Tên Alpha Này Ngọt Chết Được

Chương 43

Buổi tối Hà Liêu Tinh cùng Bùi Túc mời cơm, mọi người bị đả kích cả ngày, mỗi người đều rất phấn chấn, Hà Liêu Tinh sớm gọi điện cho quán thịt nướng, nói bao phòng, còn dựa trên khẩu vị mọi người chọn ít đồ ăn.

Đây đại khái là một lần hội họp lớn nhất, nhân số đầy đủ nhất từ lúc lớp Một chia lớp tới nay.

Trên người người trẻ luôn có sự vui vẻ căng tràn, bất kể là tâm trạng gì, đến nhanh, đi cũng nhanh.

Dù cho cả ngày đều bị thầy cô các môn tiếc rèn sắt không thành thép, giờ khác này tụ lại một chỗ, rất nhanh chóng kề vai sát cánh, cười hớn hở.

Hà Liêu Tinh và Bùi Túc rơi xuống cuối nhóm người.

Gió đêm thổi nhẹ, đoàn người ồn ào, mùi hương các loại đồ ăn vặt tán trong không khí, lúc đi qua xe bán hàng, ông chủ dùng giọng thuần địa phương hỏi học sinh trên đường muốn ăn một tô mì lạnh không.

Hai người tùy ý nói chuyện phiếm.

"Nghe nói buổi chiều cậu đánh cô giáo ở văn phòng?" Ống tay áo của Bùi Túc chỉnh tề bao lấy cổ tay, lộ ra bàn tay thon dài như ngọc, y hơi rũ mắt, mi mắt buông xuống như cánh bướm, có cảm giác lạnh nhạt xa cách.

Hà Liêu Tinh nhìn bộ dạng này của y đã quen, đưa tay bấu bả vai y, không chút nghiêm túc: "Mình là loại không biết điều đó sao?"

Bùi Túc nhướng mày, không tỏ rõ ý kiến: "Lần sau đừng làm chuyện kích động như vậy."

Khi Bùi Túc nói chuyện trên mặt không có biểu cảm gì, mặt mày nhìn vào liền có vẻ xa cách, môi mỏng, đường cong dưới cằm gọn ghẽ, trong trẻo lạnh lùng, trên người có sự thành thục và thận trọng không tương xứng với lứa tuổi này.

Hà Liêu Tinh lần đầu tiên gặp y đã cảm thấy y như một cỗ máy tính tinh vi, dường như sẽ luôn lý trí, vĩnh viễn đáng tin.

Trước kia cũng hiếu kỳ lúc Bùi Túc yêu đương có thể cũng lý trí như vậy hay không, như là một người máy thông minh.

"Thầy Bùi," Hà Liêu Tinh cười nói, "Cậu không biết có một câu nói đó à? Không kích động uổng cả tuổi trẻ."

Bùi Túc lia mắt đến một cái, ánh mắt cứ như gió lùa sau giờ ngọ ngày hè, mang theo sự lười biếng, không phát biểu ý kiến gì với câu này của cậu.

Đầu lưỡi lướt trên hàm dưới một vòng, Hà Liêu Tinh bị loại ánh mắt này nhìn, bỗng nhiên liền muốn cắn cái gì đó.

Tên của tiệm đồ nướng họ định đến rất thân mật, gọi là Tiệm Nướng Bác Vương, Hà Liêu Tinh chọn tiệm này không phải không có lí do, tiệm này là chỗ Hoàng Mao làm thêm, Đại Cẩu đã từng mời cậu đến chơi mấy lần.

Hà Liêu Tinh không muốn bắt Hoàng Mao mời khách, cậu chỉ muốn mượn cơ hội này xem Hoàng Mao sống ra sao, thuận tiện giúp buôn bán.

Bởi vì sớm gọi điện tới rồi, cho nên bàn và đồ ăn đều đã chuẩn bị đầy đủ, mọi người vừa đến, trên bàn bày các loại xâu thịt dê vừa nướng chín, lòng lợn, thịt ba rọi, xúc xích, lướt mắt nhìn, tất cả đều là thịt, rau mang lên sau, ông chủ biết đám học trò thời kỳ phát triển đều thích ăn thịt, cho nên sớm đã nướng xong.

Bia mang lên năm thùng, không đủ thì thêm, cơm trắng lên cuối cùng.

Mọi người la hét không say không về [1], một say giải nghìn sầu, dồn dập mở bia.

[1]Nguyên văn: 一醉方休, Hán Việt: "nhất túy phương hưu", thành ngữ tiếng Hán, xuất xứ từ "Biên tập đích mộng" – Nguồn Baidu

Hà Liêu Tinh đánh giá tình trạng trong tiệm, chỉ thấy bên trong chỉnh tề sạch sẽ, dưới đất là sàn nhà gạch, ở góc tường để đồ dọn dẹp, tầng một tầng hai toàn bộ đều dùng để nhận khách, nhà bếp khuất ở sân sau tầng một, một tấm vải mành tách nhà bếp và phòng ăn ra.

Bản hiệu Tiệm Nướng Bác Vương móc ở bên ngoài, bên trên bám vết dầu ố, có hơi thở đầy sức sống.

Ông chủ là một bác béo trung niên, mang nón đầu bếp, vui cười hớn hở đón đám học sinh này vào.

Hoàng Mao ra phụ, vừa vặn gặp được Hà Liêu Tinh, ngượng nghịu nghiêng đầu.

Hà Liêu Tinh cười híp mắt chào hỏi gã.

Hoàng Mao không để ý tới cậu, chỉ lo bắt chuyện những người khác, Hà Liêu Tinh nhướng mày.

Cả lớp tổng cộng năm mươi người, chia ra chín bàn, bọn học sinh thích tám chuyện, đều có khí thế líu ra líu ríu, rất nhanh bầu không khí trong cửa hàng liền sôi động lên.

Bữa cơm này là Hà Liêu Tinh và Bùi Túc mời, mọi người tự nhiên đến mời hai người họ, Hà Liêu Tinh tuổi nhỏ tính nóng, ai đến cũng không cự tuyệt, vô cùng dũng cảm.

Cuối cùng vẫn là Bùi Túc giữ cậu lại.

Mọi người vì vậy dồn dập trêu Hà Liêu Tinh, nói bộ dạng cậu được Bùi Túc chăm sóc cực kỳ giống bị vợ quản chặt.

Hà Liêu Tinh làm sao nhịn được loại trêu chọc như vầy, lập tức uống hăng hơn so với trước.

Bùi Túc:...

Bùi Túc đưa tay ấn lên thái dương, không nói lời nào.

Vạn Thạch vừa ăn tôm hùm vừa nói: "Anh Tinh, nghe nói hôm nay anh đánh cô chủ nhiệm lớp Năm Trần Dạ?"

Thật là chuyện gì cũng không gạt được cậu ta, Hà Liêu Tinh bất đắc dĩ cải chính nói: "Không tới nỗi đánh, chỉ có hăm he cổ một tí."

Cậu đánh nhau nhiều, lúc ra tay biết khống chế đúng mực, cái gì mà đánh gãy một tay Trần Dạ, đó là nói ra để hù cô, cậu cũng không cuồng bạo lực.

Mà nếu như Trần Dạ thật sự không biết phối hợp, còn nói điêu làm người tức giận, bắt nạt Lý Xuân Hoa, uy hiếp của Hà Liêu Tinh liền không phải chỉ nói cho qua chuyện.

Hà Liêu Tinh thân là đại ca, vốn danh hiệu trên người đã nhiều lắm rồi, cậu nghi là trong một buổi ngắn ngủi như vậy, có thể toàn trường đã biết cậu đánh thầy cô, mọi người càng thấy cậu đáng sợ.

... Chẳng qua cũng không sao.

Thấy Vạn Thạch há miệng, tư thế như muốn thao thao bất tuyêt, Hà Liêu Tinh lập tức đưa tay làm động tác ngừng lại: "Không cần phải nói, trên đường tới đây thầy Bùi đã dạy dỗ mình rồi, lần sau không dám nữa."

Bùi Túc vừa uống một ngụm bia, nghe vậy, lặng lẽ để bia xuống bàn, nghẹn ho nhỏ vài tiếng, lấy giấy ăn che miệng, hiển nhiên là bị sặc."

"Ha ha ha ha ha ha xem ra chuyện nhà anh Bùi dạy dỗ không đến nơi đến chốn nha, anh Tinh quá nghịch rồi."

"Anh Bùi, xem anh Tinh đang nói gì này ha ha ha ha ha."

"Còn không cho người khác dạy bảo, xem ra ý anh Tinh là sau này chỉ cho phép một mình anh Bùi dạy cậu?"

"Ê, làm tròn lên một chút, không phải là đang cầu hôn hả?"

"Nhận lời cậu ấy nhận lời cậu ấy! Anh Bùi, là Alpha thật thì phải nhận lời cậu ấy!"

Đám người kia giỡn "vợ quản chặt" đến nghiện, càng nói càng quá mức.

Ngay cả Vạn Thạch cũng ngậm miệng, vừa ăn vừa cười, bộ dạng xem kịch vui.

Hà Liêu Tinh quả thật phục đám người kia, không biết tại sao, trước đây cậu cũng không phải không bị bạn bè chọc ghẹo ghép cặp, nhưng những khi đó cậu có thể bình tĩnh, lòng không khúc mắc mà cùng người khác cười, có hứng thì còn có thể phối hợp giỡn với họ.

Nhưng lần này lại không giống vậy, bọn họ nói tới mức cậu hơi ngại, hơi ấm thuận theo cổ chảy lên má, như thể rượu dâng lên.

Lại hơi hoảng loạn, cứ như gian lận lúc thi bị thầy cô tóm được.

Hà Liêu Tinh ôm vai Bùi Túc, làm rõ: "Tư tưởng của tụi bây thật sự quá dâm ô, mình với Bùi Túc rõ ràng là anh em tốt!"

Nghe thấy hai chữ anh em, mí mắt Bùi Túc giật lên, đưa tay phủi cánh tay cậu xuống: "Cậu uống nhiều quá rồi à, người khác đùa cũng không hiểu?"

Hà Liêu Tinh uống không tới mức nhiều, nhưng vẫn theo bản năng nhìn lon bia trong tay một chút, cậu rõ ràng cảm thấy mình rất tỉnh táo, nhưng nghe Bùi Túc nói, lại hơi mơ màng.

Nếu không phải uống say, tại sao cậu lại không nghe ra người ta đang nói giỡn?

"Mình cũng không định lên lớp cậu," Vạn Thạch gác đũa lại, đúng lúc xen vào mà nói, "Mình muốn nói với cậu, Trần Dạ cái cô này khiến người ta không biết nói sao, đã từng làm ra rất nhiều chuyện kỳ cục, không đứa học trò nào thích cổ, trong các thầy cô quan hệ cũng rất tệ, cậu động thủ với cổ, người ta hả hê lắm."

Cô kỳ cục cỡ nào Hà Liêu Tinh chưa từng nghe nói, mà từ chuyện cổ làm đại khái có thể nhìn ra được, không có thầy cô nào lại ở trước mặt mọi người có địch ý lớn như vậy với học trò, thậm chí đến mức giờ tay đánh người.

"Không chỉ Trần Dạ kỳ cục, lớp Năm của cổ cũng rất kỳ cục, một đám đó cứ như đang đợi hai trăm năm mươi tám vạn [2], thi tốt là coi mình thành Phật, phải đi kề cạnh người thành tích thấp, thi hỏng thì lại nhăn nhó người ta."

[2]Nguyên văn: 拽得跟二五八万, trong chơi mạt chược có nghĩa là phần thắng lớn hơn, người được thế này tự mãn, khoa trương, lời nói và hành động kiêu ngạo, cụm từ dùng để chỉ một người ngạo mạn – nguồn Baidu

"Nói đến cái này mình tức quá, không biết có phải lần trước An Hoài chơi bóng với anh Tinh gian lận thành tiền lệ không, sau này người lớp Năm nối nghiệp, chơi bóng cứ làm trò xấu, táy máy tay chân."

"Thật sự là thầy cô kiểu gì dạy dỗ học trò kiểu gì."

"Cũng không phải ai trong lớp Năm cũng vậy." Thấy nói tiếp là sẽ thao thao bất tuyệt, Hà Liêu Tinh nói sang chuyện khác, "Mau, mọi người ăn đi."

Bữa đồ nướng này tất cả mọi người ăn rất vui.

Lúc sắp ăn xong, bên bàn nữ có người hỏi: "Ủa? Sao không thấy Tư Tư, Tư Tư đâu rồi?"

"Nó nói nó không khỏe, không tới, buổi tối không phải có thi Vật Lý gì đó à, nó hơi sốt ruột."

"À, nếu vậy hay mang ít đồ ăn cho nó?"

"Mang đi, xem chừng nó không có lòng đi ăn tối đâu."

Các nữ sinh đến chỗ ông chủ, lấy túi gói một ít đồ chiên, Hà Liêu Tinh ra quầy trả tiền, thấy các cô, thuận miệng hỏi: "Không no à? Muốn ăn thêm không?"

Bạn nữ lắc đầu: "Không cần đâu, đem về cho Tư Tư, nó không tới, ở lại lớp ôn bài Lý, buổi tối thi."

Hà Liêu Tinh nhớ ra Bùi Túc cũng phải tham gia kỳ thi Lý này, à lên: "Cậu ấy thích ăn gì, mang về nhiều một chút đi."

Cô bạn nhe lưỡi, nói câu cảm ơn anh Tinh, sau đó liền chuyển đến đợi cạnh giá nướng.

Cạnh quầy thu tiền chỉ còn Hà Liêu Tinh.

Phụ trách quầy thu tiền với biên nhận là Hoàng Mao, Hoàng Mao né Hà Liêu Tinh cả đêm, lúc này thấy cậu, nhăn nhăn nhó nhó lấy ra một cái ly trong, đưa tới: "Sợ cậu say chết luôn, phiền phức, tiện tay rót một ly nước mật ong."

Hoàng Mao mặc một bộ đồng phục nhân viên màu đen, người hơi mập căng quần áo lên, cánh tay lộ ra trắng xanh, tất cả đều có hình xăm, gã không giống nhân viên, mà giống như một tên côn đồ được ông chủ thuê.

Tính cách vẫn như trước, nói một câu lời hay không thua gì đòi mạng.

Hà LiêuTinh đang đợi biên lai, nghe vậy, ngước mắt nhìn gã, tầm mắt rơi lên ly thủy tinh ttrong suốt, bỗng nhiên mở miệng: "Nghe nói ông chủ Nguồn Mật Nhà Nông là một ông lão, rất hung ác."

Hoàng Mao sửng sốt một chút: "Nói bậy, người ta là nữ mà?"

Lời nói vừa ra khỏi miệng, gã đột nhiên hiểu ra mình bị gạt, nhất thời im lặng, trừng Hà Liêu Tinh.

Nguồn Mật Nhà Nông là cửa hàng bán mật ong gần nhất.

Hà Liêu tinh cười rộ lên, cầm nước mật ong: "Cảm ơn anh Hoàng, mình rất cảm động."

Hoàng Mao nhăn nhó hừ một tiếng, kiêu căng không chịu nổi.

Biên lai cuối cùng cũng in ra, Hoàng Mao rút biên lai, đưa cho Hà Liêu Tinh, lại lấy ra một cái phong thư từ trong túi đưa cùng: "Cái này là phí dạy học, Đại Cẩu rất thích học hành, khoảng thời gian này nhờ có cậu giúp nó."

Trong phong thư kia có một xấp tiền mỏng, đó là Hoàng Mao trong thời gian này làm thêm kiếm được, có lẽ còn có lương ứng trước.

Đại Cẩu cùng Hà Liêu Tinh dạo này có lúc tán gẫu, cậu biết Đại Cẩu và Hoàng Mao vì bắt đầu cuộc sống mới mà trả giá nỗ lực bao nhiêu, giữa hai người cãi vã bao nhiêu lần, cuối cùng Hoàng Mao mới thỏa thiệp.

"Ít tiền quá, sợ chẳng đủ tiêu." Hà Liêu Tinh không có nhận, "Thôi cứ đủ năm đi rồi trả."

Hoàng Mao nguýt cậu một cái, cảm thấy cậu không biết điều, nhưng lại không muốn trêu cậu, nếu cậu nói đủ năm thì cứ đủ năm đi.

Lúc lấy lại tiền, gã nhỏ giọng thầm thì câu thật sự là phiền phức.

Hà Liêu Tinh vốn đã đi hai bước, nghe vậy, xoay người lại nhất định phải bắt nạt người ta: "Cậu nói gì? Nói lớn tí?"

Hoàng Mao bị giật mình, nghiến hàm nói: "Nói mặt mũi cậu đẹp."

Thành công trêu người ta hai lần Hà Liêu Tinh hài lòng dọn đường hồi phủ [3].

[3]Nguyên văn: 打道回府. Hán Việt: "đả đạo hồi phủ", thành ngữ tiếng Hán, ý là chọn tuyến đường cũ quay về, xuất xứ từ "Lịch sử đích thiên không" của Từ Quý Tường – nguồn Baidu

Lúc đến lớp Một trùng trùng điệp điệp [4], lúc quay về có lẽ là vì cơm nước no nê, mọi người nện bước chậm rãi, tụm năm tụm ba trò chuyện.

[4]Nguyên văn: 浩浩荡荡, Hán Việt: "hạo hạo đãng đãng", thành ngữ tiếng Hán, miêu tả dòng người hoặc sự vật thanh thế lớn, tiến lên hùng dũng – nguồn Baidu

Sau khi trở về phòng học, Bùi Túc thu dọn một chút, đi thi Vật Lý, Hà Liêu Tinh đưa tay ngăn cậu, cười híp mắt đưa tay nắm thành quyền đến trước mặt y: "Cậu đi thi phải không?"

Bùi Túc cụp mắt liếc nhìn nắm tay kia, ừm một tiếng.

Hà Liêu Tinh xoay nắm tay lại, mở ra trước mặt y, mở ngón tay ra, bên môi xoáy hai đồng tiền rất ngọt: "Anh Bùi cố lên."

Trong bàn tay trắng nõn, nằm một bút máy đen, nắp bút mạ vàng, viết bốn chữ vàng mỏng mảnh —— Trường Phong Phá Lãng [5].1

[5]Nguyên văn: 长风破浪, thành ngữ tiếng Hán, ý chỉ chí hướng to lớn, anh dũng tiến lên, không sợ khó khăn, xuất xứ từ "Tống Thư – Tông Khác truyện" – nguồn Baidu

Lý Tư Tư nhận được đồ nướng rồi, cười nói cảm ơn, nói ăn ở lớp nặng mùi quá, cô liền cầm theo hộp cơm xuống lầu.

Ra khỏi lớp học, rẽ phải là một con đường nhỏ nhiều bóng râm, bên đường là nhà để xe đạp, vị trí chỗ này tương đối lệch, chỗ hết nhà để xe đạp, có một góc nhỏ, là góc chết giám sát, không ai lại đến đây.

Lý Tư Tư cầm hộp cơm đi tới trong góc nhỏ, lấy điện thoại di động gửi tin nhắn.

Bên trái góc nhỏ là cây xanh bao phủ, bên phải là hàng rào màu trắng, đỉnh nhọn, để phòng ngừa học trò trốn tiết leo tường.

Đồ nướng thật sự quá thơm, bên ngoài trường thường có mèo hoang chó hoang lẩn trốn, nghe mùi, không nhịn được loanh quanh bên ngoài hàng rào.

Lý Tư Tư bị tiếng meo meo gâu gâu làm cho bực bội mất tập trung, không khỏi giẫm chân, mấy động vật lưu lạc đó bị giật mình, hoảng loạn trốn đi.

Nhìn chúng rời đi, Lý Tư Tư tiếp tục tập trung lên điện thoại, mà chẳng được bao lâu, cô như nghĩ tới cái gì, cẩn thận cất điện thoại.

Cô chán ghét nhìn đồ nướng cầm trong tay, đi tới trước hàng rào, trực tiếp mở túi ra, lấy đồ nướng, đút ra khe hở hàng rào.

Chó mèo hoang vốn đói bụng, lúc ngày nghe được mùi hương dụ người, lập tức tất cả đều đánh tới, mấy cái đầu nhỏ chôn trong hộp cơm, cắn xé đồ ăn.

Mấy món đồ nướng bị giằng xuống đất, hòa cùng trò bụi, bị cắn nát trong răng của đám chó mèo hoang xấu xí chật vật, Lý Tư Tư trong lòng dâng lên khoái cảm khó có thể diễn tả bằng lời.

Cứ như đống thịt nướng đó chính là Hà Liêu Tinh và Bùi Túc.

Lần thi này Lý Tư Tư tiến vào mười vị trí đầu lớp, vốn là một khắc nhìn thấy thành tích kia cô rất vui vẻ, cô cảm thấy cô cũng có thể chiến đấu một trận thực lực với Bùi Túc.

Nhưng Bùi Túc thật sự là quá... khiến người chán ghét.

Thành tích của y quá tốt, ánh sáng quá chói, lấy hạng nhất còn chưa đủ, tổng điểm lại bỏ xa cô hơn một trăm điểm, Vật Lý lại càng hảo mã hơn, gần như điểm tối đa.

Cô cho là mình đang leo lên một tòa nhà, chỉ cần cố gắng thêm một chút, là có thể nhìn thấy đỉnh, thế nhưng leo lên đến đỉnh rồi, cô lại phát hiện cô không phải cần vượt qua một tòa nhà cao —— mà là một ngọn núi hùng vĩ đã chọc thẳng vào mây trời.

Dựa vào cái gì? Cô rõ ràng thức nhiều đêm như vậy, Bùi Túc lại dễ dàng, làm gì cũng hờ hững.

Y có cố gắng như cô à?

Thật là khiến người ta hận thấu xương.

Mà Hà Liêu Tinh cũng là một tên giả dối, cô không nghĩ ra được vì sao lại có nhiều người yêu thích cậu ta như vậy, cậu ta chỉ biết giả vờ, làm bộ, ngoại trừ bản mặt cậu ta có gì?

Ngày hôm nay chủ đề về lớp Một tất cả đều vây quanh thiên tài Bùi Túc và kỳ tài Hà Liêu Tinh, không có ai chú ý tới Lý Tư Tư thành tích cũng xuất sắc, cô cực kỳ khổ sở.

Thế còn chưa hết, buổi tối Bùi Túc cùng Hà Liêu Tinh còn làm bộ mời mọi người ăn cơm, bọn họ căn bản là không phải thành tâm mời cơm, bọn họ muốn khoe khoang! Muốn bắt mọi người vĩnh viễn nhớ kỹ thành tựu hôm nay của họ!

Lý Tư Tư từ chối đi, nhưng họ còn chưa hết hi vọng, còn phải mang đồ về bắt cô cùng ăn, cưỡng ép cô chung vui với họ, thật sự là buồn nôn cực điểm!

Lý Tư Tư hận đến phát điên.

Mãi đến tận nhìn thấy đồ ăn bị nhai nát, cô rốt cuộc mới thấy dễ chịu một chút.

Lúc này, một người từ phía sau lưng đến gần lại đây, trong miệng ngậm viên kẹo que, giọng mơ hồ không rõ: "Tư Tư?"

Người đến là Ngô Tiềm lớp Bảy, là một tên Alpha, vốn thích gây chuyện thị phi, vẫn luôn thầm mến Lý Tư Tư, lần này Lý Tư Tư gọi cậu ta ra đây, cậu ta kinh ngạc hồi lâu.

Lý Tư Tư hít sâu một hơi, điều chỉnh biểu cảm trên mặt cho tốt, chậm rãi quay người, mỉm cười với cậu ta: "Nghe nói cậu quen biết một người rất lợi hại? Mình muốn cậu giúp mình một việc."

Ngô Tiềm chuyển kẹo que sang một bên quai hàm khác: "Hả?"

Cả một buổi chiều, Lý Tư Tư đã tính xong, Bùi Túc người này đối với chuyện gì cũng không để ý chút nào, mà chỉ có liên quan đến Hà Liêu Tinh, y luôn sẽ phâm tâm chú ý.

Cô tiến đến nói nhỏ bên tai cậu ta.

Sau mười phút, Lý Tư Tư như không có chuyện gì xảy ra rời đi, đến giảng đường tham gia kỳ thi chọn vị trí thi Vật Lý.

Cuộc thi này tất cả mọi người năm hai muốn tham dự thi Vật Lý đều tham gia, tổng cộng hơn bốn mươi người, cuối cùng chỉ tuyển mười người ra đại diện năm hai dự thi.

Trước khi thi hai mươi phút, thí sinh lục tục vào chỗ, ngồi gần đầy các vị trí.

Lý Tư Tư liên tục nhìn chằm chằm vào cửa, cô đã từng cùng Bùi Túc thi tháng, cô biết mỗi lần thi y sẽ đến sớm mười phút.

Cô liên tục trừng đồng hồ, quả nhiên, chỉ còn mười phút trước bảy giờ, bóng dáng Bùi Túc xuất hiện ở cửa phòng học.

Y liếc nhìn số báo danh, tìm chỗ ngồi ở hàng thứ nhất.

Còn chưa đến giờ, giám thị ngồi sau bàn giáo viên, cúi đầu nhìn di động.

Gần như là ngay lúc Bùi Túc ngồi xuống không lâu, một người hoang mang hoảng loạn từ ngoài phòng học xông tới, tầm mắt đảo một vòng trong phòng, đi tới bên người Bùi Túc, thấp giọng hỏi: "Cậu là Bùi Túc đúng không?"

Bùi Túc nâng mắt, không biết đối phương cần gì, ừm một tiếng.

"Hà Liêu Tinh lại gây sự với Trần Dạ, cô túm cậu ấy muốn tìm hiệu trưởng giải thích!" Người kia vội vàng nói, "Hà Liêu Tinh không phục, hai người sắp đánh nhau, không ai dám can!"

Con ngươi Bùi Túc hơi co rụt lại.

Vốn buổi tối là giờ tự học Lý, nhưng vì thi tháng, cho nên tạm thời bị cô chủ nhiệm trưng dụng, phân tích bài thi tháng.

Đây là phần không thể thiếu của kỳ thi, mỗi chủ nhiệm đều phải tổng hợp tình hình mỗi lần thi, còn phải so sánh với kỳ thi trước, so sánh trong khối, ngoài ra, căn cứ theo độ khó của kỳ thi còn phải tiến hành vẽ biểu đồ khối, hàng thứ nhất với hàng thứ hai (?), để mọi người rõ ràng vị trí và chênh lệch của bản thân.

Lý Xuân Hoa ở phía trên giảng bài, Hà Liêu Tinh ở dưới nghe, nghe đến trọng điểm liền viết xuống, thời gian còn lại tất cả đều vùi đầu làm bài.

Bùi Túc không cần phải nghe phân tích số liệu này kia, số điểm đó của y, muốn vào trường nào cũng dễ như trở bàn tay [6].

[6]Nguyên văn: 易如反掌, Hán Việt: "dịch như phản chưởng", thành ngữ tiếng Hán, xuất xứ từ "Mạnh Tử - Công Tôn Sửu Thượng" – nguồn Baidu

Cũng không biết Bùi Túc thi thế nào, bây giờ có phải đang làm bài không.

Hà Liêu Tinh liếc nhìn đồng hồ treo tường trong phòng học, cân nhắc thời gian một lát, cảm thấy Bùi Túc hẳn là đang bắt đầu viết tên.

Đại diện môn Ngữ Văn Triệu Thiến từ thư viện trở về, ôm một đống tập nhỏ, dưới sự chỉ huy của Lý Xuân Hoa, phân phát cho các tổ trưởng, lần lượt chuyền ra phía sau.

Tập nhỏ là sổ điểm trống, học trò năm nhất năm hai cao trung đều có, dùng để ghi điểm từng lần thi, mà ở trang đầu tiên cuốn tập, có một cột trống đặc biệt, dùng để viết điểm tuyển của đại học mơ ước.

Triệu Thiến phát xong tập, nhìn thấy Hà Liêu Tinh, sắc mặt hơi quái, cô đứng tại chỗ một lát, vẫn chạy đến trước bàn Hà Liêu Tinh, nhỏ giọng hỏi: "Cậu không phải đi đánh nhau à?"

Hà Liêu Tinh đang tập trung tinh thần giải đề, nghe vậy, sửng sốt một chút, buồn bực hỏi: "Đánh nhau cái gì? Ai nói với cậu mình đánh nhau?"

"Ma quỷ." Triệu Thiến làu bàu, "Vừa nãy ở cạnh giảng đường, mình thấy hai người, tối quá không rõ là ai, một người la cái gì Hà Liêu Tinh đang đánh nhau ở bên kia... Cậu ta đang hù ai à?"

Hà Liêu Tinh không hiểu ra sao: "Ai nhàm chán vậy, sao mà từ sáng đến tối có người chọc mình?"

Triệu Thiến vò tóc, cũng không hiểu: "Có thể là mình nghe nhầm? Trong đó có người cao lắm, nhìn cứ như Bùi Túc."

Ngòi bút của Hà Liêu Tinh thoáng kéo một đường dài trên tờ giấy trắng.

Triệu Thiến trở lại vị trí của mình ngồi xuống.

Nhưng cứ như một mặt hồ bị hòn đá nhỏ đập vào, gợn sóng thật lâu không tiêu tan.

Cái người kia là Bùi Túc à? Cạnh giảng đường... y thi ở đó.

Nói cách khác, có thể có người bịa đặt cậu đánh nhau, lừa Bùi Túc ra ngoài?

... Đây là hành vi vi diệu gì?

Hà Liêu Tinh hơi không yên lòng, tuy rằng không xác định được người kia rốt cuộc có phải Bùi Túc không, mà không ngồi nổi trong phòng học nữa, cứ muốn đi qua nhìn cho yên tâm.

Cậu đứng lên, nói một tiếng với Lý Xuân Hoa, ra khỏi phòng học, thẳng tiến đến giảng đường.

Dãy nhà học có hình chữ 回, giảng đường ở trong cùng, nhóm Bùi Túc ở giảng đường lầu một.

Hà Liêu Tinh nhanh chân chạy tới, làm bộ đi ngang qua, từ ngoài cửa sổ nhanh chóng liếc mắt vào trong phòng, vị trí hàng thứ nhất trong phòng trống, không người, mà những người còn lại ngồi chỉnh tề, đều đang làm bài thi.

Trái tim thoáng chốc chìm vào hồ băng, Hà Liêu Tinh nhịn không được mắng một câu thô tục, chạy nhanh men theo cầu thang ngoài phòng, không nghĩ tới vừa qua khỏi chỗ rẽ, cậu không thắng lại, đụng mạnh vào một người.

Hà Liêu Tinh bị đụng đến lảo đảo, trọng tâm thân thể bất ổn nhằm phía trước ngã xuống, lại được một cánh tay đúng lúc kéo lại.

Bởi vì quán tính, đầu Hà Liêu Tinh va vào ngực người kia, nghe được mùi thơm nhạt, không khí hải dương sâu đậm mênh mông lan tràn.

"Bùi Túc?" Hà Liêu Tinh nắm lấy người nọ, mặc kệ mũi bị đụng đau, cẩn thận xác nhận, "Thật sự là cậu!"

Đèn trên hành lang được điều khiển bằng giọng nói, cái ở chỗ rẽ hành lang này bị hỏng, ánh sáng âm u.

Người thiếu niên cao ốm, một tay ôm lấy Hà Liêu Tinh sợ cậu ngã xuống, mi mắt nhỏ dài buống xuống, ừm một tiếng: "Là mình."

"Cậu ngốc à? Người khác nói mình đánh nhau cậu cũng tin?" Hà Liêu Tinh vội vàng kéo tay y đi về phía giảng đường, "Cậu không phải mới nói mình không được kích động hồi chiều à, trong mắt cậu mình không nghe lời vậy hả?"

Bùi Túc yên lặng nghe cậu nói, nuốt lời giải thích vốn muốn nói ra trở vào, ngược lại biết thời biết thế mà nói: "Mình nghĩ cậu không thích nghe mình dạy bảo."

Giọng điệu nghe hơi trầm thấp.

Người này sao khi đi thi thông minh như vậy, lúc không đi thi có thể ngốc thành như vậy?

Hà Liêu Tinh sắp bị y chọc tức chết rồi, mà suy nghĩ một chút, người hồi chiều nói còn có lần sau cũng là cậu, vì vậy cơn bực tức kia liền biến thành chột dạ.

Có thể Bùi Túc nghe cậu nói thế, cho nên trong lòng lo lắng, lúc này mới bị người khác gạt?

Rốt cuộc là ai, xấu xa như vậy, lừa gạt người đơn thuần ngây thơ? Thiếu chút nữa hại người ta bỏ lỡ một lần thi!

Bùi Túc không nói lời nào, cúi đầu, vẫn nhìn mặt đất.

Hà Liêu Tinh nhìn bộ dạng kia của y, tâm tình mềm nhũn, dụ dỗ mà nói: "Mình sai rồi, mình sai rồi, mình không nên nói nặng cậu."

Bùi Túc nhẹ nhàng nâng con ngươi, liếc cậu một cái, vẫn không nói năng gì.

"Cậu nói thì sao lại là dạy bảo chứ?" Hà Liêu Tinh bị y nhìn càng thêm chột dạ, khác nào một tên đàn ông thối tha đang dỗ vợ, tiếp tục mềm mỏng nói, "Mình thích nghe cậu nói nhất, sau này cậu nói gì mình cũng nghe."

Lời này nói ra Hà Liêu Tinh tự chua ê răng trước.

Bùi Túc dường như không tin, nhướng mày: "Thật sự?"

Hà Liêu Tinh chém đinh chặt sắt [7]: "Thật sự."

[7]Nguyên văn: 斩钉截铁, Hán Việt: "trảm đinh tiệt thiết", thành ngữ tiếng Hán, miêu tả cách nói chuyện, hành động quả quyết, không do dự - nguồn Baidu

Hai người vừa hay đã đến cửa giảng đường, Hà Liêu Tinh buông tay y, đẩy y một cái: "Nhanh, đi thi đi."

Bùi Túc ngoài đầu nhìn lại cậu một cái, khóe miệng cong lên, nở nụ cười với cậu, y vốn có một bộ dạng đẹp trai, mi mày thanh tú, da trắng như ngọc, nở nụ cười như thế, có vẻ đẹp băng tan tuyết rã, mây tán tuyết tan.

Tim Hà Liêu Tinh nảy mạnh.2

Bùi Túc đi vào nói chuyện với giám thị, một lần nữa khôi phục bộ dạng lạnh lùng, y đi đến vị trí của mình ngồi xuống, bắt đầu giải bài thi.

Thấy trạng thái Bùi Túc ổn định, Hà Liêu Tinh rốt cuộc yên lòng, chợt đi ra, hướng về chỗ Bùi Túc vừa nãy đi đến.

Vừa đi vừa hồi tưởng nụ cười kia của Bùi Túc.

Nghĩ một lần, lại muốn một lần.

Đây hình như là lần đầu tiên Bùi Túc đường hoàng ra dáng mà cười với cậu, còn cười đẹp đến vậy.

Bùi Túc quả nhiên bị ức hiếp!3

Đứa nhỏ hiền lành như vậy! Vai không thể khiêng, tay không thể xách, ngoại trừ thông minh học giỏi, không tranh với đời [8], sao có thể có người hại y như vậy! Y đi ra ngoài nhất định sẽ bị người khác bắt nạt!

[8]Nguyên văn: 与世无争, Hán Việt: "dữ thế vô tranh", thành ngữ tiếng Hán, chỉ thái độ làm người né tránh mâu thuẫn, tranh chấp, xuất xứ từ "Chiến Quốc sách – Sở sách tứ" – nguồn Baidu

Cậu phải đi lấy lại mặt mùi cho Bùi Túc!

—— mãi đến tận khi Hà Liêu Tinh đi đến con đường nhỏ bên nhà xe, nhìn thấy mấy người bị trói chỉnh tề một vòng trên cây to, cậu đều nghĩ như vậy.

Tào Tĩnh Hoa đến nói nói một chút: Mặt mũi Bùi đại ca rất to.

[1]Nguyên văn: 一醉方休, Hán Việt: "nhất túy phương hưu", thành ngữ tiếng Hán, xuất xứ từ "Biên tập đích mộng" – Nguồn Baidu

[2]Nguyên văn: 拽得跟二五八万, trong chơi mạt chược có nghĩa là phần thắng lớn hơn, người được thế này tự mãn, khoa trương, lời nói và hành động kiêu ngạo, cụm từ dùng để chỉ một người ngạo mạn – nguồn Baidu

[3]Nguyên văn: 打道回府. Hán Việt: "đả đạo hồi phủ", thành ngữ tiếng Hán, ý là chọn tuyến đường cũ quay về, xuất xứ từ "Lịch sử đích thiên không" của Từ Quý Tường – nguồn Baidu

[4]Nguyên văn: 浩浩荡荡, Hán Việt: "hạo hạo đãng đãng", thành ngữ tiếng Hán, miêu tả dòng người hoặc sự vật thanh thế lớn, tiến lên hùng dũng – nguồn Baidu

[5]Nguyên văn: 长风破浪, thành ngữ tiếng Hán, ý chỉ chí hướng to lớn, anh dũng tiến lên, không sợ khó khăn, xuất xứ từ "Tống Thư – Tông Khác truyện" – nguồn Baidu

[6]Nguyên văn: 易如反掌, Hán Việt: "dịch như phản chưởng", thành ngữ tiếng Hán, xuất xứ từ "Mạnh Tử - Công Tôn Sửu Thượng" – nguồn Baidu

[7]Nguyên văn: 斩钉截铁, Hán Việt: "trảm đinh tiệt thiết", thành ngữ tiếng Hán, miêu tả cách nói chuyện, hành động quả quyết, không do dự - nguồn Baidu

[8]Nguyên văn: 与世无争, Hán Việt: "dữ thế vô tranh", thành ngữ tiếng Hán, chỉ thái độ làm người né tránh mâu thuẫn, tranh chấp, xuất xứ từ "Chiến Quốc sách – Sở sách tứ" – nguồn Baidu
Bình Luận (0)
Comment