Tế Hồn Câu

Chương 18

Tòa tiểu trấn này rất là vắng vẻ, nhà tiểu khách điếm duy nhất trong trấn cũng rất vắng vẻ tiểu trấn tên gọi là Bát Hòe thôn cách hang ổ của Quỷ Vương kỳ - Bao Cô lãnh rất gần. Lộ trình ước khoảng trên dưới năm mươi dặm.

Độc Phách không muốn dời khỏi Bao Cô lãnh quá xa. Chàng chuẩn bị tùy lúc tùy thời, tùy thời thừa cơ hạ thủ Quỷ Vương kỳ, nếu ở cách xa thật là bất tiện.

Ba người thuê ba gian phòng. Hiện giờ ba người đang tụ tập ở phòng của Nam Cung Vũ.

Trời đã tối, chính là thời khắc dùng cơm tối. Trên chiếc bàn sơn đỏ giữa phòng đã sớm bày mấy món ăn. Rượu nóng đương nhiên không thiếu. Tám chiếc ghế một bên không có người ngồi còn ba người chiếm một bên.

Nam Cung Vũ là chủ nhân vén tay châm rượu cho Độc Phách và Phương Cửu Thọ bộ dạng như chính ở nhà mình vậy.

Uống cạn một chung, Phương Cửu Thọ quẹt vệt rượu trên mép, chép miệng cảm thán nói :

- Mẹ nó đã lâu không được an nhàn uống một chung như vậy. Người khi ở Báo phòng ai cũng không bảo đảm được ngày nào sẽ xảy ra chuyện, chỉ cần bước lên lãnh vụ lệnh của thượng cấp, lập tức một đi không biết có ngày trở về chỉ có trời cao mới rõ. ăn được bát cơm này thật là đau đầu, đem tính mạng mà đùa với tử thần.

Nam Cung Vũ lại châm rượu cho Phương Cửu Thọ cười nói :

- Mi đừng nói thân phận sai nha của mi thê thảm như vậy. Báo phòng thuộc Quỷ Vương kỳ nghe đồn là tổ chức cực kỳ tàn độc lợi hại. Bọn chúng hành sự bên ngoài là minh chứng cụ thể.

Hừ một tiếng, Phương Cửu Thọ tự ti nói :

- Không phải ta tự bôi tro trát trấu lên mình. Chiếu theo quy tắc hành sự của chúng, trước là truy cứu gốc gác của mục tiêu thật rõ ràng rồi mới hạ độc thủ. Vì để đạt được mục đích bất kể phương thức hoặc giả mua chuộc người bên cạnh đối phương mà ám sát hoặc giả hạ độc trong rượu thịt, có lúc dùng sắc mà dẫn dụ, có lúc lấy tình mà mê hoặc, hay là lấy mạnh hiếp yếu lấy đông đánh ít, cả một hang ổ đều làm như vậy. Lời đồn trên giang hồ không tránh khỏi quá đề cao Báo phòng.

Độc Phách uống một ngụm rượu nói :

- Không dễ phủ nhận Báo phòng đã thay Quỷ Vương kỳ tạo ra nhiều thành tích, gây tiếng vang cho danh hiệu Quỷ Vương kỳ. Ta tuy không đề cao chúng nhưng trước nay không tìm đánh giá thấp họ, bọn người này cũng là tiền đồ của họ.

Phương Cửu Thọ nói :

- Độc lão huynh, trừ ra thì độc kế để ăn cơm thừa người của Báo phòng có tiền đồ gì? Động phải hạng thấp kém cố nhiên có thể ra tay dễ dàng, nếu gặp phải hạng anh hùng như lão huynh đây không mất mạng thì cũng cao chạy xa bay.

Nam Cung Vũ cười nói :

- Lần này Báo phòng của các người đã đại tổn nguyên khí rồi. Theo ta biết người của Báo phòng kể cả Thương đầu nhi tổng cộng có mười hai người, ngày nay đã mất đi Diêm Tứ Cô, Nguyễn Vô Ảnh, Dư Lương, Bùi Chính Cửu, Trang Liệt năm tên còn Thôi Tú mất tích và mi đã ly khai bang hội tổng cộng mất đi bảy người. Mười hai mất bảy còn năm, lần này e Thương Ba phải đau đầu.

Phương Cửu Thọ không những không có chút lòng thương cảm như thỏ chết khỉ phải buồn mà trái lại cảm thấy vui mừng nói :

- Không chỉ là đau đầu, Thương lão nhi lần này trở về chắc chắn ăn không ngon ngủ không yên... ha ha... phải ăn nói thế nào với Đại kỳ chủ đây. Tuy hắn là người được Kỳ chủ thương mến, nhưng thất thố to lớn lần này chiếu luật phải nhận tội không bị roi thì cũng chịu giáng chức.

Nam Cung Vũ nhìn Độc Phách nói :

- Một bọn ngưu đầu mã diện của Báo phòng đều phải do Độc Phách đệ xử lý.

Lắc đầu Độc Phách nói :

- Không phải dễ như vậy đâu. Đệ cũng phải trả giá tương đương lấy máu mà đổi máu.

Nam Cung Vũ thân thiết nhìn khí sắc của Độc Phách nói :

- Nói đến lấy máu mà đổi máu Độc Phách vết thương trên lưng đệ giờ cảm thấy thế nào rồi?

Vết thương do Ngân hoàn cắt phải và chỗ bị hỏa diêm đốt cháy tự chàng cắt đi, sau khi rời khỏi hiện trường đã được Nam Cung Vũ rửa sạch rịt thuốc bao lại.

Lúc này chàng đã cảm thấy tốt nhiều rồi, đau đớn chỉ còn ngấm ngầm, điều duy nhất bất tiện chính là lúc khom người vươn vai thì cảm thấy có chút khó chịu. Hơi nhúc nhích đôi vai chàng nói :

- Xem như tốt rồi. Chí ít không còn đau đớn như lúc đó. Nam Cung y thuật của huynh thật đáng phục, dược liệu cũng tuyệt vời.

Nam Cung Vũ cười khanh khách nói :

- Tốt xấu, giỏi dở đều chỉ một mình đệ nói.

Phương Cửu Thọ đang đứng một bên cũng tán dương :

- Nam Cung lão huynh, đương nhiên là Độc huynh đang khoe trương huynh nhưng quả không quá lời. Vì theo y thuật mà nói, dùng thuốc phải đúng bệnh mới là lương y. Vết thương đau đớn của Độc huynh giờ giảm như vậy đủ thấy y thuật của Nam Cung lão huynh đã đạt đến trình độ cao thâm.

Hai tay nâng ly Nam Cung Vũ hào hứng nói :

- Nói hay! Nói hay! Không dám! Không dám! Phương Cửu Thọ đến đây, đến đây hai ta cạn ly.@@@@

Phương Cửu Thọ cạn ly rồi dốc ngược ly không còn giọt rượu nào mới cười nói :

- Kể từ khi Nam Cung lão huynh phi thân từ trên đỉnh núi xuống giống như đại bàng từ trên trời cao triển cánh... hà hà thật là dung võ thần uy thanh thế bất phàm. Bọn huynh đệ ta vừa trông thấy đã vội vàng táng đởm kinh tâm.

Nam Cung Vũ cười nắc nẻ nói :

- Không dám, Phương huynh quá khen. Lúc đó vì cấp bách ta đành phải ra tay.

Nói đến đây lão ta lại sầm mặt nhìn Độc Phách nói :

- Họ Độc kia, nói đến việc này ta hãy còn giận. Mi hãy nói thử xem mi đã có ý định gì?

Độc Phách không hiểu hỏi :

- Huynh nói việc gì vậy?

Nốc cạn một ly rượu, Nam Cung Vũ tức giận nói :

- Huynh hỏi đệ, trước khi đối trận với bọn Báo phòng, bọn ta ước định những gì?

Hồi tưởng một lúc, Độc Phách nói :

- Không phải là đã ước định đệ xuất chiến còn huynh mai phục tiếp ứng sao? Hơn nữa nghe ám hiệu của đệ mà hành động...

Nam Cung Vũ cười lạnh :

- May mà đệ còn nhớ. Vấn đề là ở chỗ mấy lần đệ đã phát tín hiệu cho ta. Từ đầu đến cuối chỉ có đệ xưng là anh hùng, diễn hảo hán, thậm chí ngay cả khi máu chảy thịt rơi cũng không phát ám hiệu giống như hoàn toàn quên đi sự tồn tại của họ Nam Cung này, bằng hữu tương giao là để làm gì, phải chăng chỉ là một màn kịch?

Vòng tay, Độc Phách có ý xin lỗi nói :

- Nam Cung huynh đừng hiểu lầm, đệ quyết không có chút lòng khinh mạng, càng không quên một trợ thủ tuyệt vời như huynh. Nhưng tình hình lúc đó, đệ cho rằng còn có thể chống đỡ được. Chưa đến mức phải cần huynh ra tay tương trợ.

Nam Cung Vũ trợn mắt nói :

- Còn chưa đến mức ta ra tay trợ thủ? Mẹ nó thân đã nhuộm đỏ máu, nếu tình hình đó mà cũng không cần trợ thủ, nói không chừng trở thành xác chết mới cầu trợ thủ sao?

Độc Phách cười đáp :

- Đâu có nghiêm trọng như vậy?

Phương Thọ Cửu chen lời nói :

- À! Nam Cung huynh sau đó không phải là huynh đã ra tay trợ thủ đó sao?

Nam Cung Vũ còn bực bội nói :

- Đó là ta kiến cơ hành động chứ không phải nhận được ám hiệu của tên họ Độc đó. Ta vừa thấy tình hình bất hảo, Độc Phách chỉ lo một mình nghiến răng xuất chưởng nhuộm máu khổ chiến. Hắn đã sớm ném lão bằng hữu này lên chín tầng mây rồi. Hắn muốn biểu thị hắn chính là trang hào kiệt. Ta không thể co đầu rút cổ thấy chết mà không cứu, cho nên mới hiện thân xuất thủ, cũng không kịp nghĩ đến việc mình làm có cướp đi danh hiệu anh hùng của tên họ Độc kia không.

Độc Phách lắc đầu nói :

- Nam Cung huynh việc quyết đấu sinh tử mà nghe huynh nói như bôi son trét phấn giành nhau lên đài diễn kịch.

Nam Cung Vũ uống liên tiếp hai chung rượu rồi dứt khoát nói :

- Nói tóm lại một câu, Độc Phách đệ không được coi thường bằng hữu. Đặc biệt là không được phủ nhận thành tâm của bằng hữu.

Độc Phách vội nói :

- Nghiêm lịnh giáo huấn, nhất định sửa đổi.

Chép chép miệng Phương Cửu Thọ ca ngợi :

- Chân tình sáng nhật nguyệt, trung nghĩa lưu thiên cổ, hảo bằng hữu như vậy có đốt đèn cũng tìm không ra.

Nam Cung Vũ chép miệng thở dài nói :

- Vậy mà có người không biết trân quý, cứ cho rằng dưới bầu trời này không còn có loại bằng hữu sống chết vì nhau.

Độc Phách cười híc híc nói :

- Nam Cung huynh quá cố chấp mà không tha cho người ta giống như bà mẹ già cấm không dứt. được rồi lần sau đệ đảm bảo cùng huynh sát cánh xung trận. Huynh muốn rời xa một bước cũng không được.

Vừa nuốt một miếng thịt vào cổ, Phương Thọ Cửu hiếu kỳ hỏi :

- Độc huynh, nhị vị kết tiếp còn có hành động gì khác không?

Độc Phách ngẩng đầu nói :

- Đương nhiên có thể không chỉ một lần mà đối tượng là ai huynh còn quen thuộc hơn bọn ta.

Sững sờ Phương Cửu Thọ thất thanh nhỏ giọng :

- Trời đất! Phải chăng nhị vị còn muốn tiếp tục đối với Quỷ Vương kỳ?

Độc Phách đáp :

- Huynh nói đúng lắm. Bọn ta đang muốn tiếp tục khai đao với bọn Quỷ Vương kỳ. Ngoài sự tồn vong không có sự thỏa hiệp.

Hít mạnh hơi gió lạnh Phương Cửu Thọ lập bập :

- Thảo nào chạy đến Bát Hòe thôn dừng chân. Nơi đây không xa Bao Cô lãnh bao nhiêu...

Nam Cung Vũ nhỏ nhẹ nói :

- Sức liên tưởng của huynh cũng không tệ.

Phương Cửu Thọ lập tức hết muốn ăn nữa, buông đũa, hai mày chau lại nói :

- Cùng với nhị vị mà nói bọn ta từ trong hoạn nạn mà biết nhau, có mấy câu từ trong phế phủ chẳng biết có dễ nghe không, ta có nói được chăng?

Nam Cung Vũ nghiêm mặt nói :

- Mời chỉ giáo. Bọn ta đương nhiên rửa tai mà nghe.

Ho khan một tiếng Phương Cửu Thọ khàn giọng nói :

- Độc huynh và Nam Cung huynh muốn tìm đến khai đao với bọn Quỷ Vương kỳ nhưng không biết thực lực quý vị thế nào? Ý của tại hạ là ngoài nhị vị ra còn có bao nhiêu nhân mã nữa?

Liếc nhìn Độc Phách, Nam Cung Vũ thẳng thắn nói :

- Tình hình trước mắt mà nói, trừ hai người bọn ta ra thì không còn ai khác.

Phương Cửu Thọ gắng gượng nói :

- Ôi! Nói như vậy trong ngoài chỉ có hai vị lão huynh xuất trận sao? Cũng có thể nói dựa vào lực lượng nhị vị mà định huyết đấu với toàn bang Quỷ Vương kỳ?

Độc Phách tiếp lời :

- Bọn ta chính có ý này.

Phương Cửu Thọ cười khổ nói :

- Nhị vị nên biết Quỷ Vương kỳ từ Đại chưởng kỳ xuống phân làm Song tọa, Tứ đường, Nhất phòng cao thủ như mây, thủ hạ hơn ngàn là một thế lực không thể xem thường. Dù cho bản lĩnh nhị vị cao cường thế nào, võ nghệ tinh xảo thế nào cũng chỉ có hai người mà thôi. Đem những điều này so sánh để thấy rõ nhị vị muốn xâm phạm Quỷ Vương kỳ e rằng khó càng khó thêm. Một mai làm không xong hậu quả thực khó lường.

Nam Cung Vũ lớn tiếng nói :

- Nên biết binh cần tinh nhuệ không cần nhiều. Danh xưng Quỷ Vương kỳ thủ hạ hơn ngàn, bất quá là một đám ô hợp, những kẻ có thực lực chẳng có mấy tên. Bọn ta đánh rắn là đánh đàng đầu, bắt cướp là bắt đầu lĩnh, chỉ cần giải quyết mấy tên đầu sỏ, đám lâu la dưới trướng sẽ như rắn mất đầu mà tự tan.

Phương Cửu Thọ thở dài nói :

- Lý lẽ thì không sai nhưng mà Nam Cung huynh sự việc khi bắt đầu tiến hành thì không dễ như vậy. Chỉ nói mấy người đầu lĩnh thôi, bọn họ công lực đều thâm hậu, võ nghệ tuyệt luân hơn nữa kinh nghiệm lão luyện, phản ứng linh diệu chẳng có ai yếu kém. Ở đây còn chưa tính đến Đại kỳ chủ của bọn ta chính là Dịch Dung Cương Đại chưởng kỳ. Căn cứ theo lời truyền ngôn trong nội bộ, võ công của Đại chưởng kỳ cực cao, đạt tới cảnh giới xuất thần nhập hóa. Nhiều năm trở lại đây ta chưa từng nghe người có bất kỳ một trận bại.

Nam Cung Vũ nói :

- Phương Cửu Thọ, huynh ở trong Quỷ Vương kỳ lâu nay đã từng gặp qua Dịch Dung Cương xuất thủ chưa?

Phương Cửu Thọ thành thật nói :

- Chưa từng thấy! Tất cả công vụ đều do thuộc hạ chúng ta làm đầu cần phiền đến lão nhân gia.

Nam Cung Vũ trầm ngâm nói :

- Như vậy công lực thâm sâu của Dịch Dung Cương thế nào đều chỉ là truyền ngôn.

Phương Cửu Thọ vội nói :

- Nam Cung lão huynh đừng nên không tin. Tuy là truyền ngôn nhưng nhất định cũng phải có trình độ thực sự. Tài năng của Đại chưởng kỳ quả nhiên bất phàm. Nhị vị ngàn lần không nên khinh thường, đến khi gặp thì phải di hận.

Độc Phách uống gọn một ly rượu rồi nhạt nhẽo nói :

- Bất kể sự thật trong lời truyền ngôn được mấy phần, ta đều cảm tạ lời cảnh giác của Phương huynh. Còn võ công của Dịch Dung Cương cao thấp thế nào, ta chưa gặp qua, gia sư từ lâu đã được bằng hữu nhắc qua người này, đại khái cho rằng lão ta không hổ là tay cao thủ.

Nam Cung Vũ nói :

- Ơ! Độc Phách, lão gia đã nói thế nào?

Độc Phách hồi ức nói :

- Năm đó ước khoảng bảy tám năm về trước, trên giang hồ có một tên tuổi cực kỳ chói sáng, thủ hạ cũng đều là hảo hán, tên gọi là Khúc Đình Anh danh xưng Song Huyền Nhất Tôn. Công lực của tên họ Khúc này trên có thể bắt đại bàng, dưới có thể phục hổ báo. Bất kể nhân vật võ lâm lợi hại thế nào hắn đều dễ dàng thu phục, đối thủ càng lợi hại hắn càng hứng thú. Cho đến một ngày trên đường gặp phải Dịch Dung Cương, hai người đều là đại hào kiệt tâm cao khí ngạo đương nhiên không ai phục ai, chỉ nói qua mấy câu không hợp, hai bên đã động thủ xuất chiêu, đánh một trận long hổ tranh đấu các vị đoán xem kết quả thế nào?

Nam Cung Vũ cướp lời :

- Nhất định là Khúc Đình Anh chiếm thượng phong?

Phương Cửu Thọ cười hắc hắc nói :

- Không phải, theo ta tám phần phần thắng thuộc về Đại chưởng kỳ nhà ta.

Độc Phách nói :

- Phương huynh nói đúng lắm, cuộc chiến xảy ra, Dịch Dung Cương đã chiếm thượng phong, võ công của họ Khúc tuy cao nhưng còn kém một bậc. Bảy tám năm trước họ Dịch đã có bản lĩnh như vậy, bảy tám năm sau tu tập của hắn càng tinh tiến hơn. Cho nên ta khẳng định Dịch Dung Cương là hảo thủ không phải chỉ có hư danh.

Nam Cung Vũ không phục nói :

- Đây là cách nói của đệ mà lại đổ cho lão gia.

Độc Phách nói :

- Cuộc chiến giữa Dịch Dung Cương và Khúc Đình Anh tuy sư phụ không có ở hiện trường nhưng bằng hữu của người là Thiên Long Tiên chính mắt mục kích, hơn nữa sau đó còn nhiều lời bình luận đều do các vị tiền bối công nhận Dịch Dung Cương là cao thủ xuất chúng. Vì vậy sư phụ đánh giá Dịch Dung Cương và sự phán đoán của đệ cũng tương đồng.

Nam Cung Vũ vôi hỏi :

- Lão gia có từng đem tên họ Dịch so sánh với đệ không?

Độc Phách nói đầy ngụ ý :

- Sư phụ chỉ cảnh giới đệ nếu Dịch Dung Cương là địch nhân thì là một địch nhân rất khó đối phó, càng phải gia tăng mấy phần cẩn trọng. Nam Cung, kỳ thực không cần so sánh, võ công không thể dùng miệng mà tranh thắng thua, chỉ sau khi hai bên ấn chứng mới có thể phân cao thấp.

Phương Cửu Thọ xoa tay lo lắng nói :

- Tốt nhất là không cần ấn chứng, nếu không trận chiến kinh thiên động địa cát bay đá chạy đó ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ đến.

Nam Cung Vũ xì một tiếng :

- Đừng có nhu nhược như vậy, có gì mà phải sợ có oán báo oán có thù báo thù. Ta báo cho huynh biết nay mai sớm tối cũng không tránh khỏi xảy ra.

Nuốt một ngụm nước bọt, Phương Cửu Thọ mặt mày nhăn nhó nói :

- Ta vì Độc huynh mà tâm sự, nghĩ xem bản lãnh của huynh là Đệ nhất đẳng, mà Đại kỳ chủ của ta cũng thuộc loại thượng thừa. Hai người đều tính tình cương liệt, cứng rắn như nhau, vừa quyết đấu là phải có kết quả. Kết quả vừa phân ra thì sinh tử tồn vong đã hiện ngay trước mặt.

Nam Cung Vũ chậm rãi nói :

- Thân ở giang hồ không thể tránh khỏi đối mặt với hiện thực tàn khốc máu đổ thịt rơi như vậy Nếu như lòng cứ lo sợ, chi bằng sớm trở về ôm con trẻ.

Độc Phách tự róc chung rượu nhưng không uống chỉ cầm nhấp nhấp trên môi chậm rãi triết lý :

- Mỗi một người tiếp nhận áp lực tinh thần không giống nhau. Nam Cung, việc này không thể miễn cưỡng được. Có người gặp máu tanh thản nhiên như không, có người lại không chịu đựng nổi. Tuy nói là cá tính trời ban và sự rèn luyện có tương quan nhưng sự thích ứng nông sâu thì lại khác nhau. Nam Cung, huynh đệ ta thì đã chai sạn rồi, nhưng Phương Cửu Thọ thì không.

Nam Cung Vũ bất giác vừa cười vừa giận nói :

- Mẹ nó! Nói tới nói lui đệ cũng cố câu móc cho huynh phải dính vào.

Nốc cạn chung rượu Độc Phách cảm khái :

- Phương Cửu Thọ không đủ ác cho nên khó thích hợp cho việc qua lại giang hồ mưu sinh. Đây cũng là một nguyên nhân khiến hắn không vang danh. Nhưng vang danh thì lại thế nào? Bất quá cũng trở thành một sát thủ lạnh lùng. Dựa vào tội ác, dựa vào bạo lực mà tồn tại trên cõi nhân gian.

Nam Cung Vũ thở dài nói :

- Đệ nói đúng lắm! Nhưng đã vào con đường này như nhảy vào một bể nhuộm lớn, rửa cũng không sạch, chỉ có gieo nhân nào gặt quả ấy. Nếu không quật khởi thì sống sao được?

Phương Cửu Thọ đứng dậy châm rượu cho Độc Phách và Nam Cung Vũ thanh âm trầm trầm nói :

- Nhị vị những vướng mắc giữa nhị vị và Quỷ Vương kỳ ta biết có khuyên cũng không được hóa giải cũng không xong, chỉ có thành tâm thành ý cầu đấng cao xanh bảo hộ cho nhị vị đa phúc đa thọ bình an đến già.

Độc Phách ngửa cổ cạn chung rượu nói :

- Hai câu nói hay.

Nam Cung Vũ cũng uống cạn chung rượu, vuốt mặt nói :

- Phương Cửu Thọ, đừng chỉ nói suông như vậy thôi. Huynh có thể giúp được không chỉ bấy nhiêu.

Phương Cửu Thọ kinh hoàng nói :

- Nam cũng lão huynh, ta nay người yếu lực mỏng, e rằng không giúp được nhị vị.

Cười ha hả, Nam Cung Vũ nhường mày nói :

- Phương huynh đừng sợ! Bọn ta không phải bảo huynh cầm đao xông trận đối phó Quỷ Vương kỳ. Không có ném huynh vào chỗ dầu sôi lửa bỏng như vậy.

Phương Cửu Thọ có chút bình tĩnh nói :

- Nam Cung huynh, ý của ta là sức của ta có hạn làm hỏng đại sự của nhị vị.

Khoác khoác tay Nam Cung Vũ nói :

- Ta không trách huynh. Ta trước nay ăn nói thẳng thắn không quen vòng vo. Huynh không cần giúp gì nhiều, chỉ cần động mồm mép một tý đem tin tức của Quỷ Vương kỳ thổ lộ ra, bọn ta cảm tạ khôn cùng.

Phương Cửu Thọ liên tiếp gật đầu, lẹ làng nói :

- Được! được! Nam Cung huynh có gì cứ hỏi, ta biết điều gì sẽ nói hết, quyết không lưu lại nửa lời. Dầu gì ta cũng không thể về Quỷ Vương kỳ nữa rồi, không cần vì họ mà tỏ ra kiên trung, trung liệt.

Nam Cung Vũ cười nói :

- Được Phương Cửu Thọ, hảo bằng hữu.

Độc Phách tiếp lời :

- Đầu tiên phân tích những nhân vật bản lĩnh tài ba của Quỷ Vương kỳ. Thí dụ như nói võ công họ thế nào, có sở trường gì, tâm tính ra sao?

Phương Cửu Thọ định thần suy tư như đang hệ thống, nối kết lại cho có đầu có đuôi mới nhỏ giọng :

- Nhị vị đều biết, Đại chưởng kỳ của Quỷ Vương kỳ là Dịch Dung Cương, nội ngoại công phu của họ Dịch cố nhiên đã đạt đến cảnh giới tịnh thuần, nhưng tuyệt học lợi hại nhất của hắn là trên thanh kiếm tên gọi Thiên Ngư. Mặt kiếm lớn rộng hơn cả bàn tay người. Thân kiếm lại cực ngắn ước chỉ khoảng năm tấc, nhìn thật giống con cá Thiên Ngư màu trắng. Nó sắc bén dị thường, cắt sắt như cắt bùn. Hơn nữa, lực kiếm cực nặng, vung lên càng có công hiệu của đại đao. Dịch Dung Cương nghiên cứu kiếm thuật hơn bốn mươi năm, thanh Thiên Ngư này đã bồi bạn với lão hơn bốn mươi năm. Ta bất tất nói nhiều, nhị vị đã có thể hình dung người kiếm tương liên, vận dụng tinh diệu đến mức nào rồi.

Nam Cung Vũ chen lời :

- Hỗn hiệu của Dịch Dung Cương dường như là Ngư Phủ?

Phương Cửu Thọ nói :

- Đúng vậy! Danh hiệu của lão là Ngư Phủ, khởi nguyên là do thanh Thiên Ngư kiếm. Dùng kiếm tung hoành khống chế hoàn toàn do tâm.

Lắc đầu, Nam Cung Vũ nói :

- Binh khí mà mình sử dụng trước nay ví như nhi tử, vả như gặp phải loại nghịch tử bất hiếu, mình muốn bảo ban nó, nó lại chẳng nghe thì còn nói gì là tung hoành, khống chế tùy ý do tâm?

Phương Cửu Thọ nói :

- Nhưng mà Nam Cung huynh, Thiên Ngư kiếm không thể di bội tâm ý của Dịch Dung Cương.

Nam Cung Vũ chớp mắt nói :

- Đây không phải là lời thừa sao? Lời ta nói vừa rồi chỉ là một đơn cử. Biểu thị binh khí tùy thân cho mình chưa hẳn đáng tin. Hiệu xưng họ Dịch là Ngư Phủ, hết tám phần là lão chỉ dựa vào thanh kiếm.

Độc Phách cắt ngang lời nói của Nam Cung Vũ :

- Phương Cửu Thọ, thế Song tọa, Tứ đường là loại ngưu đầu mã diện gì?

Phương Cửu Thọ đáp :

- Được xưng là Song tọa, một là Thái Âm tọa, một là Huyền U tọa, đứng đầu Thái Âm tọa là Đại Chùy Thủ Long Bưu, dưới trướng có sáu tên hộ tọa là Quỷ Ảnh tam câu và Tam Tuyệt Côn. Đầu lĩnh của Huyền U tọa là Huyết Ma Trảo Thường Kế Thành. Sáu tên hộ tọa là Khô Lâu Trượng Tàng Vô Vi, Ngọc La Hán Bạch Phàm, Tứ Sĩ Bằng, Cố Côn, Tào Ninh, Long Thiết Chùy Trần Bang, Nhân Diện Hổ Đường Bổ.

Nam Cung Vũ nói :

- Vừa nghe giống như Diêm La địa phủ vừa mở ngục môn, từng trận âm phong lạnh lẽo, hồ ly ma vương đều chạy ra ngoài mà xuất thế.

Phương Cửu Thọ vội nói :

- Nam Cung huynh, ngàn lần không được coi thường họ. Nếu không có mấy tên này, trong Song tọa tìm kẻ hành sự chẳng phải dễ dàng. Bọn này tên nào cũng có tinh hoa sở trường riêng, bọn tầm thường quyết không thể so bì.

Nam Cung Vũ “hừ” một tiếng nói :

- Huynh đừng quá thổi phồng chí khí chúng mà làm giảm uy phong bọn ta. Nói đến tinh hoa sở trường, ta và Độc Phách không phải hạng tinh hoa sở trường sao? Đến lúc đại khai sát giới, huynh mới biết ai hay ai dở.

Độc Phách lại hỏi :

- Đã nói qua Song tọa, giờ xin huynh cho biết sơ lược về Tứ đường. Đó là tổ chức ra sao? Bên trong có tiềm ẩn cao thủ nào?

Phương Cửu Thọ thay đổi thế ngồi, hơi chồm người ra phía trước, thanh âm đã thấp càng thấp hơn :

- Tứ đường chia thành Độc đường, Kỳ đường Cơ đường, Quả đường. Mỗi đường đều có một Đường chủ và một Phó đường chủ, dưới tay có từ ba đến bốn Tuần kiểm. Mỗi đường có trên một trăm huynh đệ biện sự. Độc đường đứng đầu tứ đường, lực lượng lớn nhất. Đường chủ là Đoạn Hồn Tố Ngụy Đông Cầm, Phó đường chủ là Ngự Vân Điêu Thượng Quan Nhất Hùng, năm tên Tuần kiểm là Âm Dương Đao Phùng Đức Ân, Thần Hành Giả Tôn Trường Căn, Lăng Ba Yến Hạ Phiên Liên, Thác Tháp Lực Sĩ Thượng Kỳ Dũng, Khổng Tước Đinh Tuệ...

Nam Cung Vũ lại ngắt lời :

- Bon Lăng Ba Yến Hạ Phiên Liên, Khổng Tước Đinh Tuệ vừa nghe giống tên của nữ nhân.

Phương Cửu Thọ nói :

- Nam Cung lão huynh, bọn họ vốn là nữ nhân mà hai người này đều mặt hoa da phấn, mắt sáng môi son, đem so với Diêm Tứ Cô quả thật một trời một vực. Bọn họ là tuyệt sắc gian nhân xinh đẹp tuyệt trần. Nếu huynh không biết cặn kẽ, ngàn lần cũng không ngờ được, họ đều là hai con cọp cái độc ác, tàn bạo.

Nhìn Độc Phách một mắt, Nam Cung Vũ như cười mà không phải cười, thần sắc như tỉnh ngộ nói :

- Quỷ Vương kỳ cũng chính là một tổ chức mâu thuẫn. Ngoài mặt tỏ ra một bang hội cô lập kỳ lạ, không dính dáng gì đến bá đạo, kỳ thực bên trong, nam nữ đều thu, hỗn hợp tạp nham, thủ hạ đủ hạng.

Độc Phách không lên tiếng, chỉ nhìn Phương Cửu Thọ, ý thôi thúc hắn tiếp tục nói...
Bình Luận (0)
Comment