Mã Diêu Hùng tức giận giết Cao Trân
Thiệu Hoa Phong nơi Thường Châu cướp ngục
Thiết bối tử Cao Trân thấy ba người Tần Nguyên Lượng, Lôi Minh, Trần Lượng
cùng bước vào quán, sợ quá, lật đật chui cửa sổ chạy trốn. Lập địa ôn
thần Mã Diêu Hùng hét lên một tiếng đứng dậy hỏa tốc đuổi theo. Ba người mới tới chẳng biết tại sao cũng chạy theo nốt. Cả quán rượu loạn xị cả
lên, chưởng quỹ cũng không dám ngăn lại, cứ lầm tưởng bọn Lôi Minh là
những công sai đi biện án, còn bọn Cao Trân là giặc cướp. Ai nấy cứ đoán mò tưởng bậy, bàn tán loạn cả lên.
Bọn Lôi Minh, Trần Lượng và
Tần Nguyên Lượng đuổì theo sau, thấy Cao Trân chạy thục mạng ở trước,
gấp rút như chó mất chủ, cá bị lọt lướt, cắm đầu chạy một mạch không dám ngoái lại. Phía sau, Mã Diêu Hùng vừa rượt theo vừa la:
- Cái
thằng tù này, mày nói gạt chia rẽ bọn tao, tao đâu tha cho mày? Bữa nay
mày lên trời tao cũng theo tới điện Long Tiêu, mày xuống đất tao cũng
theo xuống tới Thủy tinh, đâu để mày chạy trốn được?
Phi thiên hỏa tổ Tần Nguyên Lượng chạy theo sau la lên:
- Mã hiền đệ, tại sao lại rượt Cao Trân như vậy?
Mã Diêu Hùng nói:
- Ba anh em hãy theo tôi, tên tiểu tử này bầy đặt chuyện thị phị Hắn nói: Lôi Minh, Trần Lượng giết anh đó. Tôi suýt bị nó gạt đây.
Lôi Minh, Trần Lượng nghe vậy, tức giận tràn hông, nói:
- Rượt theo nó, đừng để nó chạy thoát! Cao Trân là dư đảng của Từ Vân quán đấy.
Bốn người lật đật đuổi theo Cao Trân đang chạy phía trước. Họ chũng không
biết cao Trân định chạy đi đâu. Mã Diêu Hùng quyết giết Cao Trân, cố
đuổi kịp Cao Trân mới nghe. Đuổi một mạch đến năm sáu dặm, thấy Cao Trân chun vào một hẻm núi, mọi người cũng rượt theo bén gót. Cao Trân chạy
thẳng lên sườn phía Bắc, trên sườn núi có một tòa miếu lớn. Cổng lớn ở
ngay chính giữa, hai bên có hai cửa góc, phía trước có hai lầu chuông và trống, phía sau có Tàng kinh lâu, đại khái đại điện có bốn, năm tầng.
Thấy Cao Trân chạy vào cửa góc phía Đông, Mã Diêu Hùng cũng đuổi theo
vào cửa góc phía Đông. Cao Trân muốn chạy qua Đông đối diện, không may
trượt chân té quỵ Ở góc thềm. Mã Diêu hùng nhanh như tên bắn chém ngay
sau lưng Cao Trân một phát, máu văng tung tóe, rồi đời tên ác tặc. Lôi
Minh, Trần Lượng, Tần Nguyên Lượng cũng vừa chạy tới, hỏi:
- Mã hiền đệ thế nào rồi?
- Thằng tù này bị tôi chém chết rồi.
Câu nói chưa dứt thì từ Đông phối phòng có tiếng nói lớn: "A Di Đà Phật".
Mọi người hướng mắt nhìn, từ đó đi ra một vị hòa thượng trán hói, mình
cao tám thước, tam đình nở rộng, đầu to cổ ngắn, tóc để xõa đánh một đạo kim cô, mặt đen như đít chảo, mày to mắt lớn, mình mặc tăng y màu xanh, mang vớ trắng tăng hài, đi ra và nói:
- Thí chủ làm gì thế? Chùa ta là đất sạch, tại sao giết người ở chùa ta?
Tần Nguyên Lượng nói:
- Thôi, Hòa thượng đừng để ý việc này làm chi! Hắn là tên giặc, để chúng tôi đem hắn liệng xuống khe núi là xong.
- Ở trong chùa ta không có lý nào ta không để ý đến? Qúy tánh của các vị là gì? Người chết là ai?
Lôi Minh, Trần Lượng mỗi người xưng tên họ, Tần Nguyên Lượng và Mã Diêu Hùng cũng đều thông báo họ tên và nói:
- Tên giặc này là Thiết bối tử Cao Trân, hắn là kẻ lọt lưới ở Từ Vân quán đấy!
- A, hắn là tên giặc ở Từ Vân quán đấy hả? Vậy phá Từ Vân quán có các ngươi không?
Lôi Minh, Trần Lượng nói: - Có chúng tôi.
- Tôi cũng có nữa! Tần Nguyên Lượng tiếp.
Đương nói tới đó thì bên trong có người đi ra, chính là Hắc mao sái Cao Thuận, nói:
- Đương gia đừng để bọn họ chạy đi. Đánh phá Từ Vân quán có bọn họ trong đó. Anh tôi bị họ giết rồi, tôi đâu để yên cho họ được!
Hòa thượng cười ha hả, nói:
- Không cần đến ngươi, mấy tên tép riu này thiệt là: "Thiên đường có nẻo
không tìm đến, Địa ngục kín bưng cứ lủi vào". Tự bọn nó muốn tìm chỗ
chết mà.
Mấy người nghe Hòa thượng nói như thế, hét lên:
- Hay cho bọn lừa trọc này; mi muốn xía vô chuyện thiên hạ ư? Để ta chém mi trước.
Hòa thượng lấy tay chỉ một cái, miệng hô "Sắc lịnh", tức thì bốn vị anh
hùng bị trồng cứng. Ngôi miếu này chính là Di Lặc viện. Cao Trân tính
chạy về đây trốn thì không sợ gì nữa. Không ngờ khi chạy về đến chùa lại trật chân té, mới bị giết chết. đó cũng là do tên giặc tội ác đầy mình
mới bị báo ứng như thế. Vị hòa thượng này chính là Thông thiên Hòa
thượng Pháp Lôi. Trước đó, bọn Xích phát linh quang Thiệu Hoa Phong, Ngũ điện chân nhân, Bát quái chân nhân, các yêu đạo kéo nhau từ chùa Linh
Ẩn trở về. Mê hồn thái tuế Điền Chương dẫn bọn giặc Huân Hương cũng đã
đến viện Di lặc. Bọn giặc đã tựu đủ đang đứng ở sau viện. Hôm nay thấy
Thông thiên Hòa thượng trồng cứng bốn người, Cao Thuận nói:
- Để tôi đến giết chúng nó, trả thù cho anh tôi.
Nói rồi quay vào trong định lấy dao ra, bỗng nghe bên ngoài có tiếng hét lớn:
- Hay cho loài nghiệt súc, bọn bay lại muốn hại người nữa hử? Hòa thượng ta đến bắt bọn bay đây.
Cao Thuận dòm thấy Tế Điên, sợ mất cả hồn vía, nói:
- Không xong rồi, Tế Điên Hòa thượng đến đó.
Tế Điên từ Tam Thanh quán đi ra dẫn theo Hà Lan Khánh, Đào Vạn Xuân rồi đi riết đến viện Di lặc. Vừa mới đến viện Di lặc gặp lúc Cao Thuận và Pháp Lôi định giết bốn người này. Tế Điên hét lớn làm Cao Thuận và Pháp Lôi
sợ quá chạy tuốt ra sau. Tế Điên cười ha hả, nói:
- Hay cho Pháp
Lôi, ngươi cứ chạy đi, Hòa thượng ta chẳng thèm rượt theo làm chị Mười
tám ngày sau chúng ta sẽ gặp ở huyện Đơn Dương nhé.
Pháp Lôi cứ cắm đầu chạy, chẳng nghe nói gì, cùng Cao Thuận chạy tuốt ra sau cho các yêu đạo hay:
- Tế Điên Hòa thượng tới rồi!
Bọn giặc nghe báo, hồn vía lên mây, lật đật rùng rùng chạy trốn. Tế Điên
cũng chẳng rượt theo. La hán gia vốn là người tâm Phật, có đức hiếu
sinh, muốn độ thoát chúng yêu ma đổi ác làm lành, rồi sẽ thả cho họ đi.
Nào ngờ bọn họ chấp mê chẳng ngộ, thói ác không chừa. Vừa trốn khỏi viện Di Lặc, Xích phát linh quang Thiệu Hoa Phong nói:
- Này các vị,
tên Tế Điên tăng thật là oan gia đối đầu với chúng tạ Chúng ta đi đâu,
hắn theo tới đó. Sơn nhân ta hoặc là không làm, hoặc là làm tới. Hắn ta
hiện ở đây, bây giờ chúng ta kéo nhau về Thường Châu cướp lao phá ngục,
giết quan Tri phủ tự lập Thường Châu vương. Các vị giúp ta một tay để
hoàn thành đại cuộc này.
Mọi người cùng đáp:
- Xin theo lời phân phái của Tổ sư gia.
Thiệu Hoa Phong nói:
- Ta dẫn Ngũ điện chân nhân vào thành từ cửa Đông, Thất tinh chân nhân
Lưu Nguyên Tố, Bát quái chân nhân Tạ Thiên Cơ dẫn Càn Khảm Cấn Chấn Khôn Ly Tốn Đoài, tám vị chân nhân vào thành từ cửa Tây, Mê hồn thái tuế
Điền chương, Đơn đao thái tuế Châu Long, Tiếu diện tỳ hưu Châu Hổ, Hắc
mao sái Cao Thuận dẫn 1.000 người đi vào thành từ cửa Nam. Mọi người
cùng họp ở nha môn phủ Thường Châu.
Mọi người gật đầu đồng ý, tìm một quán cơm ăn bữa cơm chiều. Chờ đến sau canh một, mọi người chia làm ba mặt tiến thẳng đến phủ Thường Châu. Khi đến chân thành, các yêu đạo
vận chẩn cước phong giữ tay áo bay lên thành. Còn các vị lục lâm đều lấy dây móc ra, thảy móc lên tường thành rồi phăng dây leo lên. Giữ thành
dù ệnlià có quan binh, nhưng làm sao địch lại Cả ngàn tên giặc ùa đến,
ba phía đều là bóng giặc, từ đường ngựa chạy xuống thành, múa loạn binh
đao, thẳng đến nha môn phủ Thường Châu.
Quan Tri phủ Cố Quốc
Chương sớm đã được tin này. Quan Tri phủ Cố Quốc Chương sau khi lục soát Từ Vân quán bèn phái quan quân niêm phong quán đó lại. Binh mã Đô giám
Lục Trung cũng trở về nha môn. Quan Tri phủ trở về nha môn phủ Thường
Châu liền thăng đường ngay, đem các tên giặc đang nhốt trong ngục như:
Ngọc diện hồ ly Thôi Ngọc, Phách hoa tăng Đậu nhi hòa thượng Nguyệt
Tịnh, Thiết diện phật Nguyệt Không, Quỷ đầu đao Trịnh Thiên Thọ, năm tên giặc đều bị điệu ra trước đại đường quan Tri phủ hỏi cung. Bọn Trịnh
Thiên Thọ thảy đều khai nhận cả. Từ Vân quán có bao nhiêu người, bao
nhiêu tặc điếm, bao nhiêu hắc thuyền. Thiệu Hoa Phong khởi ý tạo phản
thế nào từ đâu tới đuôi khai hết.
Nghe họ cung khai xong, quan
Tri phủ ra lệnh giam họ vào ngục thất, một mặt viết văn thư trình lên
Thượng viện nha biết. Hiện Thượng viện nha có văn thư trả lời:
- Các tên giặc bắt được, không luận là thủ phạm hay tòng phạm đều xử trảm, định ngày hành quyết.
Tối hôm nay, quan Tri phủ đang ngồi ở thư phòng xem sách dưới đèn, mỗi ngày sớm tối đều cắt quan binh đi tuần nơi nhà ngục vì vụ án này rất quan
trọng mà bọn giặc lọt lưới rất nhiều, sợ e chúng đến phá lao cướp ngục.
Nha môn quan Tri phủ có hai vị quản gia hộ viện cũng là anh em bà con,
một người tên là Vương Thuận, một người tên là Vương Thái. Hai vị này võ nghệ rất cao cường, mười tám ban võ nghệ đao thương kiếm kích, búa câu
liêm xà mâu thảy đều lão thông. Cố Quốc Chương làm Tri phủ lưu dụng hai
người này ở lại giúp việc. Hôm nay mới trống canh hai, bỗng nghe bên
ngoài có tiếng ồn ào, Cố Quốc Chương ngạc nhiên kêu thủ hạ ra xem là
việc gì. Bỗng từ bên ngoài một sai nhân vào báo:
- Bẩm lão gia,
không xong rồi; hiện ở các cửa thành Đông, Nam và Tây, vô số quân giặc
kéo đến dùng đao thương búa kiếm đạ thương vô số quan binh giữ thành.
Đại khái chắc là họ kéo đến nha môn đấy, xin đại nhân hãy sớm chuẩn bị.
Tri phủ Cố Quốc Chương nghe xong, ra lệnh quan binh tức khắc tập hợp, dự bị đội quân thụt ống đồng đối phó, truyền cho Vương Thái, Vương Thuận bảo
vệ hộ viện. Ngay lúc đó có người chạy đến cấp báo:
- Bẩm đại
nhân, hiện có vô số lão đạo sĩ đến cướp lao phá ngục. Bốn vị lão gia
canh giữ đã bị trọng thương, quân giặc đã giết vô số quan binh.
Quan Tri phủ nghe nói rất ngạc nhiên, may có đội thụt ống đồng đến kịp. Đội
ống đồng vừa đến cửa nha môn thì trên nóc nhà đầy các lão đạo sĩ. Xích
phát linh quang đứng trên nóc nhà, la lớn:
- Tặc quân hãy nghe đây! Hiện Tổ sư gia bọn bây đến để kết thúc tính mạng bọn bây đây!
Cố Quốc Chương thét gọi:
- Mau thụt ống về phía họ đi!
Đội ống đồng nhắm ngay các lão đạo sĩ thụt tới. Các lão đạo sĩ sắp sửa niệm chú, bị thụt nước dơ dính đầy người, chú không còn linh nghiệm nữa.
Thiệu Hoa Phong nói;
- Các vị có ai tiến lên giết tên cẩu quan trước không?
Hắc hổ chân nhân Lục Thiên lâm nói:
- Để tôi đi cho!
Nói rồi xách kiếm nhảy về phía quan Tri phủ, may có Vương Thuận, Vương Thái rút dao cản lại. Các lão đạo sĩ hôm nay dương dương đắc ý, tung hoành
như thể không người. Bỗng nghe bên ngoài có tiếng hét lớn:
- Hay cho bọn nghiệt súc, coi bay chạy đi đâu?
Người hét đó chính là Tế Công trưởng lão đến bắt bọn giặc.