Tây Lam Yêu Ca

Chương 249

Con phố vốn đã đông đúc nhộn nhịp, giờ phút này giao thông hoàn toàn tắt nghẽn, người đi đường ai ai cũng đứng yên, đồng loạt nhìn về một hướng.

Nơi đó, một tuyệt mỹ thiếu niên trong trẻo lạnh lùng, cả người vô tình tản ra hơi thở cao quý, dung mạo lại đẹp tới mức làm người ta điên đảo hồn vía, vẻ mặt thiếu niên có chút mờ mịt, ánh mắt kinh hoảng cùng kinh ngạc nhìn hết thảy trước mặt.

Bên người tuyệt mỹ thiếu niên là một đứa bé kháu khỉnh đáng yêu khoảng tám tuổi, ánh mắt đầy tò mò hưng phấn không ngừng nhìn xung quanh. Mà bên chân thiếu niên, một con thú nhỏ xinh xắn vì cố cắn cái đuôi mình nên cứ xoay vòng.

Thiếu niên giống như bị tình cảnh trước mắt dọa hoảng, ánh mắt dại ra có chút nghi hoặc khó hiểu.

Nơi này, là sao?

Con người ăn mặc thực kì quái, kiến trúc phòng ốc tạo hình kỳ lạ, trên người đều là những cái hộp sắt chứa con người bên trong. Còn có, trong không khí cơ hồ có thể nhìn thấy những hạt bụi bẩn li ti cùng mùi vị độc hại khó ngửi, bất kì là thứ gì cũng đánh sâu vào tâm trí Huân nhi vừa thức tỉnh, hoàn toàn không có khái niệm nào về thế giới này.

Phụ hoàng, ngươi hiện tại ở nơi nào? Huân nhi rất nhớ ngươi!

Đô thị hiện đại hóa đầy sắc màu, khoa học kỹ thuật cùng công nghiệp cũng phát đạt, sớm đã không còn bầu không khí trong lành như trước. Không khí ô nhiễm nghiêm trọng, tài nguyên cằn cỗi, chú trọng ảnh hưởng vật chất, nơi này cùng Thương Lam đại lục tôn trọng sức mạnh, chú trọng ma pháp cùng vũ kỹ hoàng toàn khác biệt.

“Bảo Bảo, Nguyệt Bán, đây là nơi nào? Ma pháp nguyên tố sao lại cằn cỗi như vậy? Cơ hồ không thể cảm ứng được. Còn có sao bọn họ nhìn chúng ta kỳ quái như vậy? Phục sức trên người bọn họ thực kì lạ, chưa từng thấy qua ở Thương Lam đại lục.”

Cúi đầu, Huân nhi mờ mịt khó hiểu nhíu mi, hỏi Bảo Bảo đang dựa sát bên người mình.

Bởi vì không kịp trở tay đã đột nhiên lọt vào không gian truyền tống, Huân nhi căn bản không kịp phòng ngự, bởi vậy lúc ma lực bạo động khi thông qua không gian truyền tống đã bị trọng thương, không thể không lâm vào trình trạng ngủ say để tự điều trị cơ thể.

Chờ Huân nhi tỉnh lại, cũng chính là khoảnh khắc mở mắt không lâu trước đó, Huân nhi nhìn mấy nam nhân xa lạ trước mắt, còn có một nữ hài xấp xỉ niên kỷ Bảo Bảo cùng hoàn cảnh bố trí xa lạ xung quanh, hơn nữa chỉ có Bảo Bảo, Nguyệt Bán cùng Mạn La bảo hộ bên người mình.

Bởi vậy, Huân nhi cơ hồ không suy nghĩ gì liền rời đi, thoáng chốc biến mất khỏi căn phòng, lưu lại đám Phù Tô trợn mắt há hốc.

Thần linh ngủ say từ thời viễn cổ, thế nhưng nháy mắt thức tỉnh liền biến mất không thấy bóng dáng?

“Chủ nhân, nơi này nghe nói gọi là châu á, là phương đông của thế giới, mà con người ở đây xưng là người Hoa Hạ, là một chủng tộc có trí tuệ cùng nền văn minh đã rất lâu dài.”

Lúc bọn Phù Tô moi tin từ miệng Bảo Bảo, Bảo Bảo sao lại không biết từ bọn họ thám thính tin tức ở thế giới xa lạ này a.

Bảo Bảo tuy tuổi còn nhỏ, tính cách thuần khiết ngây thơ, nhưng dù sao cũng từ hoàng cung dựng dục mà ra, hút rất nhiều oán khí trong hậu cung mà hình thành ý thức, sao có thể đơn thuần, không hề đề phòng như vẻ ngoài.

Một khi liên quan tới chủ nhân của mình, ý thức của Bảo Bảo tự nhiên chín chắn. Chỉ sợ ngay cả bản thân Bảo Bảo cũng không ý thức được khoảnh khắc khác thường đó của mình.

“Người Hoa Hạ sao? Không phải Thương Lam đại lục? Như vậy nói cách khác, phụ hoàng có thể không ở thế giới này sao? Phụ hoàng…”

“Chủ nhân, Lam đế bệ hạ nhất định sẽ tìm tới chúng ta. Lam đế bệ hạ lợi hại như vậy, y khẳng định sẽ tìm được nơi này. Cho nên chủ nhân không cần lo lắng a. Lam đế bệ hạ chính là vương thần tộc, chắc hẳn có năng lực xuyên qua không gian. Hiện giờ chúng ta chỉ cần hảo hảo chờ ở nơi này, Lam đề bệ hạ khẳng định có thể dựa vào cảm ứng ma pháp của Dạ Cơ phu nhân mà tìm tới.”

Nhìn biểu tình ảm đạm cùng âm u trên mặt chủ nhân, tâm tình hiển nhiên thực mất mác cùng mê mang, Bảo Bảo lập tức nịnh nọt ôm lấy thắt lưng chủ nhân, ánh mắt to tròn ngập nước đầy kiên định cùng an ủi.

“…Bảo Bảo.” Nhìn Bảo Bảo hiểu chuyện an ủi mình, Huân nhi không khỏi cười khẽ.

Đúng vậy, ngay cả Bảo Bảo cũng có thể hiểu, cớ sao mình lại mờ mịt. Không phải mình vẫn luôn tin tưởng, vô luận mình ở nơi nào phụ hoàng đều có thể tìm ra mình sao?

Nhớ rõ đoạn thời gian trước khi tiến hành đại điển tế thiên, nữ nhân Khúc Vị Trì đột nhiên xuất hiện trước mặt, mình không phải đã từng hỏi phụ hoàng vấn đề này sao? Có thể khi đó chính mình chỉ đột nhiên tâm huyết dâng trào mà thôi, giờ nghĩ lại đó có thể là linh cảm đi?

Phụ hoàng, nếu có một ngày Huân nhi biến mất khỏi Thương Lam đại lục, ngươi sẽ tìm được ta sao? Mặc kệ là ở nơi nào?

Sẽ không. Bởi vì có phụ hoàng ở bên cạnh, phụ hoàng tuyệt đối không cho phép Huân nhi rời khỏi ta. Vô luận là ai, đều không được.

Huân nhi nói là nếu. Nếu có ngày Huân nhi đột nhiên không thấy, biến mất khỏi Thương Lam đại lục này, thậm chí là thế giới này, phụ hoàng sẽ tìm Huân nhi về sao?

Ta nói rồi, vô luận Huân nhi ở nơi nào, cuối cùng cũng chỉ có thể cùng phụ hoàng ở một chỗ. Cho dù phải phá vỡ quy cách không gian, ta cũng không tiếc.

Phụ hoàng, đây là lời hứa của ngươi, lời hứa của ngươi với Huân nhi. Cho nên, phụ hoàng, Huân nhi sẽ luôn chờ ngươi, ở thế giới lạ lẫm này chờ ngươi đến đón Huân nhi, mang Huân nhi trở về Thương Lam đại lục.

Ngẩng đầu nhìn bầu trời, cứ việc không trung xanh thẳm kia đã không còn là bầu trời Thương Lam mà mình cùng phụ hoàng từng chung sống, bất quá tâm tình Huân nhi lúc này thực thông suốt, tràn đầy thoải mái cùng sung sướng.

Phụ hoàng, có lẽ hiện giờ ngươi cùng Huân nhi đang đứng dưới bầu trời này, ở ngay một nơi nào đó mà Huân nhi không biết, phụ hoàng, ngươi nhất định đã tìm tới đây rồi đi?

Giờ phút này, cách thiếu niên cách đó không xa, trong một tiệm bán thức ăn nhanh.

“Trời ạ, chị ơi, chị đừng ăn nữa, đừng ăn nữa mà, mau nhìn nơi đó, đó là cosplay à? Âu, my god, thật là một thiếu niên xinh đẹp, đó là cos ai vậy? Phim điện ảnh cùng truyền hình hình như không có dạng nhân vật này đi? Chẳng lẽ mình kiến thức quá hạn hẹp nên không phát hiện?

Trời ạ, không thể tha thứ, tuyệt đối không thể tha thứ, cực phẩm như vậy, mình sao lại có mắt như mù không phát hiện? Là phó nhóm cos, sao mình có thể phạm phải sai lầm nghiêm trọng như vậy. Thực xin lỗi đảng, thực xin lỗi nhân dân, thực xin lỗi quần chúng luôn ủng hộ nhóm chúng ta, lại càng xin lỗi chị.” Đấm ngực dậm chân.

“Ách, sao chị vẫn còn ăn nữa? Mau ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn nghiêng qua một góc 45 độ đi nào.”

Xoay người, nhìn cô gái bên cạnh vẫn ngấu nghiến ăn như cũ, cô gái tràn đầy nhiệt huyết thoáng chốc hóa thân thành nữ chiến sĩ xinh đẹp.

Nhanh chóng bước qua nâng đầu cô gái đang cắm đầu phấn đầu với thức ăn lên, để ánh mắt đối phương nhìn tới phía trước.

Sau đó…

Sau đó, ánh mắt cô gái vừa nãy còn thực hung tàn vùi đầu vào núi thức ăn thoáng chốc sáng rực, bộ dáng hận không thể lập tức nhào lên bắt người, tay chân hưng phấn đến nóng rực.

“Mái tóc bạch kim thật sài, cung trang phục cổ, bên chân còn có một con chó giống Inuyasha, chẳng lẽ… chẳng lẽ đây là cos sát thủ quý tộc Sesshomaru đại nhân mà chị đây yêu thích nhất? Ngao, thực đáng yêu, thực kích động, thực làm nhiệt huyết người ta sôi trào. Đây là mỹ nhân từ đâu tới, thế nhưng lại cos rung động như vậy?”

“Ách… chị, hình như chị tự ảo tưởng. Con thú nhỏ đáng yêu kia sao qua miệng chị thì biến thành Inuyasha? Chị a, mắt chị mờ à? Đừng vì Inuyasha chém đứt một cánh tay của Sesshomaru mà kỳ thật tất cả chó trên đời a! Chị thể nào cũng bị đám chó tức giận cắn chết.”

Lầm bầm, làm phó nhóm cos, cô gái kì thực biết rõ oán niệm trong lòng nhóm trưởng nhà mình.

Bất quá hiển nhiên, cô gái tham ăn lúc này hoàn toàn bị thiếu niên tuyệt mỹ yêu dị bên kia hút hết sự chú ý căn bản không nghe thấy, vẫn như cũ chảy nước miếng lầm bầm lầu bầu.

“Sesshomaru đại nhân, đúng, chính là ánh mắt cao ngạo lại trong trẻo lạnh lùng, cho dù vô tình cũng tràn đầy khí chất quý tộc cùng hơi thở lạnh thấu xương, khí chất cao cao tại thượng trời sinh này thực giống Sesshomaru đại nhân. Bất quá, hình như có điểm không đúng a!”

“A, ta biết rồi, cậu ta không có ánh trăng khuyết trên trán của Sesshomaru đại nhân, đồ cũng không đúng, không có yêu văn, quan trọng nhất là thanh Thiên Sinh Nha cũng không có, không phải Sesshomaru đại nhân. Kia rốt cuộc là ai? Tóc bạch kim, mắt tím, ấn kí ba lăng thần bí trên trán, có một nhân vật yêu dị mị hoặc như vậy sao?”

“Chị a, hình tượng, hình tượng, mặt của chị áp lên tấm kính tới vặn vẹo biến hình rồi kìa, thực dữ tợn a.”

“Câm miệng. Chúng ta mau chạy ra, tranh thủ rủ cậu ta vào nhóm chúng ta.”

Nói xong, không hề ừ hử gì, cứ vậy kéo tay cô gái ngồi cạnh xông ra ngoài. Thế là cô gái phó nhóm kia trong tình huống không kịp trở tay có cảm giác cơ thể mình đã sắp tiến vào trạng thái tung bay.

Có thể thấy, chị lớn quả nhiên không hổ là nữ trung hào kiệt, một thân quái lực.

Mà lúc này, Huân nhi nhìn đám người hồi phục lại tinh thần sau phút kinh diễm sững sờ muốn tới gần mình, thiếu niên không khỏi nhíu chặt mày.

Trước kia khi ở Tây Lam, bởi vì thân phận của Huân nhi, người khác cho dù khiếp sợ cùng kinh diễm với dung mạo tuyệt sắc của thiếu niên nhưng vì để tâm tới thực lực cường đại của Lam đế cùng Tây Lam quốc mà không dám có chút bất kính cùng ý quấy rối nào đối với Cửu hoàng tử điện hạ được sủng ái nhất Tây Lam.

Chính là hiện tại, nơi này là nước Hoa Hạ ở một thế giới khác.

Là một nơi mà Huân nhi hoàn toàn không biết, mà người khác cũng không biết thân phận cùng thực lực của Huân nhi, tự nhiên sẽ nhìn không chớp mắt.

Thậm chí có vài nam nhân trung niên trong số đó sau khi lấy lại tinh thần thì vẻ mặt thực hưng phấn kích động, thoáng chốc muốn vọt tới trước mặt Huân nhi.

“Bảo Bảo, Nguyệt Bán, ta không thích nơi này. Chúng ta đi thôi.”

Nói xong, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người nháy mắt biến mất. Mà nơi thiếu niên đứng khi nãy làm gì còn bóng dáng tuyệt đại phong hoa.

“Biến mất? Đột nhiên biến mất? Sao có thể…”

“Thiên sứ… là thiên sứ lỡ chân rớt xuống phàm trần…”

“Mẹ ơi, con thấy anh trai xinh đẹp đột nhiên xuất hiện, giờ lại đột nhiên biến mất rồi. Mẹ ơi, có phải đó chính là thiên sứ gãy cánh mà mẹ hay kể không?”

Bình Luận (0)
Comment