Hoàng Thiên Hóa hành thích bị bắt
Cố Quốc Chương điều binh tiễu giặc
Song câu hộ bối Trương Tam Lang gặp Thiệu Hoa Phong báo:
- Hiện tại phủ Thường Châu đang điều động quan binh định đến đánh phá Từ Vân quán, xin Tổ sư gia sớm chuẩn bị.
Thiệu Hoa Phong nghe báo tức giận càng hông, nói:
- Việc này do Tế Điên bày trò đây. Ai đi đến phủ Thường Châu giết quan
Tri phủ và luôn cả Tế Điên, kể là một kỳ công đấy. Có ai dám đi không?
Mọi người nghe hỏi đều lấy mắt nhìn nhau, không ai dám ứng tiếng đáp. Thiệu Hoa Phong nói:
- Cả một đám người như vậy mà chẳng ai dám đi à?
Câu nói vừa xong thì ở bên ngoài có người ứng tiếng nói:
- Tổ sư gia đừng nóng vội! Việc này để tôi đi cho.
Thiệu Hoa Phong nhìn lại, người nói câu đó chính là Đô thiên đạo trưởng Hoàng Thiên Hóa, bèn nói:
- Hoàng đạo huynh có gan mật như vậy sao?
Hoàng Thiên Hóa nói:
- Đối với một việc nhỏ mọn này, không cứ một mình ta, tơ mảnh không thành sợi, cây lẻ không nên rừng, một người thì chết, hai người thì sống, có
ai muốn đi cùng ta không?
Mọi người đều nín thinh nhìn nhau không trả lời.
Hoàng Thiên Hóa nói:
- Các vị đều sợ dao tránh kiếm, tham sống sợ chết phải không? Các vị đã không dám đi thì ta đi một mình vậy.
Thiệu Hoa Phong nói:
- Hoàng đạo huynh có đi thì để sơn nhân ta kính người ba ly rượu gọi là trợ gan anh hùng.
Hoàng Thiên Hóa nói:
- Tổ sư gia khỏi cần đãi rượu trước, đợi tôi lúc trở về lấy đầu của Tri phủ và Tế Điên rồi sẽ uống để hiển anh danh của tôi.
- Được, xin đạo huynh cứ đi! Chúng tôi dõi mắt theo sanh kỳ tiết kỳ,
ngóng chờ tin đẹp. Cầu mong đạo huynh đến đó, cờ vung đắc thắng, mã đáo
thành công!
Hoàng Thiên Hóa lập tức cáo từ hạ sơn, đi ngay đến phủ Thường Châu.
Sau khi Tế Điên nhờ Lỗ Tu Chơn đi cứu Tiểu Ngộ Thiền rồi, thì lát sau có
người vào bẩm báo ngoài cửa có Kim mao hải mã Tôn Đắc Lượng, Hỏa nhãn
giang trư Tôn Đắc Minh, Thủy dạ xoa Hàn Long, Lãng lý toản Hàn Khánh,
bốn người xin ra mắt. Tế Điên bảo kêu họ vào. Bốn người vào đến thư
phòng gặp Tế Điên, Tôn Đắc Lượng nói:
- Chúng tôi vâng lệnh Thánh tăng thẳng đến Từ Vân quán phá thuyền giặc, bốn chúng tôi bị tâm tánh
cao ngạo định đi bắt Thiệu Hoa Phong không ngờ bị bắt vì yêu thuật của
giặc. May nhờ thiếu sư phó Ngộ Thiền cứu chúng tôi ra khỏi nơi đầm rồng
hang cọp đó và bảo trở về đây. Thánh tăng còn có việc gì dùng đến bốn
anh em chúng tôi nữa không?
- Còn có một việc xin phiền mấy vị đây.
Tôn Đắc Lượng nói:
- Thánh tăng đã có lời dạy bảo, việc nào chúng tôi làm được, dù muôn chết cũng không từ.
- Ta có một cẩm nang. Ngươi hãy kề tai nghe ta dặn làm như vầy... như
vầy..., cứ chiếu theo cẩm nang mà hành sự. Bốn người hãy đi ngay đến
chùa Linh Ẩn bên Tây Hồ nhé!
Bốn người gật đầu đáp ứng. Tế Điên
kêu quan Tri phủ đưa 50 lạng bạc cho họ làm lộ phí. Bốn người cáo từ ra
đi. Giây lát sau Tiểu Ngộ Thiền cũng về tới. Tế Điên nói:
- Ta không cho con đi mà con chẳng nghe lời.
Ngộ Thiền nói:
- Con không ngờ yêu đạo lợi hại như vậy. Nếu không nhờ Lỗ Tu Chơn đến cứu, chắc mạng con đi đứt quá!
- Ta ở đây không cần ngươi, ngươi hãy đi về bên chùa Linh Ẩn bên Tây Hồ
đi! Hãy kề tai nghe ta dặn như vầy... như vầy... Hãy nhớ kỹ trong lòng.
Ta đã sai bọn Tôn Đắc Lượng bốn người đi rồi, sợ e họ làm không khéo.
Con hãy đi đến đó đi, rồi rằm tháng sau hãy trở về, không được trái lời
ta dặn.
Tiểu Ngộ Thiền gật đầu. Đương nói tới đó thì có người vào báo là Lỗ Tu Chơn đã về. Tế Điên cho người đi ra mời Lỗ Tu Chơn vào. Lỗ Tu Chơn nói:
- Việc Thánh tăng nhờ tôi đã làm xong. Thiếu sư phó đã về chưa?
- Đã về rồi. Tế Điên đáp.
Tiểu Ngộ Thiền bước tới đáp tạ Lỗ Tu Chơn về ơn cứu mạng. Tế Điên bảo:
- Ngộ Thiền, con hãy đi đi!
Ngộ Thiền cáo từ đi rồi, Tế Điên nói:
- Chắc còn phải nhờ chân nhân chịu nhiều mệt nhọc nữa đa!
Lỗ Tu Chơn nói:
- Thánh tăng có cần dùng gì tôi nữa chăng?
- Chân nhân tạm thời về núi nghỉ ngơi đã.
Lỗ Tu Chơn cáo từ ra về. Quan Tri phủ nói:
- Bạch Thánh tăng, thế giặc hiện giờ quá lớn, Thánh tăng nghĩ xem phải
làm thế nào đây? Tôi đã hội Binh mã Đô giám, sai ông ta điều quan binh
đi biện án rồi, không biết sự thể ra làm sao?
- Đại nhân không nên nóng vội, chầm chậm rồi sẽ tính.
Quan Tri phủ thấy trời đã tối, liền sai dọn tiệc rượu ở thư phòng bồi tiếp
Tế Điên. Ăn uống cho đến quá canh hai, bỗng nhiên Tế Điên bắt rùng mình, bèn án linh quang rõ biết tất cả, miệng niệm "A di Đà Phật, thiện tai,
thiện tai!".
Quan Tri phủ Cố Quốc Chương hỏi:
- Bạch Thánh tăng, việc gì thế?
- Không có chi, để ta hóa phép biến ra một trò vui cho lão gia xem nhé!
- Trò gì vậy? Cố Quốc Chương hỏi:
- Ta biến ra trò "Đất bằng bắt quỷ" cho lão gia xem.
Thực ra lúc đó Đô thiên đạo trưởng Hoàng Thiên Hóa đã đến từ nãy giờ. Lão
đạo sĩ nằm mọp trên nóc nhà dò xét, nhìn xuống thấy một ông Hòa thượng
kiếc, áo quần rách rưới quá cỡ, đầu tóc dài hơn hai tấc, mặt mày bùn đất tèm lem thấy mà ghê, coi chẳng giống ai! Hoàng Thiên Hóa nghĩ thầm:
"Đây chính là Tế Điên tăng đây. Mình tưởng đâu ông ta cổ có ba đầu, vai
mọc sáu tay, chân dài vai rộng, đi hỏng mặt đất chớ? Thiệt là nghe tên
không bằng thấy mặt, thấy mặt chắc hơn nghe tên. Té ra là một ông thầy
chùa ăn mày! Theo ta thấy đại khái ông ta chẳng có tài năng chi".
Trong bụng nghĩ như vậy bỗng nghe Tế Điên nói muốn biến ra một trò vui. Hoàng Thiên Hóa nghĩ thầm: "Mình cần gì phải đợi ông ta ngủ mới hành thích?
Cứ nhảy ngay xuống rút dao ra chém chết ông ta là xong". Hoàng Thiên Hóa còn đương tính tới tính lui, chủ ý chưa định, thì Tế Điên ở trong nhà
lấy tay chỉ một cái, miệng niệm: "Án ma ni bát mê hồng, án sắc lịnh
hích!". Hoàng Thiên Hóa nghe phưởng phất như có người xô ông ta từ nóc
nhà rớt đánh bịch xuống đất làm quan Tri phủ sợ dựng tóc gáy. Bọn thủ hạ hô "Có giặc", lập tức xô đến trói lão đạo sĩ lại dẫn vào phòng. Tế Điên la:
- Đồ chết tiệt kia, ông thiệt là lớn mật dữ đa! Đến đây làm gì? Hãy khai thiệt đi!
Hoàng Thiên Hóa nói:
- Được rồi, ta đã bị bọn mi bắt được, ta bảo cho mi biết, ta là Đô thiên
đạo trưởng Hoàng Thiên Hóa vâng lịnh Xích phát linh quang Thiệu Hoa
Phong đến đây trước là hành thích giết quan Tri phủ và Tế Điên, không
ngờ bị bọn mi bắt được. Đây là sự thiệt, còn giết mổ hay làm gì mặc ý
bọn mi.
Tế Điên nói:
- Đại nhân, trước hết sai người đóng trăn giam hắn vào ngục đã.
Quan Tri phủ lập tức sai thủ hạ đem Hoàng Thiên Hóa giam vào ngục. Ngay lúc đó bỗng có quan sai bẩm báo:
- Hôm nay có quan Binh mã Đô giám Lục đại nhân phái vị Thừa tín lang
Dương Trung mang theo 100 quân ngồi trên hai chiếc thuyền nhỏ đến Từ Vân quán biện án. Không ngờ thuyền đến dưới Ngưu Đầu Phong bọn giặc bầy
trận thế, tướng giặc là Tịnh giang thái tuế Châu Điện Minh đái lãnh vô
số thủy binh lâu la đem đục xuống nước đục thủng một chiếc thuyền nhỏ.
Thừa tín lang Dương lão gia bị chết trận, 100 quan binh bị chìm xuống
nước chết hết 53 tên, trốn thoát trở về 47 tên, còn chiếc thuyền kia bị
hư hại nặng.
Quan Tri phủ Cố Quốc Chương nge báo cả kinh, nói:
- Có như vậy à? Bọn giặc dám chống cự với quan binh tình đồng phản
nghịch. Từ Vân quán đúng là phản rồi! Bạch Thánh tăng, lão nhân gia có
cao kiến gì không? Bản phủ định điều binh thuyền ở địa phương hội hợp
cùng Binh mã Đô giám tiễu trừ bọn giặc, cầu xin Thánh tăng giúp đỡ phá
Từ vân quán.
- Ta giúp đỡ phá thì cũng được. Nhưng theo ý ta thì
phải điều động thủy binh chiến thuyền vì tặc nhân ở Ngưu Đầu Phong có
thủy binh lâu lạ Các binh sĩ lục quân không quen thủy chiến, đem đi chỉ
chết uổng mạng mà thôi. Hơn nữa, lão đạo sĩ có yêu thuật tà pháp, phải
trang bị đội binh thụt ống đồng, tìm vật ô uế của phụ nữ, lại lấy máu
chó mực, roi ngựa bạch mới có thể phá được yêu thuật của giặc.
Quan Tri phủ nói:
- Những thứ khác dễ kiếm, chỉ có nước dơ của phụ nữ khó tìm mà thôi.
- Dễ ợt! Chỉ cần có tiền là mua được tất! Đại nhân xuất ra 200 lượng bạc, cứ 10 lượng một ống, bảo thủ hạ mua 20 ống đem về đây.
Cố Quốc Chương gật đầu đồng ý bảo thủ hạ đem 200 lượng bạc đi muạ Quả
nhiên có tiền đi mua thì có người bán, trong vòng hai ngày, hai mươi ống nước dơ của phụ nữ đã đem về đủ. Tế Điên bảo Cố Quốc Chương ra lệnh cho Binh mã Đô giám Lục Trung điều động 1.000 thủy quân giỏi chinh chiến và 20 chiến thuyền. Tế Điên dạy cho quan binh thụt ống đồng, cứ hai người
khiêng một ống đồng, hai người cầm khí giới theo ủng hộ, hai người cầm
ống thụt, một người cầm cờ lệnh, tất cả bảy người thành một phân đội. Tế Điên diễn tập cho đội binh thụt ống đồng xong. Ngày kia binh thuyền tập hợp đầy đủ. Tế Điên cùng quan Tri phủ Cố Quốc Chương, Binh mã Đô giám
Lục Trung đái lãnh Lôi Minh, Trần Lượng, 200 khoái thủ nha môn, cộng tất cả 1.200 người lên chiến thuyền giương cờ thẳng đến Ngưu Đầu Phong. Tế
Điên dặn bảo sai những binh lính giỏi nghề lặn lội phải bảo hộ đáy
thuyền trước. Binh thuyền đến Ngưu Đầu Phong còn cách không xa thì thấy ở Ngưu Đầu Phong ba tiếng pháo nổ, trống đánh vang trời, chiến thuyền của giặc dàn hàng ngang xông tới.
Nguyên trước đó đã có người báo
cho Thủy sư doanh trại haỵ Trấn nam phương Ngũ phương thái tuế Tôn Khuê
đang nói chuyện trong trướng với Tịnh giang thái tuế Châu Điện Minh.
Châu Điện Minh nói:
- Tôn đại ca, mấy hôm nay không nghe tin tức
gì thêm. Trước đây Ngũ lộ đô đốc thôi bài Song câu hộ bối Trương Tam
Lang trở về báo rằng phủ Thường Châu muốn đánh Từ Vân quán. Hôm nọ có
hai chiếc thuyền nhỏ trên chở 180 quân binh và một viên quan võ nhỏ đến
đây bị chúng tôi đục thủng một chiếc thuyền, làm bị thương mấy chục tên. Tôi nghĩ chắc phủ Thường Châu không bỏ qua chuyện này đâu. Chắc là quan binh sẽ đến nữa, Tổ sư gia dặn chúng ta phải đề phòng cẩn thận không
nên lơ là. Không dè mấy hôm nay lại êm ru, thiệt khiến người khó lường.
Trấn nam phương Ngũ phương thái tuế Tôn Khuê nói:
- Hiền đệ thấy tương lai như thế nào? Tổ sư gia chúng ta có nên sự nghiệp không?
- Theo tôi thấy, Tổ sư gia thần thông quảng đại, pháp thuật vô biên, lại
còn mấy vị chân nhân nữa đều là những bực tinh thông pháp thuật, quan
binh có đến đây chỉ là chết uổng mạng mà thôi.
- Ta nghĩ quan binh mấy hôm nay không động tĩnh, chắc là có duyên cớ chi đây. Nếu đến thì không tốt, tốt nhất là không đến.
Đương nói tới đó, bỗng từ bên ngoài có người bước vào bẩm báo:
- Hiện có 20 binh thuyền của phủ Thường Châu trên có quan binh vô số, đao thương như rừng nhắm hướng Ngươn Đầu Phong thẳng đến, còn cách không
xa, xin Đô đốc sớm chuẩn bị.
Tôn Khuê nói:
- Mi thấy thế nào?
Nói xong sắp sửa đội ngũ, nổi lên một hồi thanh la, sắp đội ngũ chỉnh tề,
binh thuyền xông ra Ngươn Đầu Phong, muốn cùng quan binh tử chiến.