Tây Lam Yêu Ca

Chương 170

Cửu hoàng tử điện hạ, ta có một yêu cầu quá đáng.”

Nhìn Thần nhi đang nhìn mình hệt như nhìn địch nhân, Đế Luyện Tà cũng không dám cưỡng ép mang hài đồng kia đi. Phải biết, từ lúc Thần nhi mất khống chế, hắn hoàn toàn không nắm chắc có thể chế phục được Thần nhi…

Ngay cả lần trước cũng nhờ Tây Lam Lam đế bệ hạ bất ngờ ngăn chặn hài đồng này, chính mình mới có thể thuận lợi mang Thần nhi về quốc sư phủ như vậy.

Bất quá lúc mình mới trở lại quốc sư phủ, áp chế trên người Thần nhi cũng đột nhiên bị phá vỡ, sau đó chỉ nghe thấy trong quốc sư phủ bùm bùm một trận, thẳng đến một lúc lâu sau mới ngừng lại.

Khi đó Đế Luyện Tà mất sức lực thật lớn cũng không làm gì được Thần nhi, cuối cùng vẫn phải nhắc tới vị Tây Lam Cửu hoàng tử điện hạ kia Thần nhi mới chịu im lặng. Mà lúc Đế Luyện Tà nhìn lại nơi ở của mình thì không khỏi dở khóc dở cười phát hiện quốc sư phủ suýt chút cũng bị phá tan tành như cung điện bị vứt bỏ trong hoàng cung kia.

Vốn tưởng sau khi trở về Thần nhi sẽ yên lặng trở lại, nào ngờ chỉ mới qua một ngày, hài đồng kia lại đột ngột không thấy đâu nữa. Mà lúc này, không cần đoán Đế Luyện Tà cũng biết Thần nhi đi nơi nào.

Tây Ngô cung, nơi nghỉ ngơi tạm thời của Tây Lam quốc Lam đế bệ hạ.

Nhìn Thần nhi bám dính vị Tây Lam tuyệt mỹ hoàng tử kia, mà lúc mình tiếp cận lại lộ ra bộ dáng cuồng bạo, Đế Luyện Tà không khỏi đau lòng.

Trước kia, hài đồng này cũng không muốn xa rời, cũng ỷ lại, toàn tâm toàn ý tín nhiệm mình như thế. Nhưng hiện giờ hết thảy đã cảnh còn người mất.

Từ lúc mình quyết tâm đưa bộ tộc Đế Luyện trở về thời kì phồn vinh, rất nhiều thứ đã bị mình bỏ qua.

Hối hận sao? Đế Luyện Tà thầm hỏi chính mình.

Nhưng trái tim hắn lại mờ mịt một mảnh, không có đáp án!

Bất quá lúc ánh mắt Đế Luyện Tà chuyển về phía nhân nhi tuyệt diễm xinh đẹp gần ngay trước mắt, trái tim hắn không biết vì sao cảm thấy có chút bực bội, bực bội đến thở không nổi làm người ta muốn phát cuồng.

Ánh mắt có chút kinh ngạc nhìn liên trì nở rộ phía sau lưng thiếu niên.

Đột nhiên, Đế Luyện Tà giật mình tỉnh ngộ, con ngươi u ám có chút kinh sợ nhìn Tây Lam hoàng tử trước mặt. Dường như bắt đầu từ lúc gặp vị Tây Lam tuyệt mỹ hoàng tử này, Đế Luyện Tà liền cảm thấy tình tự của mình rất không thích hợp, phi thường không thích hợp.

Ngày xưa bình tĩnh tàn nhẫn, lãnh khốc vô tình, nhưng hiện giờ vì thiếu niên này xuất hiện mà tất cả đều bị đánh vỡ.

Từ sau khi gặp tuyệt mỹ thiếu niên này trong yến tiệc long trọng đêm đó, ánh mắt mình liền vô tình di chuyển theo bóng dáng xinh đẹp kia, thậm chí ngay cả bản thân Đế Luyện Tà cũng không chú ý cảm xúc của mình đang biến hóa.

Đế Luyện Tà không thể không thừa nhận, khoảnh khắc nhìn thấy thiếu niên tuyệt mỹ yêu dị kia, trong lòng mình đột ngột xuất hiện chút khác thường.

Bất quá, vị Tây Lam Cửu hoàng tử điện hạ này cùng Thần nhi rốt cuộc có quan hệ gì, vì sao Thần nhi lại ỷ lại như vậy? Thậm chí trong trận đấu ở học viện Úc Thu Lan, lúc mình không thể khống chế được nhưng chỉ một lời nói đơn giản của thiếu niên đã có thể làm Thần nhi ngừng giết chóc.

Điều này sao có thể?

Cho dù là chính mình vẫn luôn khống chế Thần nhi cũng không có khả năng làm được như vậy. Một khi sự tàn bạo khát máu trong cơ thể Thần nhi bị kích phát thì không ai có thể ngăn cản.

Chính là thiếu niên kia, Tây Lam tuyệt mỹ hoàn tử lại chân chân chính chính làm được? Lại còn chẳng chút cố sức? !

Điều này làm Đế Luyện Tà kinh ngạc rất nhiều, lại càng để ý tới thiếu niên kia. Hơn nữa, càng làm Đế Luyện Tà không thể nào hiểu nổi chính là mỗi lần nhìn thấy người này, suy nghĩ trong lòng hắn không hiểu sao trở nên phức tạp, hơn nữa lại không nói rõ nguyên cớ?

“Cái gì!”

Nghe thấy lời Đế Luyện Tà, Huân nhi không khỏi ngẩng đầu, con ngươi tử sắc chăm chú nhìn nam nhân đồng dạng cũng có biểu tình phức tạp trước mặt. Cuối cùng, ánh mắt thiếu niên lần thứ hai khôi phục bình tĩnh cùng lạnh nhạt, làm người ta không hiểu trong lòng người này đang nghĩ gì.

“Cửu hoàng tử điện hạ, tuy thế này có chút mạo muội, bất quá ta hi vọng điện hạ có thể đáp ứng yêu cầu quá đáng này của ta.”

Một mực chú ý tới vẻ mặt của vị Tây Lam hoàng tử điện hạ bất đồng với người thường, gương mặt đầy giả dối của Đế Luyện Tà thế nhưng đột nhiên lộ ra biểu tình nhu hòa, làm người ta có cảm giác kinh diễm.

Huân nhi biết rõ bộ dáng của vị huynh trưởng tiền thế này rất tuấn mỹ.

Dung nhan tuấn tú đủ để vô số thiếu nữ mơ mộng nhào tới bất chấp tất cả mà yêu hắn. Nhất là lúc Đế Luyện Tà cảm thấy người nọ có giá trị lợi dụng rất lớn với mình, ánh mắt ôn nhu cẩn trọng như đang che chở bảo bối đủ làm người ta lóa mắt.

Mà tiền thế, không phải vì mẫu thân đột nhiên mất tích không rõ tung tích, bản thân mới sáu tuổi đã bị mang về bộ tộc Đế Luyện, một nơi hoàn toàn xa lạ, ngay lúc cô độc sợ hãi nhất lại nhìn thấy nụ cười ôn nhu trên gương mặt huynh trưởng nên bản thân mới lưu luyến thật sâu với sự sủng ái bao dung của người nọ sao?

Lẳng lặng nhìn Đế Luyện Tà, Huân nhi đợi hắn nói nốt đoạn sau.

“Điện hạ, ngươi cũng thấy đó, Thần nhi hiện giờ chỉ chịu thân cận ngươi, nếu người khác muốn tới gần nó sẽ rất tức giận, cho dù ta là ca ca của nó, hiện giờ cũng không thể tới gần.”

Tạm ngừng một chút, Đế Luyện Tà có chút phức tạp nhìn tuyệt mỹ thiếu niên trước mắt, hơn nữa cũng chú ý Thần nhi đang nắm chặt ống tay áo thiếu niên đang trộm nhìn mình, ánh mắt kia tràn ngập cảnh giác cùng phòng bị.

“Tuy không biết vì sao Thần nhi vừa thấy điện hạ liền ỷ lại ngươi chứ không phải ca ca ta đây. Bởi vì Thần nhi đã thích điện hạ như vậy, mà những người khác thật sự không thể tới gần, cho nên…”

“Cho nên…?”

Chống lại ánh mắt u ám tràn ngập ý tứ dò xét của Đế Luyện Tà, Huân nhi vẫn bình thản, không hề có chút cảm tình nào. Chẳng sợ thiếu niên dường như đoán được chút gì đó từ ánh mắt nam nhân nên thoáng có một khắc tim đập nhanh hơn.

“Cho nên, ta hy vọng có vinh hạnh mời điện hạ di giá tới quốc sư phủ của ta trụ một hai ngày, để Thần nhi chịu theo ta trở về.”

“Cái gì, không thể! Điện hạ, người không thể, ai biết hắn có mưu đồ gì với người hay không?” Không đợi Huân nhi mở miệng, Di Nguyệt vẫn im lặng đứng phía sau không khỏi sợ hãi hô lớn.

Đoạn thời gian ở Tây Diệp La học viện, Di Nguyệt vẫn luôn hầu hạ điện hạ cùng Lam đế bệ hạ, hắn biết rõ nam nhân đối diện từng làm tổn thương điện hạ xinh đẹp kiều diễm của mình tới mức nào, lúc này Di Nguyệt sao có thể trơ mắt nhìn điện hạ ở cùng một chỗ với kẻ này.

Chẳng sợ chỉ là một hai ngày cũng không được.

Nếu bệ hạ đã đưa mình cho nội thị, để mình làm nội thị của người, như vậy mình có chức trách phải bảo hộ người. Tuy đi theo điện hạ lâu như vậy, Di Nguyệt biết rõ điện hạ tuyệt đối không phải người thường, sức mạnh của người cũng vô cùng cường đại không cần mình bảo hộ.

Chính là làm người hầu của tuyệt sắc thiếu niên xinh đẹp cao quý như thần chi này, Di Nguyệt vẫn vô thức đứng chắn trước mặt đối phương, ngăn cản hết mọi nguy hiểm.

“Di Nguyệt, lui ra!”

Nhìn sắc mặt Đế Luyện Tà thoáng chốc trở nên u ám bất thiện, Huân nhi bất chấp đuổi Di Nguyệt đang trong cơn kích động lui xuống. Cho dù Đế Luyện Tà thật sự có chủ ý xấu nhưng Di Nguyệt kích động nói thẳng ra như vậy vẫn làm nam nhân tà nịnh kia tức giận.

Đế Luyện Tà dù sao cũng là tộc trưởng bộ tộc Đế Luyện, có uy nghiêm cùng tự tôn của tộc trưởng, hắn không chấp nhận việc một nội thị đứng trước mặt hô to gọi nhỏ, hơn nữa còn chỉ thẳng vào mũi mình mà quát to như vậy.

Huống chi, Đế Luyện Tà vẫn là một nam nhân tâm cao khí ngạo, hiện giờ lại còn là quốc sư Đông Lăng quốc dưới một người mà trên vạn người, với địa vị cao như vậy, ai dám làm càn trước mặt hắn.

Cho dù Huân nhi là đứa nhỏ được Tây Lam Lam đế bệ hạ sủng ái nhất, hơn nữa bản thân Đế Luyện Tà cũng có chút xúc cảm phức tạp với thiếu niên này, nhưng Di Nguyệt ở bên cạnh thiếu niên hoàn toàn không được Đế Luyện Tà đặt vào mắt.

Bất quá chỉ là một cung nhân trong hoàng cung, cho dù hầu hạ bên người hoàng tử thì sao? Chẳng lẽ như vậy có thể quên đi thân phận ti tiện của chính mình sao?

Nhìn biểu tình không cam lòng cùng muốn nói thêm gì đó nhưng cuối cùng vẫn nghe lời lùi qua một bên của nội thị kia, ánh mắt Đế Luyện Tà lạnh lẽo như băng.

“Quốc sư đại nhân, thị vệ của ta thất lễ, hi vọng ngươi không để ý.” Huân nhi tự nhiên cảm nhận được ánh mắt tràn đầy sát khí của Đế Luyện Tà, sát khí rõ ràng như vậy, hiển nhiên người này căn bản không hề thu liễm khí tức bản thân.

Sau khi bảo Di Nguyệt lui xuống, tuy Huân nhi có chút nhíu mày khi cảm nhận được khí tức âm trầm trên người Đế Luyện Tà nhưng chỉ thoáng chốc đã khôi phục biểu tình lạnh nhạt ngày thường.

“Nếu Cửu điện hạ đã nói vậy, ta tự nhiên không nói nhiều. Bất quá ta không hi vọng có lần sau.” Tùy ý liếc mắt về phía Di Nguyệt đứng phía sau thiếu niên, ánh mắt Đế Luyện Tà lập tức quay về người thiếu niên, chăm chú nhìn thật sâu.

“Điện hạ, không biết ý của ngươi thế nào?”

“Tuy ta không rõ vì sao Thần nhi không muốn xa rời ta nhưng lúc người khác tới gần lại thô bạo như vậy, bất quá tin tưởng quốc sư đại nhân nhất định biết rõ ngọn nguồn đi. Dù sao ngươi cũng là ‘thân’ ca ca của hài đồng này! Lại là thân nhân ở cùng Thần nhi nhiều năm như vậy, biến hóa nào của Thần nhi không thể nào thoát khỏi ánh mắt quốc sư đại nhân đi. Không biết, mấy ngày kế tiếp quốc sư đại nhân có nguyện ý giải thích nghi hoặc này cho ta không?”

Những lời này vừa toát ra từ miệng thiếu niên, Di Nguyệt cùng Tang Đạt đứng sau lưng Huân nhi lập tức biến sắc cùng lo lắng.

Điện hạ nói vậy, chẳng phải đáp ứng Đế Luyện Tà tới quốc sư phủ ở tạm sao? Điều này sao có thể, bệ hạ tuyệt đối sẽ không đáp ứng. Chính là hiện tại, bệ hạ căn bản không ở nơi này, mà bọn họ thì căn bản không thể khuyên can tuyệt sắc thiếu niên xinh đẹp cao ngạo này.

Bất quá tương phản chính là lúc Đế Luyện Tà nghe thấy ý tứ ngầm trong lời thiếu niên thì cũng không quá cao hứng, ngược lại sắc mặt thoáng chốc đã cứng đờ.

Nhất là lúc Đế Luyện Tà nghe thấy thiếu niên nói mấy chữ ‘thân ca ca của Thần nhi’ rõ ràng ẩn dấu sự trào phúng, nam nhân không khỏi hoài nghi thiếu niên này đã biết gì đó.

Mà đối với Huân nhi, tuy hiện tại không thích gặp mặt cùng ở chung với Đế Luyện Tà nhưng vẫn đáp ứng lời thỉnh cầu của đối phương, trừ bỏ vì Thần nhi, thiếu niên quả thực muốn tới quốc sư phủ xem xét một chuyến.

Bởi vì, ở quốc sư phủ của Đế Luyện Tà nói không chừng có thể gặp được tộc nhân tiền thế của mình, còn có Ẩn Trường Tài gia gia!

Từ sau lần gặp Ẩn trưởng lão gia gia ở khu rừng phía sau học viện Tây Diệp La, Huân nhi vẫn chưa có cơ hội gặp lão nhân hòa ái kia.

Cũng không biết trưởng lão gia gia hiện giờ thế nào, người có nghĩ mình còn sống không? Xem bộ dáng Đế Luyện Tà, trưởng lão gia gia không nói chuyện từng gặp mình ở Tây Lam với Đế Luyện Tà đi. Bằng không, với tính cách đa nghi của Đế Luyện Tà, hiện giờ cũng không bình tĩnh như vậy.

Nếu đã đáp ứng tới quốc sư phủ, Huân nhi đương nhiên không chỉ nói cho có.

“Tang Đạt, đợi lát nữa phụ hoàng trở lại, ngươi nói với phụ hoàng ta tới quốc sư phủ, qua hai ngày sẽ trở về.” Xoay người căn dặn vị Đại tổng quản hoàng cung đang nhăn nhó như sắp khóc tới nơi, trên mặt Huân nhi tràn đầy nghiêm nghị cùng kiên định.

“Cửu điện hạ của nô tài a, này không phải muốn lấy mạng Tang Đạt sao!”

Nếu đợi lát nữa bệ hạ trở về mà không thấy Cửu điện hạ, lại nghe nói ngươi đi theo Đông Lăng quốc sư rời đi, dưới cơn giận của bệ hạ, mình nhất định sẽ chết thật thê thảm.

Ô ô, Tang Đạt ta sao lại mệnh khổ như vậy a!

“Quốc sư đại nhân, chúng ta đi thôi.” Không để ý tới lời kêu rên của Tang Đạt tổng quản, Huân nhi kéo hài đồng vẫn dính chặt bên cạnh, thong dong đi trước. Thậm chí còn không thèm liếc mắt tới Đế Luyện Tà một cái.

Nhưng hôm nay có lẽ không phải ngày tốt để xuất môn.

Lúc Huân nhi cùng Đế Luyện Tà đi về hướng rời cung thì ở một góc hành lang bọn họ thế nhưng đụng phải một nam nhân sắc mặt âm trầm từ đối diện đi tới.

Đó là Đông Lăng Tam hoàng tử—— Đông Lăng Quân Nghiêu.
Bình Luận (0)
Comment