Tay Súng Bắn Tỉa Lạc Về Thời Tam Quốc

Chương 102

<!---->Một mũi tên trí mạng.

Hai mũi tên tối đen, hai mạng của hai con mãnh hổ.

Thanh niên quay đầu lại liếc mắt, đánh giá một chút, chỉ thấy trên trán hai mãnh hổ nằm trên mặt đất có máu tươi màu đỏ tươi tràn ra theo mũi tên, đem mặt đất nhuộm thành màu đỏ, đã bị chết không thể chết lại, tài bắn cung, thanh niên cũng vô cùng điêu luyện, người có thể sử dụng cung tiễn đứng ở đàng xa bắn chết hai con hổ, thanh niên tự hỏi hắn cũng có thể làm được, nhưng mà thanh niên không có mang cung tiễn theo trên người mà thôi.

Ánh mắt nhìn về phía Vương Xán, thanh niên chắp tay nói: "Đa tạ tráng sĩ cứu giúp, hai mãnh hổ là do tráng sĩ giết chết, sẽ do tráng sĩ xử lý, để lại hay bán, đều do tráng sĩ tự quyết định”

Sau khi nói xong, thanh niên liền mang theo trường thương rời đi.

Vương Xán vừa mới muốn nói giữ lại, nhưng mà hắn còn không kịp nói chuyện, thanh niên cũng đã xoay người bước nhanh rời đi, nhanh chóng biến mất ở trong rừng cây, điều này làm cho trong lòng Vương Xán có chút khó chịu, nếu không phải Vương Xán liên tục bắn ra hai mũi tên giải vây giúp thanh niên, cho dù thanh niên kia có thể giết chết hai con hổ, chắc chắn cũng sẽ bị mãnh hổ đánh bị thương.

Quan trọng nhất là, trong lòng Vương Xán còn có ý định mời chào thanh niên này.

Thương thuật của thanh niên kia vô cùngtinh xảo, võ nghệ xuất chúng, nếu là thu cho mình dùng, lại là một người tài có thể sử dụng.

Vì thế, Vương Xán thấy thanh niên nói một câu nói, sau đó nhanh chóng rời đi, trong lòng rất khó chịu.

"Haizz... Đáng tiếc" Vương Xán thở dài một tiếng, dừng một chút, quay đầu lại kêu Thái Diễm đang đứng nhìn ở xa xa: "Diễm nhi, đi, chúng ta tiếp tục leo núi”

Lúc này, Vương Xán cũng đè nén trong lòng không vui, trên mặt mang theo vẻ tươi cười, mang theo Thái Diễm tiếp tục lên núi lễ Phật, trên đường đi, không khí đều phi thường vắng lặng, bởi vì gặp được việc thanh niên vật lộn với mãnh hổ, khiến cho bốn người đều không còn cảm thấy hứng thú, đều không muốn leo núi nữa, nhất là Thái Diễm, tuy rằng trên mặt vẫn mang theo vẻ mặt vui mừng như cũ, nhưng từ trong ánh mắt có thể nhìn ra một chút khẩn trương.

Dùng thời gian chỉ nửa canh giờ, đoàn người Vương Xán liền bò lên tới đỉnh núi.

Có lẽ là bởi vì Thái Diễm vẫn đắm chìm trong cảnh tượng mãnh hổ điên cuồng gào thét, trong lòng xuất hiện bóng ma, không dùng thời gian bao lâu, đoàn người liền xuống núi, cưỡi xe ngựa trở về Nam Trịnh. Trong xe ngựa, Thái Diễm tựa lên trên vai Vương Xán, nhắm mắt lại, ngủ say, Vương Xán cũng nhắm hai mắt lại, trên mặt lại lộ ra vẻ trầm tư...

Chẳng biết lúc nào, xe ngựa rung mạnh lên, sau đó ngừng lại.

Vương Xán vén rèm xe lên, vội vàng hỏi: "Ngột Man, hình như còn cách Nam Trịnh thành rất xa mà, tại sao đột nhiên dừng lại vậy? Có phải đã đã xảy ra chuyện gì hay không?”

Ngột Man kinh hô: "Chủ công, ngươi xem phía trước, là người thanh niên mà chúng ta gặp được ở trong núi rừng”

Vương Xán nghe vậy, trong lòng vui vẻ, vội vàng xếp đặt Thái Diễm trên bờ vai cho tốt, sau đó lập tức xuống xe, ánh mắt phía về phía trước, chỉ thấy thanh niên kia bị một đám người quần áo rách tả tơi vây lại, thanh niên kia cưỡi một con ngựa lớn màu trắng, trong tay nắm một cây trường thương màu ngân bạch, ngồi trên lưng ngựa, nhìn từ trên cao xuống, giống như một pho tượng thiên thần, uy phong lẫm lẫm, tràn đầy uy nghiêm, nhất là khi thanh niên cưỡi con ngựa trắng, ngựa nhờ sức người, người mượn thế ngựa, một người một ngựa tản ra khí thế không sợ thứ gì, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Áo trắng con ngựa trắng, trường thương màu ngân bạch.

Người này không phải là...

Ngay tại khi Vương Xán đang suy nghĩ, xa xa, trường thương màu ngân bạch trong tay thanh niên ngồi trên lưng ngựa chỉ vào đám người che mặt cầm đao thép vây ở chung quanh, hét lớn một tiếng: "Kẻ cướp to gan, giữa ban ngày ban mặt, thế nhưng muốn chặn đường cướp bóc, còn muốn cướp ngựa của ta... Hừ, hôm nay bị ta đụng tới, sẽ không tha cho các ngươi, nhớ rõ lúc gặp Diêm Vương, thì nói người giết chết các ngươi là Thường Sơn Triệu Vân, Triệu Tử Long”

Vừa nói xong, trường thương trong tay thanh niên đánh ra, trên không trung lóe ra nhiều điểm hàn quang.

"CHÍU...U...U!...CHÍU...U...U!...CHÍU...U...U!...”

Mũi thương đâm khoảng không, mang theo tiếng rít chói tai, giống như quỷ khóc thần gào, vô cùng thê lương.

Chỗ mũi thương xẹt qua, một đóa huyết hoa đỏ sẫm vẩy ra, Ngay sau đó, từng tiếng kêu thảm thiết truyền đến...

Tuy rằng Vương Xán đứng ở trên càng xe của xe ngựa, cách thanh niên kia rất xa, nhưng thanh âm của thanh niên kia cô cùng vang dội, Vương Xán nghe rõ ràng rành mạch thanh niên rống to: Thường Sơn Triệu Tử Long.

Triệu Tử Long, không phải là ngũ hổ thượng tướng của Lưu Bị sao?

Người này lại là Triệu Vân, giờ phút này ánh mắt Vương Xán sáng quắc, nhìn Triệu Vân đại sát tứ phương, trong mắt tràn đầy ánh mắt cực nóng, tuyệt thế võ tướng như Triệu Vân, đúng là khó có thể tìm kiếm, không thể bỏ qua, tuyệt đối không thể bỏ qua.

Trong lòng hắn như trăm mối tơ vò, suy nghĩ như thế nào mới có thể thu nạp Triệu Vân cho mình dùng.

Ánh mắt Vương Xán nhìn về phía Triệu Vân, khí thế của Triệu Vân khi ngồi trên lưng ngựa khác hẳn, hoàn toàn không giống Triệu Vân cầm trường thương, đứng trên mặt đất đánh nhau với hai hổ, mượn lực lượng con ngựa trắng dưới háng, trường thương trong tay Triệu Vân quơ múa, thế mạnh mẽ, lực lượng hùng hậu, hơn nữa lại giống như thực giống như huyễn, trường thương chuyển động, từng đóa thương hoa biến ảo mở ra, tràn đầy cảm giác mê muội, lại thấy không rõ đóa thương hoa nào mới là nơi ở thực sự của trường thương.

"Một đám kẻ cướp không muốn sống, đi tìm chết”

Triệu Vân vung trường thương trong tay, hét lớn: "Bách điểu triêu phượng”

Vừa nói xong, chỉ thấy trường thương màu ngân bạch đâm ra liên tục trong nháy mắt, chỗ trường thương đã đâm, giống như một con phượng hoàng bay cao trên chín tầng trời, phóng mạnh xuống, khí thế bá đạo, hung mãnh, mũi thương tạo thành thương hoa hợp thành một con phượng hoàng thật lớn, đánh về phía kẻ cướp ở đối diện.

"Phốc...Phốc...Phốc...”

Một đám kẻ cướp, sau khi bị trường thương đâm trúng, từng vòi máu đỏ tươi phun mạnh ra ngoài, phiêu tán trên không trung. Triệu Vân gặp tình huống như vậy, hừ lạnh một tiếng, thu trường thương màu ngân bạch về, từ trên mũi thương, một dòng máu đang chậm rãi chảy xuống, rơi trên mặt đất.

Chỉ một lát sau, hơn mười cái cường đạo chặn đường cướp bóc liền bị Triệu Vân tàn sát không còn một mống.

"Đây là thực lực của tuyệt thế võ tướng sao?”

Trong lòng Vương Xán run lên, nếu Vương Xán sử dụng cung tiễn công kích từ xa, cũng có thể đem hơn mười cái cường đạo chặn đường bắn chết sạch, nhưng nói đến mức độ giết người, lực lượng, nhưng không nhanh bằng Triệu Vân cận chiến ẩu đả, hơn nữa Vương Xán chỉ có thể công kích từ khoảng cách xa, một khi có cường đạo tiếp cận Vương Xán, Vương Xán liền không thể sử dụng cung tiễn giết địch.

"Giá”

Triệu Vân sau khi giải quyết xong cương đạo chặn đường, hét lớn một tiếng, sẽ giục ngựa rời đi, Vương Xán tự nhiên không thể để cho Triệu Vân rời đi như vậy, cơ hội thật tốt đặt ở trước mắt, Vương Xán không thể nào buông tha cho, mặc kệ có thành công hay không, hắn đều phải thử một lần, đứng ở trên càng xe, Vương Xán hét lớn một tiếng: "Tử Long dừng bước”

"Hí luật luật...”

Triệu Vân nghe thấy phía sau có người kêu to, lập tức giữ chặt cương ngựa, con ngựa trắng dưới háng bị cương ngựa ghìm chặt cổ, lập tức giương hai chân phía trước lên, hí lên liên tục, sau đó ngừng lại, Triệu Vân quay đầu lại nhìn lại theo tiếng hô, chỉ thấy một chiếc xe ngựa phóng nước đại đến, đứng thẳng trên xe ngựa kia, chính là thanh niên bắn tên mới gặp trước đó không lâu ở trong rừng.

Vẻ mặt Triệu Vân tỏ ra nghi hoặc, không rõ người nọ gọi mình lại vì cái gì.

"Vài vị có chuyện gì sao?" Đợi đến khi chiếc xe của Vương Xán tới gần Triệu Vân, Triệu Vân ôn tồn hỏi.

"Tại hạ Vương Xán, Vương Vi Tiên, xin chào Tử Long”

Vương Xán đứng trên xe ngựa, mặt mỉm cười, chào hỏi Triệu Vân.

Triệu Vân nhíu mày, hỏi: "Vài vị vốn không quen biết Vân, Vân cũng là lần đầu tiên đi đến Hán Trung, không biết tại sao Vương công tử lại biết tên Triệu Vân?”

Vương Xán cười nói: "Tử long vừa mới hét lớn một tiếng Thường Sơn Triệu Tử Long, không phải đã nói ra tên của chính mình sao”

Triệu Vân nghe vậy, cười xấu hổ, vẻ mặt lại nghiêm nghị, dò hỏi: "Vương công tử, ngươi vội vàng gọi tại hạ, có chuyện gì sao?”

Vương Xán cười nói: "Vương Xán đang làm Hán Trung Thái Thú, trong tay nắm giữ dân chúng Hán Trung, hôm nay ngẫu nhiên đến Hán Sơn leo núi, thế nhưng gặp Tử Long độc chiến mãnh hổ, rất oai hùng, làm cho người ta bội phục thương thuật điêu luyện của Tử Long, võ nghệ tuyệt luân, Vương Xán muốn mời Tử Long làm đại tướng trong quân, không biết tử long có bằng lòng hay không?”

Triệu Vân nghe vậy, giật mình, không nghĩ tới Vương Xán trực tiếp như thế.

Đại tướng trong quân?

Chức vị như vậy vẫn có chút mê người, chỉ là Triệu Vân suy nghĩ sau một lát, lắc đầu nói: "Vương Thái Thú có lời mời, Triệu Vân xin đa tạ, nhưng mà Triệu Vân đi tới Hán Trung chỉ để thăm hỏi trưởng bối thôi, nhưng không tính toán ở lại Hán Trung, Vân còn muốn trở về Thường Sơn, không thể ở lâu, như vậy tạm biệt rồi”

Sau khi nói xong, Triệu Vân không cho Vương Xán có cơ hội nói chuyện, liền giục ngựa lên đường, nhanh chóng rời khỏi.

Vương Xán gặp Triệu Vân rõ ràng rời khỏi, chau mày.

Vừa rồi trên mặt Triệu Vân rõ ràng hiện lên một tia hướng tới, tại sao nháy mắt lại rời đi?

Một màn này, làm cho trong lòng Vương Xán tràn đầy nghi hoặc.
Bình Luận (0)
Comment