Kim giờ trêи tường chỉ bốn giờ.
Môn thi Toán đã qua hơn nửa, Trần Dạ ngồi trêи bục giảng, nhìn chằm chằm Hà Liêu Tinh ở cuối lớp.
Hà Liêu Tinh không bị thi một mình, cậu cùng những người khác vào phòng thi mười người.
Bị lộ đề thi là chuyện lớn, buổi sáng sau khi chuyện này bị phát hiện, trường họp khẩn, cuối cùng quyết định dùng đề thi dự bị, thành tích Ngữ Văn của mọi người đều hủy bỏ, thi lại.
Độ khó của đề thi dự bị càng khó hơn.
Trải qua sự kiểm tra loại trừ nhiều lần, cuối cùng thu hẹp được người trộm bài thi ở trong phòng thi cuối cùng, cho nên học sinh trong phòng này bị tách ra, từng nhóm mười người, trước sau có hai giám thị.
Hà Liêu Tinh tuy rằng đi vào phòng thi mười người, mà trạng thái bị theo dõi chặt chẽ cũng tựa như thi một mình.
Tầm nhìn của Trần Dạ không hề rời khỏi người cậu.
Cùng giám thị một phòng thi với Trần Dạ là Lý Xuân Hoa, không giống với bộ dạng muốn ăn thua với Hà Liêu Tinh, Lý Xuân Hoa vô cùng dịu dàng, nói mọi người không cần sốt sắng, bình tĩnh làm bài.
Thành tích của học trò trong phòng thi cuối cùng trêи căn bản đều là áp đáy, vốn dĩ thành ra chuyện như vậy đã hoảng loạn, không nghĩ tới lại trúng phải thứ còn khó ăn hơn bài thi mới làm, độ khó so với lúc trước nặng hơn, cơ bản là có đọc cũng không hiểu.
Vì vậy phần lớn mọi người đều vò đầu bứt tai
[1], lực chú ý phân tán, nơm nớp lo sợ cực kỳ.
[1]Nguyên văn: 抓耳挠腮
, Hán Việt: "trảo nhĩ nạo tai
", miêu tả dáng vẻ người lo lắng, buồn rầu, rối ren lúc không biết làm sao, cũng miêu tả dáng vẻ người vui đến không thể tự kiềm chế, xuất xứ từ "Nhị khắc phách án kinh kỳ
" – nguồn BaiduSo sánh như thế, Hà Liêu Tinh liền trông vô cùng bâng quơ, sau khi vào phòng thi, cứ cắm cúi làm bài, coi như là biết Trần Dạ đang nhìn chằm chằm cậu, cậu cũng không để ý tới.
Theo thời gian từng chút trôi qua, bài thi của Hà Liêu Tinh viết đã sắp đầy giấy, cả giấy nháp cũng đã kín một tờ.
Sự chắc chắn của Trần Dạ từ từ dao động.
Lúc Hà Liêu Tinh đổi giấy nháp cô lấy sang ngó một cái, phát hiện công thức viết trêи đấy đúng hết, hơn nữa cả bản nháp cũng làm từng bước, hướng giải đề đặc biệt rõ ràng.
Lẽ nào thật sự là cô nhìn lầm rồi?
Làm sao có thể?
Trần Dạ không tin, mà sự thực lại được đặt trước mắt cô —— Hà Liêu Tinh không giống tất cả những người khác.
Cách lúc thi xong còn mười lăm phút, những người không làm bài tiếp được đã chờ hơn một giờ, cực kỳ khó chịu.
Hà Liêu Tinh làm xong bài thi, đóng nắp bút, sau đó kiểm tra đáp án từ đầu tới đươi, cuối cùng xác định không có vấn đề gì rồi, nộp bài sớm.
Lý Xuân Hoa còn chưa nhận được bài thi của cậu, Trần Dạ đã chen trước một bước lấy bài thi của cậu, đọc hết từ đầu tới đuôi.
Nháy mắt này, tâm trạng của cô cực kỳ phức tạp.
Cô dạy Toán, đề thi dự bị cô có tham gia ra đề, đáp án sớm đã thuộc nằm lòng.
Chỉ cần quét mắt sơ qua một lần, cô phát hiện, bài thi điểm tối đa một trăm rưỡi, Hà Liêu Tinh thế mà có thể nắm được một trăm trở lên, không chỉ có vậy, hình như còn có khả năng áp sát điểm tối đa!
... Đây là cái chuyện mơ giữa ban ngày
[2] gì???
[2]Nguyên văn: 天方夜谭
, Hán Việt: "thiên phương dạ đàm
", thành ngữ tiếng Hán, ý chỉ chuyện ly kỳ, khó xảy ra, xuất xứ từ chuyện dân gian Ả Rập "Nghìn lẻ một đêm
" – nguồn BaiduCái bài thi này rõ ràng đã tăng độ khó, theo như dự đoán
(?), điểm trung bình của phần lớn học sinh chỉ có thể ở mức tạm chấp nhận!
Hà Liêu Tinh không phải... không phải đứng thứ nhất dưới lên sao?
Trước giờ môn Toán cậu ta không phải chỉ thi được mười, hai mươi điểm thôi à?
Thế nhưng lần này cô tự mình đổi bài thi, tận mắt nhìn cậu ta thi, coi như không tin cũng phải tin.
Hà Liêu Tinh không hề liếc mắt nhìn cô cái nào, xoay người rời đi, dừng lại trước mặt Lý Xuân Hoa, tầm mắt rơi xuống cổ tay cô, thấp giọng nói: "Tay cô còn đau không?"
Lý Xuân Hoa lắc đầu cười, cô không được da mịn thịt mềm
[3] đến mức đấy, bây giờ vết ửng đỏ cũng đã tiêu gần hết.
[3]Nguyên văn: 细皮嫩肉
, Hán Việt: "tế bì nộn nhục
", thành ngữ tiếng Hán, miêu tả làn da được chăm sóc tốt, mềm mại trắng trẻo, xuất xứ từ "Thiền chân dật sử
" – nguồn BaiduHà Liêu Tinh im lặng một lát, khom lưng chào cô một cái, liền rời khỏi phòng thi.
Trần Dạ nhìn cảnh này, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Nhìn thấy bài thi trong tay Trần Dạ, Lý Xuân Hoa đứng ở một bên, giễu cợt nói: "Lần này em ấy vẫn sao bài à?"
Trần Dạ nói không ra lời, lúc này cô cảm thấy hai má như bị lửa đốt.
Nhưng cô vẫn cứ mạnh miệng: "Thế nhưng như vầy cũng không loại trừ khả năng là trò ấy trộm bài thi, ba mươi người trong phòng thi đấy, ai cũng có hiềm nghi, trước khi người đó bị bắt —— "
Cô muốn nói trước khi người đó bị bắt, ai cũng có hiềm nghi, mà cứ như là đặc biệt muốn vả mặt cô, một giáo viên đi tới, đưa tay gõ cửa một cái: "Bắt được học trò trộm đề rồi, tên là Vương Hạo, học lớp Năm."
Môi còn chưa nói hết lời của Trần Dạ chốc lát sững lại, khuôn miệng cũng cứng đờ, lúc này cô không chỉ cảm thấy mặt rát, mà là toàn thân đều rát, cứ như bị xát sa tế lên.
Vương Hạo, lớp Năm, mà cô là chủ nhiệm lớp Năm.
"Thì ra là Vương Hạo." Lý Xuân Hoa gật đầu, "Cô giáo Trần còn biết dạy học sinh hơn tôi, xin được chỉ dạy."
Chớp mắt này, Trần Dạ cảm thấy không chỗ dung thân
[4].
[4]Nguyên văn: 无地自容
, Hán Việt: "vô địa tự dung
", thành ngữ tiếng Hán, ý chỉ tình huống vô cùng xấu hổ, xuất xứ từ "Tam Quốc Chí - Ngụy Chí – Quản Ninh truyện
" – nguồn BaiduMà bài thi đề tên Hà Liêu Tinh trêи bàn giáo viên kia, cứ như vô số cây kim, vô cùng chói mắt.
Sự kiện trộm bài thi này làm náo động cả trường, bởi vì hai cô giáo còn vì chuyện này mà đánh nhau.
Vừa thi Toán xong, câu chuyện bát quái này dường như mọc cánh, truyền ra khắp vườn trường.
Hà Liêu Tinh ngồi trêи đài ở sân tập, nhìn xuống khoảng đất trống.
Ngày hôm nay vốn là thi xong Toán là coi như xong, nhưng bài vì lộ đề thi, cho nên toàn bộ năm hai phải thi Ngữ Văn lại, thời gian thi từ bảy giờ đến chín giờ.
Dưới hoàng hôn, ánh chiều tà từ đằng sau lầu cao, cây xanh, hàng rào sắt lôi ra một cái bóng dài, trải trêи mặt đất.
Hà Liêu Tinh nhìn chằm chằm cái bóng không ngừng chậm rãi bò đi khi tia sáng rời khỏi, mãi đến tận lúc trong tầm mắt xuất hiện một cái bóng dài khác.
Cậu thuận theo cái bóng dài nhìn lên trê, một thiếu niên cao gầy đập vào mắt.
Sau lưng thiếu niên là tà dương vàng kim, cả người đồ trắng, như một thiên sứ đứng trong ánh sáng ấm áp.
Hà Liêu Tinh cong môi dưới, nở nụ cười với y: "Bùi Túc."
Bùi Túc đi tới bậc thang, đến bên cạnh cậu, ngồi xuống.
Hai người một chốc không lên tiếng, chỉ là sóng vai mà ngồi, nhìn tà dương bị đêm đen từng chút từng chút nuốt chửng, sáng tối biến đổi, mãi đến khi trêи đất không còn nhìn thấy cái bóng nào.
"Mai Thái và Tần Thư đều đang tìm cậu," Bùi Túc mở miệng đánh vỡ sự im lặng, "Mai Thái nói cậu như một đứa nhỏ đáng thương, mỗi lần tâm trạng không tốt là muốn tìm chỗ trốn, không muốn để ai phát hiện, nói không chừng còn có thể lén lút trốn đi khóc, khóc xong rồi lại cứ như không có việc gì, không cho bất kỳ ai phát hiện tâm trạng cậu không tốt."
Hà Liêu Tinh nhướng mày: "Đứa nhỏ đáng thương?"
Bùi Túc nghiêng đầu nhìn cậu, tầm mắt ở trêи gương mặt không có cảm xúc gì của cậu: "Chẳng lẽ không đúng?"
Hà Liêu Tinh tặc lưỡi: "Xem ra cậu ấy có hiểu lầm lớn về mình rồi."
Ngưng lại, Hà Liêu Tinh chống tay lên đất, ngửa người về sau: "Thật ra... cũng tạm, cơn giận lúc đó cũng đã qua, mình chỉ là không hiểu một chuyện."
Bùi Túc không hề giống như là muốn an ủi, ồ lên, mạn bất kinh tâm
[5] nói: "Nếu như không phải là chuyện quan trọng, không cần phải nghĩ ngợi nhiều, một ngày nào đó sẽ biết được đáp án, trong lòng cậu hiểu là được."
[5]Nguyên văn:漫不经心
, thành ngữ tiếng Hán, ví von người làm việc tùy tiện, không để ý trong lòng, xuất xứ từ "Vĩ đại đích sự thực, bất hủ đích ý nghĩa
" của Văn Nhất Đa – nguồn BaiduHà Liêu Tinh sửng sốt một chút.
Một ngày nào đó sẽ biết được đáp án...
Hà Liêu Tinh yên lặng một lát: "Mình còn tưởng cậu sẽ hỏi mình là chuyện gì."
Bùi Túc suy nghĩ một chút: "Thì ra cậu càng thích kiểu hình như vậy, vậy cậu quên câu nói mới nãy đi, tụi mình diễn lại một lần?"
Hà Liêu Tinh nở nụ cười.
Không biết tại sao, tuy rằng cũng không nói gì nhiều, nhưng cậu lại khó giải thích được mà thanh tĩnh lại, cái sự căng thẳng sau khi ra khỏi phòng thi kia cũng biến mất.
Dường như thật như Bùi Túc nói, nếu như không quan trọng, không cần phải suy nghĩ, một ngày nào đó, sẽ bằng một cách nào đó mà biết được đáp án.
Trong lòng cậu rất rõ, thành tích kém không có nghĩa là tất cả đều kém, thế là đủ rồi, những chuyện khác xoắn xuýt làm gì.
Sau khi cười xong cậu nằm ra đằng sau, hai tay gối sau gáy: "Bùi Túc."
Tầm mắt Bùi Túc phóng ra xa, nhìn một tia sáng cuối cùng biến mất ở đường chân trời, đêm đen rốt cuộc đã rơi xuống, gió thổi vi vu, hoa dại ven đường chập chờn trong gió.
Y đáp một tiếng.
Ngón tay Hà Liêu Tinh vuốt nhẹ mặt dây đeo trêи cổ tay, nhẹ giọng nói: "Ngôi sao may mắn cậu đưa cho mình mất linh."
"Mất linh à?" Bùi Túc nghiêng đầu liếc mắt nhìn cậu, "Đấy là do cậu không dùng đúng cách."
Hà Liêu Tinh mờ mịt nhìn y.
Một dây lắc tay cần có cách dùng gì?
Một chớp mắt tiếp theo, Bùi Túc nghiêng người sang, nắm chặt cổ tay cậu, mùi thơm ngát nhẹ bay quanh hai người.
Trêи đỉnh đầu hai người là bầu trời đêm, đốm đốm sáng chậm rãi hiện lên trêи không trung, như đom đóm rải rác trêи ngân hà, là sao sáng rạng ngời.
Hà Liêu Tinh nằm trêи đất, nhìn Bùi Túc đến gần, hô hấp khó hiểu được lại ngưng lại trong nháy mắt.
Cặp con người đẹp đẽ của Bùi Túc, dường như còn sáng hơn sao, cư như giấu trong đấy vô số ánh sáng.
Y đưa tay nắm lấy dây lắc tay trêи cổ tay cậu, sau đó một lát buông ra: "Thi pháp đã xong, cậu lại nhìn xem."
Hà Liêu Tinh nghe lời nhìn sang.
Pha lê trêи lắc tay, như là một đốm sáng nhỏ, lóe lên, mềm mại dịu dàng
—— Tinh tinh là ngôi sao sẽ tỏa sáng.
Cậu cũng sẽ tỏa sáng.
Hai ngày thi đã qua, đám học trò bắt đầu được nghỉ hàng tháng, trong đấy bao gồm cả kỳ nghỉ Quốc Khánh.
Học sinh nghỉ, các giáo viên vẫn bận rộn như cũ, trong lúc thi cử xảy ra chuyện lớn như vậy, đối với chuyện này trường đặc biệt quan tâm, thầy cô phải chấm xong bài thi mới có thể nghỉ.
Tên họ trêи bài thi đều được che kín, đến tận khi chấm xong hết tất cả mới có thể gỡ ra.
Lần thi này dò tên xong rồi, thầy cô năm hai toàn bộ đều kinh hãi.
Tronng dự tính của họ, độ khó vốn có của kỳ thi dưới tình huống như vậy bị đổi sang đề dự bị khó hơn, đám học trò làm xong thành tích chắc là vô cùng thê thảm, không đành lòng nhìn thẳng.
Trêи thực tế quả thật cũng như vậy.
Nhưng ở trong một đám học trò có điểm trung bình thấp hơn bình thường rất nhiều, có hai người có biểu hiện đặc biệt nổi trội.
Điểm tối đa bảy trăm hai, có người thi được bảy trăm mốt, mà một người khác, được năm trăm lẻ một.
Người bảy trăm mốt kia đứng hạng nhất, bỏ xa hạng hai hơn một trăm, có thể nói là khoảng cách xa nhất giữa các hạng từ trước đến nay, con ngươi của các giáo viên thiếu chút nữa trừng rớt ra ngoài.
Thiên tài gần được điểm tối đa này vốn đã làm thầy cô điên rồi, mà cái người được năm trăm lẻ một, lại làm cho độ điên của thầy cô tăng thêm vài bậc!
Người này tiến bộ với tốc độ như ma nhập, từ hạng một nghìn hai trăm ba mươi, bỏ qua hơn một nghìn hạng, chen vào tốp hai trăm đứng đầu.
Hai trăm hạng đầu của Nhất Trung là khái niệm gì? Đấy là phong độ ổn định, bứt phá trong xếp hạng, vàng ròng cực tốt.
—— bọn họ một người tên là Bùi Túc, một người tên là Hà Liêu Tinh.
Chỉ là một lát thôi, giáo viên cả trường, ai cũng nghe nói đến hai thiếu niên huyền thoại này, tất cả thầy cô như là trong một cái chảo dầu nóng, từng người từng người kinh ngạc đến mức nổ tung.