Thần đồng tử thân gặp ma hỏa kiếp
Thỉnh Phật Tiên sử kiếm trấn quân ma
Dương Minh Viễn vừa đốt chết Chữ Đạo Duyên thì nghe bên ngoài có tiếng khóc lớn:
- Đạo Duyên ơi, không ngờ ngươi bị chết thảm thiết như thế này! Hết rồi,
hết rồi! Lão phu đi chuyến này kể như công cốc! Chưa thỉnh được bửu bối. Thôi rồi, xong hết! Kể cả Tế Công, Phục Hổ La Hán cũng tiêu luôn. Đây
chắc là điều khổ của người tu đạo chúng ta đây!
Dương Minh Viễn
nhìn ra, thì người mới đến chính là Đông phương thái duyệt Lão tiên ông, tay còn cầm nửa trái bầu chưa chịu liệng bỏ. Lão tiên ông sau khi chia
tay cùng Chữ Đạo Duyên, một mạch thẳng đến núi Cửu Tòng tìm Trường Mi La Hán mượn Hàng ma bảo sử để cứu Tế Công, sẵn báo cừu việc bể hồ lô luôn
thể. Ngờ đâu đến núi Cửu Tòng chỉ gặp Ngộ Thiền. Ngộ Thiền lật đật hành
lễ, nói:
- Tiên ông từ đâu đến đây?
- Ngộ Thiền ơi, không
xong rồi! Chỉ tại ngươi hỏa thiêu Vạn Hoa sơn mà bây giờ Bát ma bày Ma
hỏa kim quang trận ở chùa Kim Sơn để đốt sư phó ngươi. Ta đi khuyên giải họ, Bát ma chẳng chịu nghe, ta định dùng Càn khôn áo diệu đại hồ lô
thâu họ vào đó, nào ngờ Lục hợp đồng tử Tủng Hải thần thông quảng đại,
ông ta nổ nát hồ lô của tạ Ta cùng Đạo Duyên đang than khóc, may gặp
Bạch vân tiên trưởng Từ Trường Tịnh, Dã hạc chân nhân Lữ Đổng Minh nói
cho ta công việc nên làm, bảo Chữ Đạo Duyên về Tổ sư gia Lý Hàm Linh
mượn Trảm ma kiếm, còn ta thì đi tìm Trường Mi La Hán để mượn Hàng ma
bảo sử cứu Tế Công. Nếu không có hai thứ ấy thì Bát ma sẽ đốt chết sư
phó ngươi rồi cũng sẽ đến tìm ngươi thôi. Chẳng cần phải Bát ma đến cả,
chỉ một người đến thôi, vẫy Ma hỏa phan là ngươi phải hiện nguyên hình.
Năm ngàn năm đạo hạnh của ngươi kể như đi đứt, ngươi cũng không sống
nổi.
Ngộ Thiền nghe rồi đằng hắng một tiếng, nói:
- Việc đến nước này, không còn cách nào khác, tôi phải đi gặp sư phó tôi mới được.
- Cái thằng nhỏ này nói bậy bạ không! Ngươi làm sao mà đi được? Ngươi là
đầu mối họa, Bát ma muốn tìm ngươi mà tìm không được! Bây giờ ngươi đi
há chẳng phải là chui vào rọ sao? Ngươi hãy cùng ta đi gặp Trường Mi La
Hán, ngươi thay mặt sư phó ngươi dập đầu cầu xin, cả ta nữa cũng xin
Ngài, mới có thể nhờ Ngài cứu mạng sư phó ngươi.
- Lão phương trượng không có ở chùa. Nếu có ở chùa tôi đã dẫn ông đi gặp người rồi.
- Đi đâu vậy?
- Đi đã mười mấy ngày rồi, hẹn với Tử hà chân nhân đi chầu Bắc Hải, chỉ để tôi và Thông tý viên hầu ở lại giữ chùa thôi.
Lão tiên ông nghe nói mấy câu đó, ngạc nhiên một hồi lâu, mới nói:
- Ta vào trong chùa đợi mấy ngày, biết chừng đâu lúc đó sư phó ngươi trở về. Nếu như không trở về, chắc là hết cách rồi đa!
- Cũng được!
Ngộ Thiền nói rồi cùng Lão tiên ông vào trong chùa Tòng Tuyền. Ngộ Thiền
đưa vào Bắc thượng phòng ở viện chái Đông mời ngồi rồi đun nước pha trà
đãi tiên ông. Đang nói chuyện, từ bên ngoài đi vào một con vượn lớn, cả
người lông đều trắng cả, hai mắt đỏ long lanh, tay xách giỏ trái cây.
Thấy tiên ông, con vượn bò xuống đất dập đầu vái lạy. Ngộ Thiền nói:
- Đây là con Thông tý viên hầu, mỗi khi hái được trái cây ngon đều đem về cho Lão phương trượng.
Lão tiên ông gật đầu nói:
- Vô lượng Phật! Thiện tai, thiện tai! Súc sanh cũng biết tu đạo. Hèn chi người ta nói:
Gõ cửa vượn hoang ngày cúng trái,
Giữ nhà lão hạc tối nghe kinh.
quả thật không sai!
Lão tiên ông ở lại trong chùa một ngày, lòng tựa dầu sôi. Hôm sau Trường Mi La Hán cũng chưa về. Ngộ Thiền nói:
- Thôi, tiên ông đừng đợi nữa! Xin tiên ông đến chùa Kim Sơn xem thử. Nếu sư phó Tế Công đã chết, xin tiên ông kiếm cho một cái lu liệm người vào đó. Tôi chờ tin tiên ông trở về. Tôi ở chùa này đại khái Bát ma chẳng
dám đến tìm tôi đâu. Chừng nào Lão phương trượng trở về, tôi sẽ dập đầu
van xin người trả thù cho sư phó tôi, đến núi Vạn Hoa bắt họ. Bát ma
cũng không chạy thoát đâu. Xin lão nhân gia đi xem thử coi, tôi không an tâm chút nào!
Lão tiên ông không còn cách nào hơn, đành gật đầu
lủi thủi ra khỏi chùa Tòng Tuyền, vận chẩn cước phong đi đến chùa Kim
Sơn. Đến nơi thấy một đám hỏa quang bừng lên đốt Chữ Đạo Duyên thịt da
cháy khét nghẹt. Lão tiên ông cất tiếng khóc lớn, nói:
- Đạo Duyên, sao ngươi chết khổ sở quá vậy nè?
Dương Minh Viễn nghe tiên ông vừa khóc vừa nói như vậy, bèn nói:
- Cái lão đạo này hôm trước tha cho khỏi chết, trốn chạy xa bay, hôm nay
còn tới đây nói láp giàp hử? Ông có chịu đi chưa, bọn ta sẽ lấy tánh
mạng ông bây giờ đấy!
Lão tiên ông nghe nói, đáp:
- Được,
được! Ta đang không muốn sống đây, chúng ta muốn chết, chết cùng một chỗ sướng hơn! Ngươi lấy Ma hỏa phan đốt chết ta đi, ta cam lòng đó!
- Đốt ông có khó gì!
- Lại đây!
Lão tiên ông nói rồi nhắm mắt chờ chết. Dương Minh Viễn, Vương Cửu Phong
vừa muốn rời phương vị xổ Ma hỏa phan ra, bỗng nghe phía chánh Đông có
tiếng: "A Di Đà Phật". Tiếp theo là một tăng nhân, một đạo nhân xuất
hiện. Vị đạo nhân đi trước miệng xướng sơn ca:
Tham lợi mưu cầu khắp thế gian,
Chẳng bằng áo rách đạo nhân nhàn,
Gà lồng no đủ đang chờ luộc,
Hạc nội không lương mặc thênh thang,
Phú quý trăm năm không giữ được,
Luân hồi sáu nẻo mặc tuần hoàn,
Đạp phá hồng trần toàn hư ảo,
Học đòi bất hủ chốn thâm san.
/navy]
Vị hòa thượng đi sau miệng ngâm:
Làm người bất tất phải tranh phuông,
Muôn việc rồi ra nhất lý đồng,
Hổ báo thường lo cua biển kẹp,
Giao long lại sợ nạn ngô công,
Tiểu nhân hành hiểm rồi sa hiểm,
Quân tử cố cùng ắt sẽ thông,
Vạn hộc thuyền rồng chìm đáy nước,
Đều do chống lại sức cuồng phong. /navy]
Lão tiên ông nhìn ra thấy vị đạo nhân đó mình cao tám thước, đầu đội khăn
đạo sĩ liên hoa, mình mặc đạo bào bằng đoạn màu ngà hoàng, lưng buộc dây tơ, chân đi vân hài đế cao, sau lưng quải xiêng một thanh bảo kiếm vỏ
da cá màu lục sa có tua nhung vàng đằng đầu, mặt như chậu bạc, mày như
chữ Bát, mắt như sao sáng, mũi thẳng, bộ râu quai nón bạc phất phơ trước ngực, trong tay cầm một cây phất sạ Vị tăng nhân đi sau mình cao chín
thước, đầu đội tăng mạo màu xanh, mình mặc tăng bào bằng đoạn màu vàng,
vớ trắng vân hài, mặt đỏ, mi dài, mắt sáng, trong lòng ôm Hàng ma bảo
sử, dánh điệu kinh người. Hai người mới đến không phải ai khác mà chính
là Linh Không trưởng lão và Tử hà chân nhân. Hai vị này là thần tiên
sống, chỉ nhân vì họ đang chầu Bắc Hải. Hôm đó đang du ngoạn các danh
thắng ở Bắc Hải, bỗng thấy một cột sát khí từ Tây sang Đông xông thẳng
lên Đẩu Ngưu, Linh Không trưởng lão nhìn thấy, nói:
- Thiện tai, thiện tai! Đạo huynh xem kìa!
Tử hà chân nhân buộc miệng niệm:
- Vô lượng Phật! Thiện tai, thiện tai! Té ra Hàng Long, Phục Hổ hai vị La Hán gặp nạn! Hay cho loài nghiệt súc! Cả gan dám hưng yêu tác quái thế
ư? Trước sự kiện này lẽ nào ta chẳng để tâm, nếu không quan tâm đến e
rằng Phật Như Lai ta sẽ quở trách!
Linh Không trưởng lão nói:
- Tôi sớm đã có ý trừ khử bọn thiên ma ngoại đạo ấy đi, nhưng tôi lại
không nỡ. Bọn họ đang tu đạo tại Vạn Hoa sơn, tôi cũng không nỡ vô cớ mà sát hại sanh linh. Bây giờ họ đã hưng yêu tác quái như vậy, chúng ta
phải mau về mới được.
- Chúng ta cần trở về cho mau!
Nói rồi hai vị tăng đạo mượn độn quang trở về. Khi còn chưa đến chùa Kim Sơn, Tử hà chân nhân bắt rùng mình, miệng niệm:
- Vô lượng Phật! Thiện tai, thiện tai! Tên Đạo Duyên nghiệt chướng đó bị kiếp số rồi! Đáng tiếc, đáng tiếc!
Linh Không trưởng lão nói:
- Chúng ta phải đi mau! Nếu trễ một khắc thì e Đông phương thái duyệt Lão tiên ông có thể nguy hiểm đến tánh mạng đấy!
Hai vị tăng, đạo lật đật đi riết đến chùa Kim Sơn, vừa gặp lúc Dương Minh
Viễn, Vương Cửu Phong sắp dùng Ma hỏa phan sát thương Lão tiên ông. Tử
hà chân nhân hét lên một tiếng:
- Hay cho nghiệt súc, cả gan thiệt!
Lão tiên ông mở mắt ra nhìn thấy, nói:
- Đạo nhân, La Hán! Hai vị mau đến đây!
Bát ma thấy Tử hà chân nhân và Linh Khong trưởng lão cùng đến, mọi người
đều ngạc nhiên. Tử hà chân nhân đưa tay rút Trảm ma kiếm ra chỉ một cái, một mảng kim quang tỏa ra, Ma hỏa bị dồn đè xuống. Linh Không trưởng
lão rút Hàng ma bảo sử chỉ một cái, một luồng bạch quang tỏa ra, Ma hỏa
bị hóa thành làn khói trắng bay tứ tán. Tế Công cùng Phổ Diệu lúc đó mới bước ra tạ Ơn. Bát ma làm sao dám đấu pháp với hai vị tăng, đạo? Tám
người sợ quá, đều quỳ xuống đất. Ngọa vân cư sĩ Linh Tiêu nói;
-
Chân nhân, La Hán xin chớ giận! Chẳng phải chúng tôi vô cớ đối địch với
Tế Điên, nhân vì ông ta đốt chết đồ đệ của tôi là Hàn Kỳ, đùa cợt Đặng
Liên Phương, rồi còn sai đồ đệ là Ngộ Thiền hỏa thiêu Thánh giáo đường,
cho nên chúng tôi mới kiếm ông ta báo cừu rửa hận.
Tử hà chân nhân nói:
- Hay cho nghiệt chướng! Ngươi còn làm bộ nói lời tử tế nữa! Đồ đệ ngươi
là Hàn Kỳ cùng Đặng Liên Phương đi Doanh Châu Đông Hải hái linh chi thảo lại xen vào chuyện tào lao làm chỉ Xích phát linh quang Thiệu Hoa Phong đã là người tu đạo lại còn chiêu tập tặc nhân chốn lục lâm, buôn bán
thuốc mê, mông hãn dược,, sai người trộm lấy thai nhi và tử hà sa để
luyện Âm hồn trận, hại bao tánh mạng, giết hại sanh linh, lưu độc bách
tính. Quan binh đến bắt, chống lại quan binh, tình đồng phản nghịch. Đồ
đệ ngươi giúp ông ta trợ Trụ vi ác, tức là chính mình làm ác rồi, chết
đâu có oan uổng? Các ngươi ở núi Vạn Hoa sơn che giấu Thiệu Hoa Phong,
Ngộ Thiền đi bắt, ngươi đáng lẽ giao Thiệu Hoa Phong ra, các ngươi chẳng những không giao mà còn thi triển Ma hỏa muốn hại mạng nó nữa. Nó cũng
có 5.000 năm đạo hạnh chẳng dễ gì làm hại được. Hơn nữa, nó ở chùa Tòng
Tuyền của Linh Không trưởng lão, các ngươi cũng thấy điều đó chớ? Các
ngươi muốn hại mạng nó, làm sao nó không hận ngươi mà chẳng đốt Thánh
giáo đường cho được? Cái này là các ngươi tự tìm lấy đó! Hiện tại hai vị La Hán ở chùa Đại Lôi Âm bên Tây phương vâng sắc chỉ của Phật Như Lai
giáng thế cứu người, các ngươi cả gan dám dùng Ma hỏa đốt hạo ông ấy,
thiệt là cả gan làm bậy! Đây là các ngươi tự làm tội nghiệt, chẳng thể
sống được!
Linh Không trưởng lão nói:
- Các ngươi hãy đi cùng ta nhé! Chúng ta trở về chùa Tòng Tuyền sẽ nói chuyện sau.
Bát ma không dám chẳng đi theo.
Ba vị La Hán, hai vị đạo đái lãnh Bát ma thẳng đến chùa Tòng Tuyền.