Tây Lam Yêu Ca

Chương 245



“Thím Tường, thím có cảm thấy biệt thự gần đây hình như có thứ gì đó không sạch sẽ không, có cần phái người tìm hòa thượng hay đạo sĩ linh tinh gì đó tới khử tà ma không nhỉ?”

Một nam nhân trung niên thoạt nhìn chất phác thành thật lo sợ nói với người phụ nữ nghiêm cẩn trước mặt, trong giọng nói còn mang theo một tia câu nệ cùng lấy lòng?

“Chú Dư, chú nói gì vậy. Tốt xấu gì chú cũng làm nghề này mười mấy năm rồi, gì mà biệt thự có thứ không sạch sẽ chứ. Mấy lời vớ vẫn này cũng nói được sao?” Hiển nhiên, đối với những lời nam nhân vừa nói, người phụ nữ kia nghiêm khắc quát lớn.

Thím Tường đã làm người làm ở Lăng gia nhiều thế hệ, sống ở nhà tổ này cũng hơn ba mươi năm, từ nhỏ đã nhìn thiếu gia tiểu thư nhà mình chậm rãi lớn lên, đối với Lăng gia có thể nói là vô cùng trung thành tậm tâm, tự nhiên không cho phép đám người làm lắm mồm, thậm chí là thì thầm sau lưng.

“Thím Tường, chú Dư nói cũng không sai mà, gần nhất nhà tổ thật sự có chút quỷ dị. Nhất là đoạn thời gian trước thiếu gia đột nhiên bảo lầu ba là khu cấm, bất luận là ai cũng không cho phép tới gần, thậm chí ngay cả người quét dọn cũng không cho lên. Hơn nữa gần nhất thiếu gia cũng thực kỳ quái, cứ ngây ngẩn cả ngày, chỉ có lúc bị tiểu thư kéo xuống lầu ăn cơm mới hơi nhíu mày một chút.”

Ở bên kia, một người phụ nữ đồng dạng cũng không còn trẻ không khỏi sầu lo mở miệng.

Người này cũng giống thím Tường, có thể nói là vú em chăm sóc thiếu gia tiểu thư tử nhỏ đến lớn, địa vị ở Lăng gia tự nhiên rất cao.

Lăng gia mấy trăm năm nay vẫn là một gia tộc lớn hào phú, tự nhiên địa vị hiển hách, gia cảnh giàu có. Hơn nữa thế hệ tổ tiên lại cưới danh môn vọng tộc tiếng tăm ở Anh quốc, huyết mạch quý tộc chảy trên người lão phu nhân lại càng làm người ta không dám xem thường thế lực Lăng gia.

Người thừa kế thế hệ này của Lăng gia, cũng chính là thiếu gia Phù Tô Gula cực kỳ xuất sắc, không chỉ tương lai là một gia chủ ưu tú, hơn nữa cũng là người thừa kế được gia tộc Gula của tổ mẫu xem trọng.

Gia tộc Gula tới đời này con cháu rất ít, thậm chí huyết mạch trực hệ đã dần biến mất, chỉ còn lại một đứa cháu gái không nên thân. Mà lão phu nhân năm đó có thể xem là nhành hoa hồng của gia tộc Gula, đứa cháu trai của bà tự nhiên cũng được yêu thương, coi trọng.

Sau khi anh trai mất đi, lão phu nhân trở thành chủ gia tộc Gula, hiện giờ tuy đã lớn tuổi nhưng không ai dám xem thường uy nghiêm của bà.

Lão phu nhân sinh ra ở Anh quốc, tự nhiên thích cuộc sống phương tây.

Bởi vậy theo tuổi ngày càng lớn, nhà tổ Lăng gia ngược lại lại để trống. Thẳng đến khi thiếu gia Phù Tô sinh ra mới được lão gia mới đưa về để tiếp nhận dạy dỗ gia tộc. Mà lão phu nhân vẫn ở gia tộc Gula, không đón thiếu gia tới Anh quốc tiếp nhận giáo dục quý tộc.

Hiện giờ, Phù Tô thiếu gia đã trưởng thành thành một thanh niên xuất sắc có thể tự đảm đương một phía. Mà nhóm lão gia cũng dần dần an tâm giao gia nghiệp cho thiếu gia quản lý, chính mình thì chạy đi khắp các nước du lịch.

Vài năm trước, thiếu gia từ Anh quốc du học trở về mang theo đứa cháu gái Phù Diêu khi ấy chỉ mới năm tuổi, đứa con duy nhất của chị gái đã mất trong một vụ tai nạn xe cộ về nhà chính. Mấy năm qua thật sự bình yên, trừ bỏ thỉnh thoảng công chúa nhỏ Phù Diêu lại đùa dai thì cuộc sống thực ấm áp, thỏa mãn.

Không ngờ, gần nhất nhà tổ cư nhiên lại xảy ra chuyện.

“Thím Tường, ta nghe bác Diêu làm vườn nói, vườn hoa bên kia không biết vì sao xuất hiệt thiệt nhiều dây leo, thậm chí còn lan vào cườn hoa, phá hư thiệt nhiều loại hoa quý.

Mà bác Diêu mỗi ngày đều cực khổ cắt tỉa chúng nó gọn gàng nhưng hôm sau lại mọc đầy. Sinh mệnh cực kỳ ương ngạnh, căn bản không thể diệt được.”

“Này…” Nghe vậy, thím Tường cũng không khỏi do dự. Trong lòng bà sao lại không biết gần nhất nhà tổ có thiệt nhiều chuyện quỷ dị cơ chứ.

Rất nhiều người làm sắc mặt tái nhợt thất kinh chạy tới khóc lóc kể lể, nói nửa đêm nghe thấy tiếng con nít cười trong phòng hoặc ngoài hành lang.

Lúc trước thím Tường còn tưởng là tiếng của công chúa nhỏ Phù Diêu đáng yêu kia nên cũng không quản, thậm chí còn la đám người làm kia một phen.

Nhưng thời gian trôi qua, ngày càng nhiều người làm hoảng sợ, nói tiếng cười ban đêm kia căn bản không phải tiếng bé gái, nó rõ ràng là tiếng cười khanh khách vui vẻ của bé trai.

Một khắc đó, thím Tường cảm thấy đứng ngồi không yên. Nhất là ngày nọ bà lơ đãng hỏi tiểu thư, biết tiểu thư căn bản không thức dậy lúc nửa đêm, thậm chí buổi tối bà còn tự mình tới phòng tiểu thư kiểm tra, biết tiểu thư ngủ thật say, khi đó trong lòng bà liền lạnh ngắt.

Chẳng lẽ, nhà tổ thật sự có thứ không sạch sẽ?

Thím Tường biết, thiếu gia Phù Tô từ nhỏ đã thích những thứ quỷ dị cổ xưa, thậm chí còn đào tạo ra một nhóm trộm mộ, chuyên săn tìm những lăng mộ cổ xưa.

Thím Tường từ nhỏ đã nhìn thiếu gia lớn lên, tuy có chút khó hiểu với sợ thích cổ quái của thiếu gia, nhưng dù sao cũng là đứa nhỏ mình nhìn từ nhỏ đến lớn, trong lòng bà đã sớm xem thiếu gia là con mà yêu thương, vì thế cứ nhắm một mắt mở một mắt tùy ý thiếu gia.

Chính là hiện giờ, từ lúc đội trưởng Đấu Hoàng của nhóm đào mộ kia đột nhiên mang về một người thì thiếu gia đột nhiên trở nên kì lạ.

Không chỉ cả ngày dành hơn phân nửa thời gian ở lì trên lầu ba, thậm chí còn không cho phép bất cứ ai bước vào lầu ba, này rốt cuộc là chuyện gì? Thiếu niên từ khi mang về vẫn chưa tỉnh lại kia là ai?

Xem ra tối nay bà phải tới phòng tiểu thư hỏi một phen xem rốt cuộc thiếu gia bị làm sao? Bất quá, nghĩ tới tiểu thư tinh quái đáng yêu kia, thím Tường lại cảm thấy đầu mình bắt đầu phát đau.

Tiểu thư tuy chỉ có tám tuổi nhưng không thể xem công chúa nhỏ xinh đẹp kia là một đứa bé khờ dại không hiểu chuyện.

“Thím Tường, thím xem chúng ta rốt cuộc nên làm gì giờ? Nếu không thím đi hỏi thiếu gia xem? Nhà chính có thể thật sự xuất hiện thứ tà khí gì đó. Hiện giờ buổi tối đám người hầu trong biệt thự hoàn toàn không dám đi lại một mình, chỉ sợ đụng phải thứ gì đó. Hơn nữa ban đêm mấy hôm nay tôi quả thực cũng nghe thấy tiếng bước chân, nhưng hoàn toàn không thấy bóng dáng của người nào cả. Thím cũng biết, lớn tuổi rồi, trái tim cũng không còn tốt, kinh hoảng một cái là không chịu nổi đâu a!”

Có lẽ thật sự già rồi, gần đây ông cũng ngày càng mê tín. Thà tin là có còn hơn không a! Mấy chuyện này ai có thể nói rõ được chứ.

“Này… để tôi xem thử. Bữa trưa chuẩn bị xong chưa, tiểu thư cũng đói bụng rồi đó.”

Lăng gia tiểu thư Phù Diêu Gula, cũng chính là bé gái đáng yêu từ nhỏ đã có chỉ số thông minh cực cao kia lúc này đang chống cằm lẳng lặng chăm chú nhìn tuyệt mỹ thiếu niên đang say ngủ trên giường lớn, ánh mắt to tròn đầy tò mò.

“Cậu út, cậu có tra được chủ nhân của cổ mộ kia là ai không? Còn thứ này là gì, sao không cho Phù Diêu tới gần anh trai xinh đẹp a? Thực chán ghét, thực chán ghét, Phù Diêu muốn tới gần nhìn anh trai xinh đẹp.” Vươn ngón tay trắng nõn non mềm chọt tầng kết giới phát sáng trước mặt, bé gái không khỏi dẩu mỏ.

Sao lại có thể như vậy! Phù Diêu không có hảo hảo sờ anh trai xinh đẹp, bị ngăn không cho tới gần? Hơn nữa, thứ quấn quanh người anh trai xinh đẹp là gì a, sao lại hệt như hoa lăng tiêu được ghi chép trên sách vậy?

Từ vài ngày trước nhìn thấy hình ảnh rung động quỷ dị kia, bé gái liền vội vàng lên mạng tra tìm loại dây leo này. Chính là trên mạng nói nó là một loại dây leo thực bình thường a. Trừ bỏ sinh mệnh ương ngạnh ở nơi nào cũng có thể sinh tồn thì không có điểm nào kỳ quái, nhưng vì sao bên người anh trai xinh đẹp lại có thứ này?

“Cậu út, chú Đấu Hoàng nói loại dây leo này chính là loại bọn họ từng gặp trong cổ mộ, chính là từ cổ mộ xa xôi như vậy sao lại chạy tới nhà chúng ta? Chẳng lẽ thật sự giống như trong sách cổ viết, bọn chú Đấu Hoàng đã vô tình gặp phải lời nguyền gì đó nên bị nó bám dính?”

“Phù Diêu…” Đồng dạng chỉ có thể cách một tầng kết giới trong suốt ngắm nhìn tuyệt mỹ thiếu niên, nam nhân tuấn mỹ không khỏi xoa đầu bé gái bên cạnh, vẻ mặt dở khóc dở cười.

Phù Tô GuLa, nam nhân máu lai, trên người chảy một phần tư dòng máu ngoại quốc, trừ bỏ ánh mắt bên sâu sắc hơn người châu á bình thường cùng có màu xanh thẳm thì vẻ ngoài nam nhân Phù Tô yêu thích nghiên cứu lịch sử Hoa Hạ cổ đại này kì thực lại càng thiên về phía người châu á thần bí.

“Cậu út, anh trai xinh đẹp rốt cuộc đến khi nào mới tỉnh lại a! Vốn Phù Diêu còn định tặng một nụ hôn để đánh thức hoàng tử ngủ say, chính là hiện giờ Phù Diêu không thể tới gần, ai tới đánh thức hoàng tử bây giờ?”

Mấy ngày nay, từ lúc Đấu Hoàng mang người đẹp ngủ say từ cổ mộ về nhà tổ, vô luận là thiếu gia Phù Tô Gala, hay tiểu thư Phù Diêu Gula, phần lớn thời gian đều chạy tới ngắm nhìn tuyệt mỹ nhân nhi đang lẳng lặng say ngủ.

Tuy bị ngăn một tầng kết giới không thể tới gần, cũng không thể đụng chạm, nhưng dù sao ngắm mỹ nhân vẫn thực thích mắt. Nhất là mỹ nhân thân phận thần bí này lại còn đẹp tới mức không thể tả nổi.

Da thịt non mềm nõn nà như ngọc, mái tóc màu bạc mềm mại bóng loáng dài tới tận mắt cá chân, dung mạo tuyệt mỹ mị hoặc, khuynh quốc khuynh thành.

Vô luận là điểm nào cũng đều hệt như kiệt tác của thần, hoàn mỹ đến không tưởng.

“Cậu út, Phù Diêu đói bụng, chúng ta đi ăn cơm đi.”

Dù sao cũng chỉ là đứa bé tám tuổi, đang ở thời kì trưởng thành, tự nhiên không chịu đói nổi. Tuy bé gái này kì thực cũng không nguyện ý rời khỏi căn phòng của hoàng tử say ngủ.

“…ừ!”

Nhìn tầng kết giới trong suốt trước mắt, chăm chú nhìn thiếu niên đang an tưởng ngủ kia một cái, Phù Tô lúc này mới kéo tay đứa bé gái, xoay người rời đi. Nhưng trước lúc rời khỏi phòng, nam nhân không khỏi quay đầu lại nhìn vào trong thật sâu.

Vừa nãy, anh tựa hồ cảm giác không khí trong phòng thoáng dao động. Mà những sợi dây leo bảo hộ thiếu niên đang ngủ say trên giường lớn tựa hồ cũng khẽ rung lên.

Là anh ảo giác sao?

Ví sao anh cứ cảm thấy đám dây leo này rất quỷ dị, tựa hồ đang sống? Không phải loại thực vật bình thường chỉ lẳng lặng sinh trường cùng tiến hành quá trình quang hợp mà đầy sức sống như một con người?
Bình Luận (0)
Comment