Tây Lam Yêu Ca

Chương 210

“Mau nhìn kìa, là nghi giá của thánh nữ đó! Thánh nữ đã trở lại.”

“Ở đâu? Ở đâu? Né ra chút coi, đầu ngươi chắn hết tầm mắt ta rồi. Mau né qua. Sao hả, muốn ta đây dùng bạo lực đúng không hả!”

“Lão huynh, ngươi kích động cái gì, giẫm lên chân ta rồi kìa. Chẳng lẽ ngươi không cảm giác được chút nào hết hả? Hả? Hả? Hả?”

“Ta đương nhiên kích động rồi. Nghe nói thánh nữ này còn là công chúa điện hạ xinh đẹp cao quý. Là Lục công chúa mà Lam đế bệ hạ thích nhất, nữ nhi của thánh nữ Y Tô Na năm đó, cũng chính là hoàng hậu điện hạ hiện giờ sinh ra a. Thân phận thực cao quý. Hiện giờ không bắt lấy cơ hội thì sau này muốn nhìn một cái cũng thực khó khăn.”

“Công chúa a! Nhất định rất đẹp đi. Không biết so với thiên hạ mỹ nhân Nhược phi năm đó, ai đẹp hơn.”

“Này sao có thể so sánh. Công chúa tuy xinh đẹp nhưng cũng không bằng Nhược phi năm đó đâu. Cứ nhìn Cửu hoàng tử điện hạ thì biết. Tuyệt mỹ hoàng tử mà Lam đế bệ hạ sủng ái nhất còn được gọi là ánh trăng của Tây Lam đó a.”

“Cửu hoàng tử điện hạ a! Nghe nói bộ dáng Cửu hoàng tử điện hạ giống bảy phần của Nhược phi năm đó, tính ra thì Nhược phi phải càng tuyệt mỹ mị hoặc hơn nữa. Bất luận ai đứng trước mặt nàng đều ảm đạm thất sắc. Ta nghe nói, ba năm trước Lam đế bệ hạ mang Cửu hoàng tử điện hạ tới Đông Lăng quốc, Đông Lăng quốc sư đại nhân kia vừa liếc mắt một cái đã nảy sinh lòng ái mộ. Sau khi bị Cửu hoàng tử điện hạ cự tuyệt thì không biết hắn đã chạy đi đâu ẩn cư rồi.”

“Ngươi nói lung tung gì đó. Sao ta chưa từng nghe nói tới chuyện Đông Lăng quốc sư ẩn cư? Bất quá nghe nhóm thương nhân đến Đông Lăng nói, Đông Lăng quốc sư quả thật đã mất tích ba năm rồi. Mà Đông Lăng vương tân nhiệm lại không biểu thị gì cả. Có thể tân vương cùng quốc sư có ngăn cách a!”

“Không phải nói năm đó Đông Lăng quốc sư duy trì Đông Lăng Tam hoàng tử Đông Lăng Quân Nghiêu sao? Hiện giờ Đông Lăng Quân Nghiêu vì sát phụ sát quân phát động cung biến mà chết trong tay tân vương, không biết quốc sư theo phe hắn có chuyện gì không nữa.”

Tiếng tranh luận bát quái của đám người không ngừng ồn ào náo động. Nam nhân giờ phút này đang ngồi trên cửa sổ lầu hai của lửu lâu xa xa đang lẳng lặng uống rượu, nhưng những ngón tay cầm bình rượu đã tái nhợt. Mà bên người hắn là một hắc y nam tử có vẻ là thuộc hạ.

“Đại nhân, có cần thuộc hạ giết hết những kẻ dám bất kính người kia không?”

“Lui xuống.”

“Đại nhân.”

Đế Luyện Tà không chút biến sắc nhìn chằm chằm quang cảnh ồn ào nhộn nhịp của đế đô, trong lòng lại thực âm trầm. Nơi này chính là Tây Lam quốc a, là quốc gia cường đại nhất, giàu mạnh nhất Thương Lam đại lục, là nơi là nam nhân cao cao tại thượng kia thống trị.

Phồn vinh, cường đại, giàu có, hòa bình, tất cả đều tỏ rõ tôn vinh vô thượng của nam nhân được xưng là Lam đế kia.

Y là đế vương chuyên chế nhất nhưng cũng mạnh nhất Tây Lam, là vị thần cường đại làm cả Thương Lam đại lục phải khom lưng trước y. Hết thảy mọi thứ trước mắt đều đang cười nhạo những cố gắng trước giờ của hắn.

Đúng vậy, nam nhân kia là viễn cổ chi thần, là nhân vật mà ngay cả ma đế của ma tộc cũng phải nể sợ ba phần. Chính mình bất quá chỉ là một nhân loại nhỏ bé, sao có thể lay động được y. Ngay cả Thần nhi, đứa nhỏ chưa bao giờ được mình chú ý trong quá khứ, đứa nhỏ vẫn luôn bị mình lợi dụng, hiện giờ lại có thân phận cao quý đến mức hắng muốn đuổi theo cũng không kịp.

Vô luận là Tây Lam Cửu hoàng tử tôn quý hay hoàng thái tử ma tộc Già Lâu La, loại thân phận nào cũng không phải thứ mà nhân loại hắn có thể dễ dàng có được. Tuyệt mỹ thiếu niên kia ngày càng cách xa, hắn chỉ có thể lo lắng đuổi theo phía sau, bất lực nhìn bóng dáng thiếu niên đi thật xa.

Nếu là vậy, hắn tình nguyện hủy đi chứ không muốn trơ mắt nhìn thiếu niên vốn thuộc về mình cuối cùng lại rúc vào lòng ngực một nam nhân khác.

Nếu Đế Luyện Tà hắn không thể có, như vậy người khác cũng vĩnh viễn đừng hòng mơ tưởng.

“Trở về!” Đứng dậy, gương mặt Đế Luyện Tà âm lãnh băng giá, xoay người rời khỏi tửu lâu.

Từ lúc rời khỏi bộ tộc Đế Luyện, không chút do dự đi tới đế đô Tây Lam quốc, Đế Luyện Tà ngây người ở nơi có Thần nhi đã gần một tháng.

Một tháng, hắn thế nhưng đã không được gặp thiếu niên yêu dị kia suốt một tháng, cho dù chỉ là một cái liếc mắt.

Hoàng cung Tây Lam cho dù ở ngay trước mắt nhưng hắn không dám tùy tiện đột nhập. Thực lực của nam nhân thống trị Tây Lam kia quá đáng sợ, nếu hiện giờ đả thảo kinh xà, đừng nói kế hoạch, ngay cả tánh mạng cũng có thể đánh mất. Cho dù hiện giờ, Đế Luyện Tà vốn đã không để ý tới chuyện mình còn sống hay không.

Ma chướng a! Quả thực là ma chướng, Ẩn trưởng lão nói không sai, hắn đã chìm vào ma chướng mà không thể tự kiềm chế, hiện giờ ý thức của hắn đã bị điên cuồng cùng chiếm đoạt chi phối, là động lực chống đỡ hắn sống sót.

Ba năm trước đây, chuyện phát sinh trong địa cung bộ tộc Đế Luyện không thể không nói đã đả kích Đế Luyện Tà rất lớn, ma đế xuất hiện, thân phận của Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi bị lộ ra ánh sáng, còn cả phụ thân bị chính tay hắn giết đi, Đế Luyện Khâu Hòa, tất cả đều làm tinh thần Đế Luyện Tà chấn động.

Nhất là sau đó, hắn bị nhốt ở địa cung suốt ba năm, âm khí cùng tà khí nhuộm đầy thân thể cùng linh hồn, làm Đế Luyện Tà lại càng điên cuồng hơn.

Cho dù bản thân hiểu được nhưng vẫn như cũ không muốn thanh tỉnh. Nguyên nhân chính là đứa nhỏ mà hắn từng có được nhưng hiện giờ đã mất đi! Thần nhi của hắn! Đế Luyện Tà không muốn buông tay. Bởi vậy cho dù chỉ có thể liều mạng một lần, chẳng sợ kết quả cuối cùng là thi cốt vô tồn hắn cũng không hối hận! Bất hối a!

Để thuộc hạ mua một nơi ẩn mật ở đế đô Tây Lam, một tháng nay Đế Luyện Tà vẫn trụ ở đó.

Con người cùng cảnh vật xung quanh thực tầm thường, bất quá hắn căn bản không để ý tới những chuyện vụn vặt này. Bởi vậy, lúc Đế Luyện Tà từ tửu lâu chuẩn bị trở về, không ngờ lúc đi ngang một phủ đệ xa hoa lại ngoài ý muốn nhìn thấy một nữ nhân từ phủ đệ đi ra.

Dạ Cơ phu nhân, mẫu thân Thần nhi, là nữ nhân năm đó bị hắn tự tay đưa tới minh giới âm phủ, hiện giờ thế nhưng lại còn sống êm đẹp, hơn nữa so với bộ dáng năm đó lại càng xinh đẹp cao quý hơn. Cũng đúng, nữ nhân mà hắn vốn tưởng đã sớm hóa thành tro bụi, hiện giờ lại có thân phận công chúa minh giới a!

Ha hả, công chúa minh giới! Lại là một nhân vật không gì sánh được, nếu không có sự xuất hiện của nàng năm đó, hiện giờ hẳn Thần nhi vẫn ở ma giới đi. Thần tộc, ma giới, vô luận kẻ nào cũng là những nhân vật mà trước giờ hắn chưa từng nghĩ tới! Mặc kệ thế nào, hắn muốn oa oa xinh đẹp của mình đều có vẻ không có khả năng. Nếu vậy thì…. Rời đi thôi! Rời khỏi thế giới này, rời khỏi thời không này! Như vậy không ai có thể tìm thấy Thần nhi nữa, ngươi nói có đúng không? Chỉ cần chờ một chút, một chút nữa thôi, không bao lâu nữa sẽ không còn ai có thể ngăn cản chúng ta ở cùng một chỗ.

Nhìn bóng dáng Dạ Cơ rời đi, biểu tình Đế Luyện Tà đứng trong một góc khuất hiếm khi ôn hòa cùng nhu tình đến vậy. Nghĩ đến đứa nhỏ trong trí nhớ, lúc sáu tuổi nắm tay mình cũng chỉ mới mười lăm tuổi, cứ vậy về tới bộ tộc Đế Luyện, cùng mình sinh sống mười năm.

Mười năm a! Đứa nhỏ nhỏ bé trước kia chậm rãi trưởng thành thành thiếu niên thanh tú, trong lòng hắn từng có cảm tình thế nào a?

“Đại nhân, nữ nhân kia vừa la hét vừa điên cuồng đập vỡ mọi thứ trong phòng. Làm sao bây giờ?” Lúc Đế Luyện Tà về tới chỗ ở tạm thời liền thấy một hắc y chạy ra đón.

“Trực tiếp đánh ngất.” Theo lời hắc y đi vào phòng, Đế Luyện Tà nhìn thấy nữ nhân rõ ràng đã phát điên ở bên trong, gương mặt lãnh khốc không chút biến sắc.

Nữ nhân này, từng là sủng phi mà Tây Lam Thương Khung yêu thích nhất, hiện giờ lại thành bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ như vậy, ai dám nói Tây Lam Thương Khung không tàn khốc vô tình chứ.

Không có bất cứ tâm tư dư thừa để chú ý tới một nữ nhân đã phát điên, cho dù thân phận của nàng ta chính là mẫu thân của Tây Lam Cửu điện hạ cũng vậy, Đế Luyện Tà xoay người nhìn hắc y bên cạnh, thần tình nghiêm túc.

“Đại nhân, đã chuẩn bị tốt lắm, chỉ còn một bước cuối cùng thôi.”

“Tốt lắm. Hiện tại, ngươi mang nữ nhân này qua đó, để máu của nàng ta nhuộm từng nét khắc trên tế đàn.”

“Chính là đại nhân, nếu làm vậy nữ nhân này cuối cùng sẽ mất máu quá nhiều mà chết.”

“Nếu đã là phế vật vô ích, chết càng tốt!”

___________

Thánh nữ trở về, đối với hoàng cung Tây Lam có thể xem là một đại sự. Bởi vì đây là lần đầu tiên nàng trở về hoàng cung đã sinh dưỡng mình sau vài năm rời đi, người đầu tiên Y Liên gặp chính là hoàng hậu vẻ mặt kích động đồng dạng đang chăm chú nhìn nàng, mẫu hậu Y Tô Na của nàng.

“Y Liên, ngươi đã trở lại.”

“Mẫu hậu. Y Liên đã trở lại.” Thiếu nữ chăm chú nhìn nữ nhân dung mạo vẫn xinh đẹp cao quý như xưa, đôi mắt to tròn không khỏi mông lung.

Mẫu hậu của nàng a, người có biết Y Liên thực nhớ người.

“Đã trở lại thì tốt rồi, trở lại thì tốt rồi. Y Liên của ta a, hiện giờ đã trưởng thành thành đại cô nương xinh đẹp rồi, mới lúc trước chỉ còn là đứa nhỏ bé xíu.” Y Tô Na hiển nhiên vô cùng kích động nhìn nữ nhi duy nhất của mình, ánh mắt từ ái tràn đầy ôn nhu cùng bảo vệ.

“Mẫu hậu, người lại chọc Y Liên rồi. Y Liên không để ý tới người nữa.” Thiếu nữ có chút xấu hổ dậm chân, sau đó ánh mắt tròn xoe chuyển về phía tuyệt mỹ thiếu niên lẳng lặng đứng một bên.

“Huân nhi, lâu rồi không gặp Lục tỷ tỷ, ngươi có nhớ tỷ tỷ không?” Cửu hoàng đệ của nàng a, thật sự càng lớn lại càng đẹp. Dung nhan tuyệt thế khuynh quốc khuynh thành như vậy, làm nàng thân là nữ nhân cũng nhịn không được mà ghen tỵ a!

Ôm thân thể thon dài mềm mại của thiếu niên, Y Liên Hoa không khỏi hung hăng chà đạp mái tóc dài ngân sắc tuyệt thế vô song dị thường mềm mại của thiếu niên.

“…” Huân nhi phát hiện, thiếu nữ trước mắt tuy đã trưởng thành, thoạt nhìn càng xinh đẹp, thành tục, cao quý, đoan trang hơn. Bất quá ánh mắt vẫn sạch sẽ trong suốt như cũ.

“Lục tỷ tỷ, ngươi ở thánh điện tốt chứ?”

“Thực nhàm chán a, ngày nào cũng như ngày nào. Bất quá Huân nhi, tỷ tỷ lén nói cho ngươi biết nga, ta phát hiện ra một chuyện rất thú vị trong thánh điện đó.” Với tính cách hoạt bát của thiếu nữ, hơn nữa còn đang trong độ tuổi mộng mơ, Y Liên Hoa tự nhiên không thể lập tức quen với hoàn cảnh trang nghiêm ở thánh điện.

Bất quá cũng may, không bao lâu sau nàng đã tìm thấy một thứ làm mình cảm thấy hứng thú ở thánh điện.

“Cái gì?”

“Một ma pháp trận… thượng cổ…”

Bình Luận (0)
Comment