Tế Thủy Trường Lưu

Chương 1

Một đêm sâu thẳm bên ngoài cửa sổ lớn, ở bên trong ánh sáng nhân tạo nhuộm bầu trời như mực thành ban ngày.

Tiêu Ninh ngồi ở bên cạnh bàn ăn Ý, ngón tay mảnh khảnh chậm rãi thái miếng bít tết, vẻ mặt bình tĩnh không thấy được chút lo lắng.

Ngược lại người đàn ông đối diện mất kiên nhẫn, cầm lấy con dao và nĩa bạc vung lên, “Tiêu Ninh, trả lại Tiêu Vũ cho tôi!”

Tiếng dao nĩa ồn ào thu hút vô số ánh mắt.

Tiêu Ninh vẫn không đoái hoài, giống như không nghe thấy anh ta nói gì, ghim một miếng bít tết vuông vức cho vào miệng nhai, nhấm nhấm, nuốt.

Sau đó ngẩng đầu nhìn người đàn ông tuấn tú đang lo lắng phía đối diện, cười cười, dáng vẻ nhàn nhã giống như đi dạo buổi chiều, “Có bản lĩnh vứt bỏ người khác, ngược lại chạy tới hỏi tôi.

Cận Phong, anh như vậy là sai rồi.



Cận Phong nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt tuấn tú khó chịu, “Tiêu Ninh, em ấy là em trai của anh, sao anh có thể hại anh ấy hả?”

“Tôi không có.” Tiêu Ninh vô tội bảo vệ chính mình.

Vẻ mặt Cận Phong hung tợn, bật đứng dậy khỏi ghế, hoàn toàn không để ý tới việc anh đang ở nhà hàng tây, tuyệt vọng hét lên: “Tiêu Ninh! Anh con mẹ nó thật sự không phải là người! Anh hại chết Tần Thư và Cố Huy chưa đủ, còn muốn hại thêm Tiêu Vũ! “

Sắc mặt Tiêu Ninh trong phút chốc trở nên xấu xí, sau đó trở lại bình thường, một tay chống cằm nhìn anh ta, trên môi nở nụ cười đắc ý, “Anh sai rồi, tôi đương nhiên là người, nhưng mà, bất quá là một người xấu mà thôi.



“Tiêu Vũ đâu?! Anh trả lại cho tôi! Từ đầu đến cuối anh biết tôi yêu em ấy! Anh có ân oán gì thì cứ đến tìm tôi.

Sức khỏe của em ấy không tốt không chịu nổi anh quăng quật kiểu này!” Cận Phong hai tay ôm cái bàn, trong mắt bừng bừng lửa giận, lửa giận kia nhuộm đầy đôi mắt, xem ra Tiêu Ninh bị thiêu đốt đến hồn phi phách tán thì anh ta mới cam tâm.

Nghe vậy, sắc mặt Tiêu Ninh tối sầm lại, ánh mắt theo vai Cận Phong nhìn ra cửa sổ phía sau, thở dài: “Người sinh sau có phải may mắn hơn không? Dù muốn cái gì cũng có được.

Cha mẹ quan tâm, những lời khen ngợi từ người thân, bạn bè và thậm chí cả người mình thích cũng có thể có được chỉ cần ngoắc một ngón tay.

Thật là mỉa mai khi nghĩ về điều đó.



“Từ nhỏ đến lớn, Tiêu Vũ có cái gì mà anh không có sao? Ngay cả như vậy, anh cũng muốn cướp sao?” Cận Phong cau mày nhìn anh, không khỏi lộ ra vẻ chán ghét.

Tiêu Ninh nhìn thấy, trong lòng nhói đau, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười thản nhiên, “Ừ, tôi thích giật tất cả mọi thứ từ em ấy, thậm chí suýt chút nữa tôi đã giật được anh rồi không phải sao?”

Cận Phong sắc mặt càng ngày càng xấu, nghiến răng nghiến lợi nói, “Rốt cuộc tôi không rơi vào bẫy của anh.

Anh có cảm thấy thật đáng tiếc hay không?”

“Đúng, đúng, tình cảm của anh dành cho Tiêu Vũ có mặt trời mặt trăng chứng giám, Tiêu Ninh tôi cùng cực suốt đời cũng chưa bao giờ được chia sẻ chút tình cảm nào từ anh,” Tiêu Ninh cười và đôi mắt rơi vào đôi lông mày anh tuấn của anh, “Cận Phong, nếu tôi nói với anh rằng Tiêu Vũ đã chết, anh sẽ làm gì?”

Ngón tay Cận Phong dùng sức nắm lấy khăn trải bàn ca rô đang ngay ngắn, các khớp xương trắng bệch như tuyệt vọng, từng chữ từng chữ nói: “Tôi, sẽ, giết, anh!”

“Trong vòng bán kính 50 mét này đều có người của tôi.

Anh nghĩ bọn họ sẽ ngoan ngoãn để anh giết chết ông chủ của họ sao? Cận Phong, anh thật là ngu ngốc.” Tiêu Ninh cười đắc ý, thậm chí còn tinh quái chớp chớp mắt.

Cận Phong đột nhiên nở nụ cười, “Tôi biết Tiêu Vũ nhất định đã bị anh giết chết.

Hôm nay tôi chưa từng nghĩ tới việc sống sót trở về.”

Vừa dứt lời, Tiêu Ninh liền nhìn thấy chiếc điều khiển từ xa mà anh lấy từ trong túi ra, vẻ mặt của Tiêu Ninh đột ngột thay đổi, anh hét lên, “Có bom! Đi mau!”

Đám đông còn đang xem náo nhiệt lập tức trở nên hỗn loạn vì tiếng hét, ngay cả những quý ông, quý bà lịch lãm cũng hoảng sợ chạy ùa ra cửa.

Những tên thuộc hạ ở cách đó không xa nghe thấy tiếng ông chủ liền lập tức chạy tới, Tiêu Ninh cau mày hét lớn: “Lập Quân, các người đừng tới đây!”

Lập Quân nghe vậy tự nhiên cũng mặc kệ vội vàng chạy tới đây.

Tiêu Ninh vẫn muốn nói chuyện nhưng Cận Phong đột nhiên bật cười.

Anh là một người đàn ông dễ nhìn, lần đầu tiên Tiêu Ninh nhìn thấy anh cách đây cũng đã nhiều năm, anh đã bị nụ cười trong sáng trên khuôn mặt của người này thu hút, hôm nay vẫn vậy.

Chỉ là anh bé đã trở thành đàn ông, nụ cười trong sáng bị thay thế bằng vẻ tuyệt vọng, Cận Phong cười đến mức chảy ra nước mắt, nhìn anh nói, “Tiêu Ninh, anh đã từng yêu em sâu đậm.

Cũng nghĩ rằng kiếp này chết trong tay em thì có sao.

Nhưng em không nên làm tổn thương Tiêu Vũ, em ấy là một người tốt bụng, em không nên làm tổn thương em ấy, em biết không? Vào ngày đó bảy năm trước, anh tưởng là em, lúc đó tưởng là em!!! “

Tiêu Ninh sững sờ.

Không biết nên phản ứng như thế nào.

Thời gian như quay trở lại ngày bảy năm trước, sáng sớm mở cửa phòng đã thấy em trai mình đang khỏa thân ngủ trên giường với người mình yêu.

Những vết bầm tím trên cơ thể Tiêu Vũ kéo dài từ cổ đến tận đùi trong.

Lúc đó anh nghĩ như thế nào? Rất muốn giết người, thật ra anh cũng làm như vậy, nhưng cây gậy đánh gôn mà anh cầm đã đánh vào người của Cận Phong, tạo thành một vết hằn sâu.

Tiêu Vũ khóc trong vòng tay của Cận Phong, những giọt nước mắt xinh đẹp khóc sưng lên thành quả hạch đào, Cận Phong ôm Tiêu Vũ, ngước nhìn anh và nói một câu.

Cận Phong nói: “Tiêu Ninh, anh yêu Tiêu Vũ, mong em tác thành cho bọn anh.”

Làm sao anh có thể làm được!

Thứ mà Tiêu Ninh không có được thì không thể để người khác lấy được!

Vì vậy trong bảy năm qua, anh luôn tìm mọi cách để chia rẽ Tiêu Vũ và Cận Phong, tìm mọi cách dụ dỗ Cận Phong và làm tổn thương Tiêu Vũ, cuối cùng lại gặp kết cục này thật là trớ trêu!

“Em không giết Tiêu Vũ, em ấy vẫn còn sống đúng không?” Cận Phong nhìn anh đầy hy vọng.

Tiêu Ninh tỉnh táo lại, lộ ra một nụ cười nhẹ, giọng nói chậm rãi ưu nhã, “Nó chết rồi, tôi tự mình ra tay.”

Trong nhà hàng đã chạy trốn không còn một  ai, hai người đứng đối mặt nhau, một bên bình tĩnh một bên tức giận, Lập Quân đứng cách đó không xa, trong lòng thầm lo lắng, đột nhiên, Tiêu Ninh nói với anh ta, “Lập Quân, đem cái đồ mất trí này đi cho tôi!”

Cận Phong chỉ là một thương nhân, rốt cuộc không thể so với Lập Quân luôn sống dưới họng súng, anh còn chưa kịp nhận ra thì thân mình đã bị gục, điều khiển từ xa trên tay đã rơi xuống đất, và một tiếng bíp kỳ lạ vang lên trong nhà hàng yên tĩnh.

Âm thanh, đó là âm thanh của việc kích hoạt bom.

Tim Tiêu Ninh căng thẳng, anh chạy đến kéo Lập Quân và nắm lấy cánh tay của Cận Phong rồi chạy ra ngoài.

Ra tới cửa, sau lưng vang lên một tiếng nổ lớn, lúc đó Tiêu Ninh không nghĩ ra được gì, chỉ có thể vô thức đẩy Cận Phong và Lập Quân ra khỏi cửa.

Nhiệt độ từ phía sau truyền đến, Tiêu Ninh chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể của chính mình bị sóng xung kích cực nhanh nuốt chửng.

Toàn bộ nhà hàng trong phút chốc biến thành đống đổ nát, cho dù nó có được trang trí lộng lẫy đến đâu, chỉ có đám mây hình nấm dần dần bay lên trời chứng tỏ sự huy hoàng trước đây của nó.

Tiêu Ninh lơ lửng trên không trung, nhìn cảnh tượng kỳ quái trên mặt đất.

Cận Phong và Lập Quân từ dưới đất đứng dậy liều mạng chạy vào đống đổ nát của nhà hàng, cả hai đều bị bỏng trên người và tay, lúc này họ mới chạy vào bất chấp.

Đáng tiếc, Cận Phong đã chôn quá nhiều thuốc nổ, toàn bộ nhà hàng không còn tăm hơi.

Tiêu Ninh cũng cúi đầu nhìn xuống dưới, phát hiện mình không còn một mảnh thi thể, thật sự không còn, một mảnh xương cốt cũng bị nổ tan tành.

“Tiêu Ninh! Tiêu Ninh!” Cận Phong như bị điên gọi tên anh trong biển lửa, đưa ngón tay lật tung vô số mảnh tường vỡ, Tiêu Ninh nhìn thấy anh đang khóc, khóc như một đứa trẻ.

Tiêu Ninh muốn cười, nhưng giọng của anh đã bị mắc kẹt trong cổ họng.

Lập Quân trầm mặc hơn rất nhiều, nhưng động tác trong tay lại quá cấp tốc, Tiêu Ninh thở dài, thật sự là một anh bé ngốc nghếch.

Thi thể cũng không có, còn tìm cái gì nữa.

Không lâu sau, xe cứu hỏa đến dập lửa trong đống đổ nát, Cận Phong và Lập Quân bị cưỡng chế kéo ra ngoài.

Khu vực bên ngoài đầy người đang xem náo nhiệt, Tiêu Ninh nhìn thấy một người cũng giống như mình từ bên ngoài xông vào, trên mặt mang vết thương có vẻ lo lắng, đôi mắt đẹp rưng rưng, ​​chạy tới nắm lấy cánh tay Cận Phong hỏi, “Anh của em đâu.

Anh ấy ở đâu? Cận Phong, anh trai tôi ở đâu? Anh ấy đã đi rồi sao? Cận Phong, anh ấy đã rời đi rồi đúng không? Anh ấy không ở trong nhà đúng không?” Cuối cùng, giọng nói của anh ấy như đang khóc nức nở.

Cận Phong một tay ôm lấy anh, nước mắt càng rơi xuống mãnh liệt, “Tiêu Vũ, Tiêu Ninh, em ấy … em ấy đi rồi, anh chưa từng nghĩ tới việc giết em ấy, thật sự, anh yêu em ấy, tại sao anh lại muốn em ấy chết chứ!”

Tiêu Vũ dường như không nghe thấy lời anh, anh nhìn thẳng vào nhà hàng không còn bộ dạng ban đầu, thoát khỏi vòng tay của Cận Phong và chạy vào.

Lực lượng cứu hỏa đã ngăn anh lại bên ngoài, nhưng Tiêu Vũ dường như không nghe thấy gì, giãy dụa tuyệt vọng, miệng lẩm bẩm, “Anh của em ở bên trong, anh cho em vào, anh ấy ở bên trong, anh ấy sợ nhất bóng tối, em phải tìm anh ấy, cho em vào, cho em vào!”

Cận Phong chạy đến kéo anh nhưng Tiêu Vũ hất tay anh ra, cơ thể luôn yếu ớt của anh gần như té xuống, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, hướng về nhà hàng đổ nát khóc nói, “Anh ơi, em xin lỗi! Em xin lỗi! Em Tôi xin lỗi! Em không biết rằng anh thích Cận Phong, nếu biết em sẽ không ở bên anh ấy.

Anh trai! Anh tha thứ cho em, xin hãy tha thứ cho em, xin hãy tha thứ cho em … “Trên đời này có rất nhiều thứ chỉ có một cơ hội duy nhất, không thể làm lại.

Giống như cái đêm giữa anh và Cận Phong bảy năm trước, như gương mặt phờ phạc của anh trai khi nhìn thấy họ vào sáng hôm sau, như cơn gió mạnh do chiếc gậy đánh gôn mang lại, anh và Cận Phong đã chìm vào giấc ngủ.

Kỳ thật anh muốn nói cho anh trai biết là hiểu lầm, là do bọn họ uống say, nhưng vô dụng, anh trai không bao giờ nghe anh giải thích, trên môi luôn nở nụ cười lạnh lùng khiến người ta sợ hãi.

Anh trai từ nhỏ đã ghét anh vì anh được tất cả mọi người yêu mến.

Nhưng anh muốn nói với anh ấy rằng thật ra điều anh muốn nhất là tình yêu của anh trai mình.

Giống như những người anh em khác, anh muốn đi học cùng nhau và làm bài tập về nhà cùng nhau, em bị bắt nạt anh trai sẽ là người đầu tiên đứng ra bảo vệ, có thể mỉm cười mà không cần suy nghĩ hay chia sẻ mọi bí mật cùng nhau.

Anh luôn nghĩ rằng lý do ngày hôm đó khiến anh trai mình tức giận như vậy là vì mình ở bên một người đàn ông, và kết quả là …

Vẻ mặt của Cận Phong đau lòng, anh ôm lấy Tiểu Vũ, “Đồ ngốc!”

Tiêu Vũ nắm lấy vạt áo của anh, giọng nói đã khàn khàn, “Cận Phong, em giết anh trai rồi, em giết anh ấy rồi.”

“Không,” Cận Phong đưa ngón tay xuyên qua mái tóc đen, ôm người vào trong lòng, nước mắt chảy xuống khóe mắt, trong miệng chua xót, “Tiêu Ninh bị anh giết, không liên quan đến em, Tiêu Vũ, đây là sự thực.



Tiêu Vũ im lặng hồi lâu mới nói: “Cận Phong, bao nhiêu năm nay giờ anh mới nói người mà anh trai thích là anh? Nếu như sớm biết vậy, em nhất định sẽ không ở bên anh.

Em biết vì anh lỡ ngủ với em rồi nên chịu trách nhiệm.

Nhưng Cận Phong, em sai rồi, sai quá rồi, em thừa nhận là em rất thích anh, nhưng so với anh của em, anh không phải là người quan trọng nhất.

Ba mẹ em đã chết cả rồi, mặc dù mối quan hệ với anh ấy luôn không tốt, nhưng anh ấy là người thân duy nhất của em trên thế giới này.



Cận Phong không nói, chỉ ôm chặt cơ thể trong tay.

Tiêu Vũ đột nhiên đứng lên, ánh mắt có chút trống rỗng, “Em phải vào đó, anh của em rất sợ bóng tối, chờ lâu nhất định sẽ khóc.”

Tiêu Ninh lẳng lặng nhìn, như thể lần đầu tiên anh nhìn thẳng vào người em trai ruột thịt của mình.

Tiêu Vũ tốt bụng, anh luôn luôn không muốn thừa nhận.

Tiêu Vũ hiền lành, khi cười với anh vĩnh viễn không hề phòng bị.

Tiêu Vũ rất dễ thương, đêm nào mất điện cũng chạy đến giường nói: “Anh à, em sợ bóng tối”.

Tiêu Vũ…

Ngay cả khi em ấy thổ lộ lòng mình, cũng có thể khiến lòng của người ta đau đến tột đỉnh.

Nghĩ về những năm tháng đen đủi mà họ đã cùng nhau trải qua, lại nhòe đi như cách nhau hàng trăm thế kỷ.

Đáng lẽ họ phải là hai người thân thiết nhất trên thế giới này, bởi vì họ cùng lớn lên trong ngôi nhà ấm áp của mẹ và mang cùng một cái họ, một mối quan hệ gia đình bền chặt từ trong dòng máu, nhưng vì một người tên Cận Phong, họ lại trở nên xa lạ.

Anh làm đủ mọi cách để làm nhục, nhưng Tiêu Vũ đã nhượng bộ.

Anh ngày càng quyết liệt hơn, nhưng Tiêu Vũ luôn chấp nhận điều đó.

Người em trai tốt bụng, đáng yêu và ngây thơ của anh, đã trải qua những năm tháng dưới con mắt đáng sợ của mình như thế nào? Giờ phút này, Tiêu Ninh không dám nghĩ tới.

Những vết thương mà anh từng bị thương tổn chỉ là cái cớ để anh làm tổn thương Tiêu Vũ và tra tấn Cận Phong.

Ai nói rằng tình yêu phải công bằng? Là bởi vì anh quá cố chấp, mới miễn cưỡng buộc cái nút trói chặt ba người, nếu có cơ hội, Tiêu Ninh nghĩ, anh sẽ buông tha cho tất cả, làm một người hào hiệp, rộng lượng bởi vì anh đột nhiên phát hiện ra, anh có vẻ cũng không yêu Cận Phong như mình tưởng tượng.

“Một cô hồn cũng có nước mắt.

Thật sự là một giai thoại.” Một giọng nói già nua đột nhiên vang lên bên tai, Tiêu Ninh đang tìm kiếm thì thấy một ông lão mặc áo bào đứng ở đó, đầu tóc bạc vài sợi, râu dài, áo bào màu xanh trên người không có gió tự động bay, nhìn có chút giống tiên nhân bất phàm.

Tiêu Ninh không nói chuyện, trên thực tế không phát ra được âm thanh.

“Sau khi chết, còn có trông mong, nên linh hồn không muốn rời đi.” Ông lão vuốt chòm râu trắng, cười nhìn anh, “Chàng thanh niên, anh còn tâm nguyện chưa hoàn thành xong sao? “

Tiêu Ninh lắc đầu.

Ông lão vẫn cười híp mắt, nhìn anh, “Không thành thật.”

Tiêu Ninh cúi đầu, nhìn thấy Tiêu Vũ trên mặt đất đã lao vào phế tích, ngón tay mảnh khảnh bị đồ vật sắc nhọn đâm thủng rải đầy vết máu, nhưng nó không để ý, vẫn chăm chỉ tìm kiếm như muốn tìm bằng chứng cho thấy anh trai vẫn còn sống, Tiêu Ninh mím chặt môi, cảm thấy buồn.

Tiêu Vũ, người em tốt bụng của anh, nếu có kiếp sau, anh nhất định sẽ nắm lấy tay em, mãi mãi yêu thương em, không bao giờ để em phải chịu uất ức.

“Thì ra là vậy.” Ông lão lại vuốt chòm râu bảo bối phất tay áo cười, vị trí Tiêu Ninh vừa rồi hoàn toàn trống rỗng, tiếng khóc nức nở của Tiêu Vũ trên mặt đất ngưng bặt, giống như có những đám mây tốt lành từ bầu trời lao ra, sẽ tồn tại trong một thời gian dài..
Bình Luận (0)
Comment