Phong Thành đã từng nói, cần năm tháng và tình yêu để vỗ béo Tiêu Ninh, sau đó sẽ một ngụm ăn tươi.
Tiêu Ninh nghe xong lời này cười ha ha, và cuối cùng nhận được một nụ hôn tiêu chuẩn kiểu Pháp nồng nhiệt từ Phong tiên sinh trước khi hai người yên tĩnh lại.
Yêu một người không khó, nhưng để canh giữ ở bên một người, hơn nữa khoảng thời gian canh giữ ở bên nhau là cả đời, kỳ hạn này quá khó, vì ngươi phải chịu đựng mỗi sáng sớm cùng một người khác nằm bên cạnh mình.
Điều này đối với người bình thường quả thật khó, nhưng đối với Tiêu Ninh là chuyện không thể tốt hơn.
Mặc dù hiện tại anh đã 26 tuổi, nhưng mỗi khi nghĩ đến chuyện kiếp trước, anh vẫn toát mồ hôi lạnh, sau đó là hoảng sợ bao trùm, anh không sợ những thứ khác, mà là sợ rằng Phong Thành sẽ bị bệnh tật hành hạ lần nữa.
Nỗi đau của bệnh tật quá lớn sẽ làm Phong Thành trở nên yếu ớt, không trùng lặp với bất kỳ Phong Thành nào trong ký ức của Tiêu Ninh, chính vì như vậy nên mới làm người đau đến chết đi sống lại.
Chỉ mới tưởng tượng kiếp này Phong Thành có thể bị bệnh nữa, Tiêu Ninh sợ tới mức cả đêm không ngủ được.
Vì vậy, dù bận rộn đến đâu, anh cũng sẽ hộ tống Phong Thành đến bệnh viện khám sức khỏe mỗi năm một lần.
Đầu mùa hè, mưa rào mà nhiều lần, Tiêu Ninh vừa ngủ dậy đã thấy những hạt mưa đập vào bệ cửa sổ, tí tách, yên tĩnh và thanh thản.
Anh chống khuỷu tay ngồi dậy trên giường, hai mắt còn chưa mở hết, đột nhiên anh cảm thấy trên má mình có một luồng hơi ấm, rồi giọng nói ngày càng từ tính của ai đó vang lên bên tai anh, “Chào buổi sáng, Tiểu Ninh.”
Tiêu Ninh dựa vào bản năng tìm môi của người nọ, nấn ná một hồi, lúc này, Tiêu Ninh mới căn bản tỉnh lại, anh cảm giác được một bàn tay rộng rãi đặt ở chân của mình, anh nhanh chóng bắt lại, trong miệng nói, “Hôm nay anh phải đến bệnh viện, không thể chậm trễ.
”
“Ngày mai đi cũng không muộn.” Phong Thành nói, ngón tay luồn vào vạt áo ngủ thậm chí còn càn rỡ hơn, tìm được trước ngực có một chỗ nhô lên, giọng nói của hắn gần như mơ hồ và trầm thấp.
Tiêu Ninh nghe xong lời này như được tiêm máu gà, hai mắt mở ra, lườm Phong Thành một cái, rồi rút tay Phong Thành ra, “Không được! Hôm nay ta nhất định phải đi!” Nói xong, mặc kệ vẻ mặt ai oán của người phía sau, đi thẳng vào tủ tìm quần áo để mặc vào.
Phong Thành một tay dựa vào trên giường, nghiêng đầu quan sát anh.
Trong mười năm qua, tất cả đều đã trưởng thành.
Phong Thành đã chuyển từ một thanh niên 24 tuổi sang một người đàn ông 34 tuổi trưởng thành và vững vàng, trong khi Tiêu Ninh từ một thanh niên gầy gò trở thành một thanh niên văn nhã thượng lưu.
Những năm này, công việc kinh doanh của anh ngày càng lớn mạnh, từ Ngự Thiện Phòng ban đầu đến khu giải trí tích hợp khách sạn nghỉ dưỡng Ngu Nhạc Thành sau này.
Chàng trai 26 tuổi đã là thanh niên tài giỏi đẹp trai hiếm có ở thành phố An Bình.
Tiêu Ninh như vậy khiến Phong Thành kinh diễm, và nhiều hơn nữa là thỏa mãn.
Cho tới bây giờ hắn luôn biết mình muốn gì, tất cả những gì hắn muốn là một Tiêu Ninh đẹp trai phong độ trác tuyệt nở rộ trước mắt hắn, chứ không phải một Tiêu Ninh bị giam cầm trong thế giới của riêng mình và chỉ hắn mới có thể thưởng thức Tiêu Ninh.
Nhưng bây giờ Phong Thành có chút ảo não, bởi vì hắn phát hiện càng ngày càng có nhiều người nhìn thấy Tiêu Ninh như vậy, hiện tại hắn không chỉ đề phòng phụ nữ, mà còn phải đề phòng đàn ông!
Tiêu Ninh đang đứng trước tủ mặc quần áo, không biết người phía sau đã lóe lên biết bao nhiêu suy nghĩ trong đầu.
Thân thể của anh đã chuyển thành cao gầy của người trưởng thành, quần áo ngủ bị vứt bỏ dưới chân, trên người chỉ mặc một cái quần đùi màu trắng, nhìn từ phía sau, bóng lưng của anh vẫn mang theo bóng dáng của mười năm trước, gầy gò nhưng đầy sức dãn.
Ánh mắt của Phong Thành từ chiếc cổ trắng như ngọc của anh, rồi dọc theo bả vai của anh, lướt qua phần eo gầy, nơi có dấu hickey màu đỏ do hắn để lại đêm qua, cuối cùng dừng lại trên cái mông vung cao, theo động tác mặc quần áo, toàn bộ tấm lưng của anh hơi cong lên, lộ ra xương cánh bướm xinh đẹp.
*Xương cánh bướm: là phần xương ở phía sau lưng tạo cảm giác lưng mở rộng ở phần vai và thu hẹp dần về phía thắt lưng.
Xương cánh bướm thường thấy ở những người có thân hình mảnh khảnh.
Phong Thành rốt cuộc không kiên nhẫn được, sải bước đi tới, từ phía sau bế lấy người.
“Ah —— “
Tiêu Ninh chỉ cảm thán một tiếng, cả người đã bị vứt ở trên giường lớn mềm mại.
Ánh mắt của người trên thân đã bốc lửa, anh chưa kịp nói thì môi và lưỡi nóng rực đã đè xuống, cuối cùng, Tiêu Ninh dưới tình thế hoàn toàn nghiêng về một phía, bị ăn sạch sành sanh.
Đợi đến lúc cả hai tới bệnh viện đã qua nửa buổi sáng.
Tiêu Ninh sánh vai Phong Thành đi vào, hai người cũng không có nói quá nhiều, thỉnh thoảng liếc mắt một cái, nhưng lời nói chứa vô tận tình cảm.
Từ xa đã thấy Mạc Nhan đang ngồi trên ghế sô pha bên hành lang bệnh viện đọc báo, Tiêu Ninh và Phong Thành bước tới gần.
Mạc Nhan từ trên tờ báo nhìn lên, nhìn thấy hai người họ, một cặp mắt đào hoa đảo qua dấu đỏ trên cổ Tiêu Ninh, trêu ghẹo nói, “Gần trưa rồi.
Hai người chơi trò bắt kiến ở trên giường sao?”
Phong Thành cắm hai tay vào túi và không nói gì.
Tiêu Ninh lườm anh ta một cái rồi đáp, “Vậy anh ngồi ở đây làm gì? Chờ bác sĩ Dương tan sở? Thế nhưng vẫn còn hai tiếng nữa a.”
Nghe vậy, khóe miệng Mạc Nhan giật giật, tự hỏi không phải chỉ thích một người thôi sao? Sao mỗi người đều phải nã một câu mới chịu?
Thấy anh ta không trả lời, Tiêu Ninh cong môi, “Nghe nói bác sĩ Dương đã có vợ chưa cưới.
Xem ra làm bên thứ ba xen vào loại chuyện này không phải là phong cách của anh a, giám đốc Mạc.” Trọng âm kết thúc làm cho Mạc Nhan nhíu mày, Tiêu Ninh này, đơn giản là mẫu người có thù phải báo, anh ta vừa nói một câu, đối phương ít nhất phải qua lại hai câu.
Mạc Nhan bó tay, không thể làm gì khác đành phải đổi chủ đề, “Không phải đưa Phong Thành đi kiểm tra sao? Bác sĩ đã đợi rồi, mau đi đi.”
Tiêu Ninh nghe xong lời này thì chẳng còn vướng bận, sau khi chào hỏi Mạc Nhan liền mang theo Phong Thành rời đi.
Bệnh viện này là sở hữu của Mạc gia, là bệnh viện tư nhân không chỉ có kỹ thuật mà còn có danh tiếng, cho nên toàn bộ bệnh viện cung cấp dịch vụ một kèm một, hiệu quả cao, đương nhiên phí tổn cũng đắt.
Hai người đứng trong thang máy trống rỗng, Tiêu Ninh ngẩng mặt không ngừng đếm số trên thang máy, Phong Thành đứng dính dát phía sau lưng, há mồm cắn khối da thịt trên gáy anh.
Tiêu Ninh chấn động thân thể, lắc lắc nói, “Phong tiên sinh, đây là đang nơi công cộng.”
Phong Thành vẫn đứng y nguyên, lẩm nhẩm, “Ở đây không có ai nữa, không tính.”
“Có camera!” Tiêu Ninh gằn từng chữ, rất có ý tứ nghiến răng nghiến lợi.
Phong Thành lúc này mới bớt thời giờ nhìn lên, tùy tiện nói, “Để cho Mạc Nhan tháo xuống.”
Trán Tiêu Ninh nổi lên gân xanh, đang định nổi cáu, không ngờ giọng nói Phong Thành đột nhiên vang lên bên tai, “Tiểu Ninh, đừng căng thẳng quá, anh không sao.”
Tiêu Ninh chấn động, gần như không nói được.
Khi nghĩ đến sự thật rằng kiếp trước Phong Thành đã phải chịu đựng đau đớn vì hóa trị, mái tóc đen đã không còn, dáng người gầy gò như một xác chết biết đi, anh sẽ sợ hãi bàng hoàng.
Nhưng nhiều hơn nữa chính là cảm động bi ai.
Nếu như Phong Thành ở kiếp trước có thể ích kỷ, ít nhất cũng có thể ở bên cạnh anh, không nói tới cùng chia sẻ nỗi đau, ít nhất cũng để anh mang lại một chút hạnh phúc và niềm vui cho Phong Thành ở nơi anh có thể, nhưng mà không có gì cả.
Phong Thành thậm chí còn dùng ý chí còn lại duy nhất của hắn để chống chọi với bệnh tật.
Tiêu Ninh không thể tưởng tượng được việc Phong Thành đã lần lượt sống sót thế nào sau quá trình hóa trị liệu, làm thế nào để chống chọi qua vô số đêm dài tuyệt vọng, khi Phong Thành thật đau đớn và không thể chịu đựng được, anh đã làm gì?
Tiêu Ninh nhắm mắt lại, giơ tay nắm lấy ngón tay Phong Thành đặt ở trên vai, nói nhỏ, “Được.”
Thang máy dừng lại ở tầng 14, cô bác sĩ xinh đẹp khả ái đang đứng ở cửa, cung kính mỉm cười, “Phong tiên sinh, Tiêu tiên sinh, buổi sáng tốt lành.”
Bệnh viện là nơi dễ làm người ta nhớ tới chuyện không hay, lúc Phong Thành kiểm tra bên trong, Tiêu Ninh canh giữ ngoài cửa.
Biết bọn họ chỉ cách nhau một cánh cửa, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng, Tiêu Ninh cảm thấy lúc này mình quá mức căng thẳng, trên lòng bàn tay thậm chí xuất hiện từng tầng mồ hôi lạnh, năm nào cũng phải trải qua chuyện này một lần, nhưng mỗi năm anh vẫn cảm thấy sợ hãi.
Tiêu Ninh không bao giờ thừa nhận mình sẽ sợ điều gì, và chỉ có lúc này anh mới thực sự sợ hãi, bởi vì anh không biết thế giới sẽ như thế nào nếu không có Phong Thành, bởi vì anh không thể tưởng tượng được, vì vậy anh không muốn nghĩ đến điều đó.
Mong rằng mình và Phong Thành Phong Thành có thể ở bên nhau dài lâu, mong rằng mình có thể già đi dưới bờ vai của người ấy như bao người yêu nhau khác, và mong rằng từng tia sáng của ánh nắng có thể chiếu vào họ, và hy vọng rằng … dù có chết thì anh cũng chết trước.
Hàng loạt đợt kiểm tra của Phong Thành diễn ra trong khoảng một giờ đồng hồ, may mà mọi chuyện diễn ra bình thường, cuối cùng Tiêu Ninh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nữ bác sĩ nhìn thấy vẻ mặt nhẹ nhõm như trút được gánh nặng của thanh niên tài giỏi đẹp trai này, cô dịu dàng cười, “Tiêu tiên sinh thật sự rất tốt với Phong tiên sinh.”
Tiêu Ninh chưa kịp nói gì, Phong Thành đã vòng tay qua vai anh, trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng quyến rũ, trìu mến vững vàng theo năm tháng, nhẹ giọng nói, “Chúng ta đi thôi.”
Đại khái là thấy nữ cố vấn y tế đứng gần Tiêu Ninh nhìn anh vài lần hắn liền lạnh lùng tránh sang một bên, Tiêu Ninh biết hắn đang nghĩ gì nên không nói nữa, chỉ đi theo chân hắn vào thang máy.
Mãi cho đến khi cửa thang máy màu bạc chậm rãi đóng lại, Tiêu Ninh mới nói, “Phong tiên sinh, anh ghen đấy à.” Một câu khẳng khái như vậy khiến Phong Thành có chút xấu hổ, nhưng hắn không phủ nhận, chỉ là nói, “Cô ấy nhìn em mấy lần.”
Tiêu Ninh nhướng cao mày, khóe miệng bất giác nở nụ cười, “Cho nên anh bỏ mặc người ta bất chấp phong thái sao? Thế giới bên ngoài nói Phong tiên sinh anh vừa tao nhã vừa rất có phong độ thân sĩ.
Em hôm nay thấy, bất quá là uổng cái hư danh a ~ “
Phong Thành cong cong khóe miệng cười cười, sau đó siết chặt bàn tay buông thõng bên người anh, giọng nói thêm phần dày đặc mơ hồ, “Phong độ cũng phải tùy chỗ.
Nếu là ở trên giường, cũng không thể trách anh không làm được quân tử.”
Tiêu Ninh quay đầu đi chỗ khác, lẩm bẩm nói, “Cầm —— thú.”
Tuy rằng thấp giọng nói, nhưng không gian thang máy có hạn, Phong Thành có thể dễ dàng nghe thấy rõ ràng hai chữ này, liền thấy khóe miệng nhếch lên rộng hơn, tay còn lại đảo qua cổ Tiêu Ninh, đem gò má nhẹ nhàng kéo qua, liền cúi người hôn xuống.
Bất kể con người có quyền lực đến đâu, cũng có lúc họ sẽ không biết xấu hổ.
Bởi vì chỉ có không biết xấu hổ mới có thể giữ người này ở bên mình mãi mãi.
Cuộc sống của họ trong tương lai sẽ còn rất dài và rất dài, họ sẽ gặp rất nhiều người, không cần biết những người này là bạn, là thù hay là tình địch.
Điều hắn muốn chỉ là ánh mắt và trái tim của Tiêu Ninh từ đầu đến cuối, thủy chung chỉ có một mình Phong Thành hắn.
Đây là may mắn mà vĩ đại quang vinh đến dường nào, vì người thích anh là em, cho nên mới đặc biệt không giống người thường.
Chúng ta đừng để bị lạc.
Không thể bị lạc.
Bởi vì em đã hứa với anh.
Từ nay về sau đến tận cùng thế giới, cùng người chung đôi.