Tây Lam Yêu Ca

Chương 208

Huân nhi a, xem ra gần nhất phụ hoàng phải hảo hảo trông coi ngươi a, bằng không một lúc nào đó bất cẩn ngươi liền bị một nữ nhân từ một góc nào đó nhảy ra, ồn ào đòi gả cho ngươi. Lúc đó phụ hoàng phải làm sao bây giờ.” Nhìn tuyệt sắc biên niên bên cạnh có thể làm thiên địa nháy mắt mất đi sắc thái, khóe miệng Tây Lam Thương Khung cong lên một độ cung thật nhỏ.

Lời nói thoạt nghe chỉ là lời vui đùa, nhưng Huân nhi biết nam nhân này cực kỳ nghiêm túc. Phụ hoàng của bé, không chỉ nói mà thôi.

“Phụ hoàng, phi tử trong hậu cung của ngươi có thể chất thành đống, thân là nhi tử ngươi hài lòng nhất, cũng là người kế thừa sức mạnh hoàn mỹ nhất, chẳng lẽ Huân nhi ngay cả một người dự bị cũng không thể có sao?” Muốn có phi tử hay không là một chuyện, nhưng nhìn bên cạnh nam nhân này có vô số nữ nhân như vậy, trong lòng thiếu niên vẫn cảm thấy không thoải mái a!

“Bảo bối, ngươi trưởng thành rồi, rốt cuộc cũng tới thời kỳ phản nghịch rồi sao? Phụ hoàng không hề để tâm tới một đống nữ nhân ái mộ mình như vậy, không phải đủ để chứng minh Huân nhi rất xuất sắc sao? Bất quá, nếu Huân nhi muốn kết hôn với nữ nhân nào đó, phụ hoàng có thể cam đoan, nàng ta còn chưa kịp tiến cung đã ngoài ý muốn chết ở một xó xỉnh tĩnh mịch nào đó, ngay cả xác cũng không còn. Huân nhi, không cần khảo nghiệp cố chấp của phụ hoàng nga.”

Thiếu niên rốt cuộc trưởng thành, nhưng vì cái khỉ gì người phiền não cũng lại là mình? Tây Lam Thương Khung cảm thấy thực ấm ức.

Xem ra, y vẫn nên tìm thời gian chọn một người kế thừa hoàng vị thương lai thôi, để đám người kia không cần nhìn chằm chằm vào vị trí bên cạnh Huân nhi. Thiếu niên tuy được y sủng ái, là hoàng tử có địa vị tôn kính nhất Tây Lam quốc, nhưng không nhất định là đế vương tương lai a.

Y sao có thể để Huân nhi trong tương lai sẽ xuất hiện tình huống phi tử thành đàn được chứ. Đám thiếu nữ cả đầu đầy tâm tư kia đừng hòng tới cần Huân nhi một bước, chỉ cần có Tây Lam Thương Khung y tồn tại, thần dân Tây Lam quốc đừng hòng nhìn thấy ngày Cửu hoàng tử thú phi.

Hôm nay, tình cảnh Nam Cung Thanh Thanh mang theo nữ nhi tới gặp Huân nhi kì thực đã cảnh tỉnh Tây Lam Thương Khung. Bảo bối của y hiện gườ trong mắt thần dân Tây Lam quốc chính là một cái bánh thơm ngon, ai cũng muốn nhào tới cắn một ngụm. Cho dù trong nhà không có nữ nhi đến tuổi thành hôn cũng vội vàng tìm những thiếu nữ từ họ hàng nhận làm con thừa tự.

Trước kia, chỉ cần Tây Lam Thương Khung không mở miệng, không kẻ nào dám bước tới nhổ râu lão hổ! Bất quá hiện giờ, không thể không nói, lực hấp dẫn từ quyền thế quả thực rất khó kháng cự!

Hiện giờ trong mắt bọn họ, hôn sự của Huân nhi chính là nơi đầu tư tốt nhất, lại còn kiếm được rất nhiều lợi ích. Không muốn rục rịch quả thực đều là gạt người.

Xem ra, đã đến lúc ám chỉ đặc thù của người thừa kế. Bất quá, ai cũng được, nhưng tuyệt đối không phải Huân nhi. Tuyệt mỹ yêu dị thiếu niên này sau này vẫn phải luôn ở bên cạnh y, mặc kệ là đi tới nơi nào, thiếu niên nhất định phải như hình với bóng với y.

Tây Lam Thương Khung tự tin như vậy, tự nhiên cũng có bản lĩnh này.

“-_-|||…” Thời kỳ phản nghịch? Tuy Huân nhi từa nhận thân thể hiện giờ đang nằm ở độ tuổi huyết khí dâng trào, nhưng đối với người từng mà ma tộc sống vài ngàn năm mà nói, bình tĩnh cùng khí chất tôn quý trời sinh đã trở thành bản năng thấm sâu tới tận xương tủy.

“Ha hả, bảo bối của trẫm a!”

Nhìn biểu tình trên mặt thiếu niên, Tây Lam Thương Khung hiển nhiên rất cao hứng. Bất quá nghĩ đến chuyện phát sinh ở chỗ Dao Cơ phu nhân vừa nãy, trong mắt nam nhân hiển nhiên có chút trầm tư.

Dao Cơ phu nhân thật sự là một nữ nhân thông minh, đồng thời cũng là một người biết xem xét thời thế! Vừa rồi đối mặt với tức phụ của mình, vẻ mặt Dao Cơ phu nhân có thể nói là nghiêm nghị, thay vì nói nàng chán ghét tức phụ này, không bằng nói nàng cố tình làm vậy cho y xem.

Tin tưởng với nhạy bén của Dao Cơ phu nhân, nàng ta khẳng định đã ý thức được mình thái độ cùng nuông chiều của mình dành cho Huân nhi rất u tối cùng bất thường. Này tuyệt đối không phải tình cảm giữa đế vương cùng hoàng tử.

Trước giờ đế vương gia luôn vô tình, nàng sao tin tưởng tình cảm của mình dành cho Huân nhi chỉ là tình cảm phụ tử thông thường.

Trong hoàng cung, căn bản không có cái gọi là tình phụ tử. Có đôi khi vì tranh đoạt quyền lực, phụ sát tử, tử sát phụ cũng là chuyện bình thường.

Bất quá mặc dù Dao Cơ phu nhân nghi hoặc nhưng nàng khẳng định cũng không tin tưởng suy đoán của mình. Hoặc nên nói là, nàng không thể tin nổi. Dù sao, nó cũng quá kinh thế hãi tục.

Nhưng mà, Dao Cơ phu nhân vẫn rất thông minh, nàng luôn phản đối nữ nhân Phong gia nhấc lên bất cứ quan hệ nào với hoàng cung. Cho dù là tôn nữ mà nàng không yêu thích nhất, Dao Cơ phu nhân vẫn giữ thái độ kiên quyết như cũ.

“Huân nhi, không thể không nói, ngoại bà kia của ngươi giảo hoạt đến sắp thành tinh rồi.” Đây là lần đầu tiên Tây Lam Thương Khung bội phục một nữ nhân như vậy. Sự thờ ơ cùng lạnh lùng của Dao Cơ phu nhân làm y tăng thêm vài phần kính trọng.

Phong Duyên Ngạn, sao ngươi lại có một phu nhân vượt trội đến vậy a.

“Phụ hoàng, này có thể xem là khích lệ không?” Sao nghe lại có cảm giác quái dị như vậy, thiếu niên dùng ánh mắt hoài nghi nhìn chằm chằm nam nhân, vẻ mặt hồn nhiên không nói nên lời.

Thiếu niên không để ý tới nụ cười dị thường sáng lạn trên mặt nam nhân, bởi vì đối diện bọn họ, có một bóng người đang đi nhanh tới.

“A a a, Huân nhi biểu đệ, thật là ngươi a, vừa nãy ta còn tưởng mình hoa mắt nhìn lầm a. Ô ô ô, Huân nhi biểu đệ sao không đến Phong phủ thăm ta a, ngươi không biết mấy năm nay nãi nãi đối với người ta nghiêm khắc cỡ nào đâu, cũng không cho phép Diệp nhi chạy loạn khắp nơi nữa.”

Phong Diệp dùng tốc độ cực nhanh bổ nhào về phía thiếu niên, biểu tình đáng thương hề hề chăm chú nhìn tuyệt mỹ nhân nhi.

“Hắn là ai vậy?” Huân nhi không để ý tới biểu tình lả chã chực khóc của Phong Diệp, chỉ nghiêm nghị chăm chú nhìn nam nhân xa lạ đi theo sau Phong Diệp.

Đó là một nam nhân dáng người cường tráng khôi ngô, thân hình cao lớn như một ngọn núi nhỏ, đứng bên cạnh Phong diệp mảnh khảnh quả thực khác biệt như trời với đất. Giống như một hài tử chỉ mới đứng tới bụng người lớn! Nhưng mang một thân hình tràn đầy áp bách như vậy, bầu không khí xung quanh nam nhân này lại vô cùng nhu hòa.

Đương nhiên, này không phải nguyên nhân làm Huân nhi đặc biệt chú ý tới người này. Sở dĩ vừa nhìn thấy nam nhân phía sau Phong Diệp biểu tình của Huân nhi trở nên nghiêm túc vì cổ khí thế lơ đãng phát ra từ đối phương.

Bá đạo, hiếu chiến, xinh đẹp nhưng cũng vô cùng cường đại, này không phải một nhân loại có khả năng có được.

Hơn nữa, bên cạnh Phong Diệp từ khi nào xuất hiện một nam nhân lợi hại thâm tàng bất lộ như vậy? Nhất là lúc Huân nhi đánh giá hắn, ánh mắt vô thức bị chiếc vòng màu bạc cổ xưa trên cánh tay tái lộ ra ngoài của đối phương hấp dẫn.

Chiếc vòng bạc tạo hình cổ xưa này không khỏi làm thiếu niên nhớ tới thời thần ma xa xưa.

Thời điểm đó, vô luận là thần tộc lạnh lùng hay ma tộc hiếu chiến đều thích đeo một chiếc vòng bạc tinh xảo trên cánh tay, ngay cả lúc tắm rửa cũng không muốn cởi ra. Trừ bỏ lúc tìm được người mình thích, chủ nhân chiếc vòng kia mới chịu tháo nó ra, đưa cho người mà mình yêu.

Lúc này, chiếc vòng tay sẽ căn cứ theo kích cỡ cánh tay người được tặng mà điều chỉnh, cuối cùng sẽ gắn chặt vào tay người đó, không thể tháo ra. Mà hành vi này có ý nghĩa là người này từ nay về sau sẽ thuộc về chủ nhân vốn có của chiếc vòng kia.

Hiện giờ, nam nhân có sức mạnh cường đại nhưng lại cố áp chế này rốt cuộc là ai?

Huân nhi nghi hoặc, sau đó theo phản xạ cơ thể ngẩng đầu nhìn phụ hoàng bên cạnh, muốn tìm kiếm đáp án. Lúc này, thiếu niên không khỏi phát hiện biểu tình của phụ hoàng rất quái dị, có vẻ bắt đầu từ khi nãy, phụ hoàng đã không nói tiếng nào, ánh mắt tràn đầy hoài niệm cùng cảm khái khó hiểu nhìn về phía đại hán xa lạ kia.

Phụ hoàng, giống như nhận thức người này?

Bầu không khí tĩnh mịch đến quái dị giữa đám người tựa hồ không hề ảnh hưởng tới Phong Diệp đang dâng trào cảm xúc, nghe thấy nghi vấn của Huân nhi biểu đệ, Phong Diệp thực hưng phấn nói, một chút cũng không chú ý tới tình huống của người bên cạnh.

“Huân nhi biểu đệ, ngươi nói A Man sao?” Phong Diệp nhìn nam nhân khôi ngô đi phía sau mình tới, hướng thiếu niên hỏi.

“A Man? Hắn gọi tên này.” Sao nghe cảm thấy không thích hợp a! Nam nhân khí thế này, còn có một thân uy nghiêm cùng cảm giác uy hiếp mơ hồ, một nam nhân thần bí cùng mạnh mẽ như vậy sao lại có cái tên thế này?

“Đúng vậy, nghe rất tốt đúng không, này là ta đặt cho hắn đó. Có phải rất chuẩn không?” Nhìn dáng người cao lớn khôi ngô tràn đầy sức bật cùng sức lực của nam nhân, Phong Diệp thực hài lòng gật gù.

Quả nhiên thực chuẩn xác. Lúc nhìn thấy nam nhân, trong đầu Phong Diệp lập tức hiện lên cái tên này.

“Ngươi đặt cho hắn? Nam nhân này ngươi tìm ở đâu tới?”

Thật khó tin nam nhân này thế nhưng lại cam tâm tình nguyện từ bỏ tên của mình, để Phong Diệp nháo loạn gọi mình là ‘A Man’. Bất quá chú ý tới ánh mắt bất đồng bình thường của nam nhân lúc nhìn Phong Diệp, Huân nhi cũng hiểu ra.

“Huân nhi biểu đệ nói A Man à! Ngày đó ta ở trong phủ thực sự chán muốn chết, vì thế mới chạy ra ngoài chơi, không ngờ vừa mới ra cửa liền nhặt được A Man. Lúc ấy A Man thực ngốc, vừa thấy đã biết rất dễ bị người ta lừa đi, vì thế ta thực hảo tâm mang A Man về. Dù sao bên người ta vừa lúc còn thiếu một thị tòng. A Man vừa khỏe mạnh lại cao lớn uy mãnh, cho dù sau này ta ra ngoài diễu võ dương oai, người khác nhìn thấy thân hình của A Man nhất định đều né xa ba thước. Thực uy phong biết bao a! Hơn nữa, mùa hè ra ngoài có A Man che nắng cũng mát hơn. Huân nhi biểu đệ, biểu ca ta có phải thực thông minh không?”

Nhìn vẻ mặt khoe khoang cùng đắc ý của Phong Diệp, Huân nhi có chút bó tay. Phong Diệp biểu ca này thực sự là tôn tử của Dao Cơ phu nhân sao? Thật là đệ đệ của Phong Chích Viêm sao? Trên người hắn đang chạy huyết mạch Phong gia sao? Nhìn thế nào cũng cảm thấy ngây thơ hơn cả Luyện Yêu cùng Bảo Bảo.

“A Man, mau tới đây, lại đây giới thiệu với ngươi, đây là biểu đệ Tây Lam Linh Huân của ta. Nam nhân dị thường tuấn mỹ bên kia là phụ hoàng của biểu đệ ta, Tây Lam Lam đế bệ hạ. Mấy hôm trước ta đã nói với ngươi rồi á.”

Ngoắc nam nhân phía sau, Phong Diệp mỉm cười thực sáng lạn, nhưng không biết vì sao nam nhân kia lại dị thường kích động.

“Ngô, ngô vương bệ hạ!”
Bình Luận (0)
Comment