Tay Súng Bắn Tỉa Lạc Về Thời Tam Quốc

Chương 982

<!---->Thủ lĩnh gia đinh vừa nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, liền xoay người sang.

Đập vào tầm mắt, chỉ thấy hết tên gia đinh này tới tên gia đinh khác ngã xuống đất, tất cả đều bị Sử A đánh cho vô lực đánh trả.

Càng quan trọng hơn là, trường kiếm của Sử A vẫn chưa ra khỏi vỏ.

Sauk hi hắn phát hiện tình huống này, trên trán đột nhiên toát ra vô số mồ hôi lạnh, cảm giác sống lưng rét run, trong lòng sợ hãi. Chưa xuất kiếm cũng đã lợi hại như vậy, nếu trường kiếm ra khỏi vỏ, chỉ sợ bọn họ không người nào có thể sống không được. Thủ lĩnh gia đinh nghĩ đến chuyện có thể đẩy lên trên người Khoái Lương, lập tức lớn tiếng nói: "dừng tay, đừng đánh nữa, chúng ta rút đi".

Lúc này, hắn đã không thể không rút lui.

Trên mặt đất đã ngã xuống hơn mười người, chỉ còn lại mấy người có thể đi.

Nếu tất cả đều bị quật ngã, bọn họ căn bản không trở về được.

Sử A thấy thủ lĩnh gia đinh nhận thua, thu tay lại mà đứng, cười mỉm nói: "nếu sớm lên tiếng, thì cũng không có ai bị đánh rồi, tốt lắm, trở về cả đi".

Lúc nói, Sử A đi về phía Đỗ Tập.

Nơi Sử A đi qua, gia đinh chung quanh đều tránh đi, kinh hãi mà nhìn Sử A.

Giao thủ với Sử A, bọn họ cảm thấy rất nghẹn khuất.

So lực lượng, thì không hơn đối phương.

So võ nghệ, cũng không hơn đối phương.

Không chỉ như thế, đối phương còn chiêu chiêu đều ra tay ác độc, không phải là sử dụng kiếm đâm vào xương sườn, thì là đâm thận, hoặc là đá lên háng, tất cả đều là thủ đoạn bá đạo tàn nhẫn. Nếu lực ra tay hung ác thêm một chút, đủ để mất mạng. Gia đinh võ nghệ tầm thường, chỉ là dạng thích tranh đấu tàn nhẫn mà thôi, gặp phải người như Sử A, căn bản không thể ngăn cản được, chỉ có thể lui về phía sau.

Thủ lĩnh gia đinh hô: "đi, chúng ta rút lui".

Sau khi nói xong, hắn liền xoay người rời đi, nhưng lúc hắn đi đường, bả vai vẫn đau nhức mơ hồ, cảm giác rất khó chịu.

Gia đinh còn lại vịn dắt nhau, bắt đầu trở về.

Hai mươi người của Lưu phủ, tập tễnh mà biến mất ở trong bóng đêm.

Đỗ Tập nhìn mọi người rời đi, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, bái lễ nói: "ân cứu mạng của tráng sĩ, Tập không có gì báo đáp, đem ba trăm kim này tặng cùng mua rượu cho tráng sĩ". Thủ lĩnh gia đinh liên hệ Sử A với Khoái Lương, nên không dám mang ba trăm kim Khoái Lương cho đi, cho nên đã trả lại tiền tài trước khi đi cho Đỗ Tập.

Còn nữa, lúc trước Sử A bảo Đỗ Tập mời hắn uống rượu, cho nên Đỗ Tập vẫn nhớ rõ.

Tiền tài chính là vật ngoài thân, Đỗ Tập căn bản không để ở trong mắt, liền trực tiếp giao cho Sử A.

Nhìn tiền tài lấp lánh kia, trong lòng Sử A tự nhủ người trước mắt không tệ, xem tiền tài như cặn bã, là một nhân vật có khí tiết. Chỉ riêng phần khí độ này, đã đủ để hắn kết giao.

Sử A lắc đầu nói: "Đỗ tiên sinh, ta là phụng mệnh tới cứu ngươi, về phần tiền tài của ngươi liền quên đi, ngươi cứ cất kỹ".

Trong lòng Đỗ Tập nghi hoặc, nhưng Sử A cứu hắn, chắc chắn sẽ không hại hắn.

Sử A dẫn Đỗ Tập vào trong Lộc Môn sơn, đi tới vị trí vừa rồi hắn và Vương Xán dừng lại, lại phát hiện Vương Xán đã sớm biến mất, rất có thể là đã trở lại nhà tranh. Sử A thấy sắc trời dần tối, lo có người mò lên, cho nên hướng vào rừng cây căn dặn: "phái người điều tra tung tích đám người vừa rồi, xác nhận bọn họ đã rời khỏi hết hay chưa, đừng để bọn họ mò lên".

" dạ! "

Trong rừng cây, lập tức có người trả lời.

Chợt, trong rừng lại truyền đến tiếng bước chân dồn dập, nhưng Đỗ Tập lại không phát hiện được vị trí cụ thể.

Trong lòng hắn tràn đầy nghi hoặc, nhưng không mở miệng hỏi.

Dọc đường đi, hai người lên núi lúc trời tối, nên tốc độ có hơi chậm. Có điều lúc đến gần nhà tranh, chung quanh đã có ánh sáng, có thể nhìn đường rõ ràng.

Sử A đứng ở ngoài nhà tranh, khom người hô: "đại nhân, Đỗ tiên sinh đã đến".

Vương Xán cao giọng nói: "mời vào".

Lúc này, Vương Xán cũng không đeo mặt nạ quỷ, mà lại lộ khuôn mặt thật. Một mặt là vì Đỗ Tập mới đến, cũng chưa từng gặp qua Vương Xán, hiện giờ Đỗ Tập lại bị Lưu Biểu trục xuất khỏi Tương Dương, mất đi nơi sống yên ổn, không có cơ hội đi mật báo. Về phương diện khác là Vương Xán muốn thu phục Đỗ Tập, hơn nữa cảm giác mình có mười phần nắm chắc, cho nên mới dùng khuôn mặt thật gặp Đỗ Tập.

Đỗ Tập đứng ở ngoài cửa sửa sang lại áo bào, sau đó ưỡn ngực, vén rèm cửa nhà tranh, sải bước đi vào. Đỗ Tập nhìn thấy Vương Xán ngồi xếp bằng, chắp tay bái nói: "ân cứu mạng, Tập suốt đời khó quên, đa tạ các hạ tương trợ".

" Đỗ tiên sinh mời ngồi! "

Vương Xán khoát khoát tay, ý bảo Đỗ Tập ngồi xuống.

Chờ Đỗ Tập sau khi ngồi xuống ở trong nhà tranh, lập tức dò hỏi: "các hạ tới tìm ta, có chuyện gì quan trọng? Hơn nữa, các hạ rốt cuộc là ai, tại sao phải cứu ta".

Hắn vốn cho là Sử A gặp chuyện bất bình nên rat ay cứu hắn, nhưng hiện tại xem ra là không phải.

Sử A phụng mệnh cứu người, nhất định là được người trước mắt này ra lệnh.

Người trước mắt cứu hắn, chắc chắn cũng có mục đích.

Vương Xán nghe được lời của Đỗ Tập, từ trong ngực lấy ra một cái ấn tinh tế, cầm trên tay, đem mặt có khắc chữ cho Đỗ Tập xem, cười nói: "Đỗ tiên sinh, ngươi xem cái ấn này như thế nào? "

Phía trên cái ấn, có khắc con dấu chuyên thuộc về Thục vương, vừa nhìn liền biết thân phận của Vương Xán. Ấn tỳ là đại biểu cho Thục vương, là sự bảo đảm mệnh lệnh có hiệu lực, không thể nào đưa cho những người khác sử dụng, chỉ có thể tự Vương Xán giữ lấy. Trong giây phút Đỗ Tập nhìn thấy con dấu, trong đầu lập tức hiện lên ý niệm người trước mắt là Thục vương.

Đồng thời, Đỗ Tập lại đánh giá cẩn thận Vương Xán một phen.

Hắn cẩn thận quan sát hơn, đã phát hiện người trước mắt nhất định là Vương Xán.

Có lẽ, có khả năng là Thục vương mất đi con ấn, hoặc là giả tạo con ấn, người cầm con ấn của Thục vương không phải là bản thân Vương Xán. Nhưng, khí độ và khí chất của một người thì không cách nào mô phỏng, nhất là người ở địa vị cao như Vương Xán lại càng thêm khác biệt. Hơn nữa bách tính trong dân gian cũng lưu truyền tướng mạo Vương Xán, trong lòng Đỗ Tập thầm đối chiếu, xác định ý nghĩ trong lòng.

Người trước mắt, nhất định là Thục vương.

" Thịch! Thịch! "

Trên mặt Đỗ Tập không có bất kỳ biến hóa gì, nhưng trái tim lại đang nhảy bang bang không ngừng, theo tốc độ nhanh hơn, máu trong thân thể cũng dần sôi trào, ánh mắt cũng nóng rực lên.

Cơ hội, tới rồi.

Lưu Biểu không trọng dụng hắn, nhưng người trước mắt lại đặc biệt triệu kiến hắn.

Trong lúc nhất thời, trong lòng Đỗ Tập kích động không thôi.

Sauk hi Vương Xán nhìn thấy ánh mắt của Đỗ Tập xảy ra biến hóa, liền thu con ấn về, trên mặt lộ ra vẻ châu sáng nắm chắc trong tay rồi, mở miệng hỏi: "Đỗ tiên sinh, Lưu Biểu tuổi già hoa mắt ù tai, đố kị người tài, cổ hủ không chịu nổi, người như vậy sao có thể bổ nhiệm đại tài như Đỗ tiên sinh chứ? Ta định mời tiên sinh vào Thục làm quan, không biết tiên sinh định như thế nào? "

Trong lòng Đỗ Tập còn đang đắm chìm ở trong vui sướng, vừa nghe lời của Vương Xán, lập tức phản ứng lại.

Hắn vội vàng đứng lên, bái Vương Xán nói: "thảo dân Đỗ Tập, bái kiến Thục vương".

Vương Xán gật đầu, lại hỏi: "Đỗ tiên sinh, ngươi có bằng lòng vào Thục làm quan hay không? "

" nguyện ý! Nguyện ý! "

Trong nội tâm Đỗ Tập là một trăm nguyện ý, hắn thuyết phục tộc lão trong nhà, mang theo gia tộc lặn lội đường xa dời về phía nam, chính là muốn cắm rễ đặt chân ở phương nam.

Bây giờ Vương Xán bảo hắn làm quan, trong lòng Đỗ Tập vô cùng vui mừng, thậm chí còn có một loại cảm giác như có miếng bánh đột nhiên từ trên trời rơi xuống, không ngờ hắn đợi hơn một tháng ở Kinh Châu, bây giờ trong chớp mắt liền có thể làm quan.

Sớm biết như thế, hắn nên trực tiếp đi tới thành đô.

Thật ra Đỗ Tập cũng hiểu rõ việc Vương Xán mời chào hắn, có nguyên nhân rất lớn là vì hắn đi sứ nước Ngô, biết thời cơ mà biến đổi, biểu hiện rất tốt, đây mới là nguyên nhân chủ yếu khiến Vương Xán xem trọng hắn. Nếu không hắn vừa mới đến, không biểu hiện ra tài hoa kinh diễm, không có chút tư lịch nào, Vương Xán cũng không thể nào biết hắn.

Lúc này, Đỗ Tập ngược lại phải cảm tạ Lưu Biểu.

Nếu không có Lưu Biểu, hắn không cách nào bắt quan hệ với Vương Xán. Hiện giờ, sự phẫn uất trong lòng Đỗ Tập đã bị quét sạch, vô cùng hưng phấn, số phận hắn rốt cuộc có chuyển biến tốt đẹp, đã gặp gỡ quý nhân.
Bình Luận (0)
Comment