Tế Điên Hòa Thượng

Chương 227

Nguyệt Minh, Nguyệt Lãng thi yêu pháp

Tế Công, Ban đầu bắt giặc hung

Hắc mao sái Cao Thuận bị hai anh hùng bắt, không thể không nói sự thật, bèn nói:

- Xin hai vị đại thái gia tha mạng, muốn hỏi về chùa này tôi xin nói. Chùa này tên là chùa Tàng Trân. Hai vị hòa thượng một người tên là Nguyệt Minh, một người tên là Nguyệt Lãng, còn tôi là Hắc mao sái Cao Thuận. Trong chùa còn có một người tên là Trại vân long Hoàng Khánh và một người tên là Tiểu táng môn Tạ Quảng. Bọn tôi từ Từ Vân quán trốn đến đây.

Hoa Nguyên Chí hỏi:

- Về việc ở Kim Sa Lãnh giết chết tiêu đinh, cướp lấy của cải, bắt hai hầu thiếp của quan La Thanh Viễn là Đỗ Thái Thu và Lý Lệ Nương chắc bọn bây làm rồi mạo xưng là Lôi Minh, Trần Lượng phải không? Nói thiệt đi, ta tha cho khỏi chết.

Thưa vâng, chúng tôi kể luôn cả hòa thượng tất cả chín người làm. Hiện giờ bốn người bỏ đi rồi, do vì hai hòa thượng chiếm hầu thiếp đem giấu trong vách kẹp, còn vàng bạc họ lấy hết phân nửa. Phân chia không đồng đều như vậy làm cho bốn người tức giận: Một người tên là Hận địa vô hoàn Lý Mãnh, một người tên là Đê đầu khán tháp Trần Thanh, lại còn Hồng mao hống Ngụy Anh và Bạch kiếm lang Giả Hổ nữa. Hai vị đại thái gia nếu là người lục lâm xin tha cho tánh mạng, từ nay về sau ắt có một phần nhân tâm.

Hoa Nguyên Chí nghe xong trói Cao Thuận lại, nhét giẻ vào miệng, bỏ trong Bắc thượng phòng, bước ra khép cửa phòng lại, nói:

- Võ hiền đệ, hãy theo ta lên Đông viện bắt bốn người kia.

Võ Định Phương gật đầu đồng ý. Hai người cũng là hạng nghề cao mật lớn, lập tức rút vũ khí cầm tay thẳng lên Đông viện, đứng trước Bắc thượng phòng kêu lớn:

- Hay cho bọn giặc! Bọn bây mau ra đây! Đại thài gia của bọn bây là anh hùng đường đường, bọn bây thi triển quỷ kế làm sao gạt hai đại thái gia bọn bây được? Hôm nay bọn bây đừng hòng chạy trốn nhé!

Trong nhà, hai hòa thượng Nguyệt Minh, Nguyệt Lãng cùng Hoàng Khánh, Tạ Quảng đang uống rượu. Bốn tên giặc nghe thấy, đồng chạy bổ ra, thấy giữa sân đứng sẵn hai người: một người mặc áo chẽn thúy lam, một người mặc áo trắng, đều cầm cương đao, oai phong lẫm lẫm, tuấn phẩm hơn người.

Nguyệt Minh, Nguyệt Lãng nói:

- Hay cho bọn tiểu bối lớn mật! Dám đến chùa sái gia hò hét như thế hử? Mi không biết tải năng của sái gia mà! Hai đứa bây tên gì họ gì? Hãy nói nghe thử!

Hoa Nguyên Chí nói:

- Này tặc nhân! Mi muốn hỏi danh tánh đại thái gia ư? Ta họ Hoa tên là Hoa Nguyên Chí người ta gọi là Yến tử phong phi thối Hoa Nguyên Chí đây.

Võ Định Phương cũng xưng tên họ. Hai người định xốc tới. Nguyệt Minh, Nguyệt Lãng lập tức niệm chú, dùng tay chỉ một cái, hô "Sắc lịnh!", dùng định thân pháp trồng cứng Hoa Nguyên Chí và Võ Định Phương lại. Nguyệt Minh nói:

- Hai đứa bây tự tìm cái chết khác nào bướm đâm vào lửa. Bây đâu, trói hai đứa lại cho ta.

Trại vân long Hoàng Khánh nói:

- Đương gia cần gì phải trói nó. Để tôi cho tụi nó mỗi đứa một dao đưa xuống âm phủ là xong!

Nguyệt Minh, Nguyệt Lãng nói:

- Cũng được!

Trại vân long Hoàng Khánh lập tức rút dao ra định bước tới thì bên ngoài bốn phía có tiếng hô lớn:

- Bắt nó.

Bốn tên giặc cả kinh.

Tại sao lại có sự việc này? Phàm việc muốn người chẳng biết, trừ phi mình chẳng làm. Nhân vì Tế Công thấy bọn Lôi Minh bốn người bị áp giải trong tù xa thẳng đến Hình Bộ, bèn nghĩ: "Việc này đâu có thể xuôi tay làm ngở". Nhưng lại nghĩ: "Muốn biện án việc này phải làm như vầy... như vầy... mới xong". Nghĩ rồi Tế Điên đi thẳng tới trước, bỗng thấy một người dợm nhảy xuống sông tự tử. Người này chừng hơn 30 tuổi, gương mặt vàng nhạt, mặc áo chẹt màu trắng, vớ trắng giầy xanh, giống như người buôn bán. Anh ta sắp nhảy xuống sông. Tế Điên bước tới níu lại, hỏi:

- Này bạn, tại sao phải nhảy xuống sông như vậy? Nói cho ta nghe với nào!

Người kia đằng hắng một tiếng, nói:

- Đại sư phó, ông xen vô duyên chuyện này không được đâu! Tôi xin nói cho ông rõ. Tôi vốn họ Dương tên Văn Bân, mở một tiệm bán đồ lặt vặt ở ngoài cửa Tiền Đường hiệu là Xảo Nghệ Trai, chuyên cung cấp đồ dùng cho phủ Mạc Thừa tướng, tôi cũng phụ việc trong phủ nữa. Mạc Thừa tướng có một vị công tử tên là Mạc Văn Khôi rất khoái dế. Cậu ta có một con dế đá rất giỏi đặt là Trùng vương, phải bỏ ra 500 lượng mới mua được. Không may tôi lỡ tay làm ngã chum dế, dế nhảy ra chạy mất. Mạc công tử đánh tôi 40 côn rồi bắt tôi phải đền 1.000 lượng bạc, không đền không được. Đại sư phó nghĩ coi, tôi bán cả gia tài sự nghiệp cũng không đủ 1.000 lượng để bồi thường, chi bằng chết cho xong.

- Việc này có gì đâu! Chú đừng có chết, cứ trở về tiệm đợi tin tạ Chắc chắn là ta cứu được chú mà. Chú nghĩ như vậy có được không nào?

- Hòa thượng nói có thiệt không?

- Làm sao mà giả được.

- Đại sư phó quý danh thượng, hạ là gì? Hiện ở chùa nào?

- Ta là Tế Điên tăng ở chùa Linh Ẩn đây.

- À, té ra là Thánh tăng.

Dương Văn bân nghe nói, lật đật quỳ xuống cúi đầu hành lễ. Hắn ta biết Tế Công danh tiếng rất lớn, là vị Phật sống hiện đời, nói:

- Thánh tăng trưởng lão, xin Ngài cứu tôi với. Tôi còn một mẹ già vợ dại. Chỉ có một con đường đó thôi, tôi cũng không thể tìm cái chết!

- Thôi, chú hãy ở nhà chờ tin ta nhé!

Dương Văn Bân từ tạ trở về. Tế Điên đi đến một con đường lớn, bỏ ra 100 tiền mua ba con dế bỏ vào trong mũ đội lên đầu rồi thẳng đến một tửu quán lớn ở phía Bắc đường này. Tế Điên mạnh dạn bước vào quán rượu tìm một chiếc bàn ngồi xuống kêu cơm rược tự rót tự uống một mình.

Phía bên trong nhã tòa, Mạc công tử đang ăn uống ở đó, bên ngoài có mười mấy người chầu rìa đang săn sóc bầu dế. Họ định ăn cơm xong kéo lên Mạc tướng phủ cùng đá dế với nhị công tử Tần Hằng. Tế Điên đang uống rượu, dế trong mũ gáy ran. Mấy tên chầu rìa ở một bên hỏi:

- Hòa thượng, ông cũng mang dề theo à?

- Có chớ! Các ngươi đi đâu vậy?

- Chúng tôi ăn cơm xong, đi cùng mạc công tử lên Mạc tướng phủ đá dế.

- Mấy người có bao nhiêu dế?

- Có 49 con.

- Dế của các ngươi là dế đá hả? Ta nói điều này các ngươi đừng cho là lạ, dế của ta có thể đá với gà đấy.

- Có thiệt vậy à? Mọi người hỏi.

- Ta có ba con dế chúa, một tên là Kim đầu đại vương, một tên là Ngân đầu đại vương, một con tên là Ngũ thể đại tướng quân.

Mọi người trầm trồ nhao nhao lên. Bên trong, Mạc công tử đi ra, mấy người chầu rìa nói:

- Công tử, ông Hòa thượng này có ba con dế chúa. Ông ta bảo là có thể đấu với gà đấy.

Mạc công tử hỏi:

- Đại sư phó nói thiệt không? Ông cho đấu thử chúng tôi coi đi!

- Được chớ! Tế Điên đáp.

Lập tức bắt con gà giò trong lồng của quán cơm đem lên. Tế Điên lấy tay chỉ một cái rồi lột mũ xuống. mạc công tử nhìn thấy quả nhiên có ba con dế to sồ, con nào cũng đáng gọi là dế chúa. Tế Điên thả con dế xuống đất, con gà nhỏ sẵn bụng đói meo, thấy dế lật đật chạy tới định mổ. Con dế đó búng một cái nhảy lên đầu con gà cắn. Gà đau quá kêu quát lên chạt tuốt. Tế Điên bắt con dế lại, nói:

- Đừng làm thương hại bửu bối của ta!

Mạc công tử thấy vậy, nói:

- Hòa thượng, ông bán con dế này cho ta đi! Cần bao nhiêu ta sẽ trả bấy nhiêu.

- Không bán đâu! Ta đi các tỉnh phía Nam kiếm đỏ con mắt mới ra, ở đây làm gì có. Ta đâu có thể bán rẻ con dế này được.

- Ông bán cho ta hai con đi, còn không, bán cho một con cũng được.

- Một con cũng không bán.

- Đại sư phó ở chùa nào thế?

- Ta là Tế Công ở chùa Linh Ẩn bên Tây Hồ đây.

- Á, thì ra không phải là người ngoài. Ngài là thế tăng của Tần tướng mà. Thánh tăng phải bán con dế cho ta mới được.

Tế Điên không chịu bán. Mạc công tử nhờ người đến nói với Hòa thượng, nhất định muốn muạ Tế Điên nói:

- Mạc công tử muốn, để ta điều đình với ông một việc: Tiệm Xảo Nghệ Trai bán đồ chơi ngoài cửa Tiền Đường có tên Dương Văn Bân làm sẩy con dế của công tử, ta đền cho công tử một con, vì hắn cùng ta là chỗ bà con. Ba con dế này ta đưa công tử hết, công tử đưa ta một ngàn lượng bạc thôi, ít nữa ta không bán đâu.

- Thế thì, tôi không bắt đền Dương Văn Bân nữa. Ta sẽ đưa cho Thánh ttăng 1.000 lượng bạc.

Nói rồi lấy ngân phiếu 1.000 lượng bạc đưa cho Tế Điên. Tế Điên cầm lấy bước ra khỏi cửa tửu quán. Đến Xảo Nghệ Trai gặp Dương Văn Bân, Tế Điên nói:

- Việc của chú xong rồi đấy! Mạc công tử không đòi nợ chú nữa đâu. Ta cho chú 500 lượng bạc để làm ăn sống qua ngày.

Dương Văn Bân dập đầu cảm tạ rối rít. Tế Điên cáo từ đi ra khỏi Xảo Nghệ Trai thì gặp ngay bốn vị Ban đầu: Sài Nguyên Lộc, Đỗ Chấn Anh, Lôi Trí Viễn, Mã An Kiệt. Gặp Tế Điên, bốn người bước tới hành lễ. Tế Điên hỏi:

- Bốn vị đi đâu vậy?

Sài đầu nói:

- Thôi đừng nhắc làm chị Vị lão gia này đáo nhậm không lâu, tại địa phương này xảy ra mấy án trộm. Hôm qua trộm viếng phủ Kinh doanh điện soái lấy mũ Phụng quan của phu nhân đi, lại còn bê thêm một rương đồ trân châu, tế nhuyễn nữa. Hôm nay quan Kinh doanh điện soái hạ lịnh cho sáu ngày phải tìm ra vụ án. Nếu tìm không ra thì lão gia chúng tôi khó giữ chiếc mũ cánh chuồn nữa là. Thôi, đừng nhắc tới vẫn hơn!

- Không sao đâu! Ở đây ta có 500 lượng bạc, nhờ các vị đến Hình Bộ gởi gấm người giùm tạ Hiện bị giam ở đó có Lôi Minh, Trần Lượng, còn có Tần Nguyên Lượng và Mã Diêu Hùng nữa. Ta nhờ các vị đến đó gởi gắm trong ngoài giùm, đừng để họ bị đối xử tệ bạc. Ta ở quán rượu này chờ các vị trở về rồi dẫn các vị đi biện án, bảo đảm chỉ thoáng một cái là xong ngay.

- Được! Sài Nguyên Lộc nói.
Bình Luận (0)
Comment