Tây Lam Yêu Ca

Chương 228

“Phụ hoàng.” Lúc Huân nhi nắm tay thiếu nữ Nha nhi đi vào ngự thư phòng, đập vào mắt chính là hình ảnh nam nhân tuấn mỹ cả người tỏa ra mị khí đang nghiêng người dựa vào bối ỷ.

Phụ hoàng của Huân nhi, cũng là đế vương anh vĩ cường đại nhất Tây Lam.

“Huân nhi.”

Tây Lam Thương Khung nhìn thấy bóng dáng thiếu niên xuất hiện trước mắt thì khí thế hờ hững vô tình cùng bễ nghễ thương sinh nháy mắt trở nên nhu hòa, lạnh lùng xa cách trong mắt cũng thay thế bằng sủng nịch cùng nhu tình, chăm chú nhìn thật sâu vào thiếu niên mà mình yêu khắc cốt ghi tâm cùng muốn bá đạo chiếm hữu.

Bất quá, lúc ánh mắt nam nhân dừng lại ở thiếu nữ nhút nhát được thiếu niên dẫn theo đang nhìn mình chăm chú, thậm chí còn hoảng sợ muốn núp ra sau lưng Huân nhi thì Tây Lam Thương Khung không khỏi tà khí nhướng mi.

“Huân nhi, ngươi mang tiểu nữ hài này tiến cung lúc nào? Thậm chí ngay cả phụ hoàng cũng không biết?”

“Phụ hoàng, không phải Huân nhi nga.”

Nhìn nam nhân ngồi sau án thư lộ ra hơi thở tà mị cùng trêu chọc, đôi mắt phượng hẹp dài liêu nhân khẽ nheo lại đánh giá Nha nhi bên cạnh, cuối cùng ánh mắt gắt gao dừng trên người mình, không biết vì sao Huân nhi đột nhiên cảm giác được một trận nguy hiểm cùng lo sợ.

Phụ hoàng, hẳn sẽ không tức giận đi?

“Không phải bảo bối? Vậy là ai?”

Nhìn Huân nhi thức thời ngoan ngoãn buông bàn tay thiếu nữ, sau đó chầm chậm tiến tới bên cạnh mình. Tây Lam Thương Khung không khỏi ôm chầm lấy thắt lưng nhỏ nhắn của thiếu niên, ôm đối phương ngồi lên đùi mình.

“Phụ hoàng, là thần tử của ngươi nha.”

Bị cánh tay cứng như thiết của nam nhân giữ chặt bên hông, Huân nhi cũng không cảm thấy khó chịu, ngược lại cọ cọ trong lòng ngực dày rộng của nam nhân vài cái, thẳng đến lúc tìm thấy vị trí làm mình thực thoải mái, thiếu niên liền rúc vào lồng ngực làm mình an tâm vô cùng này.

“Bảo bối không phải muốn nói, thiếu nữ này chính là một trong hai hài tử mà Lê Tạ nói khi nãy đi?” Nhớ tới Lê Tạ hôm nay cố ý tiến cung gặp mình chính vì hai đứa nhỏ của Tây Lam Nhu Tình, ý cười trên mặt Tây Lam Thương Khung không khỏi lạnh như băng.

Đối với nữ nhi duy nhất Tây Lam Nhu Tình của Vĩnh Tĩnh vương, Tây Lam Thương Khung thật ra cũng từng gặp qua vài lần. Bất quá nhiều năm như vậy, hiện giờ ngay cả dung mạo của Vĩnh Tĩnh vương y cũng đã quên, huống chi là Tây Lam Nhu Tình khi đó chỉ mới vài tuổi. Lúc trước bỏ qua cho nữ nhi của Vĩnh Tĩnh vương chẳng qua cũng là chút hứng thú nhất thời mà thôi.

Diệt huyết mạch của Vĩnh Tĩnh vương nhưng cố tình lưu lại một nữ nhi, không thể không nói vì Tây Lam Thương Khung cảm thấy cuộc sống này quá nhàm chán.

Nếu thiếu nữ kia muốn quay về báo thù thì cuộc sống của Tây Lam Thương Khung cũng tăng thêm một chút kích thích, chứ không bình thản vô vị thế này nữa.

Chẳng qua, từ lúc Tây Lam Thương Khung tìm lại được Huân nhi, kí ức cũng bắt đầu thức tỉnh, y chưa từng nghĩ tới thiếu nữ tuy còn rất nhỏ nhưng rất trí tuệ năm đó nữa. Tây Lam Thương Khung thật không ngờ, qua hơn ba mươi năm thời gian, tiểu nữ hài năm đó thế nhưng đã hương tiêu ngọc vẫn.

“Phụ hoàng, ngươi thật thông minh. Đoán trúng rồi.” Bất ngờ ôm lấy cổ nam nhân, Huân nhi hôn nhẹ lên khóe môi Tây Lam Thương Khung, cười khẽ nói.

Chẳng qua chỉ là một nụ hôn lướt của Huân nhi thế nhưng lại gợi yêu dục vọng y vốn đè nén từ lúc nhìn thấy nhân nhi yêu dị. Nhìn đôi tử mâu trong suốt xinh đẹp vừa thuần khiết lại đầy thần bí của thiếu niên trong lòng, Tây Lam Thương Khung cam nguyện vì nhân nhi tuyệt mĩ mà mình yêu say đắm vạn năm mà trầm luân.

Có thể tìm lại ái nhân từng mất đi, tuyệt mỹ nhân nhi làm y nhung nhớ trong từng giấc mộng, Tây Lam Thương Khung chưa từng thỏa mãn như vậy. Trái tim không còn cô tịch, trống rỗng, mờ mịt đối mặt với thế gian vô vị nhàm chán này nữa.

Trái tim vốn lạnh băng tàn khốc cũng đột nhiên có vướng bận thật sâu. Vướng bận thiếu niên hiện giờ có quan hệ thật thân mật đồng thời chảy huyết mạch giống y trong người. Bảo bối của y, báu vật mà y vĩnh viễn trói bược ở bên người không bao giờ rời xa.

Hai ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm thiếu niên, Tây Lam Thương Khung nhìn dung ngan quyến rũ lộ ra vô hạn mê hoặc cùng yêu dị, cúi đầu nặng nề hôn xuống, nụ hôn của Tây Lam Thương Khung cũng đầy bá đạo cùng cường thế, tràn ngập xâm lược cùng chiếm đoạt dã tính hệt như bản thân y.

Cảm giác cánh môi mềm mại của mình bị răng nanh nam nhân lúc nhẹ lúc nặng gặm cắn, miệng cũng bị hơi thở đối phương chiếm cứ hoàn toàn, mũi ngửi thấy hơi thở nam tính mãnh liệt truyền tới từ cơ thể nam nhân, thiếu niên tuy đã không còn xa lạ với nụ hôn của nam nhân, thậm chí có thể nói là vô cùng quen thuộc, bất quá vẫn như cũ mềm nhũn cả người, không còn chút sức lực, chỉ có thể mặc phụ hoàng làm chủ thân thể của mình.

Lúc Tây Lam Thương Khung rốt cuộc cảm thấy mỹ mãn buông tha cánh môi ngọt ngào đã bị mình chà đạp tới sưng đỏ của Huân nhi, nam nhân nhìn thiếu niên yêu mỵ thở hổn hển trong lòng mình, sâu trong đôi mắt là khát vọng u ám cùng chiếm giữ mãnh liệt.

“Bảo bối, ta muốn ngươi, làm sao bây giờ?”

Cười khẽ nói một câu dường như đang hỏi, Tây Lam Thương Khung đột nhiên vung bàn tay to, hất toàn bộ những thứ trên án thư xuống đất, sau đó đặt tuyệt mỹ tinh linh vận còn chưa kịp phản ứng trong lòng mình lên trên, tiếp đó cũng nhanh chóng áp cơ thể cường tráng của mình tới.

“Từ từ, phụ hoàng, đừng, nơi này còn có người, chúng ta… không được…”

Nhìn thấy dục vọng cùng xâm lược mãnh liệt trong mắt phụ hoàng, Huân nhi không khỏi giãy dụa. Hai cánh tay tinh tế trắng nõn của thiếu niên nhẹ nhàng đẩy lồng ngực tinh tráng rắn chắc của nam nhân, có chút nóng nảy quay đầu nhìn Nha nhi đang mờ mịt cùng ngây thơ bên kia.

“Ca ca, các ngươi đang làm gì vậy a?”

Cắn ngón tay, Nha nhi thực khó hiểu chăm chú nhìn ca ca xinh đẹp bị nam nhân đáng sợ kia đè chặt trên án thư, không khỏi mờ mịt hỏi.

Nam nhân đáng sợ kia đang khi dễ ca ca xinh đẹp sao? Chính là Nha nhi thực sợ y, phải làm sao bây giờ? Nha nhi không dám qua giúp ca ca, làm sao bây giờ a? Ca ca….

“Phụ hoàng… Nha nhi…”

Nhìn thiếu nữ rõ ràng rất muốn chạy tới nhưng vì sợ phụ hoàng lại đứng yên không dám nhúc nhích, bộ dáng như sắp bật khóc tới nơi, Huân nhi vừa tránh cơ thể phụ hoàng áp xuống, vừa cố ngăn cản bàn tay to dày rộng của đối phương đang di chuyển trên da thịt bóng loáng bên dưới y phục, thần tình không khỏi đỏ bừng.

“Huân nhi, ngươi thực muốn giúp đỡ thiếu nữ kia?”

Nhìn tuyệt mỹ thiếu niên bị mình đè chặt dưới thân, Tây Lam Thương Khung chăm chú nhìn Huân nhi bị mình khơi gợi mà trở nên quyến rũ mị hoặc, ánh mắt cũng mông lung, hạ phúc không khỏi bừng bừng nổi dậy.

Hảo muốn, hảo muốn lập tức hung hăng chiếm giữ lấy bảo vật chỉ thuộc về mình Tây Lam Thương Khung y.

Về phần thiếu nữ đã sắp bật khóc bên kia, Tây Lam Thương Khung chỉ u ám liếc nhìn nàng một cái, sau đó lại trở lại trên người Huân nhi bị mình giữ chặt.

Giờ phút này bộ dáng mị hoặc vì tình dục của thiếu niên không ngừng hấp dẫn con mãnh thú cuồng dã ẩn sâu trong nội tâm Tây Lam Thương Khung, chỉ một mực muốn hung hăng đoạt lấy cùng chiếm giữ. Khát vọng cùng rung động đối với thiếu niên đang đánh sâu vào lòng tự chủ mà Tây Lam Thương Khung ngày thường vẫn luôn kiêu ngạo.

“Phụ hoàng, ngươi có biết không, kỳ thực ta cũng là một người thực ích kỷ ni.”

Bởi vì ích kỷ, bởi vì lạnh lùng nên Huân nhi không có chuyện khi không giúp đỡ một ai đó. Cho dù Huân nhi không chán ghét, thậm chí là có độ hảo cảm nhất định đối với đối phương.

Bất quá một khi liên quan tới phụ hoàng, lựa chọn của Huân nhi tự nhiên không cần nói cũng biết. Huân nhi không có bất cứ do dự nào. Ở Thương Lam đại lục này, không có bất kì kẻ nào có thể vượt qua tầm quan trọng của Tây Lam Thương Khung trong lòng Huân nhi.

Huống chi, từng là hoàng thái tử ma tộc, hơn nữa còn đánh bại tất cả những kẻ muốn ngấp nghé, vững vàng chiếm cứ địa vị người thừa kế tôn quý, trừ bỏ bản thân là nhi tử Già Lâu La được Ma đế thích nhất, thực lực cùng trí tuệ của Huân nhi sao có thể kém cỏi.

Có thể nói, thời điểm đó nếu không vì Thần đế đột nhiên xuất hiện, đột nhiên nảy sinh cảm tình mãnh liệt không muốn buông tay với Già Lâu La, có lẽ hiện giờ Già Lâu La đã trở thành ma tộc chi đế. Mà nếu vậy thì cũng không có trận thần ma chi chiến thảm khốc kia, cũng không có chuyện thái tử ma tộc ngã xuống, Thần đế luân hồi cùng Ma tôn ngủ say.

Cũng sẽ không có Tây Lam Thương Khung thức tỉnh sau khi luân hồi cùng Huân nhi hiện tại.

“Phụ hoàng, A Thụy Tư đã tới đây, hồi thần giới cũng chỉ là chuyện sớm muộn. Đến lúc đó Thương Lam đại lục có lẽ sẽ trở thành tràng tranh đoạt kịch liệt nhất giữa thần ma hai giới. Phụ hoàng, ngươi đã quyết định người thừa kế của Tây Lam là ai chưa?”

Nếu phụ hoàng trở về thần giới, hết thảy mọi thứ ở Thương Lam đại lục này cũng không được nam nhân để vào mắt nữa.

Thời điểm đó, tuy bọn họ cùng Tây Lam vẫn còn ràng buộc cùng liên hệ nhất định nhưng bất quá không có gì đáng giá để lưu luyến.

Mà Nha nhi, tâm trí của thiếu nữ này căn bản không thể trưởng thành, nhưng nàng rất có thể có được sức mạnh cường đại. Nếu để nàng lưu lạc bên ngoài sẽ rất dễ bị người khác lừa gạt, cuộc sống của thiếu nữ đáng yêu này cũng hoàn toàn bị hủy đi. Nàng chỉ là một đứa nhỏ thực ngây thơ mà thôi, mất đi mẫu thân, hiện giờ chỉ còn lại mình ca ca có thể nương tựa.

“Người thừa kế sao? Trong lòng phụ hoàng đã có đối tượng chọn lựa. Đợi tới ngày cử hành nghi thức trưởng thành cho Huân nhi sẽ hướng Thương Lam đại lục tuyên bố. Hiện giờ, nếu Huân nhi thực thích thiếu nữ này thì phụ hoàng tự nhiên cũng không khó xử nàng. Bất quá, bảo bối, chúng ta hiện giờ có phải nên tiếp tục không. Phụ hoàng không thể nhịn nổi rồi a.”

Dùng nơi cứng rắn dưới hạ phúc mình không ngừng cọ xát bắp đùi Huân nhi, làm thiếu niên cảm nhận rõ rệt nôn nóng cùng dục vọng của chính mình, trên gương mặt tà mị của Tây Lam Thương Khung tràn đầy ẩn nhẫn. Y khao khát thân thể mê hồn của thiếu niên, muốn hung hăng chiếm đoạt cũng giữ lấy nhân nhi xinh đẹp lại mê hoặc này.

“Phụ hoàng…” Cho dù Huân nhi lạnh nhạt cùng thờ ơ thế nào, giờ phút này cảm nhận được thứ căng cứng của nam nhân cũng không khỏi run rẩy.

Thân thể mẫn cảm bị bàn tay đầy kỹ xảo của nam nhân khơi gợi tình dục khó có thể đè nén, tuyệt mỹ thiếu niên không khỏi hé mở đôi môi đỏ hồng, không thể khống chế mà khẽ rên rỉ.

“Tang Đạt, mang thiếu nữ kia ra ngoài.”

Gọi nội vụ tổng quản đang đứng ngay ngoài điện, động tác trong tay Tây Lam Thương Khung không hề ngừng lại, bàn tay to mang theo những vết chai vói vào trong lớp cung trang nhẹ nhàng vuốt ve, một tay khác quơ lấy cây bút bị quăng dưới đất, tiếp đó bàn tay to vung lên, ném một phần thánh chỉ cho Tang Đạt.

“Dạ, bệ hạ.” Tang Đạt lúc tiến vào thực tự khác mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, hơi cúi đầu không dám nhìn về phía án thư chậm rãi truyền tới tiếng hô hấp ồ ồ cùng tiếng rên bị đè nén của thiếu niên, kéo thiếu nữ vẫn còn mờ mịt cùng sợ hãi rời khỏi ngự thư phòng.

Hắn không dám quấy rầy hưng trí của bệ hạ, nhất là lúc bệ hạ đối mặt với Cửu điện hạ thì lại càng không thể khống chế được tác cầu cùng chiếm đoạt, tình sự kịch liệt cùng cấm kỵ này không phải chuyện Tang Đạt hắn có thể lắm miệng.

Chỉ cần bệ hạ có thể cùng một chỗ với Cửu điện hạ, chỉ cần bệ hạ được hạnh phúc, không còn lạnh lùng vô tình nữa, thân là nội vụ tổng quản của bệ hạ, hắn chỉ cần nhớ rõ nên làm thế nào hảo hảo hầu hạ bệ hạ cùng Cửu điện hạ là tốt rồi.

Về phần những chuyện khác, cứ làm như không thấy là được.

Nắm tay thiếu nữ Cửu điện hạ mang tới, Tang Đạt tổng quản chuẩn bị đi tới ngữ hoa viên tuyên ý chỉ của bệ hạ với lễ bộ đại thần Lê Tạ.

Nhưng lúc Tang Đạt đi ra khỏi ngự thư vòng, vừa quay đầu thì liền nhìn thấy Bảo Bảo cùng Luyện Yêu luôn bên cạnh Cửu điện hạ thế nhưng đang bám vào cửa sổ ngự thư phòng, tò mò chăm chú nhìn một màn tình dục giao hoan bên trong. Lúc này, Tang Đạt tổng quản cũng bấp chấp chuyện khác, vội vàng chạy tới mang hai đứa đi.

“Hai tiểu tổ tông của nô tài a, các ngươi ở đây làm gì? Mau đi cùng nô tài.”

“Tang Đạt, ca ca cùng nam nhân thực đáng sợ kia đang làm gì vậy? Sao lại cảm thấy ca ca thoạt nhìn thực thống khổ? Có phải nam nhân kia đang khi dễ ca ca không?”

Bình Luận (0)
Comment