Tây Lam Yêu Ca

Chương 43

Tuy đã phái nhiều người chuẩn bị chậm rãi ăn mòn Đông Lăng, nhưng chuyện này cũng không thể hoàn thành một sớm một chiều. Bất quá y cũng không nóng lòng, dù sao Huân nhi bây giờ vẫn còn nhỏ, y còn thời gian.

Mà Huân bi bị Y Liên Hoa công chúa mang đi đủ chỗ trong hoàng cung, tự nhiên không biết phụ hoàng của bé đang làm gì. Nếu phụ hoàng muốn bé ra ngoài một chút, Huân nhi cũng không phản đối. Dù sao bé cũng muốn quen thuộc với nơi phụ hoàng sinh sống, đây là cung điện của phụ hoàng.

“Cửu hoàng đệ, có mệt không, có muốn ngồi nghỉ một lát không?” Y Liên Hoa nhìn Cửu hoàng đệ thoáng có chút hốt hoảng bên cạnh, quan tâm hỏi. Cửu hoàng đệ dù sao cơ thể cũng bị suy yếu, khẳng định không thể đi bộ quá lâu.

“Điện hạ!” Hoán nhi vẫn đi theo phía sau nghe Y Liên Hoa công chúa hỏi vậy cũng không khỏi lo lắng nhìn bóng dáng bé nhỏ phía trước. Đồng thời tổng quản Tang Đạt đi song song với Hoán nhi đương nhiên cũng không cam lòng lạc hậu, cũng lo lắng hỏi.

“Cửu điện hạ, nếu không nghỉ ngơi một chút đi?” Tuy Tang Đạt tổng quản cũng không biết vì sao Y Liên Hoa nhìn Cửu điện hạ bằng ánh mắt thương tiếc như vậy, bất quá cửu điện hạ vẫn chỉ là một đứa nhỏ 7 tuổi, tự nhiên không thể để bị mệt, nếu không người bị bệ hạ trách phạt chính là hắn a.

Nghĩ tới bộ dáng sủng nịch Cửu điện hạ của bệ hạ, Tang Đạt tổng quản lập tức bị suy nghĩ của mình làm choáng váng. Trời ạ, bệ hạ của hắn thực đáng sợ, bộ dáng kia. Đã quen nhìn bệ hạ lãnh tĩnh vô tâm, đột nhiên chuyển thành ôn nhu thực sự làm người ta không thể thích ứng.

“Không cần.” Đánh giá hàng cột to lớn được điêu khắc tinh mĩ ở lâu thai đình các, ánh mắt tò mò của Huân nhi tràn ngập tán thưởng. Quả nhiên là hoàng cung của đế vương a, làm người ta kinh thán.

“Cửu hoàng đệ, chúng ta tới ngự hoa viên đi.” Cửu hoàng đệ thực làm người ta đau lòng a, bộ dạng xinh đẹp như tinh linh, cơ thể lại yếu như vậy. Bản công chúa quyết định, bản công chúa sau này phải làm tế tự, phải chữa khỏi cơ thể suy yếu của Cửu hoàng đệ. Đám tế tự kia thực vô dụng, nhiều người như vậy mà chả dùng được.

Các tế tự thực đáng thương a, về sau đều phải trải qua kiếp sống tế tự bi thảm trong hoàng cung dưới ánh mắt lạnh lùng của Y Liên Hoa công chúa. Đương nhiên, đây là nói sau.

“Không cần, không đi chỗ đó.” Huân nhi nghiêm túc cự tuyệt, không hề có chút do dự, điều này làm Y Liên Hoa không hiểu nỗi.

“Sao vậy, Cửu hoàng đệ.” Cửu hoàng đệ vì sao lại không muốn tới ngự hoa viên? Nơi đó rất đẹp a! Có đủ loại hoa cỏ được nhóm hoa tượng tỉ mỉ tỉ tót, còn có những loài hoa rất quý hiếm.

“Nơi đó rất đơn điệu.” Huân nhi không thích đám kiều hoa ở ngự hoa viên, chúng nó làm bé cảm thấy sinh mệnh thực yếu ớt. Đóa hoa mềm mại thực dễ dàng héo tàn, không chịu nổi chút gió táp mưa sa. Tuy có thể nở rộ lên thành những đóa hoa rất xinh đẹp, nhưng chính vì được nhóm hoa tượng tỉ mỉ chăm bón lại làm bé có cảm giác hơi chói mắt mà thôi.

Bất cứ sinh mệnh nào nếu không có nghị lực ương ngạnh thì chỉ có thể tiêu vong trong bi thảm.

“A!” Y Liên Hoa cái hiểu cái không nhìn đứa nhỏ bên người, nghi hoặc. Cửu hoàng đệ có ý gì a? Sao nàng cảm giác được trên người Cửu hoàng đệ có chút bi thương thản nhiên, vì cái gì mà bi thương?

“Điện hạ…” Hoán nhi gọi khẽ, có chút bi thương nhàn nhạt.

“Chúng ta trở về thôi. Phụ hoàng đang chờ.” Không muốn đi tiếp, Huân nhi xoay người chuẩn bị đi tìm phụ hoàng của bé. Hoàng cung tuy đẹp nhưng xem một hồi chỉ cảm thấy chán ghét, bé hiện tại chỉ muốn trở lại bên cạnh phụ hoàng, như vậy mới thấy an tâm.

“Cửu hoàng đệ, từ từ chờ ta a….”

Mọi người xoay người rời đi không biết vì một câu vô tâm của Huân nhi hôm nay, thế nhưng lại trở thành Thánh Linh Chi Hoa Tây Lam nổi tiếng khắp Thương Lam đại lục.

“Bệ hạ, không tốt, không tốt, xảy ra chuyện rồi.”

“Chuyện gì?” Nhìn Tang Đạt hô to gọi nhỏ vội vã chạy vào, Tây Lam Thương Khung nhíu mày. Tuy vì hành vi đột ngột chạy vào tẩm cung đánh gãy y đang uy Huân Nhi ăn sáng của Tang Đạt có chút bất mãn, nhưng chuyện làm Tang Đạt ở bên cạnh y nhiều năm hoảng hốt tới vậy, không thể xem nhẹ.

“Bệ hạ, ngự hoa viên xảy ra chuyện.” Tuy biết mình quấy rầy thời khắc ăn sáng ấm áp của bệ hạ cùng Cửu điện hạ, nhưng sự tình quá cấp bách, Tang Đạt tổng quản chỉ có thể vừa kiên trì vừa nơm nớp lo sợ đối mặt với lãnh nhan của bệ hạ.

“Nga? Ngự hoa viên làm sao?” Tiếp tục uy Huân nhi uống hết bát canh, Tây Lam Thương Khung không để ý hỏi. Huân nhi hiện tại đang là thời kì trưởng thành, phải bồi bổ thật tốt. Vì thế bữa ăn hàng ngày của Huân nhi đều căn dặn người tỉ mỉ chuẩn bị, căn cứ theo tình trạng cơ thể Huân nhi mà điều phối.

“Huân nhi sao không ăn nữa?” Thấy Huân nhi đẩy bàn tay đưa muỗng tới bên miệng bé của mình ra, Tây Lam Thương Khung ôn nhu hỏi. Bé con trong lòng ngực lộ ra ánh mắt hiếu kì, làm nam nhân biết bảo bối của y rất để ý chuyện Tang Đạt vừa nói.

“Ân, ăn no.”

“Vậy Huân nhi có muốn cùng phụ hoàng tới ngự hoa viên xem thử không?” Lấy ti quyên được dệt tinh xảo bên cạnh, Tây Lam Thương Khung nhẹ nhàng xoa lên cánh môi anh đào của Huân nhi, sau đó mới cười hỏi.

“Hảo.” Huân nhi không biết biểu đạt tình cảm của mình thế nào, chỉ là bé không muốn rời khỏi phụ hoàng, vô luận phụ hoàng ở đâu, bé cũng muốn đi theo bên cạnh. Không muốn một mình, một mình rất cô tịch.

Lúc Tây Lam Thương Khung mang Huân nhi tới ngự hoa viên cũng cảm thấy chuyện trước mắt thực kinh dị. Khó trách Tang Đạt kinh hoảng đến vậy, nếu không được gặp Huân nhi, nhìn một màn này y cũng rất kinh ngạc đi.

Dù sao một loại thực vật xa lạ đột nhiên xuất hiện trong hoàng cung Tây Lam, chính mình lại là Tây Lam đế vương, tự nhiên sẽ suy nghĩ rất nhiều.

“Bệ hạ, người xem…” Nhìn ngự hoa viên bị phá hư đến rối tinh rối mù, một chút cũng không còn bộ dáng xinh đẹp trước kia, Tang Đạt tổng quản khóc không ra nước mắt. Tại sao lại như vậy, cái thứ kia là gì a? Sao lại đột ngột xuất hiện trong ngự hoa viên?

“Đây là…”
Bình Luận (0)
Comment