“Huân nhi, ngươi không trách phụ hoàng đi.” Nhẹ nhàng ôm bé con trong lòng, Tây Lam Thương Khung lập tức quay về tẩm cung Thương Lam Điện.
Nhìn Huân nhi vẫn không nói câu nào, Tây Lam Thương Khung không khỏi có chút lo lắng. Lúc nãy y xử lý Nhược phi trước mặt Huân nhi, trong lòng bé nhất định rất khó chịu đi. Dù sao nữ nhân có đáng giận cỡ nào thì mẫu tử ràng buộc cũng không dễ dàng dứt bỏ.
“Phụ hoàng, sao phải trách người?” Huân nhi nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn Tây Lam Thương Khung. Sao phụ hoàng lại nói như vậy?
“Vì lúc nãy phụ hoàng hạ chỉ đưa Nhược phi đi, Huân nhi không trách phụ hoàng đối xử như vậy với mẫu phi sao?” Nghĩ tới nữ nhân kia, Tây Lam Thương Khung nhíu chặt mày. Y tuyệt đối không hề hối hận quyết định đưa Nhược phi tới hành cung bên Tây Ẩn sơn, đối với một kẻ có gan làm tổn thương Huân nhi, hình phạt giam cầm đã là hình phạt nhân nhượng nhất của y.
“Nàng không phải mẫu phi của Huân nhi, Huân nhi sẽ không vì thứ râu ria đó mà giận phụ hoàng.” Trong hoàng cung này chỉ có phụ hoàng là người quan trọng nhất của bé, người khác bé không cần. Hơn nữa nữ nhân điên cuồng phải cám ơn phụ hoàng mới đúng, nếu không chờ đợi nàng chính là tử vong.
Vốn nữ nhân kia làm gì bé cũng không để ý, chỉ cần không chọc đến bé. Nếu là trước kia cho dù bị người ta bóp cổ bé cũng hoàn toàn không quan tâm, nhưng hiện tại, bé không dễ dàng từ bỏ sinh mệnh của mình.
Chỉ cần có phụ hoàng bên cạnh thì cuộc sống của bé mới thực sự bắt đầu.
“Huân nhi không khó chịu thì tốt rồi!” Như vậy y hoàn toàn yên tâm rồi. Huân nhi của y a, y không hi vọng bé khổ sở.
Nhẹ nhàng ôm Huân nhi, Tây Lam Thương Khung lẳng lặng nhìn bé con im lặng nằng trong lòng mình. Cứ như vậy, lẳng lặng ngồi đó, cảm thụ hơi ấm của nhau, sau đó Tây Lam Thương Khung buồn cười phát hiện bé con xinh đẹp của y không biết từ khi nào đã nhắm mắt lại ngủ.
“Đây có thể xem là tín nhiệm phụ hoàng sao.” Trải qua chuyện hôm nay, bé con lạnh lùng của y đã chậm rãi gỡ bỏ phong ấn trên trái tim mình. Tây Lam Thương Khung cười khẽ.
Tuy trước đó dường như Huân nhi đã tiếp nhận y, nhưng Tây Lam Thương Khung biết tiểu thú xinh đẹp này luôn đề phòng mọi người xung quanh, cho dù là y, chỉ cần có chút kinh hách, Huân nhi cũng lập tức chạy mất.
Với thực lực hiện tại của Huân nhi, tuy vẫn không thành thục nhưng vẫn có thể tự bảo vệ mình. Bây giờ Huân nhi mới hoàn toàn tiếp nhận mình đi, mới an tâm ở bên cạnh mình, ỷ lại mình.
Huân nhi, phụ hoàng vĩnh vĩnh hộ mệnh ngươi, vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi, đây là lời thề của phụ hoàng.
Dịu dàng hôn lên cánh môi anh đào mềm mại của Huân nhi, trằn trọc liếm mút, hồi lâu sau Tây Lam Thương Khung mới buông ra. Nhìn cánh môi bị hôn tới sưng đỏ của bé, Tây Lam Thương Khung thở dài, Huân nhi của y a, tới lúc nào mới lớn lên.
Đặt Huân nhi xuống giường lớn hoa lệ, ôn nhu đắp chăn cho bé. Chăm chú nhìn bé con đang ngủ say thật lâu, sau đó mới xoay người rời khỏi tẩm cung. Để Huân nhi ngủ một giấc đi, chuyện vừa rồi nhất định làm bé mệt mỏi.
“Nha, nói đi.” Rời khỏi Thương Lam điện, Tây Lam Thương Khung lập tức đi tới ngự thư phòng, nơi đó còn việc y phải xử lý. Đi vào ngự thư phòng, Tây Lam Thương Khung ngồi xuống chiếc ghế đàn hương tinh mỹ, sau đó nói chuyện với khoảng không.
“Bệ hạ, theo lời ngài phân phó, Nha vừa nãy tới lãnh cung nhưng tìm vài lần cũng không phát hiện gốc cây hắc sắc yêu dị kia đâu nữa.”
“Sao lại không tìm được? Bên Nhược phi có gì bất thường không?” Không có khả năng, biết ngày mai sẽ bị tống ra khỏi cung, Nhược phi không thể im ắng như vậy được. Với những thông tin bí ẩn Nha điều tra được vào ngày đó, Tây Lam Thương Khung không tin Nhược phi sẽ không làm ra việc gì.
Để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, vì an toàn của Huân nhi, y sẽ không để Nhược phi có cơ hội. Gốc hắc sắc yêu hoa kia vẫn là một điều bí ẩn, liệu nó có uy hiếp Huân nhi hay không vẫn chưa rõ, vì thế Tây Lam Thương Khung mới để Nha giám sát lãnh cung.
Chính là mọi thứ hiện tại dường như không có gì dị thường, nhưng như vậy càng làm Tây Lam Thương Khung lo lắng.
“Tình huống của Nhược phi nương nương rất quái dị, cảm giác so với ngày đó thấy nàng hoàn toàn khác nhau. Nếu nói ngày đó có cảm giác quỷ dị thì hôm nay giống như Nhược phi vì quá kích thích mà hoàn toàn phát điên.” Đây mới là điều càng làm Nha chú ý hơn.
Một nữ nhân từng làm hắn có cảm giác quỷ dị, sao tự nhiên nói điên là điên. Hơn nữa còn đột ngột như vậy. Chẳng lẽ Nhược phi lại giả vờ? Nhưng cảm giác không giống. Còn có, đóa hắc sắc quỷ dị kia đâu rồi, vì sao hắn có cảm giác nó đã biến mất khỏi lãnh cung?
“Còn gì nữa?” Tây Lam Thương Khung nhíu mày. Y đã bỏ sót điểm gì sao? Vì sao y cứ cảm thấy bất an?
“Bệ hạ, Nha cảm thấy hơi thở của gốc cây hắc sắc kia đã biến mất.” Đúng vậy, biến mất, lãnh cung hoàn toàn không còn hơi thở của nó nữa. Bây giờ lãnh cung chỉ là một cung điện cổ nát chôn cất cuộc sống của phi tử mà thôi.
“Có ý gì?”
“Hơi thở của gốc hắc sắc yêu dị kia hoàn toàn biến mất, nói cách khác có thể nó đã rời khỏi lãnh cung.”
“Cái gì!” Tây Lam Thương Khung nghe vậy thì sửng sốt. Nghĩ tới những điều có thể xảy ra, sắc mặt y tái nhợt. Gốc thực vật kia rời khỏi lãnh cung? Chẳng lẽ……
“Huân nhi!” Huân nhi đừng có việc gì a, phụ hoàng lập tức trở lại ngay. Vội vàng lao ra khỏi ngự thư phòng, Tây Lam Thương Khung bất chấp mọi thứ, lo lắng chạy về Thương Lam điện.
Nếu gốc thực vật kia thuộc về Nhược phi, mà hiện tại nàng ta lại bị mình xử phạt, liệu nó có tới tổn thương Huân nhi không? Nghĩ tới cảnh Nhược phi điên cuồng bóp cổ Huân nhi ở lãnh cung, Tây Lam Thương Khung không dám tưởng tượng nàng ta lại dám làm chuyện gì nữa.
Huân nhi, đều do phụ hoàng, phụ hoàng không nên mềm lòng. Sớm biết thì lúc ấy nên giết Nhược phi cho rồi, không để nàng ta có bất cứ cơ hội nào làm tổn thương ngươi. Rõ ràng biết sự tồn tại của gốc thực vật hắc sắc kia, vì cái gì y lại chểnh mảng.
Hèn chi trong lòng cứ bất an, chẳng lẽ đúng như y nghĩ, gốc thực vật kia sẽ tới tìm Huân nhi của y? Huân nhi sống ở lãnh cung 7 năm, bé có biết sự tồn tại của nó không?
“Huân nhi……” Lo lắng vọt vào tẩm cung, không để ý vẻ mặt kinh dị của nhóm cung nhân, tâm tình của Tây Lam Thương Khung hiện giờ hoàn toàn đặt trên người bé con tuyệt mỹ đang say ngủ trên giường đế vương.
Tẩm cung im ắng, không có bất cứ cung nhân nào, vì lúc rời đi y đã căn dặn, y không muốn có người tới làm phiền Huân nhi nghỉ ngơi. Nhưng hiện tại sự im lặng này lại càng làm Tây Lam Thương Khung bất an hơn.
Quả nhiên, lúc Tây Lam Thương Khung tiến vào nội thất, liếc mắt một cái liền thấy gốc mạn đằng hắc sắc đang từ từ nhích lên giường, tiếp cận Huân nhi đang say ngủ không hề có chút cảnh giác.
“Huân nhi!” Tây Lam Thương Khung thấy nó sắp tiếp cận Huân nhi. Trong nhắt mắt Tây Lam Thương Khung triệu hồi vũ khí của mình, chém về phía mạn đằng quỷ dị kia. Không thể để nó tiếp cận Huân nhi, không thể để nó tổn thương bé.
Cảm nhận được hơi thở từ Tây Lam Thương Khung ập tới, Mạn Đà La không khỏi thu lại mạn đằng của mình, né tránh một kiếm tràn ngập khí thế của nam nhân. Thừa dịp yêu hoa kia rời khỏi Huân nhi, Tây Lam Thương Khung nhanh chóng chạy tới bên cạnh bé, cảnh giác nhìn chằm chằm mạn đằng đột nhiên không có chút động tĩnh nào nữa.
“Phụ hoàng, người đã trở lại.” Hơi thở cuồng loạn như vậy, bé con đang ngủ sao không phát giác cho được. Huân nhi bị đánh thức mông lung mở mắt, nhìn phụ hoàng đang căng cứng bên cạnh, ôn nhu gọi.
“Huân nhi, ngươi không sao là tốt rồi.” Nhìn bé con đã tỉnh lại, Tây Lam Thương Khung rốt cuộc cũng yên lòng. Về phần gốc thực vật màu đen bên cạnh, không biết tại sao lại đột nhiên yên tĩnh như vậy, Tây Lam Thương Khung thực nghi hoặc. Nhất là lúc Huân nhi tỉnh lại, y thậm chí còn có cảm giác nó rất cao hứng.
Hơn nữa càng kì dị là Tây Lam Thương Khung cũng không phát hiện nó có địch ý, chẳng lẽ nó không phải do Nhược phi sai tới?
Vừa rồi vì quá khẩn trương cho an toàn của Huân nhi, Tây Lam Thương Khung căn bản không cẩn thận quan sát, lúc thấy gốc thực vật quỷ dị xuất hiện bên người Huân nhi, y không nghĩ ngợi đã trực tiếp công kích. Bây giờ nghĩ lại mới thấy rất đáng ngờ!
Vì sao Nhược phi bị biếm vào lãnh cung lại trở nên dị thường? Gốc thực vật hắc sắc đột nhiên xuất hiện có quan hệ gì với Nhược phi? Vì sao bây giờ nó lại chạy tới bên cạnh Huân nhi? Mà Huân nhi vì sao lại có khế ước thượng cổ?
“Hì hì, Mạn La ca ca, ngươi tới rồi, Bảo Bảo đợi thật lâu a.” Ngay lúc Tây Lam Thương Khung vẫn còn nghi hoặc, cổ tay Huân nhi đã lóe sáng, sau đó một oa nhi mập mạp xuất hiện trên giường.
Mà oa nhi kia chính là Bảo Bảo y nhìn thấy ngày đó.