Tên Alpha Này Ngọt Chết Được

Chương 41

Bùi Túc và Hà Liêu Tinh giải đề đến giữa trưa, đến chiều, Sở Yên về nhà, tìm hiểu tình hình với Hà Huy, đoạn liền muốn mang Hà Liêu Tinh đi bệnh viện.

Hà Liêu Tinh và Sở Yên thân thiết hơn một chút, biết Sở Yên lo lắng cho cậu, cậu thuyết phục bà một hồi lâu, đưa bà xem sổ khám bệnh và bệnh án của bác sĩ, Sở Yên lúc này mới yên tâm, không kiên quyết muốn đưa Hà Liêu Tinh đến bệnh viện nữa.

Hà Huy rất nhiều năm không nói chuyện đàng hoàng với Hà Liêu Tinh, hàn huyên một hồi này rồi, hồi lâu không tỉnh táo lại, vẫn cứ ở trong trạng thái vô cùng hoảng hốt, cuối cùng vẫn là Sở Yên rống như sư tử Hà Đông [1] mới gọi ông tỉnh lại được.

[1]Nguyên văn: 河东狮吼, Hán Việt: "Hà Đông sư rống", thành ngữ tiếng Hán, ví von người vợ ghen tuông hung hăng cãi nhau với chồng, xuất xứ "Ký Ngô Đức Nhân kiêm giản Trần Quý Thường" – nguồn Baidu

Hai người họ biết được Bùi Túc và Hà Liêu Tinh là bạn tốt, Bùi Túc giúp ký hiệu, tương đương với cứu một mạng của Hà Liêu Tinh, bọn họ vô cùng biết ơn Bùi Túc, hai vợ chồng giấu Hà Liêu Tinh bàn bạc một chút, quyết định đến nhà bái tạ.

Buổi tối tám giờ, họ gõ cửa nhà Vương Y, trịnh trọng nói rõ lí do đến.

Vương Y cũng bối rối, đoạn mới rõ thì ra còn có chuyện này, cũng vì Hà Liêu Tinh từ Alpha biến thành Omega mà kinh ngạc, dì vội vàng gọi Bùi Túc xuống.

Người hai nhà quan hệ rất thân, không quá khách sáo trong hoàn cảnh này, biểu đạt xong lòng biết ơn, vợ chồng họ Hà để lại đôi ngọc như ý làm quà tạ lễ.

Mà Bùi Túc không nhận, từ chối.

Mắt nhìn hai người họ rời đi, Vương Y đóng cửa lại, rồi mới đầy hứng thú mà hỏi Bùi Túc: "Con ký hiệu Tinh?"

Vương Y lại quá rõ đứa cháu ngoại trai này của mình, Bùi Túc từ khi sinh ra đến giờ là Alpha, gia thế tốt, năng lực mạnh, lớn lên đẹp trai, dẫn đến cuộc đời y thuận buồm xuôi gió [2], luôn được vô số người hỗ trợ.

[2]Nguyên văn: 顺水顺风, Hán Việt: "thuận thủy thuận phong", thành ngữ tiếng Hán, ví von may mắn, làm việc thuận lợi, không gặp cản trở, xuất xứ từ "Thiên Ma Vũ" – nguồn Baidu

Từ hồi nhà trẻ, Bùi Túc đã được tỏ tình, lớn hơn một chút, rất nhiều nữ sinh vẫn vây quanh y, trong đó, các kiểu Omega đều có, quyến rũ, đáng yêu, xinh đẹp, hồn nhiên, thế nhưng Bùi Túc đều từ chối tất không ngoại lệ.

Hơn nữa cứ lạnh lùng, không chút ấm áp, mẹ Bùi nghi ngờ Bùi Túc vốn không thích Omega.

Vương Y cũng cho là thế, mà không nghĩ tới sinh thời còn có thể nghe tin Bùi Túc ký hiệu một Omega, dì thật sự quá là kinh ngạc.

Dì có thường thức, biết một Alpha đồng ý ký hiệu Omega, tuyệt đối không ghét Omega này, có lẽ còn có một chút yêu thích nữa.

Tuy rằng xuất phát từ góc độ trợ giúp trị liệu, thế nhưng Bùi Túc từ trước đến giờ rất có nguyên tắc, đối với loại chuyện riêng tư như ký hiệu này, càng thận trọng, sẽ không dễ dàng ký hiệu người khác.

Lần trước nó không phải nói nó thích một Alpha rất ngọt à?

Lúc đó Bùi Túc nói đùa như vậy, người nhà họ Bùi thế mà cũng không bất ngờ lắm, trông như đã dự đoán được, có thể thấy được sau lưng có bao nhiêu người hoài nghi Bùi Túc lãnh cảm, đồng tính luyến ái.1

Vương Y chậc chậc, khoanh tay, đứng trước mặt Bùi Túc, ngăn đường đi của y: "Nói cho rõ, con không bắt cá hai tay chứ? Đứa Alpha rất ngọt đâu?"

Bùi Túc bị dì cản, đành phải dừng bước: "Bọn họ là cùng một người."

"Cái gì?" Vương Y hơi kinh ngạc, mà suy nghĩ một chút, cũng không bất ngờ, dù sao Hà Liêu Tinh đích xác rất ngọt, dì nhìn cũng thấy thích.

Dì cân nhắc một lát, híp mắt: "Chờ đã, lần trước con nói có thể là thích Alpha rất ngọt kia, bây giờ ký hiệu Tinh, con có chắc ký hiệu Tinh chỉ xuất phát từ sự giúp đỡ chứ?"

Bùi Túc nhướng mày: "Cho nên dì có thấy con nhận quà không?"

Vương Y:...

Không nhận quà cáp, thì ra Bùi Túc ký hiệu vốn không xem là trợ giúp, mà là thừa nước đẩy thuyền [3].

[3]Nguyên văn: "顺水推舟", Hán Việt: "thuận thủy thôi chu", thành ngữ tiếng Hán, ví von thuận theo xu thế nào đó mà làm việc, xuất xứ từ "Đậu nga oan" – nguồn Baidu

Mà cha mẹ Hà có thể sẽ bởi vì hành động này mà càng thêm yên tâm Bùi Túc, cảm thấy y lấy việc giúp người làm niềm vui, không cầu báo đáp.

Nhưng thật ra... người ta chỉ là dự định thả dây dài câu cá lớn [4], bọn họ yên tâm quá sớm rồi.1

[4]Ví von làm việc cần tính toán lâu dài, mặc dù không lập tức có hiệu quả, nhưng trong tương lai có thể thu được lợi ích càng lớn, xuất xứ từ "Truyện gia bảo tam tập – Lục ngạn" của Thạch Thành Kim thời Thanh – nguồn Baidu

Trời ạ, đám nhỏ bây giờ giỏi thế?1

"Lần đầu tiên ký hiệu không tính." Bùi Túc nói rõ, "Lần thứ hai mới tính."

Bùi Túc kỳ thực cũng không định nói nhiều như vậy với Vương Y, y không thích tán gẫu vấn đề tình cảm của chính mình, cái cảm giác này cứ như là đang tiết lộ ** vậy.

Y đưa tay ra, đẩy Vương Y, nói một tiếng con lên phòng trước, liền lên lầu.

Vương Y đứng tại chỗ suy nghĩ một lát, quyết định thật nhanh, cảm thấy cái chuyện phiếm này dì không thể độc hưởng một mình, cô phải chia sẻ với những người khác nữa.

Vì vậy

Sau một phút, trong đại gia tộc họ Bùi có thêm một tin tức.

[Vương Y: Dì biết A Túc thầm mến ai ~]

Một viên đá dấy lên sóng lớn ngập trời, đám người đã hò hét nói muốn ngủ sớm dậy sớm, chúc nhau ngủ ngon lập tức xông ra, mọc lên như nấm.1

[Bùi Tịch: Ai ai ai? Dì đang nói cái A Túc con biết à? Đối tượng của nó là ai? Nhanh lên đi ạ! Cháu tò mò sắp điên rồi]

[Bùi Ngọc: Ha ha ha ha ha ha cháu biết chuyện rồi, dì biết muộn quá ha ha ha ha ha]

[Ông cụ Bùi: Tại sao là thầm mến? A Túc điều kiện tốt như thế, thích ai, người đó sao lại không đồng ý nó?]

[Bùi Thanh: Hả, cây vạn tuế ra hoa à? Người kia thật sự là một Alpha sao? Cháu thật sự muốn biết, người đó là kiểu nhân vật thần tiên gì.]

[Vương Y: Nó thầm mến đứa nhỏ nhà bên cạnh! Á à à đám nhỏ bây giờ thật sự là giỏi quá]

Tin nhắn này của dì vừa nhắn đi, bên dưới lập tức một bầy cầu hình ảnh, sau đó hỏi Hà Liêu Tinh tính cách thế nào, trong nhà cha mẹ làm gì, thậm chí tỉ mỉ đến mức hỏi thành tích ở trường của Hà Liêu Tinh.

Vương Y không có ảnh của Hà Liêu Tinh, dì liền nói những gì mình biết về Hà Liêu Tinh.

Trong nhóm cứ thế mà nói chuyện cả một buổi tối, mãi đến hừng đông cũng không đi nghỉ.

Chờ đến lúc Bùi Túc cầm điện thoại di động lên, bọn họ đã hoàn toàn tán thành Hà Liêu Tinh rồi, thậm chí đã nói tới tương lai hai người họ kết hôn, sính lễ nên chuẩn bị những gì.

Bùi Túc:...2

Y vốn đã biết, không nên nói với Vương Y.

Kỳ nghỉ thoáng một cái đã qua, rất nhanh đã phải đi học lại.

Những ngày nghỉ này vì trước đó đã có kỳ thi, tâm trạng của mỗi người đều rất khác nhau.

Có người hi vọng mau mau đi học, cuộc sống không biết thành tích khác nào thây ma không biết sống chết, thêm một phút đồng hồ cũng là tra tấn, mà có người hi vọng đi học trễ một chút, bởi vì biết mình thi hỏng rồi, cho nên muốn ngày hành hình đến muộn một xíu.

Lúc Hà Liêu Tinh bước vào lớp, phát hiện bầu không khí nghiêm trọng cực kỳ trong phòng học, cứ như đang tập thể viếng tang.

Mai Thái ngồi tại chỗ, thả xúc xắc với bạn bàn trên, muốn dùng huyền học để phán đoán lần này cửa ải sinh tử lớn lần này mình có thể vượt qua không.

Hà Liêu Tinh mới vừa ngồi xuống, Mai Thái liền sốt sắng mà ló đầu lại đây: "Tinh có muốn thả không?"

Hà Liêu Tinh từ trước đến giờ không tin huyền học, khoát tay áo một cái: "Mình không cần đâu."

"Hay cứ ném một lượt đi, giảm bớt căng thẳng." Mai Thái vội vã cuống cuồng nói, "Cậu không biết đâu, vừa nãy thầy toán đến đây mắng tụi mình một trận, nói tụi mình dùng bàn chân mà làm bài, thầy ấy muốn cao huyết áp, còn nói những đề bài bình thường đã làm rất nhiều lần còn làm sai, thầy ấy muốn tính chuyện với từng đứa một!"

Hai cái lông mày của Mai Thái sắp díu lại với nhau, cả người co lại thành một cục, giống như là một con thú nhỏ đang bị vận mệnh bóp cổ.

"Mình nghi thầy đang nói mình, uổng cho mình làm bài xong còn cảm thấy hài lòng với bản thân, vậy mà đến lúc so đáp án, trong nháy mắt bị đánh về nguyên hình." Mai Thái bỏ tay ra, xem xúc xắc, nhất thời tim đập mạnh, "Tiêu rồi, mình ra số nhỏ (?), đây là điềm đại hung á!"

Bàn trên nhận lấy xúc xắc: "Để mình để mình, mình thả cho."

Mai Thái không còn gì để mất mà giao xúc xắc ra, ủ rũ cúi đầu nằm nhoài trên bàn: "Mình trên có cha mẹ ông bà, dưới có em trai tám tuổi, còn có bạn gái, nếu như lần này thi không tốt, bị mời phụ huynh, mình cứ nhảy lầu luôn cho rồi."

Hà Liêu Tinh đang lấy sách ra, nghe vậy, nói tiếp: "Sau đó bạn gái cậu cùng cả gia đình cậu tất cả đều vây quanh thi thể khóc, trường phát hiện cậu yêu sớm, sẽ túm cậu lại quất roi lên thây [5]?"

[5]Nguyên văn: 鞭尸, Hán Việt: "tiên thi", một loại tra tấn sỉ nhục người chết thời xưa – nguồn Baidu

Mai Thái:...!

Mai Thái bị dọa đến run run một cái, tuyệt vọng che mặt: "Quá thảm, mình chẳng qua chỉ là một đứa trẻ mười bảy tuổi, sao lại phải trải qua nhân sinh nhấp nhô thế này?"

Hà Liêu Tinh an ủi mà vỗ vỗ bả vai nhóc: "Mai Thái, cậu tỉnh táo một chút, đây mới là lần thi tháng đầu tiên thôi, cậu nếu như mỗi lần thi tháng đều phải đi nhảy lầu, xem ra học xong cao trung, trường mình cậu chơi thành tháp rơi tự do [6] luôn."

[6]Nguyên văn: 跳楼机, chỉ trò chơi mô phỏng rơi tự do trong công viên giải trí

Phương pháp an ủi người ta của Hà Liêu Tinh có hiệu quả, trực tiếp kích thích Mai Thái giật mình: "Ngẫm lại như vậy cũng đúng, ông đây còn mười mấy lần nhảy lầu sắp tới, không thể chết ở một lần này, điều này nghĩa là mình không cần lo lắng quá mức."

"Đúng," Hà Liêu Tinh đưa tay xoa tóc nhóc, giọng điệu từ ái, "Hoàn toàn không cần lo lắng."

Mai Thái bị... cái logic thần kỳ này tẩy não, thế mà thật sự không lo lắng nữa, mà im lặng được một lát, nhóc lại nghĩ đến Hà Liêu Tinh: "Cậu thi thế nào đấy?"

Hà Liêu Tinh cân nhắc một lát: "Hẳn là tiến bộ hai trăm hạng không thành vấn đề đâu."

"Này, hai trăm hạng thì không được đâu." Mai Thái nhìn bốn phía một chút, thấy tất cả mọi người đều đang cúi đầu làm chuyện của họ.

Nhóc đến gần, thấp giọng nói: "Vương Hổ lớp chúng ta, cậu biết chứ? Hạng của cậu ta vẫn luôn ổn định trong mười vị trí nhất lớp, tốp hai trăm cả khối, nhưng lần này, bởi vì lâm thời đổi đề, còn khó như vậy, lúc đi thi cậu ta sụm luôn. Lúc so đáp án, phát hiện mình chỉ bốn trăm điểm, cậu biết chuyện này nghĩa là sao mà —— so với lúc bình thường thấp hơn hẳn một trăm điểm!"

Hà Liêu Tinh kinh ngạc: "Thật hay giả?"

"Dạng người như cậu ta không ít, người có điểm ổn định cũng có, mà chiếm thiểu số, dù sao lần này đề thật sự quá khó." Mai Thái mặc dù là một đứa học hành bết bát, mà thường thường cũng sẽ nghe giảng bài, thành tích vẫn luôn bởi quanh mức trung bình, lại bị đợt thi này đánh không nhẹ.

Nhóc tiếp tục khuyên nhủ: "Cho nên mình nói, Tinh, cậu vẫn nên hạ thấp kỳ vọng xuống thấp một chút, cậu mới nghiêm túc học mười ngày, làm sao có khả năng hơn được những người học hành nghiêm chỉnh hơn một năm? Mình sợ đến lúc đó cậu thất vọng, sẽ bị kích thích."

Nói xong Mai Thái còn vô cùng tri kỷ mà cho cậu một cái phao dự phòng: "Mình cảm thấy kết quả của mình chắc là vòng vòng hạng một ngàn mấy, Tinh cậu chắc là không khác mình lắm."

Hà Liêu Tinh suy nghĩ một chút: "Vậy mình đi hỏi ngôi sao may mắn của mình một chút."

Gặp chuyện khó quyết, dựa vào huyền học.

Hà Liêu Tinh rón mũi chân, thân thể ngửa ra sau, sống lưng dựa lên bàn phía sau, cậu nghiêng người, đưa tay gõ gõ bàn Bùi Túc, nghiêng đầu nhìn y, đàng hoàng trịnh trọng [7] hỏi: "Nữ thần may mắn, cậu cảm thấy lần này mình có thể tiến bộ hai trăm hạng không?"

[7]Nguyên văn: 一本正经, Hán Việt: "nhất bản chính kinh", thành ngữ tiếng Hán, ý chỉ dáng vẻ đạo đức quy phạm kinh điển, về sau chỉ sự nghiêm túc, chững chạc, xuất xứ từ "Bão Phác tử - Bách gia" – nguồn Baidu

Bùi Túc đang tại âm thầm học thuộc từ vựng, nghe vậy không ngẩng đầu: "Sớm đã có câu trả lời của ta, còn có thể không ổn?"

Hà Liêu Tinh buông mũi chân, ghế lại xuống đất, cậu nở nụ cười, bên môi chập chờn hiện ra hai đồng tiếu: "Nếu nữ thần may mắn của mình đã nói vậy, sóng gió lần này nhất định sẽ ổn."

Mai Thái mắt nhìn toàn bộ chuyện này: "???"

Tại sao nhóc cảm thấy nhóc không còn là cục cưng duy nhất của Hà Liêu Tinh nữa?1

[1]Nguyên văn: 河东狮吼, Hán Việt: "Hà Đông sư rống", thành ngữ tiếng Hán, ví von người vợ ghen tuông hung hăng cãi nhau với chồng, xuất xứ "Ký Ngô Đức Nhân kiêm giản Trần Quý Thường" – nguồn Baidu

[2]Nguyên văn: 顺水顺风, Hán Việt: "thuận thủy thuận phong", thành ngữ tiếng Hán, ví von may mắn, làm việc thuận lợi, không gặp cản trở, xuất xứ từ "Thiên Ma Vũ" – nguồn Baidu

[3]Nguyên văn: "顺水推舟", Hán Việt: "thuận thủy thôi chu", thành ngữ tiếng Hán, ví von thuận theo xu thế nào đó mà làm việc, xuất xứ từ "Đậu nga oan" – nguồn Baidu

[4]Ví von làm việc cần tính toán lâu dài, mặc dù không lập tức có hiệu quả, nhưng trong tương lai có thể thu được lợi ích càng lớn, xuất xứ từ "Truyện gia bảo tam tập – Lục ngạn" của Thạch Thành Kim thời Thanh – nguồn Baidu

[5]Nguyên văn: 鞭尸, Hán Việt: "tiên thi", một loại tra tấn sỉ nhục người chết thời xưa – nguồn Baidu

[6]Nguyên văn: 跳楼机, chỉ trò chơi mô phỏng rơi tự do trong công viên giải trí

[7]Nguyên văn: 一本正经, Hán Việt: "nhất bản chính kinh", thành ngữ tiếng Hán, ý chỉ dáng vẻ đạo đức quy phạm kinh điển, về sau chỉ sự nghiêm túc, chững chạc, xuất xứ từ "Bão Phác tử - Bách gia" – nguồn Baidu
Bình Luận (0)
Comment