Lúc liễn xa hoa lệ được kéo bằng ba con bảo mã toàn thân đen tuyền không có một sợi tạp màu cuối cùng cũng chở Huân nhi rời khỏi đại môn Đông Lăng quốc, xuyên qua phố xá náo nhiệt tới quốc sư phủ ngày càng rời xa hoàng cung.
Mà lúc này trên liễn xa, ngồi bên trong trừ bỏ Huân nhi im lặng, Đế Luyện Tà không biết suy nghĩ gì, nội thị Di Nguyệt vẫn ở theo bên cạnh hầu hạ Huân nhi, hài đồng tám tuổi tràn đầy tín nhiệm cùng không nỡ xa rời Huân nhi thì còn một vị đại hoàng tử Bắc Tang —— Khải Á Nhĩ không biết từ đâu nhảy ra, điều này đã vượt khỏi dự đoán của Đế Luyện Tà.
Người này, ban đầu cũng không phải cùng Bắc Tang quốc vương đến Đông Lăng.
Trong phái đoàn Bắc Tang đến Đông Lăng lần này, trử bỏ vị hoàng thái tử thoạt nhìn hư nhược vì đam mê tửu sắc ra, tuyệt đối không còn nam tử nào anh tuấn đầy phóng khoáng thế này.
Nhưng hiện tại, nam nhân này cứ thế đột nhiên xuất hiện trong hoàng cung Đông Lăng, thậm chí còn tỏ ra có quan hệ không tầm thường với vị Nam Khê Ám hoàng nguy hiểm kia, sao có thể không làm Đế Luyện Tà kinh ngạc.
Bắc Tang đại hoàng tử sao? Hình như chưa từng nghe nói Bắc Tang vương có một hoàng tử anh khí bất phàm thế này a!
Bất quá lần này, vị Tây Lam hoàng tử điện hạ tuyệt diễm này thế nhưng lại đồng ý tới quốc sư phủ trụ hai ngày thực sự làm Đế Luyện Tà có chút trở tay không kịp.
Vốn hắn đã chuẩn bị tinh thần bị cự tuyệt, nhưng không ngờ lúc đưa ra lời mời đến quốc sư phủ, thiếu niên xinh đẹp tuyệt luân kia chỉ lẳng lặng trầm tư một chút, sau đó đáp ứng?
Nhìn dung nhan yêu dị đầy lạnh nhạt cùng xa cách đối diện, Đế Luyện Tà cảm giác trong lòng mình có thứ gì đó đang mọc rể nẩy mầm, nhưng thoáng chốc lại thống khổ.
Giống như một thứ thuộc về mình trong một lúc vô tình quay đầu lại thì phát hiện nó đã trở thành trân bảo của người khác, mà bản thân mình thì cách nó ngày càng xa, vĩnh viễn không thể tìm nó trở về.
Thiếu niên trước mắt làm hắn có cảm giác như vậy.
Muốn có được nhân nhi gần ngay trước mắt hệt như vươn tay là có thể đụng tới lại phát hiện xa xôi hệt như chân trời góc biển, có thể nhìn thấy thực chân thật nhưng vĩnh viễn chạm không tới.
Tuyệt sắc thiếu niên này ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy đã làm phần mềm mại trong lòng hắn nhanh chóng trầm luân mà lại không thể ngăn cản bản thân mình rơi xuống vực sâu không đáy, điều này thực sự làm một kẻ chưa từng cảm thấy đau lòng như Đế Luyện Tà hít thở không thông.
Thống khổ lại buồn bực, cảm giác nặng nề không thể giải thoát.
Ánh mắt phức tạp dời khỏi gương mặt lạnh lùng chẳng có chút dao động cảm xúc của thiếu niên, Đế Luyện Tà nhìn hài đồng tám tuổi có hơi thở khá tương đồng vị hoàng tử điện hạ tuyệt diễm. Đệ đệ của hắn, Đế Luyện Thần.
Đứa nhỏ này, mặc kệ là tính tình hay dung mạo, hiện giờ đã biến đổi hoàn toàn. Mà hết thảy do một tay hắn gây ra.
Ánh mắt nhìn tua cờ tung bay ngoài liễn xa, giờ phút này Đế Luyện Tà thật sự cảm thấy cô độc vô cùng. Áp lực nặng nề không nói nên lời.
Mà trong liễn xa tuy ngồi tới năm người nhưng cũng may quốc sư phủ chuẩn bị rất xa hoa rộng rãi nên không hề xảy ra vấn đề chen chúc. Ngược lại rất thoải mái.
Chẳng qua những người ngồi ở đây đều có thân phận cao quý, đã quen với cẩm y ngọc thực lụa là gấm góc nên không để ý tới vấn đề này.
Bất quá bọn họ không chú ý không có nghĩa là người khác cũng vậy. Chỉ thấy lúc liễn xa của Đế Luyện Tà đi ngang qua phố xá sầm uất ở kinh thành phồn vinh, bên ngoài đột nhiên vang lên những âm thanh đầy tôn kính sùng bái.
“Nhìn kìa, là liễn xa của quốc sư đại nhân, liễn xa của quốc sư đại nhân a!”
“Thật là quốc sư đại nhân! Nhìn huy chương bên trên kìa, người ngồi bên trong nhất định là quốc sư đại nhân của Đông Lăng quốc chúng ta!”
“Quốc sư đại nhân, quốc sư đại nhân…”
“Quốc sư đại nhân…”
“Đông Lăng quốc sư? Sao chưa từng nghe nói qua? Rất lợi hại sao, thấy các ngươi có vẻ sùng bái kích động như vậy?
“Đương nhiên! Đông Lăng quốc sư đại nhân của chúng ta là nhân vật thực lợi hại, ngay cả Đông Lăng vương cũng phải kính ba phần. Hơn nữa quốc sư đại nhân có năng lực rất lớn, có thể bảo hộ Đông Lăng quốc chúng ta quốc phú dân an, không bị tai họa quấy nhiễu.”
“Huynh đệ, ngươi không phải người Đông Lăng quốc đi, bằng không sao ngay cả quốc sư đại nhân mà cũng không biết. Phải biết ở Đông Lăng quốc chúng ta, quốc sư đại nhân có thể nói là vô cùng nổi tiếng, ai ai cũng tôn kính. Xem bộ dáng nhà quê của ngươi kìa, đến đến đến, đại gia ta nói sự lợi hại của quốc sư đại nhân chúng ta cho ngươi nghe.”
“A?”
“Nói ra thì hơn mười năm trước, bầu trời sáng trưng đột nhiên vang lên một tiếng nổ, sau đó thoáng chốc đen thui, làm ai cũng hoảng sợ, cứ nghĩ ông trời phẫn nộ muốn giáng tội Đông Lăng quốc chúng ta. Mà đúng lúc này, quốc sư đại nhân đột nhiên xuất hiện trước mắt chúng ta, cứ vậy lẳng lặng đứng trên tường thành cao cao, ngẩng đầu nhìn không trung, sau đó không biết vì sao bầu trời lại sáng trở lại. Ngươi nói xem có thần kỳ không? Đại gia nói với ngươi a, lúc ấy quốc sư đại nhân hệt như thiên thần vậy, tràn ngập uy nghiêm cao cao tại thượng làm ai nhìn cũng phải quỳ bái.”
“A? Chỉ vậy thôi à? Vậy cái xong hả? Vậy có gì mà thần kỳ?”
“Vậy chứ ngươi muốn thế nào? Việc hiếm đến vậy mà còn không xem là thần kỳ à? Tránh ra, kẻ nhà quê như ngươi không hiểu được đâu. Quốc sư đại nhân tài giỏi như thế loại người bình thường như ngươi sao hiểu được.”
“Lừa thần dọa quỷ, tám phần là tên lừa đảo…”
“Ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa xem? Xem đại gia ta có kéo ngươi đi gặp quan không thì bảo.”
“Này mà cũng lên quan á? Có lầm không, ta có phạm tội gì đâu. Đại gia ngươi hồ đồ quá rồi.”
“Dám bất kính với quốc sư đại nhân! Đây là trọng tội. Để quan bắt ngươi sung quân ra mỏ làm việc. Xem ngươi sau này còn dám nói bậy nữa không.”
“Đại gia, ta sai rồi, đừng kéo tay ta a! Đừng dùng sức như vậy, bầm rồi a.”
“Đại gia ta sợ ngươi chạy. Thả lỏng ra ngươi chạy mất thì sao, lão già như ta sao đuổi kịp đám trẻ tuổi các ngươi.”
“…”
Thực nhìn không ra, đại gia ngươi khí lực còn lớn hơn cả ta, túm một cái thôi mà ta giãy thế nào cũng không thoát, thực không nhìn ra chút già yếu nào.
Nghe từng trận âm thanh huyên náo từ ngoài xe truyền vào, Huân nhi không khỏi ngẩng đầu nhìn Đế Luyện Tà ngồi đối diện.
Huân nhi thật không ngờ, Đế Luyện Tà làm Đông Lăng quốc sư thế nhưng lại có địa vị cao như vậy, lại còn được nhóm dân chúng sùng bái kính yêu một cách mù quáng. Hơn nữa, vừa nãy vô tình nghe thấy lão nhân kể chuyện hơn mười năm trước, này đừng nói là….
“Quốc sư đại nhân, thật không ngờ ngươi lợi hại đến vậy, có thể làm bầu trời âm u thoáng chốc thành quang đãng sáng sủa trở lại.”
Khẽ nghiêng người về phía cửa sổ chạm khắc của liễn xa, Huân nhi xuyên qua lớp màn che ngắm nhìn cảnh tượng nhộn nhịp sầm uất của phố xá bên ngoài, không khỏi có chút xuất thần.
“Để Cửu hoàng tử điện hạ chê cười rồi. Khống chế hiện tượng thiên văn là lĩnh vực của thần, sao ta có thể làm được.” Bất quá chỉ là trùng hợp mà thôi.
Lúc hắn rời khỏi tộc đến kinh thành Đông Lăng quốc thì trời đột nhiên xảy ra dị tượng, bầu trời tối đen, dân chúng hoảng sợ. Mà ngay lúc đó Đế Luyện Tà tự nhiên cảm nhận được tấm màn đen che phủ bầu trời có điều khác thường, vì thế mới nhảy lên, đứng trên tường thành quan sát không trung.
Nào ngờ còn không chờ Đế Luyện Tà nhìn ra nguyên cớ thì bầu trời lại khôi phục một cách ly kỳ.
Đế Luyện Tà thân là tộc trưởng trẻ tuổi của bộ tộc Đế Luyện, hắn tự nhiên không nghĩ mình đã làm gì làm bầu trời biến đổi. Bất quá nếu dân chúng Đông Lăng cho là như vậy thì hắn cũng không giải thích thừa thãi.
Huống chi, hiểu lầm này thực sự trăm lợi mà không hại với hắn lúc đó, vì thế Đế Luyện Tà lại càng không làm sáng tỏ.
Mà qua nhiều năm như vậy, Đế Luyện Tà suýt chút nữa đã quên tình cảnh năm đó.
Nếu không phải vừa rồi được đám người bên ngoài nhắc tới, Đế Luyện Tà thật sự không thể nào xem vị quốc sư đại nhân trong miệng lão hán kia là mình. Bất quá, nghĩ lại thì hiện tượng lúc đó thật sự rất quỷ dị.
Hơn nữa, thời điểm đó cách hiện tại cũng mười ba, mười bốn năm đi, cũng tương đương số tuổi của thiếu niên trước mắt!
Bất quá cho dù Đế Luyện Tà da mặt dầy đến mức có thể lý luận với người khác mà không hề biến sắc, nhưng lúc đối mặt với thiếu niên này, hắn thế nhưng lại rất xấu hổ.
“Cửu hoàng tử điện hạ, ngươi…”
“Mau dừng xe! Dừng xe! Có nghe thấy không, dừng lại!”
Ngay lúc Đế Luyện Tà còn định nói gì đó, tuyệt sắc thiếu niên thoáng nhìn thấy gì đó ngoài cửa sổ đột nhiên kêu to, vẻ mặt kích động muốn lao ra khỏi xe. Nếu không phải đại hoàng tử Khải Á Nhĩ ngồi cần cửa xe đúng lúc kéo lại thì hiện giờ có lẽ thiếu niên đã bức bách nhảy xuống.
“Cửu hoàng tử điện hạ, làm sao vậy?”
“Linh, ngươi sao vậy?”
“Ca ca…”
“Điện hạ…”
Lúc xe rốt cục dừng lại, Đế Luyện Tà cùng Khải Á Nhĩ nhìn thiếu niên vội vàng vén rèm lao ra đứng trên liễn xa, không khỏi khó hiểu cùng quan tâm hỏi Huân nhi đột nhiên hồn bay phách lạc, vẻ mặt lo lắng tìm kiếm gì đó trong đám người.
Thiếu niên thấy gì sao?
Vì sao mới nãy trên gương mặt tuyệt diễm của thiếu niên lại xuất hiện biểu nôn nóng đến vậy? Phải biết từ lúc gặp gỡ, trừ bỏ lạnh lùng xa cách, bọn họ cơ hồ chưa từng nhìn thấy biểu tình nào khác.
Chỉ trừ bỏ những lúc ở cùng Tây Lam Lam đế bệ hạ, nhân nhi xinh đẹp đến mức không giống nhân loại này mới có thể biểu hiện ra một mặt hồn nhiên của mình.
Huân nhi, rốt cuộc đã thấy gì, thế nhưng lại đánh mắt sự lạnh nhạt vốn có của mình?
“Cửu hoàng tử điện hạ, ngươi đang tìm ai sao?”
“Không có, có lẽ ta nhìn nhầm.” Thu hồi tầm mắt đang tìm kiếm trong đám người, gương mặt Huân nhi tràn đầy mất mác cùng buồn bả.
Vừa nãy thật sự là mình nhìn nhầm sao? Huân nhi đặt tay lên ngực tự hỏi chính mình.
Không, sẽ không, vừa nãy mình thật sự nhìn thấy bóng phụ thân. Tuy cách một lớp cờ tua chướng mắt, nhìn không rõ lắm nhưng Huân nhi thực sự rất mẫn cảm với bóng dáng quen thuộc thoáng lướt qua kia.
Sau lần nhìn thấy người có bóng dáng giống phụ thân một cách dị thường ở cửa thành Đông Lăng quốc, trong lòng Huân nhi vẫn luôn tồn tại nghi hoặc. Cũng vì thế khi nãy Huân nhi mới cấp bách như vậy. Chẳng qua Huân nhi không biết vì cái gì, chỉ một chớp mắt thôi người nọ đã biến mất.
Nếu bóng dáng kia thật sự là phụ thân như suy đoán, kia vì cái gì luôn tránh né mình? Hay là, trong đó có nguyên nhân khác?
Cúi đầu, Huân nhi không khỏi trầm tư, vừa rồi thoáng cảm thấy hơi thở ma tộc lóe lên một cái? Là có người của ma tộc xuất hiện ở gần đó sao?
Liếc mắt nhìn đám đông nhộn nhịp một cái, Huân nhi quay người bước vào trong liễn xa rộng mở, sau đó trầm mặc ngồi xuống. Mà Đế Luyện Tà cùng Khải Á Nhĩ liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó ngưng thần quét nhìn đám người bên ngoài, không phát hiện gì dị thường, cuối cùng cũng quay trở vào trong xe.
Liễn xa hoa lệ lại tiếp tục đi về phía quốc sư phủ, mà đám người giữa phố xá sầm uất sau khi nhìn thấy tuyệt mỹ thiếu niên từ trong liễn xa bước ra liền thất thần, huyên náo nháy mắt biến thành lặng ngắt như tờ.
Thẳng đến khi chiếc liễn xa chở thiếu niên yêu dị xinh đẹp như thần chi kia biến mất ở con phố tít phía xa, đám người vẫn như cũ chưa hồi phục lại tinh thần sau thoáng rung động.
Mà bên này, lúc Huân nhi thoát khỏi suy nghĩ của chính mình cũng là lúc được thông báo đã tới quốc sư phủ của Đế Luyện Tà.
Xuống xe, Huân nhi vừa nhấc đầu liền nhìn thấy tấm biển rắn chắc thật to được treo trên đại môn, trên đó khảm ba chữ vàng ‘Quốc Sư Phủ’ vô cùng bắt mắt.
Mà trước đại môn, một người mặc phục sức quản gia tinh xảo đã sớm chờ ở nơi đó. Vừa nhìn thấy liễn xa đến liền nhanh chân tới đón.
“Đại nhân, người đã trở lại.”
Lúc dẫn Huân nhi cùng đại hoàng tử Khải Á Nhĩ vào đại môn quốc sư phủ, Đế Luyện Tà không khỏi đột nhiên quay người lại, phân phó tổng quản quốc sư phủ đang ở bên cạnh chờ phân phó.
“Lâm tổng quản, bảo người dọn dẹp Đào uyển.”
“Đào uyển?”
Lúc nghe thấy hai chữ ‘Đào uyển’ phát ra từ miệng Đế Luyện Tà, Lâm tổng quản cũng không khỏi có chút kinh ngạc chăm chú nhìn thiếu niên mảnh khảnh phía trước. Hắn không nghe lầm đi, đại nhân thế nhưng muốn an bài Đào uyển cho thiếu niên này trụ lại?
Phải biết, Đào uyển trong lòng đại nhân không phải một tiểu viện bình thường a!
Nơi đó quanh năm nở đầy hoa đào đỏ rực, là nơi thanh tịnh mà quốc sư đại nhân thích nhất. Người bình thường ngay cả muốn bước vào đó cũng không được, chỉ cho phép một vài người hầu tiến vào quét dọn.
Nơi đó, có thể nói là cõi niết bàn trong lòng quốc sư đại nhân!