Tên Alpha Này Ngọt Chết Được

Chương 20

Thời điểm Hà Liêu Tinh cùng Bùi Túc đi tới trên sân bóng rổ, người của lớp năm đã chờ lâu rồi.

Cậu qua loa liếc nhìn, phát hiện năm người này cậu không quen biết bất cứ ai, vì vậy liền dời tầm mắt.

Mà trong nháy mắt cậu dời tầm mắt đó, An Hoài trong lớp năm liền nhìn về hướng cậu, cong môi, ánh mắt cứ như cỏ dại từ rãnh nước mọc lên, thăm thẳm mang theo hàn ý.

Hà Liêu Tinh đang quay đầu cùng người khác nói gì đó, cậu sống thô mộc quen rồi, cũng không có chú ý tới loại việc nhỏ không đáng kể này, vì vậy tầm mắt kia vẫn luôn theo sát cậu.

Mãi đến tận khi mắt Bùi Túc quét tới, ánh mắt kia rõ ràng rất nhẹ, thế nhưng An Hoài lại cảm thấy ngột ngạt vô cùng, vội vã quay đầu đi.

Tất cả mọi người đều đã đến đông đủ, chính thức bắt đầu chơi bóng.

Trước khi bắt đầu Hà Liêu Tinh còn nghĩ tay chân Bùi Túc gầy guộc, trình độ bóng rổ cũng tầm tầm thôi, nhưng lập tức cậu liền phát hiện mình sai rồi.

Năng lực rê bóng của Bùi Túc siêu mạnh, làm một quả ba điểm cực chuẩn, cái rổ bóng kia cứ như là mọc ra ở dưới trái bóng của y, mà đồng đội liếc một cái đưa tay một cái, y liền biết nên chạy thế nào chuyền thế nào.

Hà Liêu Tinh cảm thấy khá thú vị, cùng Bùi Túc chơi bóng rất sảng khoái.

Chợt người vây xem liền phát hiện... để Hà Liêu Tinh và Bùi Túc cùng nhau xông lên quả thực quá là phạm quy đi.

Bên lớp một chín mươi chín phần trăm bóng đều là hai người Hà Liêu Tinh cùng Bùi Túc ném vào, hai người mặc dù là lần thứ nhất cùng nhau chơi bóng, khả năng phối hợp chỉ ở mức nhất định, mà không cản được năng lực cá nhân mạnh mẽ của bọn họ, vì vậy miễn cưỡng đè cái khuyết điểm này xuống.

Sau mười phút, điểm giữa hai lớp là ba mươi mốt so với năm, có thể nói là một bên áp đảo.

Nụ cười trên mặt người lớp năm hầu như không còn giữ được nữa.

Mọi người đều là thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, cũng thường thường cùng nhau chơi, thua không mất mặt gì, thế nhưng thua thảm như vậy, lại còn dưới mắt nhìn trừng trừng của mọi người, kia thật sự là mất mặt.

Một ít Omega, Beta nữ học thể dục không nhịn được vây lại xem, kéo tay bạn thân nhỏ giọng bàn tán, mà mắt toàn là nhìn Hà Liêu Tinh cùng Bùi Túc.

Hết cách rồi, trên người hai người này như là có ánh sáng, muốn không chú ý cũng khó.

Qua mười lăm phút, đến lúc nghỉ giải lao.

Tiền phong phụ của lớp năm Hạo Tử nhíu mày lại, giơ tay lau mồ hôi trên trán, khá là khó chịu: "... Chỉ là chơi bóng bình thường thôi, cần phải tích cực thế không? Hà Liêu Tinh có thù hằn với chúng ta à?"

Kỳ thật lời này nói rất oan người ta, Bùi Túc cùng Hà Liêu Tinh căn bản không nghĩ tới chuyện nhắm vào bọn họ, chớ nói chi có thù hằn, bọn họ chơi tốt chỉ đơn giản là vì kỹ thuật tốt, chơi đùa thông thường một chút mà thôi, không ai muốn giấu nghề, tất cả chỉ muốn chơi một trận cho đã thôi.

An Hoài ngửa cổ tu một chai nước lớn, đưa tay lên (?), bóp cái chai rỗng kêu tiếng lốp bốp, một bên khóe môi cong lên, lại không nói gì, chỉ vỗ vỗ lên bả vai Hạo Tử.

Mà đứng ở một bên khác Hà Liêu Tinh ngẩng đầu, nhìn Bùi Túc, mới vừa uống nước xong, môi mỏng ướt át: "Đến lần sau hai người chúng ta lại chơi một bàn?"

Cậu đã rất lâu không được chơi đã ghiền như vậy.

Chạy đuổi, chuyền bóng, gió nhiệt tình xuyên qua cánh tay, phần phật cuốn gấu áo, nắng trời đổ xuống, trên sân tập nơi nơi náo nhiệt

Tự do mà vui vẻ, Hà Liêu Tinh yêu thích cái cảm giác này.

Vì vừa vận động, chất dẫn dụ trên người cậu tỏa ra dày đặc hơn, hương hoa nhạt nhòa lúc trước dường như dưới ánh mặt trời cũng ấm lên, khuếch tán ra.

Tầm mắt của Bùi Túc lướt qua môi Hà Liêu Tinh một cái, hơi nghiêng đầu, thái dương dưới lớp mồ hôi trở nên bóng loáng, tiếp đến da dẻ càng trắng như tuyết: "Mình tại sao phải chơi bóng với cậu?"

Hà Liêu Tinh hừ hừ: "Với quan hệ này của chúng ta, hẹn chơi bóng còn cần lý do?"

Giọng điệu của cậu đương nhiên cực kỳ, vô cùng quen thuộc.

Môi Bùi Túc giật giật hai lần, giống như muốn nói chút gì, liền vào lúc này, ba người chơi cùng hai người bọn họ đều đi lại, do dự một chút, mỉm cười nói: "Bùi Túc, không nghĩ tới cậu còn chơi bóng rất tốt."

—— bởi khí chất lạnh nhạt kia của Bùi Túc, y chuyển trường đến đây đã mấy ngày, nhưng không có quen biết hầu hết bạn cùng lớp, mọi người cũng không biết y.

Trong đại đa số tình huống, kỳ thật người chuyển trường cùng tập thể lớp có cảm giác xa cách, mà loại cảm giác xa cách này cần trừ khử từng chút một.

Mà giữa người và người chính là có một loại từ trường thần kỳ, có lúc muốn chủ động thể hiện ý muốn thiện ý và làm quen với đối phương, cũng không cần phức tạp hơn, chơi một trận bóng, hoặc là cùng nhau làm một phần bài tập, là đủ rồi.

Bùi Túc mới vừa muốn mở miệng, Hà Liêu Tinh từ hình môi của y đọc ra y chỉ muốn lạnh nhạt mà ừ một tiếng, vì phòng ngừa cuộc nói chuyện chết non, Hà Liêu Tinh xen trước vào nói: "Bùi Túc mới vừa rồi còn nói với mình, cảm thấy các cậu phối hợp cũng rất lợi hại, vừa nhìn đã biết chơi cùng nhau rất nhiều năm, hiểu ngầm rất tốt."

Ba người khác xác thực đều quen biết, hơn nữa rất yêu thích chơi bóng, nghe vậy, nhếch môi nở nụ cười: "Lần tới cùng nhau hẹn chơi bóng!"

Bùi Túc lần này đến cả cơ hội cử động môi còn không có, Hà Liêu Tinh cứ như phát ngôn viên mới thuê của y, toàn bộ quá trình thay y hết lời: "Chuyện đó thì dĩ nhiên rồi."

Bùi Túc liếc mắt nhìn Hà Liêu Tinh một cái, đưa tay xoa xoa mi tâm.

Tiếng còi vang lên, nửa sau trận đấu bắt đầu.

Nửa sau trận đấu trạng thái của Hà Liêu Tinh cùng Bùi Túc thoải mái như trước, có nửa đầu trận đấu làm nháp, lúc này hai người họ phối hợp ăn ý còn hơn cả lúc mới vào sân.

Hà Liêu Tinh lại còn đẹp trai mà đội một cái nón lưỡi trai, nhảy lên thật cao, eo và lưng kéo căng cong thành một đường vòng cung xinh đẹp, trái bóng sắp vào rổ kia liền bị cậu sắc sảo bật trở về mặt đất, nhóm người nhất thời huýt sáo, khen Hà Liêu Tinh ưu tú.

Bùi Túc cách Hà Liêu Tinh xa có mấy bước, nhìn tình cảnh này, khóe môi ngắn ngủi nâng lên.

Hà Liêu Tinh mới vừa tiếp đất, An Hoài vội vàng đến giành bóng, chạy về bên này, lúc sượt qua Hà Liêu Tinh, không cẩn thận lảo đảo, khuỷu tay cong lại, đập lên gáy Hà Liêu Tinh!

Bảo vệ tuyến thể là bản năng của Omega, Hà Liêu Tinh lắc mình tránh thoát, chân dịch ra, lòng bàn chân không biết đạp trúng cái gì mà bị trượt, trọng tâm trên thân bất ổn, cả người liền ngã xuống đất, mặt đất xoay vòng tới trước mắt.

Trong đám người dồn dập vang lên tiếng hô hào.

Nhìn sân tập nhựa càng ngày càng gần, Hà Liêu Tinh theo bản năng nhắm mắt lại, cắn răng, chuẩn bị nghênh tiếp đau đớn sắp đến, nhưng cậu lại không té xuống đất, mà là được một cái ôm tràn đầy mùi gỗ.

Ba đồng đội khác mắng một tiếng, lập tức xúm lại đấy: "Hà Liêu Tinh cậu không sao chứ?"

Hà Liêu Tinh ở trong ngực Bùi Túc miễn cưỡng đứng thẳng người, mà một cái chân không cử động được, vừa rồi chơi bóng lâu như vậy cậu cũng không đổ mà hôi, mà lúc này trên trán đầy kín một tầng mồ hôi mỏng.

Cậu cắn răng, lắc đầu một cái: "Mình không sao."

An Hoài mặt đầy hổ thẹn mà đi tới bên người Hà Liêu Tinh: "Xin lỗi nha Hà Liêu Tinh, mình vừa nãy chạy vội quá, không chú ý tới, cậu có bị thương không? Nếu không mình cùng cậu lên phòng y tế một chuyến đi?"

Bóng rổ dù sao cũng là một loại vận động tương đối nặng, khó tránh va va chạm chạm, bị thương là chuyện thường xảy ra, huống chi An Hoài thoạt nhìn thật không phải cố ý.

Đến cả Hà Liêu Tinh nhìn một mặt biểu cảm chân thành kia của An Hoài, đều lầm tưởng uy hiếp mà tuyến thể vừa gặp chẳng qua chỉ là ảo giác của cậu thôi.

Cậu nắm lấy cánh tay Bùi Túc, trọng tâm toàn bộ thả lên chân trái: "Thật ra không sao cả..."

Câu này của cậu còn chưa nói hết, Bùi Túc liền cắt ngang: "Không cần cậu đi cùng, tôi dẫn cậu ấy đi phòng y tế."

Người trong ngực đứng không vững, Bùi Túc cao hơn cậu, vì vậy một tay đỡ eo Hà Liêu Tinh, y có thể cảm nhận rõ ràng thân thể cậu khó nhận ra mà run rẩy.

Hà Liêu Tinh sửng sốt một chút: "Cần đến phòng y tế sao? Mình thấy..."

Một câu của cậu lời còn chưa nói hết, liền dưới vẻ mặt của Bùi Túc mà tắt tiếng dần.

Bùi Túc đỡ Hà Liêu Tinh ra ngoài sân tập, lúc đi ngang qua An Hoài, để lại một ánh mắt khiến người không rét mà run [1].

[1]Nguyên văn:不寒而栗, Hán Việt: "bất hàn nhi lật", thành ngữ tiếng Hán, ý chỉ sự run rẩy do trong lòng sợ hãi, xuất xứ từ "Sử ký – Khốc lại liệt truyện" – nguồn Baidu

Cánh tay buông xuống bên người của An Hoài nắm chặt, rõ ràng vừa nãy còn cảm thấy vạn vô nhất thất [2], nhưng lúc này một luồng khí lạnh bỗng nhiên từ xương sống bốc lên, làm cho gã không dám nhìn thẳng Bùi Túc.
Bình Luận (0)
Comment