Tế Thủy Trường Lưu

Chương 24

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Bây giờ cậu muốn đi đâu?” Phong thành đột nhiên hỏi.

Sau đó Tiêu Ninh nhớ tới mục đích đi ra ngoài, nhẹ giọng nói, “Tôi thấy chiếc lược trong phòng bà cố bị hỏng, nên định mua một cái mới cho bà.”

Nghe vậy, Phong Thành cười hai tiếng, “Đúng là một cậu bé tốt.”

Tiêu Ninh nghẹn ngào muốn nói rằng tôi lớn hơn anh rất nhiều tuổi đó, nhưng tự nhiên không thể nói ra, sợ Phong Thành nghĩ rằng anh là một kẻ điên.

“Tôi biết một chỗ mua lược rất tốt, không bằng tôi dẫn cậu đi.” Phong Thành thấy anh im lặng thì đưa ra ý kiến, nói xong liền xoay người đi về phía đầu ngõ.

Tiêu Ninh do dự đành đi theo bước chân của hắn.

Tiêu Ninh lên xe Phong Thành, trong xe ngửi thấy một loại mùi hương khác, không phải mùi Phong Thành thường dùng, mà là mùi hương bí mật mang theo hơi thở ám muội của một người phụ nữ.

Phong Thành lúc này đã ở trên xe, thấy anh đang cau mày trong tay cầm dây an toàn cũng không thèm thắt lại, hắn bèn rướn người qua cài dây an toàn thay cho anh.

Ngay khi Tiêu Ninh cúi đầu xuống, nhìn thấy mái tóc đen dày và khuôn mặt nửa hoàn mỹ của người đàn ông, không khỏi thở dài.

Kiếp trước thua trong tay Cận Phong, đời này sắp thua trong tay một người đàn ông thêm lần nữa.

Đây, tại sao điều này lại khiến anh cảm thấy xấu hổ như vậy?

Tổ tiên họ Tiêu của anh có làm chuyện gian ác gì không, sao tất cả quả báo đều ứng lên một mình anh vậy?

Bất quá Phong Thành là người lớn, trải qua bao nhiêu năm lăn lộn trên thương trường, bên cạnh có một vài phụ nữ cũng rất bình thường.

Huống hồ hiện tại chẳng là gì của nhau cả, anh có tư cách gì bất mãn?

Tiêu Ninh nghĩ đến đây, lại nhẹ nhõm một hơi.

Mà thôi, cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên, nói không chừng Phong Thành đối với anh chỉ là hứng thú nhất thời, cũng có khi tò mò việc thích một người nam nhân mà thôi.

Tiêu Ninh biết rằng kiếp trước anh cong rất triệt để, nên anh không bao giờ mong đợi một ngày nào đó mình sẽ thích phụ nữ.

Thực ra, đôi khi ngẫm lại việc thích đàn ông cũng không sao, không phải đều là con người à? Khi còn là lão đại của Thanh Bang, Bạch Bắc thường tìm trai đẹp cho anh, mục đích là để anh ta thoát khỏi Cận Phong càng sớm càng tốt để anh có thể bắt đầu cuộc sống mới của riêng mình.

Đáng tiếc vì lúc đó anh không thể nhìn đi chỗ khác, nhất định phải treo cổ lên gốc cây Cận Phong này, cuối cùng chết trong tay Cận Phong, thật sự là không đáng.

Nhưng nó có vẻ xứng đáng, nếu không có một chiêu nổ bay xương cốt của Cận Phong, làm sao anh có thể quay lại từ đầu khi mọi chuyện còn chưa xảy ra, còn gặp được Phong Thành.

“Cậu đang nghĩ gì vậy?” Khi chiếc xe đã đi xa đám đông, người đàn ông lái xe bên cạnh đột nhiên hỏi.

Tiêu Ninh mỉm cười, trả lời, “Không, tôi chỉ đang nghĩ, Phong tiên sinh thật sự là diễm phúc không ít, trong xe này tất cả đều là hương vị của phụ nữ.”

Phong Thành thủy chung không quay đầu lại, chỉ nhướng mày cười, “Tiểu Ninh, cậu đã ăn rồi sao, ngay cả mùi của phụ nữ cậu cũng đoán được?”

Đương nhiên, kiếp trước Tiêu Ninh đã ăn thịt từ lâu, bất quá kiếp này không có, cậu là một xử nam đàng hoàng, nhưng trong miệng lại nói, “Kỳ thực phụ nữ đều như vậy, hưởng qua mới mẻ cũng không có gì đặc biệt.” Tiêu Ninh muốn nói đến thực sự là đàn ông, nhưng với tình trạng giới tính không rõ ràng của Phong Thành, tốt hơn là nói phụ nữ cho an toàn.

Phong Thành lần này rốt cục quay đầu lại, vẫn là một đôi mắt bình tĩnh, giọng điệu vẫn là ôn nhu, nhưng lạnh lùng không giải thích được, “Là ai may mắn, được cậu coi trọng?” Tiêu Ninh bây giờ mới mười bốn tuổi, nhưng những nơi nên mọc đều đã mọc, chẳng trách Phong Thành không nghi ngờ tính xác thực trong lời nói của anh.

Đúng là tự đem đá đập lên chân mình.

Tiêu Ninh mím môi, đột nhiên nở nụ cười, “Được tôi coi trọng có gì mà may mắn, được Phong tiên sinh coi trọng mới tính là may mắn a.”

Phong Thành lại không cười, nhìn con đường phía trước, bình tĩnh nói, “Tôi hiện tại không có bạn gái.”

“Ồ, lẽ ra trước đây Phong tiên sinh phải có nhiều bạn gái chứ.” Tiêu Ninh mở to hai mắt một cách cường điệu, trong giọng nói không giấu được ý cười.

Phong Thành lấy tay phải ra xoa xoa đầu, cười nói, “Chính là chuyện trước kia, như cậu nói, phụ nữ thực sự là như vậy…”

Xe chạy vào một con hẻm cũ, có phần giống với con hẻm của bà cố nhưng hầu hết trong hẻm này đều là cửa hàng, bày bán các đồ xưa cũ.

Giày thêu tinh xảo, trâm chạm hoa mộc lan, sườn xám thêu hoa mẫu đơn lớn, và tiệm rượu ở nơi sâu nhất của con hẻm.

Khi bước vào đầu hẻm đã có thể ngửi thấy mùi thơm của rượu trong không khí.

Những kí ức dài đằng đẵng hiện về trong chốc lát.

Tiêu Ninh nhớ những gì đã xuất hiện mười năm sau, Champagne, XO và Tequila, mặc dù chúng không hề rẻ, nhưng vẫn kém hơn so với cách ủ thủ công đơn giản nhất này.

Cạnh quán rượu có một cửa hàng nhỏ hẹp, tên quán được khắc bằng một con dấu nhỏ xinh trên tấm bảng.

Tiêu Ninh theo Phong Thành bước vào, người bán hàng đang ngồi sau quầy, nghe khách vào cũng không nhìn lên, vẫn dán mắt vào sổ sách.

Trên hai bức tường là những chiếc lược có nhiều hình dạng khác nhau, trong đó có một vài chiếc bằng gỗ lim, sáng dịu dưới ánh đèn.

Một số làm bằng gỗ đàn hương, chúng có mùi thơm ngào ngạt khi đưa lên mũi.

Tiêu Ninh nhặt một chiếc lược hình lưỡi liềm* lên.

Không biết chất liệu là gì, nhưng cầm trong tay mát lạnh, đuôi lược có đính một hạt châu đỏ trong suốt, khi ánh sáng ngoài cửa chiếu vào, trong tích tắc dường như sáng ngời.

*Lược hình lưỡi liềm



“Bạn nhỏ, cậu rất tinh mắt.” Người bán hàng đang giải quyết sổ sách ngẩng đầu lên, lạnh lùng đến mức không thèm cười, nhưng giọng nói lại vô cùng chân thành.

Tiêu Ninh gật đầu với anh ta, “Chiếc lược này rất đẹp.”

“Đương nhiên,” chủ tiệm hếch cằm tự đắc, ánh mắt trong trẻo vẫn lạnh lùng, “đây là bảo vật của tiệm chúng tôi.”

Tiêu Ninh đặt chiếc lược trong tay trở lại giá treo, tiền mang theo hiển nhiên không đủ để mua được bảo vật của cửa hàng, nhưng chợt nghe thấy Phong Thành nói, “Gói lại.”

Tiêu Ninh còn chưa kịp từ chối, người bán hàng đã cười nhạo, trong giọng điệu không khó phát hiện sự trêu chọc, “Thật hiếm thấy, anh cũng có lúc mua quà để lấy lòng người ta.” Phong Thành nhân cơ hội quàng qua vai Tiêu Ninh, nói, “Tiểu Ninh vẫn là còn con nít, đừng làm cậu ấy sợ.”

Mạc Nam bưng miệng cười, mặt mày đang lúc lộ vẻ trêu tức, tầm mắt rơi vào trên người Tiêu Ninh, “Bạn nhỏ à, vừa rồi tôi dọa cậu sao?”

Tiêu Ninh giãy cánh tay Phong Thành ra, chỉ cười khẽ, “Nếu ông chủ thường xuyên cười như thế này, việc kinh doanh trong cửa hàng này sẽ không vắng vẻ như vậy.”

Nghe được lời này, Mạc Nam sửng sốt, sau đó cong môi cười, “Cậu đang khen tôi hả?”

“Đương nhiên.” Tiêu Ninh ngây thơ tròn đôi mắt, như thể không cảm nhận được ánh sáng lạnh lẽo bắn ra từ đáy mắt Mạc Nam.

Hiển nhiên anh ta không tin lời này, chỉ là giật giật khóe miệng không nói, Phong Thành ở bên cạnh vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt kia, nhìn không ra ý tứ sâu xa.

Cuối cùng, Mạc Nam gói chiếc lược lại và đựng trong một chiếc hộp gỗ tốt có lót một lớp nhung màu vàng bên dưới, như sợ uất ức chiếc lược này, không hổ là bảo vật của cửa hàng.

Tiêu Ninh nghe con số Mạc Nam báo, trong lòng mắng chửi mẹ nó, ai nói hơn mười năm trước thương nhân vẫn còn lương thiện, không phải loại người trục lợi như Mạc Nam mới là phổ biến sao!

Phong Thành nghe xong, hắn phất tay áo, thản nhiên nói, “Lần trước Tiểu Nhan làm vỡ bình rượu gốm ba màu đời Đường* ở phòng khách của tôi, chỉ cần dùng cái này để bù lại, như vậy tính toán cũng là anh buôn bán lời.”

*Gốm 3 màu nhà Đường ( Tangsancai – Hán-Việt: Đường Tam Sắc) được xem là kiệt tác nổi tiếng tiêu biểu.

Người ta gọi là “tam sắc” bởi vì gốm 3 màu thường dùng ba màu men là vàng, xanh lá cây và trắng.

Sau khi được nung trong nhiệt độ cao, men ba mầu hòa vào nhau và trở thành nhiều màu sắc, gây cho người xem một thị giác rực rỡ nhiều màu.





Tiêu Ninh không có sản sinh ảo giác đi, nghe xong lời này, khóe miệng Mạc Nam co giật khá dữ dội, trong mắt còn có lửa giận đen kịt, nghiến răng nghiến lợi hỏi, “Nó làm vỡ thì liên quan gì đến tôi?!”

Phong Thành nhướng mày, nhàn nhạt cười nói, “Nếu như vậy, anh bồi thường tôi bình rượu gốm ba màu đời Đường đi.”

Mạc Nam nắm chặt nắm tay, khuôn mặt lạnh lùng rốt cuộc buộc phải trở nên tím tái, dùng ánh mắt tức tối nhìn Phong Thành, “Cây lược gỗ là của cậu, lần sau đừng để tên kia vào nhà cậu!”

“Không phải cho tôi, là cho Tiểu Ninh.” Phong Thành vỗ vỗ chiếc hộp gỗ trong tay Tiêu Ninh, cười như gió xuân.

Mạc Nam không còn gì để nói, Phong Thành nở nụ cười rạng rỡ đưa Tiêu Ninh rời đi..
Bình Luận (0)
Comment