Tế Thủy Trường Lưu

Chương 40

Sau khi đưa người lên xe, Phong Thành đi vòng qua đầu xe vào ghế lái, Tiêu Ninh ngồi ở trên ghế, sắc mặt không được tốt lắm.

Phong Thành thấy vậy đưa tay rờ trán, nhẹ giọng hỏi, “Em có thấy đau ở đâu không?”

Tiêu Ninh lắc đầu cười, “Không sao, tối hôm qua ngủ không ngon mà thôi.” Giấc mộng tuy ngắn ngủi nhưng lại có cảm giác như dài cả một đêm.

Hiện giờ nhắm mắt lại, Tiêu Ninh vẫn có thể nghe thấy giọng nói buồn bã của Phong Thành.

Nhưng Phong Thành đang ở ngay bên cạnh anh, nơi anh có thể đưa tay tới.

Phong Thành xích lại gần và ôm anh vào lòng, “Tiểu Ninh, em có tâm sự sao, có thể nói cho anh nghe được không?”

Tiêu Ninh lại lắc đầu, “Hiện tại em không muốn nói.”

Phong Thành không có miễn cưỡng, chỉ hỏi, “Muốn về nhà không?”

“Không muốn.”

Phong Thành cười anh, sau đó nói, “Được.”

Khi xe từ trên đỉnh núi vào thành phố đã là mười giờ, phong cảnh ngoài cửa sổ không xa lạ gì, chỉ là Tiêu Ninh không hiểu sao Phong Thành lại đưa anh tới đây.

Phong Thành không nói, anh cũng không hỏi.

Xe đi dọc theo quốc lộ rộng thênh thang lướt nhanh qua rừng trúc rợp bóng, chạy được vài phút đã thấy thấp thoáng bóng dáng một biệt thự sân vườn, Phong Thành mở cửa, bảo an ở cửa sau khi nhìn thấy biển số xe thì cho vào.

Biệt thự sân vườn chiếm một diện tích lớn, sau hơn mười năm sẽ là một khu thương mại sầm uất với nhiều trung tâm thương mại và khách sạn khác nhau.

Nơi đây đã trở thành nơi sôi động nhất trong toàn bộ khu này.

Tiêu Ninh nhìn qua cửa kính ô tô, đây là lý do nó được gọi là biệt thự sân vườn vì tất cả đều được sử dụng để trồng hoa, ngoại trừ ba biệt thự hai tầng, có rất nhiều loại hoa đa chủng loại, một số loại hiếm thấy không biết tên.

Ngay cả bây giờ đã là giữa mùa hè, những bông hoa trong vườn vẫn tươi tắn nở rộ, không hề bị ánh nắng gay gắt của mùa hè làm kiệt quệ.

Xe dừng trước một biệt thự gạch đỏ, Phong Thành mở khóa dây an toàn cho anh, nói, “Xuống xe đi.”

Tiêu Ninh đẩy cửa xe bước xuống, cái nóng mùa hè đã thổi ập tới.

Phong Thành nắm tay dẫn anh vào biệt thự.

Nhà của Phong Thành có sự giản dị của một người đàn ông độc thân và cũng biểu hiện sự dịu dàng của bản thân Phong Thành, lấy sắc trắng làm chủ đạo.

Ngoài sức tưởng tượng của Tiêu Ninh.

Phong Thành đẩy anh ngồi xuống sô pha, “Em thoải mái chưa? Có muốn ngủ một lát không?”

Tiêu Ninh dựa vào lưng sô pha liếc mắt một cái, “Phong Thành, anh để em ngủ ở đây sao?”

Phong Thành lòng gợn sóng với ánh mắt quyến rũ của anh, nhộn nhạo một trận, sau đó hắn nở nụ cười, “Không phải, anh muốn chỉ cho em biết nhà cửa của anh.”

“Ồ,” đoạn kết còn cố ý kéo dài bằng giọng của một thiếu niên đang trong thời kỳ đổi giọng, và nó dường như có một loại tâm tình khác khi vang lên trong căn phòng yên tĩnh, “Sau đó thì sao?”

Phong Thành cười nắm tay anhh, “Sau đó, bất cứ lúc nào em cũng có thể vào đây.”

Tiêu Ninh liếc nhìn xung quanh, “Căn nhà quá lớn, nếu hai người ở sẽ rất trống trải.”

“Chúng ta có thể nuôi thú cưng.” Phong Thành đưa ra đề xuất.

Tiêu Ninh suy nghĩ một chút, cười tủm tỉm, “Em không biết nuôi mèo con chó con, chúng nó cần chiều chuộng.”

Phong Thành vươn tay nhéo cằm anh, sau đó lấn tới, hôn lên một nụ hôn, giọng nói hiển nhiên hơi đục đi, “Đừng lo lắng, anh có thể nuôi.”

“Còn em thì sao?” Tiêu Ninh liếc xéo hắn.

Phong Thành cười càng vui vẻ, “Đương nhiên anh muốn nuôi nhất.”

Tiêu Ninh vừa lòng nhưng vẫn càu nhàu mấy câu, tiếng chuông cửa vang lên, Phong Thành đứng dậy đi mở cửa.

Tiêu Ninh ngồi trên ghế sô pha, rút một cuốn tạp chí từ bàn cà phê trước mặt.

Từ hành lang tới sô pha khá xa nhưng giọng của Giám đốc Mạc truyền đến rất rõ ràng, “Ai da, thì ra anh đang ở nhà, tôi vốn đến đây để thử vận ​​may.”

Phong Thành hờ hững, “Chỉ cần gọi điện thoại di động cho tôi nếu có chuyện.”

“Không sao, tôi vào đây.” Mạc Nhan vừa nói vừa đi vào thì nhìn thấy một người đang ngồi trên sô pha, anh ta nhướng mày, “Nhìn ai ở đây kìa?” Nghiêng người về phía trước nhìn kỹ Tiêu Ninh.

Tiêu Ninh dời tầm mắt ra khỏi tạp chí nhìn anh ta, khóe miệng giật giật, “Giám đốc Mạc đến sớm.”

Mạc Nhan nở một nụ cười quyến rũ, “Tiểu Ninh, cậu đến khi nào vậy?” Anh ta không biết chuyện của Tiêu Ninh và Phong Thành, anh chỉ nghĩ Phong Thành cố ý mời đứa nhỏ này đến nhà làm khách.

Nhưng rõ ràng là vẻ mặt của Tiêu Ninh không hề ngạc nhiên khi đến đây a.

“Tới trước anh vài phút.” Tiêu Ninh đặt tạp chí lại trên bàn, chỉ vào chiếc ghế sô pha bên cạnh, “Mời anh ngồi.” Một tư thế của chủ nhà.

Sau khi Mạc Nhan ngồi xuống mới nhận ra có gì đó không ổn lập tức quay đầu nhìn Phong Thành, thì phát hiện hắn đang từ trong bếp bưng ly nước trái cây ra đưa cho Tiêu Ninh.

Rồi nở một nụ cười dịu dàng, “Uống nước trái cây đi rồi ngủ, để anh nấu bữa trưa cho em.” Nói xong, còn xoa xoa mái tóc đen của Tiêu Ninh một cách trắng trợn.

Mạc Nhan há miệng, cuối cùng nuốt lời cảm thán vào trong bụng.

Tiêu Ninh rất hợp tác uống hết ly nước trái cây.

Có một số phòng ở trên tầng 2, anh được Phong Thành đưa vào phòng ngủ chính.

Tiêu Ninh nhìn toàn bộ tông màu xám và tối trong phòng ngủ thì ngẩn ra, nó giống như màu của giấc mơ ấy, đen nhạt hơn và đặc hơn, giống như một mảng xám mãi trôi giữa những mảng màu u ám, chỉ có thể nhìn từ xa mà không thể chạm vào.

Phong Thành đưa người đến giường, rồi nhét chăn bông cho anh trước khi quay người rời khỏi phòng.

Mạc Nhan thấy Phong Thành xuống, lập tức từ trên sô pha đứng lên, tựa hồ sợ Tiêu Ninh ở trên lầu nghe thấy, thì thào nói, “Anh điên rồi!”

Phong Thành nhướng mày, “Tôi rất tỉnh táo.”

“Tiểu Ninh ở cùng anh rất nguy hiểm có biết không?!” Mạc Nhan nhìn Phong Thành với ánh mắt không đồng tình, lần đầu tiên trên khuôn mặt tuấn tú không còn nụ cười giễu cợt kia.

“Tôi tuyệt đối không để em ấy lâm vào nguy hiểm.” Phong Thành như đã có suy tính rõ ràng.

Mạc Nhan tức giận nghiến răng nghiến lợi, “Nhưng em ấy hiện tại đã gặp nguy hiểm rồi, đừng quên anh cả của anh là một ví dụ sống!”

Phong Thành nghe xong liền ngẩng đầu nhìn anh ta, “Tôi không phải anh trai tôi, và Tiểu Ninh cũng không phải Dư Hiểu.”

“Có gì khác nhau? Hai người đều yêu đàn ông, điều không thể dung thứ nhất trong Phong gia là tình yêu đồng giới.

Anh cả của anh hồi đó cũng tin tưởng như thế cho nên mới mất đi Dư Hiểu và bị Phong gia xóa tên khỏi dòng họ.

Lẽ nào anh muốn bước tiếp theo đó? ”Mạc Nhan nhíu mày, giọng điệu nghiêm túc.

Phong Thành chỉ trầm ngâm trong chốc lát, “Tôi sẽ dùng hết sức mình để bảo vệ Tiểu Ninh.

Nếu là người Phong Thành tôi thích, tôi sẽ không cho phép người khác làm tổn thương em ấy.” Ý tứ rất rõ ràng, đối với Tiêu Ninh, hắn sẵn sàng từ bỏ dòng họ và thậm chí tất cả.

Mạc Nhan bất lực lắc đầu, lần đầu tiên cảm thấy một loại thất bại.

Trong lòng Mạc Nhan, Phong Thành luôn là một người lãnh tĩnh điềm đạm, sẽ không bị bất cứ chuyện gì cản bước, sẽ không để ý tới cái nhìn của người khác.

Tiêu Ninh đã phá vỡ lớp phòng thủ của Phong Thành dễ dàng đến nỗi bức tường được gọi là Phong Thành sụp đổ ngay lập tức, vạn kiếp bất phục.

Cuối cùng, Mạc Nhan rời đi với đầy sự bất lực.

Phong Thành lên lầu thấy Tiêu Ninh đã ngủ, hai lông mày đã giãn ra, anh vẫn nằm ở vị trí vừa rồi dường như không nhúc nhích.

Phong Thành ngồi ở trên giường cúi xuống áp đầu vào chiếc cổ ấm áp của chàng trai, anh thèm thuồng hít thở mùi thơm độc nhất chỉ thuộc về người này.

Phải yêu một người mới có thể trân trọng dù chỉ là sự hiện diện nhỏ nhất trên cơ thể người kia.

Tiêu Ninh nghiêng đầu trong giấc ngủ, vô tình môi quẹt qua tai Phong Thành, cảm giác nóng rực mà anh mang đến khiến Phong Thành bất đắc dĩ muốn đem người trên giường ăn ngay lập tức.

Phong Thành trấn tĩnh lại hơi thở gấp gáp của mình, vươn tay ôm lấy thân thể gầy yếu của Tiêu Ninh.

Điểm yếu và áo giáp tồn tại đồng thời, yêu một người có lẽ là như thế này.

Có thể người đó sẽ trở thành điểm yếu nhất, nhưng cùng lúc đó, cũng trở thành áo giáp bách chiến bách thắng của ngươi.

Khi Tiêu Ninh mở mắt ra lần nữa đã là một giờ chiều.

Trong phòng hơi tối, hai tấm rèm bên cửa sổ được kéo ra chỉ để lại một khe hở nhỏ cho ánh nắng bên ngoài chiếu vào, xuyên qua những kẽ hở chiếu lên sàn.

Chiếc giường có mùi của Phong Thành, Tiêu Ninh duỗi người và vùi đầu vào gối không muốn dậy.

Thực tế là, đôi khi đàn ông và phụ nữ cũng giống nhau, lúc yêu cũng không có nhiều chỉ số IQ cho lắm.

Trước kia Tiêu Ninh không hề làm loại chuyện này, bây giờ lại xảy ra tự nhiên như vậy làm anh bật cười, nằm một hồi mới đứng dậy đi xuống lầu.

Phòng bếp nhà Phong Thành rất lớn, Tiêu Ninh nhìn thấy người kia mặc tạp dề đen tuyền đang cho nguyên liệu vào nồi, trong không khí phát ra tiếng tanh tách.

Động tác của Phong Thành có vẻ rất điêu luyện, biểu cảm khá là chuyên nghiệp.

Tiêu Ninh dựa vào khung cửa nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt lướt từ trên đỉnh đầu của người đàn ông xuống, qua bờ vai rộng, đến eo thon, rồi đến bờ mông vung cao.

Tiêu Ninh hé mắt, trong đầu tự động hiện ra bộ dạng không mặc quần áo của Phong Thành, cảnh tượng này có chút quá kích thích.

Tiêu Ninh cảm thấy chỉ cần tưởng tượng là có nguy cơ chảy máu cam.

Có lẽ là ánh mắt của anh quá nóng, Phong Thành đột nhiên quay đầu lại nhìn thấy anh.

Vẻ mặt nghiêm túc ban đầu lập tức bị sự dịu dàng bao phủ, thậm chí giọng nói cũng mềm như nước, “Em mau xuống ăn cơm đi, chờ anh một chút.”

Tiêu Ninh đi tới liếc nhìn cái nồi, từ sắc độ và hương vị tương đối hấp dẫn, Tiêu Ninh kéo ánh mắt về phía Phong Thành, “Anh học từ khi nào vậy?” Anh không tin vào người như Phong Thành lại biết nấu ăn, hơn nữa kỹ thuật nhìn cũng tốt lắm.

Phong Thành sợ dầu bắn tung tóe ra nên vội vàng kéo người ra phía sau, ngón tay mảnh khảnh cầm cái sạn xào trong nồi, cười nói, “Anh làm cơm kỳ quái lắm sao?”

“Có một chút.” Tiêu Ninh thành thật đáp, “Phong gia của anh gia lớn nghiệp lớn, không thể để thiếu gia tự mình làm.”

Nghe thấy từ “Phong gia” thoát ra khỏi miệng Tiêu Ninh, bàn tay cầm sạn của Phong Thành hơi dừng lại, sau đó nói, “Sau khi dọn ra khỏi nhà anh phải tự lo cho cuộc sống của mình, nên học hỏi một chút.”

Tiêu Ninh gật đầu, không tiếp tục đề tài này.

Bữa ăn nhanh chóng được dọn lên bàn, toàn là món nhà nấu, chắc là có thêm tình cảm của Phong tiên sinh nên ăn vào miệng lại giòn và đậm đà lạ thường.

Hai người ngồi đối diện nhau, Phong Thành ăn ít hơn, cố ý dọn hết món trong đĩa trước mặt Tiêu Ninh.

Buổi sáng Tiêu Ninh đã ăn quá nhiều, hiện tại dạ dày của anh vẫn còn no lắm nhưng những món Phong Thành làm rất ngon, nên anh đã không không kiểm soát lượng thức ăn của mình, và tiếp tục ăn.

Phong Thành không bày tỏ ý kiến ​​về điều này, nhưng mỉm cười thỏa mãn.

Cách trói người trực tiếp và hiệu quả nhất là chiều chuộng người đó đến mức không thể không có bản thân mình, cách này tuy hơi đáng khinh nhưng nó rất phù hợp với những người đã đã tẩu hỏa nhập ma, cực kỳ phù hợp.

Tiêu Ninh ngồi phịch xuống ghế sô pha không muốn động đậy, Phong Thành đem chén đĩa trên bàn vào bếp dọn dẹp.

Lúc đi ra thì phát hiện Tiêu Ninh vẫn tư thế như cũ, đang hăng say xem ti vi.

Phong Thành mỉm cười đi tới, ngón tay tự nhiên chạm vào cái bụng bầu bĩnh của Tiêu Ninh, mang theo tình cảm yêu thương vô tận, “Có muốn đi dạo không?”

Tiêu Ninh lắc đầu, “Vừa ăn vào bụng không thể để nó tiêu hóa nhanh như vậy.”

“Lưu lại để làm gì?” Phong Thành ráng hỏi tiếp.

Tiêu Ninh đưa mắt nhìn Phong Thành, “Ít nhất phải để trong bụng một hồi.”

Phong Thành cúi đầu cười rộ lên và chồm qua mút lấy đôi môi đỏ mọng của cậu trai vì nóng hổi mà đỏ mặt.

Hôn là một bản năng, khi muốn hôn ai đó một cách mạnh mẽ, cách tốt nhất là biến ý tưởng thành hành động, nếu không, lửa tích tụ trong trái tim ngày càng tăng và dày hơn, cuối cùng không thể kiểm soát được.

truyện tiên hiệp hay

Tiêu Ninh hiểu sâu sắc sự thật này, vì vậy đưa tay câu cổ Phong Thành, nhiệt tình đáp lại.

Hai đầu lưỡi có ý thức riêng, rượt đuổi nhau liều mạng, bên trong khoang miệng nóng rực nhanh chóng bị nhiễm hơi thở của nhau.

Tiêu Ninh vô thức siết chặt ngón tay Phong Thành, từ từ nhắm mắt lại.

Phong Thành ôm chặt người trong tay, cuối cùng dùng rất nhiều sức mới có thể áp chế được ngọn lửa tà ác bốc lên từ trong cơ thể, trầm giọng nói, “Tiểu Ninh, mau lớn lên.”

Tiêu Ninh cười, sau đó gật đầu.

Phong Thành đã đi cắm trại với họ khi vừa xuống máy bay ngày hôm qua, bây giờ chắc đã có nhiều việc nên Tiêu Ninh để cho hắn đi làm, và Phong Thành dẫn anh đi tham quan phòng làm việc của mình.

Phòng làm việc của Phong Thành rất lớn, một bức tường chất đầy tài liệu sổ sách, trước cửa sổ có một bàn làm việc với một máy tính để bàn và một cuốn sổ tay.

Ghế giám đốc màu lam nhạt được kê dựa vào tường.

Phong Thành để anh ngồi lên ghế sô pha gần đó, lấy cuốn sách mà Tiêu Ninh thích đọc đưa qua rồi bước đến bàn làm việc.

Không khí yên tĩnh như ban đêm, nhưng so với ban đêm thì sáng sủa hơn.

Tiêu Ninh tựa vào trên ghế sô pha mềm mại đọc kỹ cuốn sách, thời gian như trở nên an tĩnh và bình yên, cẩn thận còn có thể nghe thấy tiếng thở đan xen vào nhau, cũng như tiếng bàn phím lần lượt gõ xuống.

Tiêu Ninh vừa nghe vừa nghe, trong lòng cảm thấy không đành lòng.

Anh không biết rõ về Phong gia, thế nhưng Phong Thành là một người xuất sắc hiển nhiên sẽ được giao sứ mệnh của gia đình quyền lực.

Tuy nhiên, nếu anh quen với Phong Thành, Phong Thành nhất định sẽ không thể kế thừa hương khói cho gia tộc.

Tất cả những gì anh có thể làm là cố gắng đuổi kịp Phong Thành, bình đẳng đứng ở bên cạnh hắn mới có thể sống đúng với tình cảm trong anh và không cô phụ thâm tình của Phong Thành.

Nghĩ đến đây anh ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông đang chăm chú sau bàn làm việc, mở miệng hỏi, “Phong Thành, anh có đúng là đã quyết định ở bên em cả đời chưa?”

Phong Thành hiển nhiên không ngờ anh sẽ trực tiếp hỏi như vậy nhưng vẫn nghiêm túc gật đầu, tuy rằng nhẹ giọng nói, nhưng lời nói vang dội, “Đúng vậy.”

Tiêu Ninh gật đầu cười nhẹ, “Vậy thì tốt rồi, nếu làm trái lời hôm nay…”

“Anh nguyện cho trời giáng sấm sét chết không tử tế.” Phong Thành cắt lời của anh, khi nói trên mặt vẫn mang theo ý cười nhưng trong đôi mắt đen láy không có ý cười.

Tiêu Ninh biết hắn rất nghiêm túc thề độc, không khỏi nghĩ đến giấc mộng tối hôm qua, trái tim lại run lên, anh nghiêm nghị nói, “Đừng nói nhảm!”

Phong Thành từ trên ghế đứng dậy đi tới, ôm anh vào lòng, giọng nói dịu dàng quyến rũ như nước suối êm tai, “Nếu anh phụ em, anh nhất định không tha thứ cho mình.”

Tiêu Ninh nắm lấy mảnh áo trên người hắn, nhẹ gật đầu.

Từng nghe người ta nói rằng tình yêu cũng có thời hạn sử dụng, cho dù thời hạn này có dài bao nhiêu đi chăng nữa thì vĩnh viễn và cả đời vẫn còn khoảng cách rất ra.

Nhưng Tiêu Ninh bây giờ sẵn sàng tin tưởng cả đời mà Phong Thành nói là sự thật.

Cả một đời người.

Từ cuộc đời ngắn ngủi cho đến khi già cỗi, đây là lần đầu tiên anh may mắn có một người nguyện ý đi đường dài như vậy, chỉ cần anh quay đầu lại là có thể nhìn thấy ngoại hình đẹp như tranh vẽ của người đó và nụ cười trong đáy mắt hắn.

Phong Thành kết thúc công việc, bên ngoài đêm đã buông xuống.

Lúc ngẩng đầu lên, người trên sô pha còn chưa dậy, đã lấy nửa quyển sách ngạo nghễ che mặt để chủ nhân ngủ thêm.

Phong Thành mỉm cười đi tới, nhẹ nhàng lấy sách trên mặt Tiêu Ninh xuống sau đó cúi xuống cắn mũi người đang ngủ.

Tiêu Ninh cau mày giật mình tỉnh lại, thanh âm chưa tỉnh ngủ hơi khàn khàn, “Xong chưa?”

Phong Thành ừ một tiếng, sau đó kéo người dậy, “Có đói không? Anh đưa em đi ăn tối.”

Tiêu Ninh chống tay ngồi dậy nhìn bầu trời bên ngoài, phát hiện trời đã tối, “Không biết bọn Tiểu Vũ đã về chưa, nếu còn chưa về thì bà cố sẽ ở nhà một mình, em thấy hơi lo.”

Phong Thành nghe vậy nói, “Đám Tần Thư chiều nay đã trở về rồi, bà cố có Tiểu Vũ lo.

Không sao đâu.” Ý định muốn người ở lại qua đêm là rất rõ ràng, ngay cả khi không thể làm gì, ôm ai đó ngủ cũng là điều tuyệt vời.

Nghe vậy, Tiêu Ninh kỳ quái liếc hắn một cái, “Làm sao anh biết bọn họ đã trở về?”

Phong Thành ho khan, đương nhiên hắn không thể nói cho Tiêu Ninh biết hắn có tư tâm, nhưng lại nhìn Tiêu Ninh thăm dò rồi nói thật, “Anh gọi cho Tần Tấn lúc em đang ngủ.

Khi đó họ đang trên đường trở về.”

Tiêu Ninh cười cười, sau đó gác chân xuống tìm giày mang vào, “Vậy đi ăn cơm, ăn xong đưa em về nhà.” Nói xong, thấy Phong Thành không lên tiếng, Tiêu Ninh lại nói, “Nhà này của anh có chìa khóa dự phòng không?”

Phong Thành không rõ vì lý do gì, vẫn gật đầu.

Vì vậy Tiêu Ninh đưa tay ra trước mặt hắn, “Đưa cho em, để bất cứ lúc nào cũng có thể kiểm tra anh.”.
Bình Luận (0)
Comment