện trưởng Úc Thu Lan học viện ngồi dưới khán đài khách quý, ánh mắt càng lúc càng sắc bén làm lão viện trưởng hệt như đang ngồi trên bàn chông.
Bất quá cáo già cuối cùng vẫn là cáo già, sao lão có thể ngồi im nhìn trận cuối cùng cũng thua nốt.
Nhất là trận này còn quyết định vấn đề mặt mũi của Đông Lăng quốc thì lại càng không, Đông Lăng vương nhất định không để kết quả tương tự phát sinh.
Ba trận trước Đông Lăng đều thua Tây Lam, trận cuối cùng tuyệt đối không thể. Chính là nhìn người đại diện cuối cùng của Úc Thu Lan học viện, khóe mắt Đông Lăng vương không khỏi run rẩy.
Kia thế nhưng lại là một thiếu nữ, hơn nữa còn là một thiếu nữ niên kỉ không lớn yếu ớt đến mức một cơn gió cũng có thể thổi bay!
Lão viện trưởng Úc Thu Lan rốt cuộc tuyển người kiểu gì vậy, thế nhưng lại chọn một nữ nhân yếu ớt như vậy? Ánh mắt Đông Lăng vương nhìn về phía Úc Thu Lan viện trưởng có thể nói là sắp bốc lửa.
Một nữ nhân thoạt nhìn vô dụng như vậy bảo lão muốn Đông Lăng thắng thế nào đây?
Chẳng lẽ sử dụng mỹ nhân kế?
Nhìn gương mặt tái nhợt của thiếu nữ hệt như sắp ngất tới nơi, nếu nói nàng ta có tuyệt chiêu bí mật gì đó, Đông Lăng vương tuyệt đối không tin tưởng.
Suy tính một chút, ánh mắt Đông Lăng vương không khỏi chuyển về phía nam tử đứng cách mình không xa, quốc sư Đông Lăng—— Đế Luyện Tà!