Tây Lam Yêu Ca

Chương 30

Cánh môi hồng thêm phần ướt át hồng nhuận, trong mắt Huân nhi tràn ngập hưng phấn không thể khống chế cùng khát vọng máu huyết đỏ tươi. Bé, thật muốn nhìn dòng máu huyết của nữ nhân yêu dị này thấm ướt móng tay lạnh băng của mình, nhuộm đỏ bằng sắc thái sinh mệnh.

Kia, nhất định rất đẹp!

Bé chán ghét màu trắng, sắc thái tái nhợt không chút ánh sáng, giống như kiếp trước của bé, lạnh băng không hề có cảm giác tồn tại, làm người ta khủng hoảng.

“Mẫu phi, ngươi chết đi được không?” Chú ý tới đôi mắt đang nhìn mình nháy mắt cứng đờ, Huân nhi lại cười đến dị thường vui sướng. Nữ nhân này đang sợ hãi sao? Bé cảm giác tay nữ nhân này bắt đầu run rẩy.

“Ngươi, ánh mắt ngươi……” Ma nhãn màu tím, vì cái gì lại là ánh mắt màu tím. Đứa nhỏ nàng sinh ra không phải mắt đen sao, vì cái gì lại biến thành màu tím? Đôi mắt màu tím là…….

“Mắt của ta làm sao? Không phải luôn như thế sao? Mẫu phi, ngươi không biết à. Bất quá, mẫu phi hiện tại đã biết rồi. Chính là Huân nhi không muốn ngươi nói cho người khác nga, vì thế, mẫu phi, ngươi chết đi được không?”

Không thể để phụ hoàng biết đôi mắt của bé có màu tím. Bằng không phụ hoàng nhất định sẽ không cần bé nữa. Bé không muốn phụ hoàng chán ghét bé. Nam nhân luôn dịu dàng với bé, bé thực thích. Vì thế, bé không cần phụ hoàng chán ghét mình, sợ hãi mình.

“Không, không…….”

Nhìn bàn tay bé xíu dao động trước trái tim mình, ánh mắt Nhược phi tràn ngập sợ hãi. Bàn tay nhỏ bé trắng nõn, móng tay dài nhọn lóe ra hàn quang lạnh như băng. Đầu ngón tay sắc bén bức người, lại phi thường xinh đẹp hệt như một món vũ khí chuyên lấy mạng người làm từ băng tuyết trong suốt lấp lánh.

“Mẫu phi, ngươi không cần sợ, chết một chút cũng không đau, ngược lại còn được giải thoát. Thật sự, Huân nhi không lừa ngươi a. Bởi vì Huân nhi đã tự mình trải qua a.” Đứa nhỏ xinh đẹp yêu dị cười dị thường ôn nhu, nhưng Nhược phi lại sợ tới mức sắp phát điên.

Trời ạ, đứa nhỏ này rốt cuộc là ai? Vì cái gì nàng lại sợ đến vậy. Đứa nhỏ quỷ dị này thật là do nàng sinh ra sao? Là đứa nhỏ mà nàng luôn nghĩ là ngốc tử sao?

“Không cần, không cần, Huân nhi, ta là mẫu phi của ngươi a, ngươi đừng làm vậy.” Tay Nhược phi tuy vẫn còn bóp cổ đứa nhỏ, nhưng nàng hiện tại không dám động đậy, thậm chí ngay cả chút khí lực cũng không có.

“Không được đâu. Nếu Huân nhi không giết mẫu phi, Huân nhi sẽ cảm thấy rất khó chịu. Nếu mẫu phi nói lung tung, bị phụ hoàng nghe thấy thì làm sao bây giờ? Vì thế, để Huân nhi cao hứng, mẫu phi chết đi.”

Móng tay trong suốt bén nhọn của Huân nhi đã chậm rãi đâm vào ngực Nhược phi, huyết sắc đỏ tươi thấm ướt đầu ngón tay trắng tuyết xinh đẹp. Nhìn màu đỏ quỷ dị trên tay mình, Huân nhi mỉm cười sung sướng.

“Không……….” Nhược phi bắt đầu giãy dụa, muốn rời xa Huyết oa oa yêu dị này, nhưng cơ thể không thể nào động đậy, Nhược phi gấp tới độ mồ hôi trên mặt chảy ròng ròng.

Chuyển động tầm mắt, Nhược phi muốn tìm kiếm trợ giúp. Nhưng nhìn xung quanh chỉ phát hiện hai người lúc nãy ngăn cản nàng đã bị đánh hôn mê bất tỉnh, ngã cách đó không xa, căn bản không phát hiện đứa nhỏ này đột nhiên chuyển biến.

“Hoán nhi, Hoán nhi, mau tới cứu ta. Hoán nhi…….”

Nàng không muốn chết, nàng không muốn chết. Nàng còn chưa rời khỏi lãnh cung, nàng không thể chết như thế, chết ở một nơi không ai hay biết.

Hơn nữa cho dù chết, Nhược phi nàng chết rồi cũng phải được đại táng phong quan, được tiến vào Hoàng Lăng, chứ không phải chết một cách yên lặng thế này.

“Mạn Đà La, Mạn Đà La, cứu ta…… cứu ta……..” Đúng rồi, nàng sẽ không chết, nàng còn đóa yêu hoa hắc sắc rất lợi hại kia nữa, nàng sẽ không chết. Nàng đã kí khế ước với Mạn Đà La, trước khi nguyện vọng được thực hiện, nàng không có khả năng chết được. Ha ha ha, ta sẽ không chết, sẽ không chết.

“Mạn Đà La a…….” Huân nhi nghiêng đầu nhìn nữ nhân, nghiêm túc suy nghĩ, tựa hồ đang làm quyết định gì đó rất trọng đại. Chốc lát sau, chỉ thấy Huân nhi đột nhiên mỉm cười, giống như bé đã biết nên làm thế nào.

“Mẫu phi, làm sao bây giờ, ta vẫn còn muốn giết ngươi a. Hiện tại mặc kệ là ai cũng không cứu được ngươi.” Nụ cười ôn nhu, móng tay lóng lánh hàn quang của đứa nhỏ chuẩn bị xé toạt lồng ngực nữ nhân.

Nhưng mà đúng lúc này, một âm thanh tức giận đột nhiên vang lên.

“Nhược phi, ngươi đang làm cái gì?”

“Phụ hoàng…….” Nghe thấy âm thanh, Huân nhi kinh hoảng quay đầu, dại ra nhìn nam nhân đột nhiên xuất hiện bên người mình, một chưởng đánh bay nữ nhân đang bóp cổ bé.

“Huân nhi, ngươi không sao chứ?”





Bình Luận (0)
Comment