Một thân thể ấm áp đột nhiên dính vào trên người Tiêu Ninh, Tiêu Ninh thả lỏng dựa vào người đàn ông phía sau, eo bị ngón tay thuôn dài của người đàn ông ôm chặt lấy, bên tai vang lên giọng nói trầm ấm dịu dàng, “Anh sẽ trồng cho em một cây như ông cố đã làm.
Nếu anh chết, cây này sẽ thay anh trông chừng em.”
Sinh, lão, bệnh, tử là chuyện quá mức bình thường.
Sinh vật trên đời sớm muộn cũng sẽ nghênh đón ngày này.
Thế giới không có Phong Thành không biết sẽ như thế nào.
Tiêu Ninh thầm nghĩ dù có chết cũng phải để anh chết trước, vì anh không thể chịu đựng được việc Phong Thành bỏ mặc một mình anh trên thế gian này.
Cho dù anh sẽ sống một cuộc sống tốt hơn, cho dù anh có thể gặp một người tốt hơn, nhưng những người đó không phải là Phong Thành, không phải người mà anh có thể nhìn thấy ngay khi quay đầu lại, vậy nên không thể dung thứ được.
Tiêu Ninh xoay người ôm lấy bờ vai dài rộng của người đàn ông, chậm rãi mà chắc chắn nói, “Phong Thành, anh nhớ kỹ cho em, cho dù có chết anh cũng phải mang em theo.” Sợ chết là bản năng, thậm chí những người mạnh mẽ nhất sẽ có lúc sợ hãi.
Tiêu Ninh cũng không ngoại lệ, nhưng giữa cái chết và nỗi đau mất Phong Thành, anh sẽ chọn vế trước.
Vì anh biết rằng anh không còn có thể yêu một người như bây giờ.
Anh sẵn sàng từ bỏ tất cả, đây có lẽ là điều thất thường nhất anh từng làm nhưng anh không hối hận, chỉ cần là Phong Thành, anh sẽ không bao giờ hối hận.
Phong Thành ôm anh vào lòng, rất nhẹ rất nhẹ đáp, “Được.”
Sắp tới là Tết nguyên tiêu rồi, Tiêu Vũ và Cận Phong sẽ bay đến Canada vào ngày mai.
Dù Tiêu Ninh cảm thấy miễn cưỡng nhưng anh không thể hiện điều đó.
Anh chỉ mời Bạch Bắc và những người khác đến nhà ăn tối, coi như thay Tiêu Vũ và Cận Phong chào tạm biệt.
Còn với Tần Thư, người anh trai chiếm hữu của cậu ta có lẽ sẽ không để cậu ta quay lại cho đến khi khai giảng.
Sáng sớm Tết nguyên tiêu, cửa sân tứ hợp viện đã bị gõ, Tiêu Vũ chạy ra khỏi phòng bếp mở cửa, ngoài cửa đứng Bạch Bắc, Hạ Thất, Lăng Ba còn có Cận Phong.
Tiêu Vũ mời người vào nhà.
Lăng Ba nhìn quanh không thấy bóng Tiêu Ninh bèn hỏi Tiêu Vũ, Tiêu Vũ không hiểu sao lại đỏ mặt rồi nói, “Anh trai còn chưa dậy.”
Lăng Ba nhướng mày, “Tiểu Ninh còn ngủ trên giường? Sao trước đây tôi chưa nghe nói qua.” Anh ta nói xong định đẩy cửa phòng của Tiêu Ninh, Hạ Thất ở phía sau lạnh nhạt nói, “Lăng Ba, nếu anh không muốn chết quá nhanh, anh có thể đẩy cửa ra ngay.”
Lăng Ba cứng đờ hai tay, liền nghe thấy Tiêu Vũ nói sau lưng, “Ừ cái kia, Phong đại ca tối hôm qua ngủ lại nhà.”
Nghe thấy tên ông chủ lớn, Lăng Ba liền lùi lại hai bước như có ma nhập, sau đó cằn nhằn bước vào nhà chính.
Trong sân, Bạch Bắc cúi xuống hôn lên mặt Hạ Thất, mỉm cười nhàn nhạt nói, “Lần sau không cần nhắc nhở, anh muốn xem Lăng Ba chết như thế nào.”
Hạ Thất liếc anh ta một cái, “Tôi cũng muốn xem anh chết như thế nào, làm sao bây giờ?”
Bạch Bắc ngậm miệng và đẩy Hạ Thất vào trong mà không nói một lời nào.
Tiêu Vũ nhìn những ngón tay mảnh khảnh của Bạch Bắc đặt trên tay cầm xe lăn của Hạ Thất.
Một là thân ngọc cao ráo còn người kia ngồi trên xe lăn, họ là hai người quá khác biệt lại cảm thấy đặc biệt dễ chịu khi đứng cùng nhau.
Nhìn thấy cậu ngẩn người, Cận Phong nắm chặt tay cậu, “Đang suy nghĩ gì vậy?”
Tiêu Vũ nhìn anh ta, đôi mắt to cong thành hình lưỡi liềm, cười nói, “Ba mẹ anh có biết anh ở đây không?”
“Biết, anh đã nói chuyện với họ rồi, họ sẽ không làm em khó xử.” Ở trước mặt người mình thích, người ta luôn ngu xuẩn chỉ nói chuyện tốt nhưng chưa từng nghĩ hai người yêu nhau sao có thể không nhìn ra vẻ miễn cưỡng trên mặt.
Đối với vẻ bình tĩnh và giả vờ thoải mái đó, Tiêu Vũ chỉ mỉm cười gật đầu, âm thầm siết chặt tay Cận Phong.
Anh trai nói rằng cuộc đời ngắn ngủi như vậy, nếu cậu quyết tâm yêu người này, cậu phải tiếp tục yêu thật sâu sắc đừng quay đầu lại, đừng để lại đường lui, dù cuối cùng có thua cuộc thì ít nhất cậu sẽ không hối hận vì đã bỏ cuộc mà không chịu cố gắng.
Bạch Bắc và những người khác đến sớm gần như không có ăn sáng, Tiêu Vũ đã mang bữa sáng bày lên bàn.
Chiếc bàn hình chữ nhật nơi chỉ có ba người ngồi lúc bình thường lập tức bị bao quanh chật ních.
Lăng Ba nhìn mấy cái bánh bao trắng mềm trên đĩa nước miếng sắp chảy xuống, “Tiểu Vũ, cậu tự làm mấy cái bánh bao này sao?”
Tiêu Vũ đang múc cháo ra bát, nghe được lời nói liền gật đầu, “Lăng đại ca, nếu anh thích ăn em sẽ làm một ít cho anh mang về nhà, cứ hấp chín rồi ăn.”
Lăng Ba cầm những chiếc bánh béo trắng rơi nước mắt, “Sắp tới anh không thể ăn bánh do Tiểu Vũ làm nữa rồi, phải một thời gian dài ấy.”
“Đúng vậy, là Cận Phong có có lộc ăn.” Hạ Thất cười nói.
Tiêu Vũ đỏ mặt, lén lút liếc nhìn Cận Phong bên cạnh.
Cận Phong cũng đang nhìn cậu, ánh mắt dịu dàng và trìu mến.
“Tiểu Vũ, em chuẩn bị bữa sáng cho anh rể chưa?” Bạch Bắc chuyển cháo qua trước mặt Hạ Thất, cười hỏi.
Tiêu Vũ, “Hả? Em không có anh rể a.”
Lăng Ba cười xấu xa, “Anh rể không phải đang nằm trên giường của chị gái cậu sao?”
Tiêu Vũ, …
Cận Phong đè Tiêu Vũ xuống ghế và nói gì đó vào tai cậu ấy, Tiêu Vũ trừng mắt nhìn chằm chằm vào Bạch Bắc và Lăng Ba, “Em không có chị gái, chỉ có một người anh trai! Phong đại ca là Phong đại ca, đều không phải anh rể!”
“Ồ,” Bạch Bắc kéo dài âm thanh kết thúc không rõ ràng, “Không phải là anh rể thì chính là chị dâu.”
Tiêu Vũ đỏ bừng khuôn mặt nhỏ nhắn cũng không phản bác được nửa lời, lúc này ánh sáng trong phòng đột nhiên mờ đi, mọi người nhìn sang liền thấy một bóng người thon dài đứng dựa vào khung cửa cao.
Người đàn ông đứng ngược sáng, nét mặt hắn bị bao phủ trong bóng tối không rõ ràng.
Hắn mặc một chiếc áo khoác dài màu đen với một mảnh quần pyjama màu xanh hoàng gia kéo dài từ gấu áo khoác.
Có lẽ vừa mới rời giường, bên cạnh bàn ăn, một vài người nhìn qua người đó, bất giác lặng thinh.
Tiêu Vũ đứng lên, “Phong đại ca, anh hai của em còn chưa dậy sao?”
Phong đại ca bước vào, giọng nói vẫn còn khàn khàn khi mới tỉnh dậy, “Bên ngoài lạnh quá, anh sẽ mang bữa sáng vào phòng cho em ấy.”
Phong Thành nói chuyện một hồi, Tiêu Vũ đã bày đầy một đĩa bánh và một ít đồ chua, đặt thêm hai bát cháo lên khay, sau đó bưng tới cho Phong Thành, “Anh hai có phải bị cảm hay không?”
“Không, chỉ là quá mệt.” Giọng điệu của Phong Thành cực kỳ chậm rãi, trên từng chữ dường như có gì đó đặc biệt, ánh mắt hắn quét nhẹ quanh những người trong bàn ăn sau đó xoay người bước ra ngoài.
Khi bước đi ra đến cửa, hắn đột nhiên dừng lại, quay lưng lại nói, “Lăng Ba, cháu gái của tập đoàn Thịnh Dương có vẻ rất thích cậu.
Buổi tối có một bữa tiệc cậu đi thay tôi.
Còn vấn đề nhỏ mà tập đoàn ở Tứ Xuyên gặp phải cứ để Bạch Bắc đi xử lý.” Giọng nói vừa dứt, ở cửa đã không còn bóng dáng của Phong Thành.
Lăng Ba vùi đầu vẻ mặt đau khổ, Bạch Bắc cũng giật giật khóe miệng, Hạ Thất thì cười thầm không ngớt.
Nhìn đi, nói xấu sếp sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Tiêu Vũ không thể hiểu được, hỏi một cách khiêm tốn, “Lăng đại ca, cái kia cháu gái của tập đoàn nào đó thích anh không phải là chuyện tốt sao?”
Lăng Ba trề môi, vẻ mặt đáng thương, “Nếu đứa cháu gái kia nặng 80 ký, cậu còn nghĩ rằng đây là chuyện tốt không?”
Mọi người, Phụt!
Khi Phong Thành vào nhà với bữa sáng, Tiêu Ninh vùi mình trong chăn bông không muốn để lộ một ngón chân, cái đầu lông bông trên gối, mái tóc đen che gần hết khuôn mặt.
Phong Thành đặt khay trong tay xuống bàn, bước tới kéo chăn bông đi, Tiêu Ninh lập tức mở mắt ra hỏi, “Bạch Bắc bọn họ đến rồi à?”
“Ừ, bây giờ em ăn sáng nhé?” Phong Thành sờ sờ tóc anh trưng cầu ý kiến một cách dịu dàng.
Tiêu Ninh lắc đầu, “Anh nói, làm quá nhiều sẽ mang thai hay không?”
May là Phong Thành, cũng không cấm bị vấn đề này làm cho tức cười, liền hỏi, “Em thích trẻ con sao?”
Tiêu Ninh suy nghĩ một chút rồi nói, “Bình thường ôm, trêu chọc chút cũng được, nhưng nửa đêm khuya khoắc dậy thay tã cho chúng thì em làm không được.
Vì vậy nếu muốn có con, chúng ta hãy nhận con nuôi.
Ít nhất phải trên năm tuổi.”
Phong Thành không nói chuyện mà là cười, cúi người nhẹ nhàng hôn lên trán anh, “Nghe lời em.”
Lúc hai người Phong TIêu kia rời khỏi giường sau khi ăn sáng cũng đã gần trưa, Bạch Bắc và những người khác đã coi nơi này là nhà của mình nên không quản ngại gì nữa.
Khi Tiêu Vũ và Hạ Thất đang bận rộn trong phòng bếp, Bạch Bắc, Lăng Ba và Cận Phong đang chơi xì phé trong sân, thấy ông chủ và vợ ông chủ cuối cùng cũng đi ra khỏi phòng, Bạch Bắc nhìn trời và cười nói, “Hóa ra là muộn như vậy.
Gọi chúng ta đến ăn trưa a.”
Lăng Ba gật đầu ngay lập tức, và Cận Phong cầm một tấm bài trong tay, quyết định không tham gia vào chủ đề này.
Tiêu Ninh bước tới và đứng trên khoảng đất trống giữa Bạch Bắc và Lăng Ba, sờ cằm và hỏi Phong Thành, “Em nghe nói hôm qua Mạc Nhan đã hẹn hò đúng không?”
Nghe vậy, tay cầm thẻ của Lăng Ba rung lên, hết lần này tới lần khác Phong Thành còn ở bên cạnh thêm mắm thêm muối, “Nghe nói bên kia là một cô nương danh môn khuê tú, lão gia tử nhà họ Mạc rất hài lòng.”
“Ôi, làm gì bây giờ mới tốt a, Mạc Nhan là người tốt như vậy, trong nháy mắt sẽ trở thành của người khác.” Tiêu Ninh nói nhẹ, liếc nhìn Lăng Ba, Lăng Ba xoa thẻ trong tay, rống lên, “Không thể nào!”
Tiêu Ninh chớp mắt, “Cái gì cũng có thể, Lăng Ba ca ca.”
Lăng Ba tức giận thở phì phì, “Tôi nói không thể là không thể.
Ngày hôm qua anh ta còn ở cùng tôi!” Nói xong liền nhận ra mình lỡ miệng, hiện tại che miệng lại cũng không thể lấy về.
Tiêu Ninh nở một nụ cười thành công, vỗ vỗ vai Lăng Ba, “Lúc ở cùng nhau không cần thông báo cho chúng tôi.
Nghiêm túc tận hưởng thế giới của hai người mới là việc chính.”
Lăng Ba trợn mắt hận không thể ngất đi, nhưng thể chất của anh ta tốt đến mức không thể ngất đi được.
Sau khi thu dọn Lăng Ba, Tiêu Ninh đưa mắt nhìn về phía Bạch Bắc, Bạch Bắc như có mắt ở thái dương, Tiêu Ninh chưa kịp nói đã chen ngang, “Tiểu Ninh, chúng tôi rất vui vì có cậu ở bên.
Nếu cậu có rắc rối gì trong tương lai xin hãy cho tôi biết, tôi sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ cho cậu.”
Tiêu Ninh mỉm cười, “Cảm ơn.
Thật ra tôi chỉ muốn nói cho anh nghe những gì về Hạ Thất mà anh chưa biết, nhưng tôi đoán chắc là anh không muốn biết, nên quên đi.”
Bạch Bắc lần thứ hai co quắp khóe miệng, chỉ có thể nhìn Tiêu Ninh quay người bước vào phòng với một nụ cười tự mãn, và giọng nói của Cận Phong vang lên bên tai anh ta, “Đến lượt anh ra bài rồi.”
Nhìn thấy hai kiện tướng đắc lực của mình bị Tiêu Ninh nói ba xạo trêu chọc không nhẹ, Phong Thành chỉ ôm tay cánh tay cười, đôi mắt híp lại ôn nhu.
Tiêu Ninh như vậy làm hắn ngạc nhiên, tình yêu trong lòng hắn lại càng sâu, càng rõ ràng nên mọi vất vả chờ đợi đều đáng giá.
Đối với một Tiêu Ninh nở rộ trong tầm mắt của hắn, cho dù chờ bao lâu hắn cũng cam tâm tình nguyện.
Bữa trưa là một bữa ăn thịnh soạn do Tiêu Vũ chuẩn bị, chén đĩa bày ra đầy bàn, Tiêu Vũ ngồi bên cạnh Cận Phong lấy nước trái cây đưa cho anh trai.
Dường như khoảnh khắc nhìn thấy anh trai mình ngàn vạn lời nói cũng biến mất, chỉ có ánh mắt bất đắc dĩ chứa chan tình cảm.
Tiêu Ninh cầm chiếc cốc lên chạm nhẹ vào cốc cậu, lấy ra vẻ nghiêm nghị và điềm tĩnh mà một người anh nên có, “Sau khi ra nước ngoài, em và Cận Phong nên hỗ trợ nhau, tập trung vào việc học, mấy chuyện khác cứ yên tâm có anh lo.” Sau đó anh nhìn Cận Phong lần nữa, “Tôi cần anh cho tôi một sự bảo đảm.”
Cận Phong từ trên ghế đứng lên, cầm cái chén, giọng nói bình tĩnh và chắc chắn, “Tôi không thể đảm bảo tương lai, nhưng chỉ cần Tiểu Vũ còn yêu tôi, tôi sẽ không bao giờ để em ấy thất vọng.”
“Được.” Tiêu Ninh hài lòng liếc nhìn anh ta một cái rồi uống cạn cốc trà trong tay.
Tiêu Vũ rót thêm một chén nữa nhìn Phong Thành, “Phong đại ca, lúc em không có mặt, anh nhất định phải chăm sóc tốt cho anh trai của em, nếu không, cả đời này em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.”
Bị một đứa trẻ nhỏ hơn hắn bảy tám tuổi nhắc nhở, Phong Thành chỉ cười gật đầu, nhẹ giọng nói, “Anh sẽ.”
Mấy người Bạch Bắc cũng nói một số lời động viên, Tiêu Vũ và Cận Phong lần lượt đáp lại.
Mọi người đều hài lòng với bữa trưa này.
Kỹ năng nấu ăn của Tiêu Vũ cũng được đánh giá cao.
Tiêu Ninh nghe cũng cảm thấy vui thay.
Nếu môi trường nước ngoài có thể làm cho Tiêu Vũ sống tốt hơn, cớ sao anh không làm điều đó?
Cuộc đời có quá nhiều chuyện hợp tan, Tiêu Ninh không muốn từ bỏ Tiêu Vũ nhưng anh có thể buông tay, bởi vì anh biết cho dù Tiêu Vũ có đi bao xa, cuối cùng em ấy cũng sẽ quay lại.
Tuy nhiên, nếu người đi là Phong Thành thì anh sẽ không bao giờ rộng rãi như vậy.
Phong Thành dường như biết anh đang nghĩ gì, khi anh nghĩ đến đây, hắn đột nhiên vươn tay nắm lấy bàn tay đang đặt dưới bàn.
Tiêu Ninh sững sờ, sau đó siết chặt bàn tay đó.
Lúc Tiêu Vũ và Cận Phong rời khỏi, Tiêu Ninh cũng không đi tiễn, không phải sợ điều này làm anh buồn mà chỉ là muốn Tiêu Vũ đi thẳng thắn hơn.
Phong Thành cũng không bình luận gì thêm, cầm lấy tay anh nhẹ nhàng hôn một cái, “Luyến tiếc?”
Tiêu Ninh ngã vào trên vai hắn, “Có một chút, nó luôn luôn lớn lên, em không thể sống thay cho nó, cầm được bỏ được là do nó quyết định.”
Phong Thành vòng quanh eo và ôm người vào lòng, “Anh hy vọng em sống cho chính mình.”
“Ừ.”
Ngày thứ ba sau Tết nguyên tiêu, Tần Thư cuối cùng cũng được anh trai thả ra.
Vừa xuống máy bay lập tức chạy tới tứ hợp viện nhỏ.
Tiêu Ninh thấy sắc mặt cậu ta càng hồng hào, càng ngày càng đẹp trai, anh nói đùa, “Đừng nói với tớ là cậu không bao giờ ra khỏi giường trong kỳ nghỉ đông của cậu nhé.”
Mặt già Tần Thư đỏ lên, một tay xách hành lý, một tay ôm cổ anh, “Đừng nói chuyện của tớ, cậu và Phong Thành thế nào rồi?”
“Tốt lắm.” Tiêu Ninh cầm hành lý tiếp cậu ta, dẫn người vào nhà.
“Ừ, nhưng mà có vi phạm pháp luật hay không?”
Tiêu Ninh liếc cậu ta một cái rồi đổi chủ đề, “Tần Tấn có đi theo cậu không?”
Tần Thư bỉu môi một cái, “Tớ là đi học của tớ, anh ta tới làm cái gì? Cùng tớ học à?”
“Đoán chừng Tần Tấn cũng nguyện ý.” Tiêu Ninh cười cười, sau đó nói, “Tần Thư, cậu có bao nhiêu tiền riêng? Có muốn đầu tư nữa hay không?”
Tần Thư chớp chớp mắt, không biết gì cả, “Đầu tư cái gì?”
“Đương nhiên là mở nhà hàng, quán bar.” Tiêu Ninh coi như nhẹ giọng nói.
Tần Thư mở miệng, “Không phải cậu nói chờ nhà hàng lẩu ổn định hơn sao?”
Tiêu Ninh bóp chặt hai má xinh đẹp của cậu ta, “Nhà hàng lẩu có Hạ Thất cơ bản đã ổn định, chúng ta có thể tách rời tâm tư đi làm việc khác.
Cậu là sinh viên năm nhất cũng không bận, nên tranh thủ thời gian tới giúp tớ đi.”
Tần Thư sinh ra ngậm cầm thìa vàng trong miệng, ở nhà nói một không hai độc đoán như một tiểu hoàng đế.
Tiền tiêu vặt tự nhiên cũng nhiều nhưng cũng không có gì để mua.
Cho nên theo thời gian, cậu ta tích trữ được một kho tiền nhỏ.
Tiêu Ninh ước chừng ngân khố của tiểu hoàng đế Tần Thư ít nhất cũng có năm chữ số.
Kiếm tiền đương nhiên không phải chuyện Tần Thư rất quan tâm, cậu ta chỉ muốn nếm trải thành công.
Ít nhất, thành công có được nhờ vào sự chăm chỉ của chính mình.
So với việc cha và anh trai cậu ta tặng cho thứ gì, thì đó là một khái niệm hoàn toàn khác.
Vì vậy ngay khi Tiêu Ninh nói xong, cậu ta đã đồng ý mà không hề nghĩ ngợi gì.
Tiêu Ninh sớm biết cậu sẽ đồng ý, nhưng lúc này cũng chỉ cười.
Với kinh nghiệm mở nhà hàng lẩu, việc mở nhà hàng lớn trở nên dễ dàng hơn, ít nhất cũng có thêm một chút kinh nghiệm.
Chỉ là mở nhà hàng lớn thật sự phức tạp hơn nhiều so với mở nhà hàng lẩu kiểu nhỏ như hiện tại, Tiêu Ninh bắt đầu chia phần lớn sức lực của mình từ việc học ở trường sang quản lý việc mở nhà hàng, thuê mặt bằng, trang trí, tuyển bếp, mua nguyên liệu thực phẩm đều do một tay anh làm.
Tiêu Ninh chỉ mới học năm hai cao trung ở kiếp trước, anh không nghĩ rằng một người phải có học thức cao thì mới có thể thành công.
Học hành bằng cấp đẹp đẽ nữa cũng không hơn kém xã hội sau mấy năm lăn lộn, sau lại có nhiều sinh viên đại học không tìm được việc làm, ‘mọi con đường đều dẫn đến thành Rome’ chính là chỉ đạo lý này.
Và nhờ sự giúp đỡ của Tần Thư – một sinh viên đại học Khoa Kinh tế và Quản lý, Tiêu Ninh đã thực sự thoải mái hơn rất nhiều về mặt quản lý.
Ba tháng sau, nhà hàng thực sự đầu tiên của Tiêu Ninh được khai trương.
Điều quan trọng nhất trong ngành dịch vụ ăn uống là người đầu bếp, nếu tay nghề và hương vị của người đầu bếp không thể đáp ứng được khẩu vị của công chúng thì dù có trang trí tốt, dù quản lý giỏi đến đâu cũng không giúp được gì.
Vì vậy Tiêu Ninh đã phải mất rất nhiều công sức để tìm đầu bếp cho nhà hàng.
Vị đầu bếp anh tìm đã 60 tuổi, tổ tiên của ông là ngự trù trong hoàng cung của triều đại nhà Thanh và truyền lại cho thế hệ này.
Tuy rằng không thể so với quá khứ, nhưng cũng truyền được 10% tinh túy của thời đại.
Bởi vì có tài nhưng không gặp thời, nên ông thà niêm phong dao để làm ruộng ở nhà.
Tiêu Ninh đã đi đến gặp mấy lần, có lẽ sự chân thành đã làm động lòng vị đầu bếp già.
Cuối cùng, ông bằng lòng xuất sơn đi theo Tiêu Ninh.
Trước khi khai trương, Tiêu Ninh đã nếm thử tay nghề của đầu bếp.
Thực sự là không ngoa, ngay cả anh, một người không quan tâm đến thức ăn cũng hận không thể ăn cả đĩa của mình.
Tần Thư lập một bộ kế hoạch tiếp thị, Tiêu Ninh đọc xong liên tục gật đầu.
Ngày khai trương trời trong nắng tốt, nắng xuân ấm áp vẩy trên người, trong không khí còn có thoang thoảng hương hoa.
Tần Thư đứng ở cửa chính nhìn lên bảng hiệu mà Phong Thành tự tay chấp bút, tấm tắc than thở, “A Ninh, Phong tiên sinh nhà cậu đúng là chiều chuộng cậu a, ngay cả tên nhà hàng cũng tự tay viết cho.”
Tiêu Ninh chắp tay đứng bên cạnh ngẩng đầu nhìn lên, trên tấm bảng hiệu có ba ký tự lớn “Ngự Thiện Phường” như rồng bay phượng múa đang cố thủ trên đó, chân chính thiết họa ngân câu, thoăn thoắt.
Phong Thành hơi ngạc nhiên khi nghe anh nói sắp khai trương nhà hàng, nhưng hắn lại nghĩ đến chuyện nhà hàng lẩu nên chỉ cười trừ không đưa ra ý kiến gì.
Lúc nghe đến ngày Tiêu Ninh khai trương liền hỏi anh có nghĩ ra tên cửa hàng nào đẹp chưa.
Tiêu Ninh chỉ nói là đang suy nghĩ, Phong Thành liền dẫn anh đi đến thư phòng, trên giấy tuyên viết ra ba chữ.
Tiêu Ninh nhìn thấy mỉm cười, sau đó đứng dậy mổ nhẹ miệng của Phong tiên sinh một cái rồi nói, “Đây là đáp lễ.”
Phong Thành đâu chịu dừng tay lúc đó, cuối cùng, hắn cố ý yêu cầu sự đáp lễ lớn hơn ở trên giường..