Đúng vậy, kinh diễm!
Đồng dạng là mái tóc dài chấm đất ngân sắc, cũng là đôi tử mâu yêu dị có một không hai. Nhưng phối với dung nhan tuyệt mỹ yêu dị của thiếu niên thì lộ ra nét phong hoa tuyệt thế bất đồng. Ánh mắt liếc nhìn xung quanh phong tình, mị hoặc, đẹp đến câu hồn đoạt phách.
Vẻ mặt xinh đẹp mang theo cấm dục, thánh khiết lại có phần quyến rũ phong nhã, một chữ đẹp không thể nào hình dung được. Là tuyệt thế vưu –vật, hay là thần chi cao cao tại thượng? Khí chất tôn quý không thể xâm phạm trời sinh làm người ta muốn gắt gao chiếm giữ rồi lại khiếp sợ không dám tới gần, tự vi vì thân thể phàm tục của mình.
“Yêu nhi, lại đây.”
Đối với phản ứng của nhóm người đến Tây Ẩn sơn săn bắn, Huân nhi không để ý tới, chỉ nhìn hài đồng đáng yêu vô luận là bộ dáng hay kinh lịch đều có liên hệ rất sâu với mình, sau khi nghe thấy âm thanh mình liền vui sướng bổ nhào tới.
Ba năm a! Đã qua ba năm. Chính mình hiện tại đã sắp mười sáu tuổi, lập tức sẽ trưởng thành. Chăm chú nhìn hài đồng đang ôm chặt thắt lưng mình làm nũng, Huân nhi vẫn còn nhớ rõ những chuyện xảy ra ở Đông Lăng ba năm trước. Mà cũng chính là lần đó, Huân nhi đã mang hài đồng tin tưởng cùng không muốn rời xa mình trở về.
Này vốn là thân thể thuộc về mình, hiện giờ đã có ý thức cùng linh hồn của hài đồng này.
Những thứ khác thường luôn là yêu a! Khi đó, Huân nhi cùng đoàn người phụ hoàng trở về Tây Lam quốc, hài đồng mang về từ bộ tộc Đế Luyện này vẫn luôn theo sát bên cạnh.
Mà Huân nhi cũng vì thân thể mà mình đã từng dùng suốt mười sáu năm qua, thân thể được thân nhân cùng tộc nhân của mình gìn giữ bảo vệ nên lại càng nuông chiều cùng khoan dung đối với linh hồn tân sinh, hài đồng xem mình là ca ca mà không muốn xa rời này.
Bởi vì hài đồng tân sinh chỉ là một đứa nhỏ tỉnh tỉnh mê mê không hiểu thế sự, nên sau khi Huân nhi cùng Tây Lam Thương Khung trở về hoàng cung Tây Lam, Huân nhi đã vì hài đồng này đặt một cái tên khác, đại biểu cho một cá nhân độc lập chứ không phải một bóng dáng bị người khác xem là thế thân của mình nữa.
Luyện Yêu từ nay về sau chính là tên của hài đồng này. Luyện ngục chi yêu. Đại biểu cho tân sinh cùng sự tán thành của mọi người đối với sự tồn tại của hài đồng. Từ nay về sau, hài đồng trong mắt người khác không còn là kiếp trước của mình nữa.
Lúc quyết định mang hài đồng trở về, Huân nhi đã xem hài đồng là đệ đệ mình mà yêu thương.
“Tại hạ Lâm Chi Ngân, vừa rồi suýt chút nữa đã vô tình ngộ thương lệnh đệ, thật sự áy náy vô cùng. Không biết vị công tử này là?”
Đối với yêu dị thiếu niên vừa xuất hiện, Lâm Chi Ngân tuy tò mò nhưng vẫn cảnh giác đề phòng. Dù sao nơi này cũng là Tây Ẩn sơn, là khu vực săn bắn hoàng gia bị bỏ hoang nhưng vẫn đầy quỷ dị cùng nguy hiểm thuộc về rừng rậm. Mà thiếu niên đột nhiên xuất hiện này lại làm người ta cảm thấy lai lịch bất phàm, khí thế không tầm thường.
Không chỉ dung mạo tuyệt thế phong hoa làm người ta kinh diễm, khí chất cao quý vô tình tỏa ra, còn có ngông nghênh cùng thanh linh tuyệt lễ đều làm người ta vô thức ước ao mà không thành.
Đó là một loại xa cách cùng bễ nghễ cao cao tại thượng. Làm người ta cảm thấy cho dù đối phương gần ngay trước mắt nhưng vẫn mê ly, xa xôi tới mức không thể chạm tới. Đây là cảm giác đột ngột ập tới trong lòng Lâm Chi Ngân, Vũ Nhai Tế cùng Nam Cung Liệt Diễm ngay phút đầu tiên nhìn thấy tuyệt mỹ thiếu niên.
Một tuyệt mỹ thiếu niên không thể chạm tới, vĩnh viễn không thể cảm nhận được sự tồn tại chân thật của đối phương.
Điều này làm đám quý công tử vẫn luôn nghĩ bản thân gia thế bất phàm, tự nhận có tài hoa xuất chúng mà cao ngạo không khỏi áp lực cùng phiền muộn.
Mà nghe âm thanh xa lạ truyền tới bên tai, Huân nhi không khỏi ngẩng đầu đánh giá mấy người trước mặt.
Phục sức hoa lệ, vải dệt thượng đẳng, gương mặt tràn đầy sức thanh xuân tương dương, có loại tự tin cùng kiêu ngạo thuộc về quý công tử. Mà hai người khác, một người tao nhã như gió xuân nhưng kì thực đang ẩn dấu một thanh đao sắc bén; một người khác thì ánh mắt sâu thẳm, thoạt nhìn lạnh lùng lãnh huyết, là một nhân vật nguy hiểm.
Tới săn bắn sao? Huân nhi chú ý tới một mũi tên cắm cách đó không xa cùng y phục của bọn họ, trong lòng hiểu ra.
Bất quá, mặc kệ có phải suýt chút nữa ngộ thương hay không, đối với chuyện đám người đã công kích Yêu nhi nhưng hiện giờ vẫn còn sống, thậm chí là không tổn hao chút lông tóc nào mà nói, Huân nhi không biết nên nói bọn họ may mắn vì mấy năm nay Yêu nhi đã dần nhân tính hóa, không còn hở ra liền thô bạo cùng khó tiếp cận như trước hay kinh ngạc vì thân thủ không tầm thường của bọn họ.
Phải biết, Yêu nhi tuyệt đối sẽ không bỏ qua những kẻ dám công kích mình, hài đồng bị lây nhiễm sự hung ác cùng khát máu từ luyện ngục huyết trì chưa bao giờ băn khoăn. Giết người đối với hài đồng vẫn còn ngây thơ này mà nói, tuyệt đối không có bất cứ áp lực cùng cảm giác tội ác nào.
Cho dù ba năm nay Huân nhi vẫn để Yêu nhi sinh sống cùng nhân loại, cũng dạy hài đồng không được tùy tiện giết người. Nhưng hài đồng mặc dù toàn thân nhiễm đầy huyết hồng yêu dị vẫn thuần khiết đến mức làm Huân nhi không nỡ trách cứ. Thậm chí lại càng thương yêu nuông chiều hơn.
Dã tính của dã thú không phải có thể thuần hóa trong một sớm một chiều. Mà hài đồng không nỡ xa rời mình lại đáng yêu hồn nhiên tới mức làm Huân nhi đau lòng. Huống chi, Huân nhi cũng không phải người cổ hủ ngoan cố, tuân thủ theo đạo đức thế gian. Giết người, đối với Huân nhi mà nói, kỳ thực cũng không bài xích.
Đứng trên cao nhìn xuống sinh linh, hết thảy luân lý trong cuộc sống này tự nhiên không thể trói buộc Huân nhi.
Bất quá, sở dĩ lần này Huân nhi xuất hiện ở Tây Ẩn sơn này cũng không phải vì săn bắn này nọ.
“Yêu nhi, đi thôi!” Kéo bàn tay nhỏ bé trắng nõn, Huân nhi không muốn trao đổi cùng tiếp xúc với bất cứ người nào ở đây. Huân nhi còn chuyện quan trọng cần xử lý, không có nhiều thời gian lãng phí.
Hành cung tiên hoàng, Huân nhi đã biết nó ở nơi nào.
“Hảo, ca ca!”