Triệu Bân đêm dọ Các Thiên lâu
Anh hùng trượng nghĩa cứu công tử
Thơ rằng:
Bọt nước phù hoa bã lợi danh
Lửa hồng đốt rụi cả mày xanh
Sang hèn giàu có thay phúc chốc
Trí nhân tạng mắt chỉ cười lành.
Tế Điên đang ở trong nhà đốt hương thỉnh Vi Đà, thì nghe trên nhà có tiếng hô to: - Ngô thần đã đến.
Thật ra người đến không phải là Vi Đà thật mà là người ở huyện Đơn Dương,
phủ Trấn Giang, họ Triệu tên Cửu Châu cưới vợ là Mai thị sinh chỉ được
một đứa con trai đặt tên là Triệu Bân, tánh tình lãng mạn, nhưng không
kém phần cứng rắn, được cha truyền võ nghệ quyền bổng, kể ra cũng có
hạng. Triệu lão anh hùng suốt đời chỉ dạy dỗ có hai đồ đệ. Đại đồ đệ
chính là Oai trấn bát phương Dương Minh ở huyện Ngọc Sơn, Giang Tây. Nhị đồ đệ chính là Y Sĩ Hùng làm cận tướng cho Đông lộ tiêu đầu. Triệu Cửu
Châu mắc bệnh nặng, kêu Mai thị lại bên giường nói:
- Sau khi ta
chết rồi, ngàn muôn lần bà đừng cho Triệu Bân đi làm bảo tiêu nhé. Nó
hẹp hòi tự đại cuồng ngạo không biết gì chỉ tổ làm mất chút hư danh của
ta truyền lại cho đời sau mà thôi.
Nói rồi xuôi tay tắt nghỉ. Mẹ
con Mai thị lo việc tang ma đã xong, của cải còn lại cũng đủ sống qua
ngày. Triệu Bân nhờ có gia tư của cha để lại đủ sống nên không phải làm
việc chi, rảnh tay giao du với mấy người bạn ở xóm, một người tên là Tần Nguyên Lượng, trác hiệu là Phi thiên hỏa tổ, còn một người nữa tên là
Mã Dao Hùng, trác hiệu là Lập địa ôn thần. Hai người này trong giới lục
lâm, cùng kết bạn với Triệu Bân. Một ngày kia ba người cùng nhau ăn cơm, Tần Nguyên Lượng nói:
- Này Triệu hiền đệ, hiền đệ có biết chúng ta đang làm gì không?
Triệu Bân nói:
- Em thực không biết hai anh đang buôn bán vật chi.
Tần Nguyên Lượng nói:
- Chúng ta đều làm nghề giặc cướp đây, không phải là làm những tên giặc
hái hoa gian dâm tầm thường đâu mà là chuyên đi trộm của nhà giàu giúp
đỡ nhà nghèo, giết tham quan, chém ác bá, trừ bạo an lương, chuyên can
thiệp những chuyện bất bình thường. Nhân vì yêu hiền đệ là người có tài, muốn kéo hiền đệ nhập bọn để hành hiệp tác nghĩa đó thôi. Ta có đem
theo một bộ đồ da hành dành cho hiền đệ đây.
Nói rồi, lấy đưa cho Triệu Bân một cái túi vải. Triệu Bân mở ra xem thấy bên trong những thứ đi đêm đều đầy đủ, và cũng từ hôm đó Triệu Bân cùng hai bạn đang đêm
thường đi trộm của người giàu giúp kẻ nghèo. Một hôm Triệu Bân bỏ quên
bọc đồ ở nhà, Mai thị mở ra xem thấy áo dạ hành. Vợ Triệu Cửu Châu có
từng thấy qua đồ dùng luyện võ của chồng nên biết được. Lúc đang xem thì Triệu Bân từ ngoài đi vào. Mai thị thấy mặt con đùng đùng nổi giận
mắng:
- Triệu Bân, cha mi thân danh làm bảo tiêu một đời anh
hùng, danh tiếng vì mi mà tiêu hết, bây giờ mi lại đi làm giặc cướp hử?
Con ơi là con! Ta đập đầu chết phức cho rồi, không sống làm chi nữa!
Triệu Bân vội thưa:
- Xin mẹ đừng giận, mẹ không muốn con làm giặc thì con xin thôi không làm giặc nữa.
Mai thị bảo:
- Mi đem đồ dạ hành đốt đi, ném dao đi nhé!
Rồi lại nghĩ: "Chỗ này ở không khá rồi, bắt nó đoạn tuyệt với đám bạn bè
này rồi, tụi khác lại rủ rê nữa!". Lão thái thái muốn bắt chước phương
pháp Mạnh mẫu dời nhà để dạy con, bèn vội bán hết đồ đạc trong nhà, chỉ
mang theo vàng bạc và đồ tế nhuyễn cùng con đến Lâm An phủ ở Kinh sư,
mướn nhà của Vương Hùng bán trái cây ở hẻm Thanh Trúc, ngõ Hồ Đồng. Ở
đây Triệu Bân cũng không làm việc gì. Mẹ của Vương Hùng là Vương lão
thái thái thấy vậy mới nói:
- Triệu lão thái nè, tại sao không bảo thằng bé đi buôn bán với người tả Ở nhà lần khân ăn mãi núi cũng hết nữa là!
Mai thị nói:
- Cháu bé nó từ nhỏ đã chẳng làm việc gì, nên bây giờ chẳng biết việc chi để làm.
Vương lão thái nói:
- Thì bảo nó theo thằng nhỏ nhà tôi lên hàng trái cây mua về bán lại, tập riết rồi quen.
Mai thị nghĩ cũng phải, về bàn với con, Triệu Bân cũng đồng ý. Hôm sau
Triệu Bân đem theo hai điếu tiền cùng Vương Hùng lên hàng trái cây tươi
ngon. Vương Hùng nói:
- Anh mua chỗ trái cây này rẻ lắm đấy, tính ra lời cũng phải gấp đôi, người ta trả đúng bốn điếu mới bán nhé, anh
liệu mà đi bán đi.
Triệu Bân ăn bánh xong, xách giỏ nhỏ ra đi,
gặp người ta không dám mời rao, đi qua mấy con đường ở Hồ Đồng, người ta cho là đưa lễ vật đi tặng vì bộ dáng không giống người đi buôn bán nên
chẳng có ai mua hết. Triệu Bân đi đến ngõ Phụng Sơn, thấy mé Bắc có một
tòa cổng lớn giống như nhà quan, trong cổng có treo một tấm bảng to,
Triệu Bân xách giỏ trái cây để trên đất, rồi ngồi ngay trước cổng ngây
người nhìn giỏ trái cây của mình. Một lát bên trong có một vị viên ngoại đi ra tiễn khách, vị viên ngoại đó mình cao tám thước, vai hổ lưng gấu, mặt như giấy ô kim, mày cong mắt lộ, họ Trịnh tên Hùng, người ta thường gọi là Thiết diện thiên vương. Vốn dòng dõi thế gia, lại đỗ Võ tiến sĩ, ông ta ở nhà thường thấy nghĩa quyết làm, ưa thích việc thiện. Hôm nay
đưa khách ra cửa, thấy Triệu Bân tướng mạo khác người đang ngồi bơ phờ
bèn đem lòng ái mộ, hỏi:
- Này bạn, bạn làm gì ngồi đây?
Triệu Bân đáp: Tôi bán trái cây.
Trịnh Hùng hỏi: Bạn bán bao nhiêu tiền giỏ trái cây này?
Triệu Bân đáp: Giỏ trái cây này tôi mua hai điếu vốn, phải bốn điếu mới bán được.
Trịnh quan nhân bảo người nhà xách giỏ trái cây vào và lấy bốn điếu tiền đem ra trả. Trịnh Hùng lại hỏi:
- Này bạn, chắc bạn chưa từng buôn bán phải không?
Triệu Bân nói:
- Hôm nay tôi mới bán lần đầu.
Nói rồi cầm bốn điếu và xách giỏ về, nói với mẹ là hôm nay lời được hai
điếu. Hôm sau lại cùng với Vương Hùng ra chợ đếm hai điếu trái cây, trở
về nhà ăn cơm xong, không đi chỗ nào khác lại xách giỏ trái cây đến
đường Phụng Sơn nơi nhà Trịnh Hùng, để giỏ trái cây đó ngồi chờ. Chờ mãi đến xế trưa, Trịnh Hùng mới ra cửa. Vừa ra tới cửa, Triệu Bân kêu lại
nói:
- Ông đừng đi, tôi đưa trái cây lại cho ông đây.
Trịnh Hùng hỏi: Ai bảo bạn đưa đến vậy?
Triệu Bân nói: Ông lấy đem vào nhà thì tôi khỏi đem chỗ khác bán nữa.
Trịnh Hùng nói: Cái này là bạn muốn chớ tôi đâu muốn. Chi bằng mỗi ngày tôi bỏ ra hai điếu cho không bạn có được không?
Triệu Bân nói: Được chớ.
Trịnh Hùng nghe vậy cũng vui, nói:
- Bữa nay để trái lại đây, ngày mai đừng đem tới nữa. Tôi không cần đâu.
Nói rồi kêu gia nhân lấy bốn điếu tiền ra đưa chọ Triệu Bân nghe nói cũng
buồn, dễ gì bán được giá như đã liệu, lại mất một mối rồi! Triệu Bân cầm tiền trở về nhà và từ đó tập buôn bán lặt vặt, có khi được lời có khi
lỗ vốn. Một hôm, nhân vì Hoa thái tuế Vương Thắng bắt cóc con gái người
ta đi dạo Tây Hồ. Triệu Bân giữa đường gặp chuyện bất bình, đánh chết ba mạng người, may nhờ Tế Công cứu khỏi và nhận Tế Công làm sư phụ. Hôm
nay Tế Điên ra khỏi nhà Lý Quốc Nguyên chính là đi tìm anh chàng bán
trái cây Triệu Bân đó. Tế Điên nói:
- Này Triệu Bân, đi uống rượu với ta chơi.
Triệu Bân cùng với Tế Điên vào tửu quán uống rượu.
Tế Điên nói: Bữa nay ngươi giả làm Vi Đà một lát nhé.
Triệu Bân hỏi: Tại sao phải giả làm Vi Đà?
Tế Điên mới đem việc Lý Quốc Nguyên đánh mất Ngũ lôi bát quái thiên sư
phù, nó lại rơi vào Các Thiên lâu nơi hoa viên ở phủ Thừa tướng, và bảo
Triệu Bân đi lấy nơi trộm đem về. Đến nhà họ Lý giả dạng Vi Đà che mắt
chúng nhân.
Triệu Bân nói: Tôi không biết nhà Lý Quốc Nguyên ở đâu.
Tế Điên nói: Để ta đưa ngươi tới đó.
Uống rượu xong, trả tiền rồi dẫn Triệu Bân đến cổng nhà họ Lý, Tế Điên nói:
- Tối nay ngươi đến nhà làm như vậy, như vậy nhé!
Triệu Bân gật đầu trở về nhà, nói với mẹ:
- Sư phụ Tế Công bảo con tối nay giả làm ông Vi Đà!
Mai thị hỏi: Sao phải giả làm ông Vi Đà?
Triệu Bân nói: Sư phụ bảo con giả làm ông Vi Đà đến tướng phủ tìm Ngũ lôi bát quái thiên sư phù.
Mai thị biết Tế Điên là ngươi tốt, nếu không phải là việc của Tế Điên sai
bảo, tối nay cũng không cho con đi. Triệu Bân thay đổi y phục, giắt một
con dao thái rau, trời vừa tối, để mẹ khỏi mở cửa, Bân vượt tường đi ra. Đến nhà họ Lý, nằm mọp trên nóc nhà trong bóng tối chờ sẳn. Nghe Tế
Điên gọi Vi Đà sao không đến còn đợi chừng nào, Triệu Bân ứng tiếng đáp
lại: - Ngô thần đã đến.
Tế Điên nói:
- Này lão Vi, ông hãy đến Các Thiên lâu ở hoa viên Tần tướng phủ lấy Ngũ lôi bát quái thiên sư phù về cho ta nhé.
Triệu Bân nói:
- Xin tuân pháp chỉ.
Nói rồi vượt nhà nhảy tường đi về phía phườngTần Hợp. Đến hoa viên tướng
phủ thấy hoa viên quá lớn, không biết tòa nào là Các Thiên lâu! Thật là:
Thủy các lương đình,
Lâu đài san sát,
Hoa nở bốn mùa chẳng dứt,
Cỏ xuân tám tiết còn hoài.
Nhảy xuống bờ tường, Triệu Bân đi tìm khắp nơi, tìm đến Đông bắc, riêng có
một cái nhà đó là Bắc phòng, ánh sáng chập chờn, hai bên đều có nhà phụ. Trong Bắc phòng ánh đèn chập chờn, bóng người lay động, Triệu Bân đi
đến phòng đó, ở bên ngoài lấy lưỡi thấm nước miếng xoi thủng giấy cửa sổ nhìn vào. Cách chõng tre trước mặt, một cái bàn bát tiên để sát vách
với hai cái ghế. Trên tường, thanh đơn đao lấp lánh ánh bạch lạp để trên bàn. Hai người ngồi đối diện ở bàn uống trà. Người ngồi phía Đông, tuổi độ ngoài 60, da mặt hơi trắng, hai đạo lông mày kiếm trên đôi mắt hình
ba góc, với chùm râu ngà bạc, đầu đội khăn màu lam bốn góc, mình mặc áo
bào lam hào hoa. Đối diện là một vị chừng 30 tuổi, đầu đội mũ tráng sĩ
màu xanh, mình mặc áo tiễn tụ bào màu xanh, lưng thắt dây tơ, quấn xà
cạp rằn. Lúc đó, người già nói:
- Tráng sĩ nè, tôi đưa tráng sĩ
về đây phò dưỡng lành mạnh rồi, bây giờ cũng muốn tráng sĩ giúp cho một
việc, tôi chỉ mong việc này được kết quả tốt. Tôi xin đưa tặng tráng sĩ
100 lượng bạc, và đây tráng sĩ hãy cầm lấy. Dù ở chân trời góc bể nào,
tráng sĩ cũng đừng tiết lộ để dây dưa đến cửa quan.
Nói rồi, ông già bèn rút trong bọc ra hai gói bạc để ở trên bàn, ánh bạc chói lấp lánh.
Vị tráng sĩ đó nói:
- Cảm tạ Ơn đức tài bồi của lão trượng, nếu từ chối thì bất kính mà nhận
lấy thật hổ thẹn trong lòng. Xin cho được mang tội bất kính.
Ông già nói:
- Tráng sĩ nè, cung kính không bằng nghe lời!
Bèn thấy vị tráng sĩ ấy bạc nhét vào túi rồi đứng dậy với lấy thanh đao trên vách, nói:
- Thưa lão trượng, lát nữa bất luận bên ngoài có động tịnh chi, người
đừng quan tâm nhé. Lát sau sẽ có đầu người trình cho người.
Nói
rồi mở cửa đi ra ngoài. Triệu Bân lật đật nép vào bóng tối, đợi người ấy đi qua khỏi, theo dõi ở phía sau, bụng nghĩ: "Chắc chắn là hắn ta đi
giết người, ta phải nom theo mới được".
Thấy người ấy đi qua nhà
hai tầng ở phía Tây. Qua khỏi bốn bức lục bình phong có ba gian phòng,
ánh đèn mờ tỏ, hình như có tiếng đọc sách. Triệu Bân thấm nước miếng dùi giấy cửa sổ nhìn vào, thấy bên trong có một cái bàn bát tiên và hai cái ghế. Một vị văn sanh công tử đang ngồi trên ghế đọc sách, kế bên là một lão bộc đang hầu hạ.
Người kia bước vào dằn dao trên bàn nói:
- Hai chủ tớ nhà ngươi hãy cung xưng lai lịch cho rõ ràng, hôm nay ta đến lấy tánh mạng các ngươi đây!
Công tử cùng gia nhân sợ bò lăn dưới đất, nói:
- Xin hảo hán gia tha mạng cho! Người muốn hỏi chúng tôi điều gì, chúng tôi sẽ từng phần từng đoạn giải bày hết cho người.
Triệu Bân nghe nói lửa giận phừng phừng, rút dao thái rau muốn xông vào nhà can thiệp.