Tây Lam Yêu Ca

Chương 253

“Muốn đăng tin tìm người hình như tốn rất nhiều tiền. Hơn nữa muốn có một khung lớn cùng thời gian dài thì lại càng mắc hơn.”

Gặm xong một quả táo tiêu thực, anh cả Quý gia tính tình thành thục thực tế chậm rì rì nói.

“Quả thật, nhà chúng ta tuy cũng có thể xem là khá giả nhưng không thể gánh nổi số tiền khổng lồ như vậy. Làm sao vây giờ? Sao tìm được người thân của Linh Huân đây?” Quý Hạ Thiên không khỏi có chút lo lắng.

Nhìn tuyệt mỹ thiếu niên ngồi trên sô pha đối diện, Quý Hạ Thiên thực lòng muốn giúp Linh Huân tìm cha của mình. Bất quá, việc này thực sự không có cách nào.

Nhà cậu miễn cưỡng xem là trung lưu, mặc dù có chút của cải nhưng vẫn không thể so với đám nhà giàu vung tiền như rác, có thể tiện tay vung một mớ tiền để quảng cáo hay kinh doanh này nọ. Tình hình của nhà bọn họ chỉ đủ để không lo ăn lo mặc mà thôi.

Nếu muốn giúp Linh Huân tìm cha, đăng tin quảng cáo không thể nghi ngờ là biện pháp tốt nhất, chính là lại vấp phải vấn đề tài chính.

Đương nhiên, đối với xưng hô mà Huân nhi gọi cha mình, cả nhà Quý gia quyết định thờ ơ, trực tiếp không để ý tới, cứ nghĩ theo ý của mình.

“Tiền? Cần rất nhiều tiền sao?” Huân nhi cũng nhíu mày.

Trước kia là hoàng tử tôn quý của Tây Lam quốc, muốn thứ gì trân quý cũng có, nhưng chỉ có khái niệm về tiền bạc lại cực kì mơ hồ. Không nói tới việc Huân nhi cơ hồ rất ít khi xuất cung, không có cơ hội dùng tiền nên không hề có ý tưởng mang tiền trên người. Chỉ cần muốn cái gì thì tự nhiên có người bên cạnh mua tới.

Vô luận là những lần đi cùng phụ hoàng cung lần cùng Thất ca Tây Lam Vụ Dịch xuất cung, Huân nhi chưa từng để ý tới vấn đề này. Hắn là hoàng tử, bên người tự nhiên có người giúp hắn để ý hết thảy, Huân nhi sao có thể hiểu được tầm quan trọng của tiền bạc đối với người bình thường.

Đương nhiên, với thân phận hoàng thái tử ma tộc trước kia, hiện giờ lại là Tây Lam Cửu điện hạ, thực lực cũng chính là nguyên nhân làm thiếu niên ngạo nghễ thiên khung. Đối với Huân nhi mà nói, tiền có cũng được mà không có cũng chẳng sao, thứ mình muốn hoàn toàn có thể dùng thực lực đi tranh đoạt.

Tính cách của ma tộc luôn rất trực tiếp, Già Lâu La theo đuổi cường giả vi tôn cũng bị ảnh hưởng sâu sắc.

Cho dù đã chuyển thế, Huân nhi cũng không để ý tới hưởng thụ vật chất, hơn nữa thứ đó căn bản không đáng giá để hắn cướp đoạt.

Chính là ở thế giới xa lạ này, tiền hiển nhiên lại cực kì quan trọng.

“Linh Huân, con không cần lo lắng, chúng ta nhất định sẽ nghĩ cách tìm được cha con.” Nhìn biểu tình u buồn của thiếu niên, mẹ Quý ở bên cạnh không khỏi dịu dàng an ủi.

Đứa nhỏ này bộ dạng quả thật rất xinh đẹp, trước kia khẳng định được người nhà cẩn thận che chờ cùng yêu thương đi.

Bằng không, sao đứa nhỏ này hoàn toàn không có chút khái niệm nào về cuộc sống thường ngày, đơn thuần ngây thơ hệt như một tờ giấy trắng không chút vấy bẩn. Đứa nhỏ như vậy, ở đô thị hiện đại hóa đầy xa hoa đồi trụy này có thể nói là hoàn toàn không còn. Mà trước mắt lại xuất hiện một lúc ba đứa.

Linh Huân, Bảo Bảo cùng Mạn La trước kia rốt cuộc sống thế nào, có vẻ được người nhà bảo hộ thái quá, hoàn toàn không để chúng tiếp xúc thế giới bên ngoài. Đứa nhỏ xinh đẹp như vậy được cưng chiều cũng không có gì đáng trách, bất quá nếu cứ vậy thì sẽ có ảnh hưởng bất lợi cho quá trình tưởng thành của Linh Huân cùng đám Bảo Bảo.

Linh Huân hiện giờ cũng mười sáu tuổi, là độ tuổi đến trường chơi đùa trao đổi với nhóm bạn đồng lứa, sao có thể cướp đoạt cuộc sống bình thường của thiếu niên? Cho dù tình huống của Linh Huân quả thật có chút đặc biệt, dung mạo tuyệt sắc của thiếu niên thật sự làm người ta không thể nào chống cự.

“Linh Huân, không cần lo lắng. Nhà chúng ta tuy không giàu có gì nhưng quen biết nhiều, nhất định sẽ tìm ra biện pháp. Huống chi hiện giờ khoa học kĩ thuật phát đạt như vậy, muốn tìm một người căn bản không khó. Không nhất định phải đăng tin tìm người, trên mạng cũng có thể tìm kiếm trợ giúp.

Hiện giờ là thời đại tin tức hóa, có chuyện gì có thể trốn khỏi mạng lưới internet dày đặc phức tạp kia được chứ.

Huân nhi tuy không hiểu lên mạng làm thế nào có thể tìm được phụ hoàng, bất quá giờ phút này thiếu niên từ nhiệt tình cùng lời nói của người nhà Quý gia ý thức được, tiền là một thứ tốt, rất quan trọng trong việc tìm kiếm phụ hoàng.

Nghiêng đầu lẳng lặng nghĩ một chốc, Huân nhi cho ra kết luận, có vẻ hiện giờ chạy đi cướp của người giàu chia cho người nghèo rất không sáng suốt, cũng không có mục tiêu tốt, cũng không biết thứ gọi là tiền ở nơi này là thế nào. Vì thế, ánh mắt Huân nhi không khỏi nhìn tới mớ trang sức tinh mỹ đeo trên người.

Bởi vì đại điển tế thiên, những thứ Huân nhi mặc trên người có thể nói là cực kì hoa quý long trọng. Không chỉ sợi chuỗi trên cổ tay cùng y phục hoa mỹ tượng trưng cho thân phận tôn quý ở Tây Lam quốc, ngay cả trên chân cũng đeo vòng bạc tinh mỹ, càng làm nổi bậc thêm tôn quý cùng vinh quang thuộc về hoàng tử.

Một thân cung trang hoa lệ này, bất luận đi đến đâu cũng nhìn ra là hoàng tử cao quý từ hoàng cung.

“Mẹ Quý, mấy thứ này có thể mang đi đổi tiền không?” Nhấn nhẹ cổ tay một cái, chiếc lắc bạc vừa khít trên cổ tay Huân nhi liền bật mở, rớt xuống.

“Oa, chiếc lắc đẹp quá. Mua ở đâu vậy, tôi cũng muốn mua một cái.”

Nhìn trang sức mà thiếu niên gỡ xuống, cô gái Quý Xuân Thiên vốn đang ngồi im lặng một bên lập tức gào lên, ánh mắt có thể nói là nóng rực lóe sáng lục quang.

“Ôi, mẹ, mẹ làm gì đánh con? Mẹ có biết đánh đầu sẽ phát ngốc không a.” Quay đầu, Quý Xuân Thiên rơm rớm nước mắt chăm chú nhìn bà mẹ hung hãn nhà mình.

“Phốc, Xuân Thiên, em vốn đã ngốc sẵn rồi, cần chi để ý chuyện này nữa. Dù sao cũng tệ lắm rồi, chẳng sợ tệ hơn nữa. Nói không chừng, bị mẹ đánh nhiều một chút, ngày nào đó em sẽ thông minh hơn thì sao.”

“Quý Đông Thiên, ý anh là sao? Anh tự cho là mình thông minh lắm à. Nếu là anh em ruột thịt cùng một mẹ, gien của bản thiếu thư sao có chuyện kém cỏi. Anh còn dám chọc nữa, cẩn thận em bán ảnh cos của anh cho tổ chức thần bí.”

“Cái gì mà tổ chức thần bí?” Hạ Thiên mờ mịt, ánh mắt ngây ngốc nhìn về phía đứa em gái.

“Đương nhiên là tổ chức thần bí mà gần nhất em mới gia nhập.” Biểu tình cô gái thực ngạo nghễ, ánh mắt nhìn về phía ông anh cả nhà mình đầy kích động cùng tràn ngập đáng khinh.

“Đó là cái gì? Em gái, em ngàn vạn lần đừng có làm chuyện gì trái pháp luật a. Tổ chức điên cuồng muốn người ta tự thiêu tự sát gì gì đó vẫn nên tránh xa một chút, anh không muốn ngày nào đó tỉnh lại liền thấy trước mắt mình là biển lửa đâu.”

“Anh hai, anh nói cái gì vậy, một thiếu nữ tuổi xuân phơi phới trân quý sinh mệnh như em sao có thể làm mấy chuyện tự thiêu tự sát gì đó. Cho dù chết, em cũng muốn chết một cái chết thật đẹp thật sâu sắc, cảm động tới rơi lệ a… a… a…”

“Ngu ngốc. Đứa ngốc này sao có thể là em gái của con chứ. Mẹ, có phải lúc sinh ở bệnh viện đã ôm nhầm con người ta không a?”

“Quý Đông Thiên, anh đừng chọc em nha. Cảnh cáo anh đó, phụ nữ không dễ chọc đâu, đặc biệt là người đã tiến hóa tới cấp bậc phi nhân loại thì lại càng đáng sợ tới không thể tưởng tượng nổi. Hắc hắc hắc… khà khà khà…” Cô gái cười đến thực đáng khinh làm hai chàng trai bên kia thoáng chốc lạnh sống lưng, lông tóc dựng đứng.

“Em gái, em em em… em không phải thật sự đã gia nhập tổ chức tà giáo đi?”

Nháy mắt đó, Quý Hạ Thiên cùng Quý Đông Thiên cùng lúc cảm giác được hơi thở nguy hiểm tỏa ra từ người đứa em gái nhà mình, có cảm giác hệt như bị một đám sâu bọ bò lúc nhúc trên người.

“Gì mà tà giáo chứ, đam mỹ vương đạo. Bản tiểu thư hiện giờ đã chính thức tiến hóa thành fan đam mỹ trên con đường nhân sinh này.”

“…” Quang quác quang quác, một đám quạ đen bay ngang qua. Trên trán Quý Đông Thiên cùng Quý Hạ Thiên lập tức nảy ra một loạt hắc tuyến.

“Linh Huân, thứ quý giá như vậy, con chứ cất trước đi. Đợi đến lúc chúng ta thật sự không có cách nào thì lấy ra cũng không muộn.” Không để ý tới ba đứa con càng nói càng xa chủ đề nhà mình, mẹ Quý không nhận lấy món trang sức tinh mỹ trong tay Huân nhi, ngược lại một lần nữa đeo vào lại cổ tay thiếu niên.

Này có thể là trang sức mà người nhà cố ý chọn lựa cho Linh Huân, là vật phẩm đại biểu cho thân phận tôn quý của thiếu niên, sao có thể tùy tiện mang đi bán.

Linh Huân có lẽ không rành thế sự, không biết giá trị của nó, nhưng mẹ Quý biêt, chất liệt cùng hình dáng chế tác kia tuyệt đối nhà bình thường không thể mua nổi.

Trước lúc tìm được thân nhân của Linh Huân, thiếu niên xinh đẹp đến kinh động này chính là trách nhiệm của bà. Bà có nghĩa vụ phải hảo hảo chăm sóc thiếu niên.

Nhìn hành động của mẹ Quý, Huân nhi có chút nhíu mày. Mình cũng những người này có thể nói là không thân không quen, vì sao bọn họ phải nhiệt tình giúp đỡ như vậy?

Hơn nữa, làm một người luôn độc lập tự chủ, có cao ngạo cùng tôn nghiêm của mình, phàm là chuyện gì cũng thích tự mình đối mặt giải quyết, Huân nhi không hi vọng mình cái gì cũng không làm mà ỷ lại vào những người bình thường căn bản không có ma lực cùng giá trị vũ lực này.

Muốn tìm phụ hoàng, Huân nhi hi vọng có thể dựa vào chính mình mà không nhờ vào ai khác.

“Mẹ, con đột nhiên có một ý tưởng.” Nghe mẹ cùng thiếu niên nói chuyện, Quý Xuân Thiên vứt hai ông anh qua một bên, vui vẻ chạy tới.

“Có ý tưởng gì?”

“Mẹ a, nếu Linh Huân đi lạc, khẳng định cha cậu ta cũng đang tìm kiếm. Nếu vậy Linh Huân không thể chỉ ở trong nhà không đi đâu cả. Bằng không, cha Huân nhi sao tìm ra tin tức về Huân nhi được chứ. Cho nên mẹ a, chúng ta…” Hưng phấn hề hề áp sát người mẹ Quý, cười thực đắc ý.

“Làm gì?”

“Mẹ, chúng ta để Linh Huân tới quán cà phê làm việc đi. Đến lúc đó khẳng định rất nhiều người biết đến sự tồn tại của Linh Huân, sau đó một đồn mười mười đồn trăm, cha Linh Huân khẳng định nghe tin tìm tới. Thế nào, mẹ, chủ ý này không tồi đi.”

“Không tồi? Không tồi cái đầu con ấy. Bảo Linh Huân tới quán, con muốn gây bạo động à?” Với diện mạo hồng nhan họa thủy tùy tiện liền gây họa của thiếu niên, đừng nói bảo đi làm việc, chỉ sợ chỉ cần đứng yên một chỗ thôi cũng đủ làm đám người chen chúc như ong vỡ tổ tới xem rồi.

“Mẹ, chủ ý này của Xuân Thiên quả thật đáng suy nghĩ. Để Linh Huân tới quán không những làm lợi nhuận tăng vọt, còn có thể thuận tiện tuyên truyền. Đồng thời, mẹ cũng có thể chia tiền cho Linh Huân, cứ căn cứ theo tỉ lệ thu vào mà chia phần trăm lợi nhuận. Như vậy không phải có thể kiếm thiền sao. Con cảm thấy so với đăng tin tìm người còn hiệu quả hơn.”

“Đông Thiên, con cũng đồng ý?” Hiển nhiên, lời nói của đứa con lớn thành thục ổn trọng vẫn đáng tin hơn đứa con gái út chạm mạch rất nhiều.

“Linh Huân, còn con nghĩ thế nào?” Xoay người, mẹ Quý hỏi ý kiến tuyệt sắc thiếu niên.

“Ta…” Ngẩng đầu định trả lời mẹ Quý, tầm mắt Huân nhi không khỏi vô tình nhìn ra phía sau bà.

Nơi đó, Bảo Bảo cùng Nguyện Bán không biết từ khi nào rời khỏi bên người Huân nhi chạy tới ngăn tủ chữ nhật kì quái ở cạnh cửa nhà bếp. Cửa ngăn tủ đã bị mở ra, khí lạnh không ngừng lượn lờ quanh người Bảo Bảo cùng Nguyệt Bán, làm hai đứa không ngừng hắt vì, vểnh cái mông hài bước bám lên mép tủ.

“Bảo Bảo, Nguyệt Bán, làm gì đó?”

“Chủ nhân, thứ này thực kì quái, không có ai thi triển ma pháp thế nhưng nó có thể tự mình phun ra khí hệ băng thủy. Hắt xì… Bảo Bảo có hơi lạnh…”

“A, đó là tủ lạnh, nguy hiểm lắm, Bảo Bảo mau xuống.”

Nghe thấy lời Huân nhi, mọi người không khỏi sửng sốt nhìn theo tầm mắt thiếu niên. Kết quả giật mình nhìn thấy tủ lạnh bị mở ra, mà Bảo Bảo đang bấu bên mép tủ. Mà bên cạnh, con thú nhỏ đáng yêu đang đưa mông về phía bọn họ cũng đang không ngừng gào to.

Ách, thiên thần của tôi ơi! Cả nhà Quý gia choáng váng.

Bình Luận (0)
Comment