Tây Xan Tiểu Tình Nhân

Chương 8

Luồng khí lạnh chấm dứt, tuyên bố mùa đông sắp rời đi, mùa xuân sẽ đến tức thì. Độ ấm bắt đầu chậm chạp tăng trở lại, trong lớp bùn đất mơ hồ có thể thấy những điểm xanh thẳm nho nhỏ, không bao lâu sau, thành phố này sẽ bị bao trùm một mảnh xanh um choáng ngợp ánh mắt mọi người, chim sẻ cùng bồ câu sẽ vui vẻ xuất hiện ở những nơi con người nghỉ ngơi tại trung tâm thành phố, đợi được cho ăn. Sinh lực lại bắt đầu hồi phục, tất cả mọi người xoa tay chuẩn bị nghênh đón tâm linh cùng sinh ý của mùa xuân đang đến.

Chung Minh Lý trở lại công ty, lên một mẫu quảng cáo mới cho ba tháng tiếp theo, đồ trang trí bên ngoài cửa hàng cũng phải bắt đầu đổi mới. Bảng biểu báo cáo của bộ doanh nghiệp cho thấy trong mùa đông vừa qua mức doanh thu mặc dù từng bắt đầu có hiện tượng trượt dọc, bất quá sau đó do điều chỉnh lại sách lược, đã đàn hồi trở lại và có chút tăng trưởng, trong cảnh khí trời chuyển đẹp cùng mùa xuân đến gần, dự báo mức doanh thu sẽ từng bước đi lên.

Chung Minh Lý rất hài lòng, hết thảy tựa hồ đều tốt đẹp như thế. Có sự nghiệp, có vợ, khí trời cũng trở nên rất tốt, người đi trên con đường rộng mở đều thoải mái vui sướng giống như đang bay trên mây như vậy.

Đều là bởi vì gặp được tiểu Hùng, gặp được tiểu Hùng đáng yêu thuần chân lại biết vươn lên như thế, bản thân mới có thể quên đi không vui trước kia, vứt bỏ sự tịch mịch, bắt đầu hưởng thụ hơi ấm gia đình.

Bất quá tâm tình tốt đẹp này thế nhưng đều chấm dứt trong một cú điện thoại ngoài ý muốn.

“Chung chủ tịch, Chung bá mẫu buổi sáng có gọi điện đến, nói là muốn cùng ngài thảo luận một chút về kế hoạch phát triển thương nghiệp của Hợp Tung.”

“Vậy sao? Cám ơn cô.” nghe Trần Quân Như hội báo, Chung Minh Lý chân mày cau lại.

Trần Quân Như nhìn Chung Minh Lý, trầm mặc một hồi không nói gì, thẳng đến khi Chung Minh Lý khó hiểu nhìn cô. Cô mới cúi đầu yên lặng đi ra ngoài.

Chung Minh Lý bởi vì lúc nhỏ cùng mẹ Vương Trân cũng không phải vô cùng gần gũi, có cá tính độc lập giống mẹ, hơn nữa biết rõ tính cách coi ích lợi là trên hết của bà nên Chung Minh Lý cũng không muốn để bà nhúng tay vào sự nghiệp của mình. Chỉ bởi vì thời điểm vừa mới bắt đầu sáng lập Hợp Tung cơm Tây, bản thân vừa không có đủ tài chính, vừa không có đủ năng lực hướng ngân hàng vay tiền, cho nên Chung Minh Lý đành phải hướng mẹ xin giúp đỡ, cũng tại trong một khoản thời gian bị bắt dựa theo đường lối kinh doanh của bà tiến hành hoạt động.

Từ sau khi Hợp Tung cơm Tây đi vào quỹ đạo, phát triển ổn định, Chung Minh Lý tính toán cũng dư dã vốn lưu động, lập tức đem nợ nần năm đó mẹ cho hắn mượn mở cửa tiệm trả dứt, chân chính thực hiện quyền độc lập tự chủ. Loại hành động khẩn cấp thu hồi quyền khống chế đối với Hợp Tung cơm Tây của bà này, cũng từng đưa tới ngôn luận ‘bất hiếu’.

Chung Minh Lý sau lại lấy một phần nhỏ cổ phiếu làm hình thức để bà đúng giờ thu được hoa hồng của công ty, mẫu thân mới tốt lên không ít. Rồi sau đó Vương Trân ra nước ngoài nói là bồi dưỡng học tập kiến thức quản lý cùng kỹ thuật tiên tiến của phương Tây, rất ít trở về thành H, thỉnh thoảng cũng chỉ là cùng Chung Minh Lý nói chuyện điện thoại, hỏi một chút tình hình kinh doanh của Hợp Tung cùng đời sống cá nhân của Chung Minh Lý, nhưng cũng không lại nhúng tay quyết sách vận hành Hợp Tung.

Như vậy lần này mẹ sáng sớm điện thoại cho mình là vì cái gì? Một cỗ cảm giác khó chịu ở trong lòng Chung Minh Lý không tản đi được.

“Uy, mẹ đó sao? Con là Minh Lý.” Chung Minh Lý nhấn xuống một chuỗi dãy số, chờ đối phương tiếp điện thoại, dùng thanh âm vững vàng lên tiếng.

[Minh Lý, gần đây Hợp Tung buôn bán thế nào?] đối diện truyền đến một hồi thanh âm ôn nhu. Nhưng Chung Minh Lý biết dưới cái giọng nói ôn nhu này là một nữ nhân khôn khéo như thế nào.

“Không tồi, tuy rằng bởi vì mùa đông làm cho mức doanh thu trượt dốc, bất quá sau lại nổ lực vượt qua đã tăng trưởng trở lại.”

[Tổng mức doanh thu năm nay thì sao? So với những năm qua tăng nhiều ít?] đối phương lại hỏi.

“Sáu mươi tám phần trăm.”

[Quá thấp a, tốc độ tăng trưởng chậm như vậy là không được, sao có thể kiếm được nhiều tiền a?] đối phương truyền đến thanh âm oán hận.

“Phải không? Con không cảm thấy. Tăng trưởng của doanh nghiệp cũng không đại biểu cho hết thảy, lợi nhuận cũng không phải là mục đích cuối cùng.” Chung Minh Lý đáp, muốn nói rõ ý đồ rồi sao, thưa mẹ?

[Đứa ngốc này, nói ngây thơ gì thế hả. Không đi kiếm nhiều tiền thì muốn làm cái gì, chẳng lẽ là yêu sao? Công ty Khải Tư đứng đầu nền ẩm nghiệp nước Mỹ có ý đến thành H phát triển, nhằm bắt đầu chiếm lĩnh thị trường cơm Tây thành H, tiếp đó từng bước hướng ra cả nước, mẹ thấy đây là một cơ hội rất tốt đối với Hợp Tung, nếu cả hai có thể liên thủ, thành H nho nhỏ này thì tính là cái gì. Mẹ đã đem tư liệu Hợp Tung cho chủ tịch Khải Tư xem, hắn đối với con và Hợp Tung rất có hứng thú, hy vọng có thể cùng con trao đổi một chút.]

Chung Minh Lý đối hành động tự chủ trương của bà vô cùng đau đầu, “Mẹ, mẹ sao có thể tự tiện chủ trương a? Con một chút hứng thú đều không có, con có phương hướng cùng kế hoạch phát triển của riêng mình, mẹ không cần thay con quan tâm.”

[Con đứa nhỏ này thiệt là, cũng không thông cảm cho nổi khổ tâm của mẹ, con muốn làm gì thì làm đi!] nói xong, đối phương sinh khí cúp máy.

Chung Minh Lý bất đắc dĩ nhìn điện thoại truyền đến thanh âm ‘đô — đô –’, cười khổ. Mẹ vẫn là cái bộ dạng kia, cho dù mình đã hơn ba mươi tuổi, là nam nhân thành thục có sự nghiệp thành công, thế nhưng mẹ vẫn dùng cách thức ngang tàng đối đãi tình nhân để đối với mình.

Đầu tiên ôn nhu lừa dối, sau đó liền sinh khí tức giận, lại tiếp tục ôn nhu lừa dối, không đạt mục đích không cam lòng. Xem ra kế hoạch trong ngoài hợp tác này sẽ là một cuộc chiến lâu dài a.

Chung Minh Lý đem mình vùi thật sâu vào sô pha, chán nản nghĩ.

Tuy biết mẹ sẽ không dễ dàng buông tha, nhưng khi Chung Minh Lý lần nữa nhận được điện thoại của bà, nói đã đặt xong vé máy bay cuối tuần sau sẽ về thành H, Chung Minh Lý không chỉ uể oải, hơn nữa vì mẹ nhất định phải bắt đầu đau đầu.

“Mẹ, con lập tức giúp mẹ đặt khách sạn, mẽ muốn lưu lại bao lâu?”

Trong nhà khẳng định không thể để cho mẹ vào ở. Hắn không phải sợ bà biết tính hướng của mình, hay là sợ cùng mẹ giải thích quan hệ của hắn cùng Đỗ Hiểu Hùng.

Mà là hắn biết rõ hành động của bà sau khi biết thân phận bần cùng của Đỗ Hiểu Hùng. Từ nhỏ vẫn luôn dạy mình nhất định phải cưới một nữ nhân giàu có, bằng không sẽ thẹn với phí bồi dưỡng kếch xù của bà, nhất định sẽ đối với lựa chọn của mình giận tím mặt, sau đó đem mọi tức giận đều phát tiết ở trên người Đỗ Hiểu Hùng.

Dù sao cũng là mẹ, hắn không nghĩ cái loại đầu đề trên báo xã hội cái gì mà đứa con vì vợ tức giận mà đánh mẹ, hoặc người chồng vì mẹ chịu đựng đau khổ bỏ vợ, mấy trò biện luận luân lý gia đình phát sinh ở trên người mình.

[Tại sao không ở chung cư của con giống trước kia? Chúng ta hai mẹ con thật lâu không gặp, thừa dịp này hảo hảo tâm sự.]

“Lần trước chung cư đã xảy ra vụ trộm cướp, con đã chuyển đi. Hiện tại vừa dọn vào chổ mới không bao lâu, vật dụng còn chưa có chuẩn bị tốt a, không thích hợp cho mẹ ở.”

‘Tâm sự? Tâm sự của mẹ là kế hoạch đầu tư mà thôi ni. Lúc muốn cùng mẹ thân thiết tâm sự bà chỉ lo vội vàng sự nghiệp của mẹ, chờ khi mẹ muốn cùng con tán gẫu lại là vì sự nghiệp, ai, khi nào thì chúng ta mới có thể ngồi xuống chân chính lấy thân phận mẹ con nói chuyện?’ Chung Minh Lý bất đắc dĩ nghĩ.

[Không sao cả, con cũng không ngại, mẹ như thế nào lại ngại a? Hay là con không muốn ở cùng mẹ, hay trong nhà có người nên không tiện?]

“Sao lại thế được, mẹ đa tâm rồi.”

[Ha ha, không cần thẹn thùng, con tuổi không còn nhỏ, chọn được người thích hợp không ngại để mẹ xem qua một chút, giúp con kiểm chứng. Nếu thật không tiện, để cô ấy về nhà ở vài ngày là được.]

“Thật sự không có, có nhất định sẽ cho mẹ biết. Cuối tuần sau chúng ta gặp mặt lại trò chuyện kỹ hơn.”

Cúp điện thoại, Chung Minh Lý phiền não sờ trán, để mẹ vào ở là tuyệt đối không có khả năng, bảo Đỗ Hiểu Hùng dọn ra ngoài ở vài ngày càng không thể, phỏng chừng tiểu Hùng lại hiểu lầm sau đó nghĩ mình muốn vứt bỏ bé.

Chỉ có thể ra hạ sách này, Chung Minh Lý kêu Trần Quân Như tiến vào, “Giúp tôi lập tức thuê một gian khách sạn năm sao cấp, tôi cuối tuần sau liền phải vào ở.”

Cơm tối qua đi, Chung Minh Lý cùng Đỗ Hiểu Hùng ôm nhau ngồi ở trên ghế sa lon xem TV. Thế nhưng Chung Minh Lý mắt nhìn TV, hồn lại không biết bay tới nơi nào, chỉ có đôi mày nhíu chặt tiết lộ tâm tình của hắn.

“Minh Lý……” Đỗ Hiểu Hùng gọi.

“…… Ân? Chuyện gì Hiểu Hùng?” một lát sau, Chung Minh Lý mới đáp lại.

“Nếu anh cả thấy kênh TV này nhàm chán, chúng ta xem cái khác đi.” Đỗ Hiểu Hùng nhỏ giọng đề nghị, Chung Minh Lý mấy ngày nay làm cái gì cũng đều mất hết hứng thú.

Tựa như hôm nay, mình đã thực cố gắng tận lực tạo đề tài, nhưng mà mỗi lần mình nói xong, Chung Minh Lý hoặc là không phản ứng, hoặc là chỉ trả lời bằng những từ như là ‘đúng vậy’, ‘ân’ các loại không hề có tác dụng trao đổi.

“A? Sẽ không nha, Hiểu Hùng không phải thực thích xem ‘căn bếp địa ngục’ này sao?” Chung Minh Lý vội vàng đổi về một bộ dáng tươi cười ôn nhu.

‘Mới là lạ……’ Đỗ Hiểu Hùng trong lòng yên lặng đáp.

“Minh Lý, công ty có chuyện phiền toái gì sao? Anh mấy ngày nay tâm tình đều không tốt lắm.” Đỗ Hiểu Hùng thử hỏi thăm.

Chung Minh Lý về đến nhà rất ít nói về công việc, Đỗ Hiểu Hùng không phải là nhân viên của hắn cũng không có tiếp xúc với hoạt động buôn bán này, cho nên hai người đều phi thường ăn ý chỉ thiên đàm địa đàm (trên trời dưới đất) nói về mỹ thực mà không nói chuyện công ty.

‘Nhưng chuyện có thể khiến Minh Lý phiền nhiễu mấy ngày, khẳng định rất phiền toái đi, cho dù mình không thể giúp được gì, cũng hy vọng có thể cùng anh ấy tâm sự, để anh ấy không phải chịu áp lực lớn như vậy.’ Đỗ Hiểu Hùng nghĩ.

“Không có.”

“Gạt người, anh còn nói người yêu nhau có thể thẳng thắn thành khẩn với nhau, anh hiện tại có tâm sự, lại không nói cho em biết, tự mình buồn phiền, em không muốn nhìn gương mặt khổ qua của anh.” Đỗ Hiểu Hùng giả vờ sinh khí rời đi.

Chung Minh Lý vội cười đem Đỗ Hiểu Hùng kéo về vòng tay của mình. Từ lần trước sau sự kiện ‘tiểu Hùng’, Đỗ Hiểu Hùng ngày càng biểu đạt rõ tình cảm của mình, sẽ biểu đạt ý nghĩ của mình sẽ giận dỗi sẽ không vui, càng thêm có sức sống cùng sinh lực.

“Mẹ của anh muốn đến.” Chung Minh Lý ôm lấy Đỗ Hiểu Hùng, nhẹ nhàng nói.

“A? Bác gái muốn đến?” Đỗ Hiểu Hùng có chút giật mình, lại nói tiếp chuyện của cậu cùng Chung Minh Lý vẫn còn là giấu diếm cha mẹ hai bên a, lần này chẳng phải là muốn……

“Bà sẽ trở về một tuần, vốn muốn tới nơi này ở cùng anh, nhưng anh đã cự tuyệt.”

“Vì sao?” Đỗ Hiểu Hùng cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại có chút không vui, quan hệ của hai người không thể công khai sao?

Chung Minh Lý hôn hôn Đỗ Hiểu Hùng nói: “Không phải sợ quan hệ của anh và em bị phơi bày ra ánh sáng, mẹ anh nhiều năm sống ở nước ngoài, cái gì chưa thấy qua. Bà lần này trở về là muốn anh cùng một công ty đứng đầu ngành ẩm thực nước ngoài liên thủ, nhưng mà anh có ý niệm kinh doanh của mình, không thích người khác nhúng tay sự vụ của anh, là mẹ cũng không được.”

“Hơn nữa bà từ nhỏ liền hy vọng anh tìm một cô gái nhà giàu thông gia, nhưng anh bị tình yêu mê mẫn tâm ý, liền coi trọng em đó chú gấu bé nhỏ. Nếu cho bà biết, nhất định sẽ đem tất cả nguyên nhân không hài lòng đều đổ lỗi vào người em, anh sợ bà đối với em không khách khí. Cho nên đành phải ở bên ngoài lại thuê nhà trọ, tạm thời làm nơi ở của anh. Một tuần kia anh có lẽ sẽ không thể trở về.”

“…… Được mà, thật tình em cũng hy vọng Minh Lý cùng mẹ của anh hảo hảo sống chung.” Đỗ Hiểu Hùng cùng mẹ quan hệ vô cùng thân thiết, cho nên không thể lĩnh hội cái loại tâm tính mẹ con xa cách phòng vệ này của Chung Minh Lý cùng mẹ hắn. Thế nhưng nếu Chung Minh Lý khổ não mối quan hệ của hắn cùng mẹ như thế, Đỗ Hiểu Hùng cũng không biết nói cái gì cho tốt, chỉ có thể hy vọng bọn họ có thể hảo hảo ở chung.

Dưới tình hình trong lòng mọi người đều mang tâm sự, mẹ Chung Minh Lý_ Vương Trân rốt cục về tới thành H.

Mùa đông thành H lưu lượng khách lượng cũng không nhiều, thẳng đến khi xuân về sân bay mới có thể lần nữa bận rộn đông đúc lên. Chung Minh Lý cùng Trần Quân Như ở sân bay đợi không quá lâu, Vương Trân liền xuất hiện tại cửa cổng, bà một than trang phục vàng nhạt, trên cổ đeo một sợi dây chuyền ngọc trai nhỏ, tóc vấn lên ở phía sau kết thành một búi, giản dị lại kiền luyện (tài giỏi). Tuy rằng đã qua tuổi năm mươi, nhưng dung mạo mơ hồ có thể thấy được lúc còn trẻ nhất định là một mỹ nhân bại hoại.

“Minh Lý, mẹ nhớ con muốn chết, con có khoẻ không?” Vương Trân vừa thấy con mình, lập tức bày ra bộ dáng tươi cười ôm lấy.

“Khoẻ lắm, cám ơn mẹ quan tâm. Chúng ta trước đến phòng trọ cất hành lý, sau đó thì đi ăn, tẩy trần cho mẹ.”

Chung Minh Lý cùng Trần Quân Như tiếp nhận mấy cái vali hành lý của Vương Trân, hướng bãi đỗ xe đi đến.

“Tiểu Như a, hôm nay cám ơn con tới đón.” Vương Trân thân thiết kéo tay Trần Quân Như. “Con là nhân viên kỳ cựu của Hợp Tung, nhiều năm như vậy thật vất vả cho con.”

“Đây là việc con phải làm.” Trần Quân Như xấu hổ liếc nhìn Chung Minh Lý một cái rồi trả lời.

Chung Minh Lý không nói gì, chỉ là yên lặng đi tới trước, thiếu Chung Minh Lý tham dự, Vương Trân cùng Trần Quân Như cũng không còn đề tài gì để tiếp tục, ba người trầm mặc trở lại phòng trọ mới.

Ngày hôm sau, Chung Minh Lý sáng sớm lấy cớ thị sát hoạt động của chi nhánh, sau đó lưu lại một câu cho Trần Quân Như: “Mẹ của tôi nhiều năm không về thành H, cô bồi bà đi dạo, chi phí toàn bộ do công ty thanh toán.” liền mang theo mấy người giám đốc đi khắp thành H.

“Hiểu Hùng, tối qua có hảo hảo ăn cơm không? Không được không có anh, em liền bạc đãi chính mình.” Chung Minh Lý tranh thủ gọi điện thoại cho Đỗ Hiểu Hùng, một ngày không gặp, đã nhớ nhung tràn lòng, thời gian này trôi qua thực chậm a.

[Em có hảo hảo ăn cơm, anh không cần lo lắng. Bác gái khỏe không?]

“Bà tốt lắm, đêm qua bọn anh cùng nhau ăn cơm tối, hàn huyên một chút về cuộc sống của mình.”

[Vậy là tốt rồi, hy vọng các anh hảo hảo ở chung, anh có thể sớm trở về, em nhớ anh.] thanh âm sa sút của Đỗ Hiểu Hùng truyền đến.

“Anh cũng nhớ em, chờ chuyện của mẹ bên này xử lý xong anh liền lập tức về nhà. Không có em bồi anh, buổi tối đều ngủ không ngon.” không có gương mặt tươi cười của tiểu Hùng, không có hơi ấm của tiểu Hùng, Chung Minh Lý một mình ở trên giường lớn lạnh lẽo mà trằn trọc, mất ngủ.

Mất ngủ nữ thần từ sau khi nhận thức tiểu Hùng chưa từng xuất hiện qua lại lần nữa buông xuống đến trên người hắn.

“Ai –” Chung Minh Lý cúp điện thoại, tiếp tục vô cùng buồn chán nghe nhân viên dưới quyền báo cáo kết quả buôn bán của chi nhánh.

Buổi tối về đến nhà, Vương Trân đã đem bản kế hoạch đặt ở trên bàn, một bộ dáng có chuẩn bị tốt ‘coi ngươi trốn đi đâu’.

Chung Minh Lý đầu đột nhiên nhói đau, “Mẹ, còn chưa đi ngủ?”

“Chờ con trở về a, hôm nay có bản kế hoạch này muốn cho con xem qua, thế mà con lại bận quá, cả ngày đều tìm không thấy người, cơm tối cũng không về ăn. Mẹ cũng chỉ có thể đợi ở nơi này.” Vương Trân tức giận nói.

“Mẹ, con đã nói bao nhiêu lần rồi, con có sách lược cùng đặc sắc kinh doanh của mình, giai đoạn hiện nay, con cũng không có ý tìm người khác đầu tư. Về sau cho dù muốn tìm, cũng sẽ không cùng Khải Tư hợp tác.”

“Cùng tập đoàn Khải Tư hợp tác có cái gì không tốt, đến lúc đó đừng nói thành H, đại lí cơm Tây của con bao trùm cả nước đều được, còn có về sau đưa ra thị trường làm việc, nhiều triển vọng rộng mở a, con cứ như vậy uổng phí vứt bỏ sao? Nếu Khải Tư cùng kẻ khác liên hợp, con khi đó hối hận cũng vô dụng!”

“Khải Tư chính là cái tập đoàn trục lợi, ngoại trừ chiếm đoạt cùng cấp tốc phát triển, nó còn có cái gì? Đã không có văn hóa mỹ thực cũng chẳng có văn hóa xí nghiệp.”

“Nực cười, kiếm tiền chẳng lẽ không phải cũng là một loại văn hóa sao? Xí nghiệp không kiếm tiền không phát triển, còn cần phải tiếp tục kinh doanh sao a? Con trước kia không phải đã đáp ứng mẹ sẽ hảo hảo mở rộng quy mô công ty, để công ty ra thị trường, để chúng ta cùng nhau trở thành triệu phú hào hay sao? Hãy nhìn con bây giờ xem, giậm chân tại chỗ, đã không đưa công ty ra thị trường, cũng không chịu để đầu tư nước ngoài tiến nhập, lẽ nào con cũng chỉ muốn coi chừng mấy cái cửa hiệu rách nát này cả đời như thế!” vương trân cả giận nói.

“Mẹ! Trong mắt mẹ chỉ có tiền thôi sao? Quân tử ái tài, thủ chi hữu độ*. Đưa công ty ra thị trường lẽ nào tùy tiện nói nói liền có thể? Để đầu tư nước ngoài tiến nhập? Mẹ là muốn đem thương hiệu Hợp Tung này trực tiếp bán cho tập đoàn Khải Tư đi, trước lấy danh hợp tác đầu tư, cuối cùng dùng hết mọi thủ đoạn lấy được quá nửa cổ quyền liền đem những người khống chế cổ phần đuổi đi, đem văn hóa vốn có của nhà hàng toàn bộ xoá sạch sửa thành của mình, mẹ cho rằng con không biết chuyện xấu của bọn chúng ở Mĩ sao! Vì một chút tiền mẹ liền muốn đem thương hiệu chúng con vất vả xây dựng được bán đi sao? Mẹ, mẹ sao lại có thể làm như vậy?”

(*Quân tử ái tài, thủ chi hữu độ: Quân tử ham tiền tài, nhưng thu về thế nào cũng phải có đạo lý)

“Đã là một cuộc làm ăn, có người ra giá tốt thu mua, vì cái gì không bán? Có nhiêu đó tiền, chúng ta có thể tạo dựng sự nghiệp lớn hơn nữa, thay vì giữ khư khư lấy mấy cái nhà hàng nhỏ nhoi này, nó có thể mang đến bao nhiêu lợi nhuận cho con? Một trăm vạn hay là một trăm ngàn?”

“Đây là nhà hàng của con, như thế nào kinh doanh là quyền của con, mẹ, hảo ý của mẹ con cám ơn, bất quá con không tính thay đổi tâm ý của mình, vô luận là trước kia hay là hiện tại hoặc giả là tương lai.” Chung Minh Lý chém đinh chặt sắt nói.

Lời nói ngoan độc của mẹ tổn thương tới Chung Minh Lý, hắn cũng không phải xuất thân từ ngành ăn uống, trước khi dấn thân vào công việc này đối với nghiệp ẩm thực hiểu biết cũng không nhiều lắm, dựa vào tài năng quản lý kinh doanh cùng lòng tin của mình mới có thể dựng nên nhà hàng cơm Tây đệ nhất. Chung Minh Lý một bên chịu đựng thất bại lỗ vốn lúc đầu sau đó thu chi cân bằng tiếp theo có được lợi nhuận, nhìn thấy từ một cửa hàng thành hai cửa hàng, từng chi nhánh một mở ra, tư vị trong đó chỉ có mình hắn biết.

Công ty này đối với Chung Minh Lý mà nói không chỉ là một sinh ý mà thôi. Mẫu thân lại cư nhiên vì tiền muốn hắn bán đi tâm huyết cùng khát vọng của hắn, một chút cũng không để ý đến cảm thụ của hắn. Hắn có thể nào không thương tâm?

Từ nhỏ, mẹ luôn bận rộn vì công việc, kiếm tiền vì lý do cho hắn một cuộc sống tốt đẹp, để hắn một thân một mình ở nhà. Đúng vậy, điều kiện cuộc sống ưu việt thoải mái quả thật là cần tiền, thế nhưng sau khi gặp được Đỗ Hiểu Hùng hắn càng cảm nhận được, không có một gia đình hạnh phúc, tiền nhiều thế nào lại có tác dụng gì? Không có người khiến ngươi muốn về nhà, ngôi nhà không có hơi ấm gia đình, có xa hoa có thoải mái thế nào cũng chỉ là một căn phòng mà thôi, chẳng thể tạo ra hồi ức tốt đẹp gì.

“Đủ lông đủ cánh rồi, lời của mẹ cũng không cần nghe. Lúc trước nếu không có mẹ vay tiền cho con, con cho là chỉ bằng thân phận mới vừa tốt nghiệp kia của con có thể mở nổi cửa hàng cơm Tây này?” nghe đứa con không hề hồi tâm chuyển ý trả lời, Vương Trân cũng không để ý hình tượng giận dữ nói.

“Mẹ, con thực cảm ơn mẹ lúc trước cho con mượn tiền mở tiệm, cho nên con vừa có tiền liền lập tức trả lại mẹ. Nhưng thương hiệu này dù sao cũng là tâm huyết của con, kinh doanh như thế nào nó là chuyện của con, cũng không phải con đủ lông đủ cánh liền không nghe mẹ lời nữa.”

“Hừ, còn nói không phải. Thuê phòng trọ mới này đến lừa mẹ, trong nhà cất dấu thứ tao đề tử (con đĩ lẳng lơ) gì đó không dám cho người ta biết a!”

Kinh ngạc vì mẹ biết được tình hình thực tế của phòng trọ này, Chung Minh Lý không muốn dây dưa đề tài này nữa, để tránh đem Đỗ Hiểu Hùng vô tội lôi vào, vì thế lùi một bước nói: “Chúng ta đều kích động, đêm nay mọi người bình tĩnh một chút đi.”

Không muốn tiếp tục cùng mẹ tranh cãi Chung Minh Lý cầm lấy chìa khóa xe liền ly khai phòng trọ, lưu lại Vương Trân bộ mặt âm trầm ở trong phòng phát cáu, không hề còn hình tượng tao nhã lúc trước.

“Uy, Hiểu Hùng, em ở đâu? Anh muốn gặp em.” Lái xe ra khỏi bãi đỗ, Chung Minh Lý ở nội thành đi dạo đây đó vô mục đích hơn nửa giờ, chờ ấm ức trong lòng chậm rãi lắng xuống mới lấy điện thoại gọi cho Đỗ Hiểu Hùng. Hắn hiện tại khẩn cấp muốn nhìn thấy cậu, muốn hôn môi cậu, để sự thuần chân khả ái của cậu giúp mình tẩy sạch tức giận trong lòng.

“Em cùng bạn học tới quán karaoke, anh ở đâu? Em cũng nhớ anh.” Đỗ Hiểu Hùng cảm thấy đôi mắt của mình đột nhiên ê ẩm.

Bởi vì Chung Minh Lý không về nhà, Đỗ Hiểu Hùng một mình ở trong hộ chung cư to như vậy chỉ thấy tịch mịch cùng sợ hãi vô tận. Cậu thậm chí đột nhiên không dám lại ngồi trước cửa sổ, nhìn vạn ngọn đèn của những gia đình, đêm đó không còn khối lông cừu kia, Đỗ Hiểu Hùng liền không ngừng hồi tưởng lại khoảng thời gian bản thân cùng Chung Minh Lý ngắm sao trò chuyện, nhớ đến vòng tay ôm ấp của hắn, sau đó tịch mịch cùng sợ hãi không rõ liền cuộn trào mãnh liệt kéo đến. Điều này làm cho Đỗ Hiểu Hùng rất khó chịu.

Cho nên khi các học sinh nói đêm nay bộ liên nghị cơm Tây cùng đi hát karaoke để thả lỏng tâm tình, Đỗ Hiểu Hùng bình thường rất ít ra ngoài ban đêm cũng đáp ứng.

Thế nhưng ngồi trong quán karaoke Đỗ Hiểu Hùng lại hoàn toàn không có hưng trí tham gia vào hoạt động. Trước kia không có bao nhiêu thời gian chạy theo mốt lưu hành, rất nhiều ca khúc không biết, lại càng không cần nói đến chuyện hát hò. Hơn nữa lo lắng cùng nhớ mong Chung Minh Lý, Đỗ Hiểu Hùng có thể nói là ‘thân tại Tào Doanh lòng tại Hán’, trên mặt lộ vẻ tươi cười cứng ngắc hùa theo mọi người vỗ tay, hồn lại không biết đã bay đi đâu.

“Hiểu Hùng sao lại buồn bả ủ rũ thế này, có tâm sự?” Trương Thiên tò mò hỏi thăm. Từ sau khi sự việc học phí được giải quyết, Đỗ Hiểu Hùng chưa từng sa sút như vậy, lần này lại có khó khăn gì đây?

“Trương đại ca tôi không sao, sao anh không hát?” Đỗ Hiểu Hùng kéo ra một dáng cười đáp lại.

“Ai, già rồi, cùng lớp trẻ có sự khác biệt.” Trương Thiên cười nói.

“Trương đại ca mới không có già a. Tôi khi nào thì mới có thể giống Trương đại ca thành thục như vậy thì thật tốt.” như vậy mình sẽ có thể giúp Minh Lý giải quyết phiền não, không giống hiện tại cái gì cũng không làm được, chỉ có thể chờ đợi. Đỗ Hiểu Hùng ưu buồn thầm nghĩ.

Lúc này điện thoại rung động lên, khi màn ảnh hiện ra hai chữ ‘Minh Lý’, Đỗ Hiểu Hùng cảm thấy thế giới này đột nhiên tràn ngập sắc thái cùng động lực. Cậu vội vàng cùng Trương Thiên nói câu ‘thực xin lỗi’, chuồn khỏi ghế lô*, ra bên ngoài tiếp điện thoại.

(*ghế lô: ghế ngồi thiết kế đặc biệt trong kịch trường, một gian có vài chỗ ngồi)

[Anh đang qua, đợi lát nữa tới anh nhắn cho em, em hãy ra cửa sau.]

“Ân.”

Khoảng thời gian tiếp theo, Đỗ Hiểu Hùng cảm thấy chưa từng dài quá như vậy, chờ mong cùng lo âu hoà lẫn vào nhau khiến cậu cực độ đứng ngồi không yên, chờ di động rung lên lần nữa, Đỗ Hiểu Hùng vội vàng cùng các bạn học tạm biệt rồi chạy ra ngoài.

Mới vừa đi toilet xong Trương Thiên thấy Đỗ Hiểu Hùng hấp tấp hướng cửa sau quán karaoke chạy tới, cho là cậu xảy ra chuyện gì, cũng đi theo, lại ngoài ý muốn chứng kiến cậu lên một chiếc xe cao cấp có rèm che, cùng chủ xe ôm hôn sau đó rời đi.

Liên tưởng đến tình hình gần đây của Đỗ Hiểu Hùng, Trương Thiên không khỏi hoài nghi: ‘Chẳng lẽ Đỗ Hiểu Hùng cặp kè đại gia?’ thế nhưng nghĩ đến tính cách của cậu, lại thấy cậu không giống hạng người đi làm cái loại sự tình này. Đầy bụng nghi ngờ cùng lo lắng Trương Thiên xoay người trở về, không cẩn thận đụng vào một người cầm camera, người nọ cúi đầu cùng hắn nói câu xin lỗi, liền lập tức rời đi.

“Thực quái……” Trương Thiên không để ý đến gã, tiếp tục trở về ghế lô.

Bên kia, Đỗ Hiểu Hùng vừa tiến vào trong xe, còn chưa ngồi hảo, đã bị Chung Minh Lý một phen kéo qua mãnh liệt hôn lên. Đỗ Hiểu Hùng cho tới bây giờ chỉ nhìn thấy một mặt ôn nhu của Chung Minh Lý nên lúc đầu mới có chút giật mình vì sự cuồng bạo của hắn, còn bất giác muốn giãy dụa. Nhưng qua vài giây, biết rõ Chung Minh Lý sẽ không thương tổn đến mình, Đỗ Hiểu Hùng liền ngừng giãy dụa, hai tay ôm lấy Chung Minh Lý, tiếp nhận sự cuồng bạo này thẳng đến khi hắn bình tĩnh trở lại.

Chung Minh Lý ngừng một chút, sau đó lại ôn nhu chạm nhẹ lên môi Đỗ Hiểu Hùng, không phát ra chút âm thanh nào khởi động xe, rời khỏi hẻm sau.

Xe liền như vậy yên tĩnh chạy trên đường phố thị thành, đèn phố dập dìu chiếu rọi lên sườn mặt của Chung Minh Lý, khiến biểu tình thẫn thờ của hắn càng thêm vài phần âm trầm.

Đỗ Hiểu Hùng ngồi ở vị trí phó lái lo lắng nhìn Chung Minh Lý, bầu không khí nặng nề trong xe làm người ta cực độ khó chịu, nhưng mà thấy Chung Minh Lý không định mở miệng, Đỗ Hiểu Hùng cũng không biết nên như thế nào hỏi hắn cùng mẹ hắn đã xảy ra chuyện gì.

“Minh Lý, chúng ta về nhà nghỉ ngơi đi.” xem Chung Minh Lý dường như không có ý ngừng chạy loạn, Đỗ Hiểu Hùng rốt cục cố lấy dũng khí nói ra.

Chung Minh Lý gật gật đầu, tâm tình buồn bực đã hồi phục rất nhiều rồi, nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Đỗ Hiểu Hùng, hắn nảy sinh một cỗ áy náy. Tuy rằng không thể cùng cậu nói ra vấn đề trong lúc đó của mình cùng mẹ, bất quá cũng thật không nên khiến vợ cùng lo lắng với mình.

“Đêm nay chúng ta qua đêm bên ngoài.” nhà là không thể về, nếu mẹ đã biết mình thuê phòng trọ ứng phó chuyện của bà, nói không chừng bà cũng biết mình chân chính ở nơi nào, tuy nghĩ rằng mẹ không chắc đã biết về sự tồn tại của Đỗ Hiểu Hùng, thế nhưng vì phòng ngừa sinh thêm phiền toái, đêm nay vẫn là ngoại túc (ở bên ngoài) đi.

Mặc dù Đỗ Hiểu Hùng không hề thích đến khách sạn mướn phòng, một nửa là bởi vì đau lòng tiền bạc, một nửa là chung quy cảm thấy nghe vào giống như đang làm hành vi bất chính, bất quá cũng không phản đối mà ngoan ngoãn ở đại sảnh ngồi một hồi, đợi Chung Minh Lý lấy chìa khóa phòng xong mới một trước một sau đi vào.

Vào phòng, hai người đơn giản tắm rửa một cái, Chung Minh Lý liền cấp bách áp Đỗ Hiểu Hùng đến trên giường, sau đó tiến nhập bắt đầu luật động. Tuy rằng Chung Minh Lý không giống mọi khi làm đủ tiền hí trước mới ôn nhu tiến nhập, nhưng thật ra Đỗ Hiểu Hùng không cảm thấy đặc biệt đau đớn, dù vẫn có chút không thích ứng, nhưng mà cảm nhận được bi thương cùng sầu muộn của Chung Minh Lý, Đỗ Hiểu Hùng chỉ là gắt gao ôm lấy hắn, hai chân kẹp chặt hông hắn, thuận theo luật động của hắn, cùng nhau tới đỉnh, sau đó ôm nhau chìm vào giấc ngủ.
Bình Luận (0)
Comment