Xe đi được nửa đường, Phong Thành nghe điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại đột nhiên quay đầu xe, Tiêu Ninh bị quay đầu xe đánh thức, đột nhiên mở mắt ra, “Làm sao vậy?” Khung cảnh bên ngoài cửa sổ ô tô đã biến mất, không phải là đường đến trường.
Phong Thành vươn tay nắm lấy tay anh, nói nhỏ, “Em về nhà trước đi, anh có chuyện muốn nói với em.”
Tiêu Ninh gật đầu, sau đó nhìn lại Tiêu Vũ trên ghế sau, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc nhưng khi nhìn thấy anh trai đang nhìn mình, cậu chỉ mỉm cười.
Xe nhanh chóng tới cổng sân, Phong Thành dẫn Tiêu Vũ đi vào trước, để Tiêu Ninh một mình.
Khi Tiêu Ninh nhìn thấy Tiêu Vũ biến mất sau cánh cửa, Tiêu Ninh quay đầu lại nhìn hắn, “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Mạc Nhan gọi điện thoại đến, nói rằng trường học đã biết chuyện của Tiểu Vũ và Cận Phong.
Có người đăng ảnh của họ lên bảng tin.
Hiện tại lãnh đạo trường đã bắt tay vào xử lý nhưng kết quả không khả quan.” Phong Thành nhíu mày nhìn Tiêu Ninh với một cái nhìn lo lắng.
Có lẽ đã đoán trước được tình huống như vậy từ lâu nên vẻ mặt của Tiêu Ninh vẫn rất bình tĩnh, nghe xong phải mất một lúc mới nói, “Không khả quan có nghĩa là đuổi Tiểu Vũ sao?”
“Còn chưa rõ ràng, Mạc Nhan nói người nhà họ Cận cũng đã can thiệp.”
Nghe vậy, Tiêu Ninh còn chưa lên tiếng đã nghe thấy Phong Thành nói tiếp, “Người đăng ảnh vẫn chưa tìm được.
Chắc là người đã có quen biết với Cận Phong hoặc nhà họ Cận.”
Tiêu Ninh nhướng mày, đột nhiên nghĩ đến một khả năng nhưng lại không nói gì.
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Phong Thành, anh ất giác cầm tay hắn, cười nói, “Em vốn định để Tiểu Vũ kết thúc năm thứ hai mới đi nước ngoài, nhưng bây giờ xem ra phải rút ngắn lại.”
Phong Thành trầm ngân một lát, hắn nói, “Ra nước ngoài thì không sao, ít nhất môi trường bên ngoài tốt hơn nhiều so với ở Trung Quốc.
Tiểu Vũ có lẽ sẽ vì chuyện này mà chán nản.
Thay đổi môi trường cũng là chuyện tốt.
Việc xin visa và liên hệ với trường học anh sẽ cho người làm, em không cần lo lắng về bất cứ điều gì, được chứ?”
Tiêu Ninh gật đầu, “Xảy ra chuyện lớn như vậy, trường học sẽ họp riêng với Tiểu Vũ.
Em phải nói chuyện với em ấy trước, kẻo em ấy không chuẩn bị.”
Phong Thành sờ sờ gò má của anh, điều hòa trong xe hơi ấm nhưng mặt Tiêu Ninh lại không hề ấm, Phong Thành biết anh lo lắng cho em trai nên kéo vào lòng, giọng nói nhẹ nhàng như nước, “Tiểu Ninh, đừng lo lắng, chuyện này anh sẽ lo liệu.” Người mà hắn nắm trong tay bị đối xử ác ý, trong từ điển của Phong Thành, đây giống như một tội ác không thể tha thứ.
Mọi thứ đều giống nhau không thể được tha thứ.
Tiêu Ninh nắm lấy quần áo trên người hắn, chậm rãi lên tiếng, “Em không sao, cuộc đời dù sao phải trải qua thăng trầm.”
Đúng vậy, cuộc sống dù êm đềm đến đâu cũng không thể suôn sẻ, bằng không, những mong đợi bình thường sao có thể trở nên đáng quý đến vậy?
Khi xảy ra chuyện như thế này, Phong Thành đã từ chối không cho Tiêu Ninh đi học.
Hiện tại toàn trường vẫn đang náo loạn, Tiêu Ninh sẽ chết đuối trong nước miếng của người đời, anh không phản đối mà ngồi lại, phải một lúc sau mới ra khỏi xe.
Phong Thành nhìn bóng dáng gầy gò đó bước vào cánh cửa lốm đốm, rồi lùi ra khỏi con hẻm.
Giọng điệu của Mạc Nhan trên điện thoại vừa rồi rất trịnh trọng, điều này khiến cho Phong Thành đã biết trước được cái gọi là xử lý của nhà trường đối với Tiêu Vũ.
Về phần Cận Phong, chuyện này không thuộc phạm vi hắn quan tâm.
Nhà họ Cận ở An Bình cũng được coi là danh gia vọng tộc, khi xảy ra chuyện như vậy, hẳn phải thật lâu sau mới dẹp loạn được.
Lái xe lên đường, Phong Thành mới lấy di động ra gọi điện.
“Bạch Bắc, anh có nghe chuyện Tiểu Vũ chưa?”
Bạch Bắc ở đầu dây bên kia đáp lại, Phong Thành nói tiếp, “Bao lâu nữa mới tìm được người đăng ảnh?”
Ở đầu kia im lặng một lát, Bạch Bắc mới nói, “Khoảng một ngày.”
“Được rồi, sau khi tìm được người thì đưa tới Crow, tôi muốn đích thân thẩm.” Người đàn ông này chỉ có thể biểu lộ tình cảm dịu dàng khi đối mặt với Tiêu Ninh.
Còn lúc này sắc mặt u ám, ánh mắt sáng như đuốc, giống như con báo luôn sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào, khí thế mạnh mẽ hung hãn.
Khi Bạch Bắc nghe hắn nói với giọng điệu lạnh lùng như vậy, anh ta biết rằng lần này lão đại đang thực sự tức giận, thay người phơi bày tài liệu mặc niệm vài giây, rồi hồi đáp, “Được.”
“Ngoài ra, hãy cố gắng đè xuống chuyện này và giảm thiểu thiệt hại cho Tiêu Vũ đến mức thấp nhất.”
“Vâng.”
Khung cảnh bên ngoài cửa sổ xe không ngừng bị bỏ lại, mà tay cầm vô lăng của Phong Thành hơi siết chặt, trực giác lần này không đơn giản như vậy.
Nếu người bên kia thật sự nhắm đến nhà họ Cận, sẽ không đơn giản tiết lộ chuyện Cận Phong yêu đồng tính, hẳn nên quyết liệt hơn mới phải.
Sau đó, ánh mắt của người đàn ông chìm vào suy nghĩ sâu xa, đảo một chút và hắn đã có câu trả lời.
Lần này, là nhắm vào Tiêu Vũ hoặc có lẽ là Tiêu Ninh.
Lúc Tiêu Ninh vào nhà, Tiêu Vũ đang ngồi trên ghế trong nhà chính, đọc sách hóa học, nhìn thấy anh trai đi vào, Tiêu Vũ ngoan ngoãn mỉm cười, “Phong đại ca đi rồi?”
“Ừ.” Tiêu Ninh bước tới ngồi xuống đối diện với cậu, trước khi nói chuyện, Tiêu Vũ đột nhiên hỏi, “Ở trường học xảy ra chuyện gì hả anh?”
Tiêu Ninh lần đầu tiên phát hiện cậu em trai này cũng có khi rất nhạy cảm, liền gật đầu khi nhìn thấy ánh mắt của Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ vuốt ve ngón tay qua lại trên trang giấy, thì thào nói, “Anh hai, có phải chuyện của em và Cận Phong bị người khác biết không?”
“Sao em lại nói như vậy?” Tiêu Ninh khoanh chân nói, nói không ngạc nhiên là giả.
Tiêu Vũ từ nhỏ đã được bảo vệ rất tốt, giống như sống trong tháp ngà suốt mười bốn năm vậy.
Lần này em ấy dùng giọng điệu sáng tỏ rõ ràng hết thảy, đột nhiên Tiêu Ninh có chút tim đập mạnh và loạn nhịp.
“Dù sao không có lửa làm sao có khói, em và Cận Phong quen nhau, sớm muộn gì cũng bị phát hiện.” Tiêu Vũ cười cười, đôi mắt cong thành hình lưỡi liềm xinh đẹp, “Nhưng em không hề sợ, chỉ cần Cận Phong ở bên cạnh em, em sẽ không sợ bất cứ điều gì.”
Tiêu Ninh bước tới ôm cậu vào lòng, dùng hai tay vỗ về tấm lưng gầy của cậu, “Không sao đâu, mọi chuyện có anh ở đây.”
Tiêu Vũ trong tay anh gật đầu, tỏ vẻ rất bình tĩnh, Tiêu Ninh ôm chặt cậu cười, “Tiểu Vũ thật sự trưởng thành rồi.”
“Ừm.” Tiêu Vũ duỗi tay ôm lấy anh trai, “Anh hai đi cùng em không? Nếu người khác phát hiện ra anh và Phong đại ca thì sao?”
Tiêu Ninh lắc đầu và cười khẽ, “Anh với em không giống, vì vậy anh không cần ra nước ngoài.” Ngay từ khi quyết định ở bên Phong Thành, anh đã quyết định rằng bất kể việc gì xảy ra trong tương lai, miễn là Phong Thành vẫn còn đó, ở bên anh, anh sẽ không bao giờ lùi bước.
Đây không phải là phong cách của anh, và tương tự, cũng không phải là của Phong Thành.
Những gì đã xảy ra lần này có thể đã bị thao túng bởi kẻ nào đó đứng sau.
Mục đích là để cảnh báo anh hay điều gì đó khác.
Anh không quan tâm.
Anh chỉ quan tâm đến việc liệu Tiêu Vũ và bà cố của mình có thể tách khỏi sự việc hay không.
Bất kể bên này đang làm gì long trời lở đất, anh muốn bảo đảm bên cạnh Tiêu Vũ phải có bầu trời trong xanh, đây là trách nhiệm của anh, không trốn tránh cũng không muốn trốn tránh.
An ủi Tiêu Vũ xong, Tiêu Ninh vào phòng ngủ của bà cố, bà cụ quay lại nằm một lát sau khi ăn sáng.
Bây giờ trời lạnh, may là trong nhà có bếp lò nên không quá lạnh.
Lúc Tiêu Ninh vào nhà, bà cụ đang ngồi ở bên giường, đeo kính đọc sách, hơi chút kinh ngạc nhìn anh đi vào, “Tiểu Ninh, hôm nay con không đi học sao?”
Tiêu Ninh bước tới, ngồi xuống chiếc ghế bên giường rồi trả lời, “Vâng, hôm nay con có việc nên xin nghỉ phép.” Sau đó anh nói, “Bà cố, con định cho Tiểu Vũ đi du học.
Bà cùng đi chơi với em ấy nhé.”
Bà cố sửng sốt trước ý kiến đột nhiên do cháu chắt của mình nêu ra, “Con muốn đi nước nào vậy? Có chuyện gì sao?”
Tiêu Ninh suy nghĩ một lúc rồi thành thật gật đầu, “Trường học đã biết về chuyện Tiểu Vũ và Cận Phong.
Tình yêu đồng giới ở Trung Quốc vẫn không được chấp nhận.
Để tránh cho Tiểu Vũ bị hại ở đây, con định đưa em ấy ra nước ngoài, môi trường ở nước ngoài tốt hơn nhiều so với trong nước, và mọi người sẽ không nhìn những người như chúng con bằng con mắt thành kiến.”
Bà cụ nghe vậy, một lúc sau mới nói, “Tiểu Vũ đi nước ngoài cũng tốt, nhưng ta lớn tuổi rồi, bất tiện nên hay là không đi.”
Tiêu Ninh do dự không biết có nên nói cho bà biết về những tình huống có thể xảy ra đằng sau sự việc này hay không, trong khi cân nhắc, bà cố đột nhiên nói, “Tiểu Ninh, có phải con đang giấu ta điều gì không?”
Tiêu Ninh cười lắc đầu, “Không phải, bà cố, giao thừa sắp đến rồi, không bằng năm nay chúng ta về quê ăn Tết đi.” Lúc cha mẹ còn sẽ cùng bà cố đi.
Trở về với bà con quê hương, tuy cách nhau cả thế hệ và ít gặp nhau nhưng từ cái nhìn đầu tiên vẫn cảm thấy rất thân ái.
“Khi đó, bà cũng có thể sống ở nông thôn một thời gian.
Không khí trong lành, không ồn ào, rất thích hợp để ở.”
Nghe lời, bà cụ gật đầu, “Được rồi, ta sống ở đây lâu rồi, về thăm bà con ở quê cũng tốt.”
Ngay cả khi chuyện này được giải quyết xong, Tiêu Ninh vẫn ở trong phòng bà cố một lúc.
Lúc ra ngoài thì thấy Tiêu Vũ đang nấu bữa trưa trong bếp, Tiêu Ninh đi vào phòng ngủ gọi điện cho Mạc Nhan, không biết anh ta làm gì mà chưa bắt máy.
Anh cũng không bỏ cuộc, gọi thêm vài lần nữa, lần cuối cùng đầu dây bên kia cũng nhấc máy.
Bên đầu dây Mạc Nhan rất yên tĩnh, và có một tiếng vang nhàn nhạt, “Tiểu Ninh?”
“Giám đốc Mạc, là tôi.”
“Tiểu Ninh, hôm nay cậu không đến trường sao?” Mạc Nhan trong trí nhớ của anh vẫn luôn là một tay ăn chơi, giọng điệu lúc nào cũng xen lẫn phù phiếm.
Nhưng lúc này Mạc Nhan lại nghiêm túc nói chuyện làm Tiêu Ninh chưa kịp quen, cũng rốt cục hiểu được sự kiện lần này rất nghiêm trọng.
Tiêu Ninh tiếp tục, “Tôi nghe Phong Thành nói trường học đang bàn cách giải quyết chuyện của Tiểu Vũ và Cận Phong.
Bây giờ đã có kết quả chưa?”
Mạc Nhan dừng chút, dường như đang suy nghĩ từ ngữ thích hợp, “Tiểu Ninh, loại chuyện này không thể chấp nhận đối với học sinh cuối cấp, bởi vì nó ảnh hưởng trực tiếp đến tỷ lệ nhập học và danh tiếng của Anh Lan, cậu…”
“Anh định khai trừ Tiểu Vũ?” Tiêu Ninh ngắt lời anh ta, không muốn nghe Mạc Nhan dài dòng.
“Đúng.”
Tiêu Ninh siết chặt điện thoại, “Có thể cho tôi gặp hiệu trưởng được không? Tôi muốn nói chuyện với ông ấy một chút.”
Không biết là do Phong Thành hay là chính Tiêu Ninh, Mạc Nhan không từ chối, thoáng suy nghĩ một chút đã đồng ý rồi.
Lúc Tiêu Ninh đến trường, học sinh đã vào lớp, anh cố ý nhắm ngay thời gian vào trường.
Mạc Nhan đang đứng ở lối vào đại sảnh tầng một, trên khuôn mặt tuấn tú nghiêm túc, đây là Lần đầu tiên Tiêu Ninh nhìn thấy anh ta như thế này.
Mạc Nhan đưa người đến văn phòng hiệu trưởng trên tầng cao nhất.
Hiệu trưởng của trường trung học Anh Lan là một người đàn ông ở tầm độ tuổi 50 – 60.
Khi còn trẻ, ông ấy có lẽ là một người đàn ông ưa nhìn, dù ở độ tuổi này, không khó để nhận thấy sự nho nhã và hiểu lý lẽ.
Có lẽ hiệu trưởng đã qua cơn tức giận, vì vậy hiệu trưởng không ngạc nhiên khi nhìn thấy Tiêu Ninh đang đứng trong phòng làm việc của mình, ông chỉ hỏi, “Tiêu Ninh, cậu tìm tôi có việc gì không?”
Tiêu Ninh đứng ở chiếc bàn cổ kính của hiệu trưởng, trầm giọng nói, “Hiệu trưởng có phát hiện ra kẻ làm lộ bức ảnh không?”
“Vẫn chưa, nhưng đã cử người đi điều tra.
Tuy nhiên, sự việc này ảnh hưởng rất lớn đến nhà trường.
Ban lãnh đạo và giám đốc nhà trường đã tổ chức họp, kết quả là …” Vị hiệu trưởng già chưa dứt lời thiếu niên đã giơ tay ngăn cản.
Khuôn mặt không rực rỡ thoạt nhìn tinh xảo như vậy, hơn sáu tháng nay đủ để sinh ra một loại khí thế chèn ép người ta.
Thanh niên cố ý, cứng giọng nói, “Hôm nay tôi đến đây gặp ngài chỉ là đến thay Tiểu Ninh làm thủ tục nghỉ học.”
Không chỉ là hiệu trưởng, ngay cả Mạc Nhan đang đứng bên cạnh cũng kinh ngạc mở miệng.
Ánh mắt Tiêu Ninh nhìn về phía hiệu trưởng đang ngồi trên ghế, giọng nói không nghe ra tâm tình, “Tôi còn tưởng rằng một trường cấp hai nổi tiếng trong nước như Anh Lan sẽ có cái nhìn về một số tình huống đặc biệt có phần khác với thế tục, nhưng mà làm tôi thất vọng.
Học sinh của trường xảy ra chuyện như vậy, nhà trường trước tiên không phong tỏa tin tức thay vào đó mở hội đồng quản trị ra quyết định xử lý thế nào với học sinh.
Hiệu trưởng, đồng tính không phạm pháp, các người có tư cách gì mà đuổi học em trai tôi? Chỉ vì em ấy và một người con trai ở bên nhau? Hay mối quan hệ của em ấy nói lời yêu thương với một người con trai ảnh hưởng đến các người hoặc các cấp trên của trường?”
Hiệu trưởng già nua nhìn thiếu niên trầm mặc ở đối diện, nhất thời không biết nên nói cái gì, qua một hồi mới nói, “Dư luận xã hội rất lớn, cậu còn nhỏ…”
“Cá nhân tôi cho rằng đây là cái cớ vì nhà trường không thể bảo vệ học sinh của mình.” Tiêu Ninh lại ngắt lời ông, thái độ vốn đã lỗ mãng.
Mạc Nhan vừa muốn tiến lên thuyết phục anh ta, anh ta vừa cất bước liền lùi lại.
Bởi vì Tiêu Ninh nhìn qua, một cái nhìn lạnh lùng mà quyết liệt.
Thay vì đợi cho đến khi bị đuổi học, tốt hơn là nên đánh đòn phủ đầu, ít nhất, đối với Tiêu Vũ, đây là hai tình huống hoàn toàn khác nhau.
Nhà trường vốn định đuổi học Tiêu Vũ, nhưng bây giờ Tiêu Vũ chủ động bỏ học cũng chẳng khác gì kết quá nhà trường mong muốn.
Hơn nữa, người thanh niên này đột nhiên xuất hiện và muốn tranh giành công lý cho em trai mình, chẳng hiểu sao lại khiến hiệu trưởng già nua cảm thấy có chút áy náy.
Mặc dù trong hội đồng quản trị Mạc Nhan phản đối việc đuổi Tiêu Vũ, nhưng một chiếc đũa không bằng mười chiếc đũa, ngay cả hiệu trưởng đôi khi cũng không thể nói những gì ông nghĩ.
Mạc Nhan tiễn Tiêu Ninh ra khỏi văn phòng hiệu trưởng, giờ học thứ hai buổi chiều đã bắt đầu.
Tiêu Ninh đang đứng trên hành lang, từ đây nhìn xuống có thể thấy sân cỏ phía trước, các học sinh lớp thể dục đang đá bóng trên sân, do vận động nên cởi bớt quần áo ra chỉ để lại áo ấm.
Mạc Nhan đứng bên cạnh anh, hai người đều không nói gì.
Một bên bàn thắng được ghi, trên sân có tiếng reo hò của mọi người.
Thật là ngây thơ như vậy.
Tiêu Ninh nhớ tới nụ cười nhẹ nhàng của Tiêu Vũ, chẳng qua là yêu một người con trai, vì cớ gì lại bị người khác khinh bỉ dè bỉu mà không thể đáp trả một cách hào phóng sao?
Ngoại trừ việc thích đàn ông, không phải ai cũng được cha mẹ sinh ra và lớn lên à?
“Cận Phong ở đâu?” Tiêu Ninh hỏi.
“Đã được đón về nhà sau khi có sự cố.”
“Sau đó hội đồng quản trị cũng khai trừ Cận Phong?” Tiêu Ninh không tin nhà họ Cận cũng có cổ phần trong Anh Lan sẽ bị đuổi.
Quả nhiên, Mạc Nhan do dự một lúc, “Cận Phong ở lại trường nhận kiểm điểm.”
Tiêu Ninh cười lạnh một tiếng, giễu cợt nói, “A, Anh Lan, những giám đốc này thực sự là nhìn gió mà đảo bánh lái.”
“Tuy rằng Phong Thành đã dặn tôi không được nói cho cậu biết bất cứ điều gì, nhưng tôi nghĩ có một số việc cậu nên biết.” Mạc Nhan bỏ qua sự giễu cợt trong lời nói của Tiêu Ninh, bình tĩnh nói, “Chuyện lần này, đại khái là hướng tới cậu và Tiểu Vũ, mặc dù vẫn chưa biết đó là ai nhưng chắc chắn rằng có người đã để mắt tới.
Dù Phong Thành không tiếc công sức để bảo vệ sự an toàn của cậu nhưng vẫn sẽ có sơ sót, vì vậy hãy cẩn thận.”
Tiêu Ninh quay đầu lại, nhìn anh ta, “Mạc Nhan, anh biết chuyện gì?”
Mạc Nhan đình trệ, ánh mắt của Tiêu Ninh không biểu đạt nhiều ý tứ, nhưng Mạc Nhan cảm thấy trong ánh mắt của anh có rất nhiều thứ không thể hiểu nổi.
Tiêu Ninh thấy anh ta do dự, khẽ nheo mắt lại, “Thật ra thì anh không nói, tôi cũng có thể đoán rằng nó được là người Phong gia làm, phải không?”
“Làm sao cậu biết?” Mạc Nhan sửng sốt, lời nói ra khỏi miệng lúc này muốn thu về, đã không còn kịp rồi.
Tiêu Ninh cong môi cười, “Không khó đoán lắm, tôi không quen biết nhiều người, căn bản là anh và Phong Thành.
Tiểu Vũ tính tình nhẹ nhàng như vậy không thể nào đụng chạm đến người khác.
Nếu là nói nhà họ Cận muốn chia cắt Tiểu Vũ và Cận Phong, tại sao phải đem danh tiếng của gia tộc ra đùa giỡn? Hơn nữa, Tiểu Vũ và Cận Phong mặc dù đang hẹn hò nhưng người ngoài không hề hay biết.
Nhất định chuyện này là do người cố ý điều tra, tốn nhiều công sức theo dõi bọn họ, bằng không thì ảnh từ đâu ra? Ngoại trừ những người phiền phức Phong gia không mời mà đến trong gia tộc của Phong Thành, tôi không nghĩ ra được bất kỳ người nào khác.”
Phân tích của Tiêu Ninh rất hợp lý, Mạc Nhan muốn bác bỏ cũng khó.
Nếu không phải là Phong gia thật sự làm, chính anh ta cũng sẽ không tin.
Mạc Nhan tiễn Tiêu Ninh ra khỏi cổng trường, sau đó căn dặn Tiêu Ninh vài câu rồi mới quay người bước về.
Tiêu Ninh đi về phía trước ra vài bước, quay người lại nhìn về phía cánh cổng uy nghiêm phía sau, trên đó có chạm trổ rồng phượng, ngụ ý học sinh hóa rồng hóa phượng.
Tiêu Ninh nhếch miệng lộ ra vẻ giễu cợt.
Ví dụ như trường học bị phá dỡ, cũng không sao.
Tiêu Ninh trở về và nói với Tiêu Vũ về việc nghỉ học, Tiêu Vũ không có ý kiến gì về quyết định của anh trai mình, cả hai đang nói chuyện thì Cận Phong đột nhiên đến.
Khi Tiêu Ninh nhìn thấy dáng vẻ phờ phạc của Cận Phong, anh biết Cận Phong ở nhà nhất định không được vui vẻ.
Lúc này thật may mắn khi anh và Tiêu Vũ có một vị trưởng lão sáng tỏ, nếu không cuộc sống này cũng khó bước qua.
Từ khi Tiêu Ninh nói với Tiêu Vũ chuyện đi nước ngoài, Tiêu Vũ còn chưa kịp nói với Cận Phong.
Lúc này vừa nói ra, không ngờ Cận Phong đồng ý ngay tắp lự.
Tiêu Ninh nhướng mày, Cận Phong dường như nhìn ra được sự ngờ vực của anh, nói một cách chắc chắn, “Nhà trường yêu cầu tôi ở lại trường viết kiểm điểm và đuổi học Tiểu Vũ, chuyện này tôi không bao giờ đồng ý.
Nếu Tiểu Vũ muốn ra nước ngoài thì tôi sẽ ở bên em ấy, để em ấy sẽ ở bên ngoài một mình tôi không yên tâm.”
Tiêu Ninh chống cằm, ánh mắt sâu thẳm như biển, “Anh là con một trong nhà sao? Anh chấp nhận bỏ người nhà của mình?”
Cận Phong khổ sở nhíu mày, rồi như được giải thoát, anh nắm tay Tiêu Vũ, “Sau này tôi sẽ quay lại gặp bọn họ, nhưng điều quan trọng nhất với tôi bây giờ là Tiểu Vũ.”
Câu trả lời này khiến Tiêu Ninh rất hài lòng, nhưng anh vẫn nói, “Tôi nghĩ anh nên bàn chuyện này với cha mẹ mình, bởi vì tôi không muốn có người tìm tới cửa nói Tiểu Vũ lừa lấy con trai của họ.”
Cận Phong gật đầu, “Ba mẹ luôn yêu thương tôi, lại xảy ra chuyện lúc này.
Tuy rằng không thể tránh khỏi bị đánh, nhưng họ cũng không muốn tôi mỗi ngày bị người khác chỉ trỏ.”
Tiêu Ninh cuối cùng cũng nhẹ lòng và để lại không gian riêng cho hai người vừa trải qua những thay đổi to lớn.
✧.