Tên Alpha Này Ngọt Chết Được

Chương 61


Trong lòng Bùi Túc có mùi thơm ngát nhàn nhạt, chất dẫn dụ hải dương phun trào, như là mực nước biển yên bình tĩnh lặng, có thể làm cho loài người có cảm giác được vỗ về.
Bất kể là bề ngoài lạnh nhạt nhiều thế nào, tướng mạo lạnh lùng bao nhiêu, chỉ cần đến gần y, sẽ phát hiện được sự dịu dàng của y ­—— đây mới là Bùi Túc.
Bất kể là ai cũng không có cách mô phỏng theo.
Đau đớn mới nãy dường như tan ra trong chất dẫn dụ dịu dàng này.
Hà Liêu Tinh đưa tay nắm lấy áo khoác Bùi Túc, từ từ buông ra, lui về phía sau một bước: "Mình gói bánh cảo, cậu có muốn ăn không?"
Bùi Túc hạ mắt nhìn cậu, giọng thoáng mềm xuống: "Có phải xảy ra chuyện gì không?"
Hà Liêu Tinh đang chuẩn bị lên lầu, nghe vậy dừng lại, ngón tay khẽ cong lên.
Cậu không biết chuyện này nên nói như thế nào.
Trên lớp sinh lý từng giảng rằng, loại sinh vật Alpha này, thật ra du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu rất mạnh, một khi ký hiệu Omega, sẽ nhét đối phương vào phạm vi bảo vệ của bản thân, ý thức lãnh thổ cũng rất mạnh.
Nếu như nói cho y biết có Alpha khác dùng chất dẫn dụ đùa giỡn Omega của mình, thì nhất định sẽ nổi khùng.
Thế nhưng trường hợp trước mắt không thích hợp xung đột, lui một bước mà nói, mặc dù vẫn có nghi vấn với sự kiện trói người lên cây lần trước, nhưng Hà Liêu Tinh vẫn cảm thấy sức chiến đấu của Bùi Túc không ra sao, bởi vì xưa nay cậu chưa từng thấy y ngay mặt ra tay, Bùi Túc vĩnh viễn nhã nhặn, bình tĩnh, mềm yếu.
Lỡ như có xung đột, người ta đánh Bùi Túc sưng lên luôn thì làm sao đây?
Hay là để từ từ rồi nói đi, sau khi kết thúc liên hoan, sẽ kể chuyện này cho y biết.
Hơn nữa bản thân Hà Liêu Tinh cũng có thể giải quyết, giải quyết xong là không sao.
Tự nhủ xong, Hà Liêu Tinh ngước mắt nở nụ cười với y: "Không có gì, chỉ là thấy cậu vẫn chưa đến, cho nên ra cửa đợi cậu."
Bùi Túc hơi nhướng mày, không nói gì.
Hà Liêu Tinh sau khi nói xong liền bước lên cầu thang, Bùi Túc cũng đi theo.
Nhưng lúc Hà Liêu Tinh bước qua trước mặt y, y ngửi được một mùi chất dẫn dụ cực kỳ nhạt, lẫn lộn trong hương hoa, là mùi biển nhạt nhòa —— đây không phải là chất dẫn dụ của Bùi Túc.
Con ngươi Bùi Túc đột nhiên biến sắc, khác nào hùng sư bị mạo phạm.
Hà Liêu Tinh đang lên lầu, cổ áo lật ra, lộ phần cổ trắng như tuyết, có lẽ là nhận ra được tâm trạng Alpha biến đổi, bước chân cậu hơi ngưng lại, xoay đầu, chần chờ một chút: "...!Bùi Túc?"
Bùi Túc đứng yên ở chỗ cũ.
Vừa nãy có một lúc, Hà Liêu Tinh vô cùng do dự, có thể thấy cậu có cân nhắc kể chuyện này cho y biết, thế nhưng xuất phát từ suy tính ở một phương diện nào đó, cuối cùng không nói ra.
Bùi Túc không muốn để cậu bị làm khó, giấu đi vẻ lạ lẫm trong mắt, tiến lên phía trước, đặt tay lên vai đối phương: "Không có chuyện gì, chúng ta đi thôi."
Hà Liêu Tinh ừm một tiếng, cùng cậu lên lầu.
Hơi mùi biển giả cực kỳ nhạt kia, rất nhanh bị chất dẫn dụ của Bùi Túc bao trùm triệt để.
Lần liên hoan này là lần người trong lớp tập hợp đông đủ nhất, trên bàn mỗi món ăn đều có sự tham dự của cả lớp, mùi vị không khác gì ở nhà.
Hà Liêu Tinh bưng bánh cảo mình gói cho Bùi Túc, để y nếm thử, trong mắt mang đầy mong đợi.

Bùi Túc ăn một ngụm, nhân bánh bắp cải nấm hương, mùi vị rất ngon: "Ừ, ngon lắm."
Mai Thái ở một bên vô cùng bất mãn: "Đều là bánh cảo tụi mình cùng nhau gói, tại sao chỉ cho một mình cậu ấy ăn?"
Hà Liêu Tinh: "Bởi vì cậu ấy đẹp trai."
Mai Thái: "????"
Có người xem trò vui không sợ lớn chuyện: "Không nghĩ tới Hà Liêu Tinh bị nhan khống, thôi rồi Mai Thái, không đẹp trai bằng người ta, cả bánh cảo cũng chả có mà ăn."
Mai Thái rống lên một tiếng vồ tới, náo loạn lộn tùng phèo với Hà Liêu Tinh.
Bầu không khí nhất thời vô cùng hài hòa.
Lý Xuân Hoa cười nhìn bọn nhỏ đùa, tự tay múc chè cho từng người, như một người lớn trong nhà chăm sóc con trẻ của mình.
Các bạn nữ như dâng báu vật mà để cô giáo nếm thử đồ nướng và đồ ăn vặt các cô mua từ bên ngoài.
Trên mặt mỗi người đều mang nụ cười, trên bàn cơm tất cả đều là hân hoan.
Có lẽ trần đời không có bữa tiệc nào không tàn, có lẽ nhóm cô trò này rồi sẽ đi đến ngày cuối cùng, thế nhưng tham gia vào cuộc đời lẫn nhau rồi, cũng đã lưu lại một đoạn hồi ức lung linh, đã là đủ rồi.
Hà Liêu Tinh là một người uống bia cũng có thể say, mới đầu Bùi Túc không trông chừng cậu, đến lúc phát hiện ra, cậu đã sắp gục xuống, thế mà vẫn phấn khởi chịu không nổi, hoàn toàn không biết mình say rồi.
Bùi Túc giơ tay xoa mi tâm, ấn giữ cậu bên cạnh mình.
Ăn uống no đủ rồi, mọi người lại cùng nhau dọn chén đũa, sửa sang bàn ghế, những người không uống đưa người say về.
Bùi Túc ôm lấy Hà Liêu Tinh, dẫn cậu về ký túc xá.
Không giống với lần trước sau khi uống say làm ầm ĩ, lần này Hà Liêu Tinh bất ngờ ngoan ngoãn, hoàn toàn không làm khó.
Bảo cậu lấy chìa khóa ra cậu cũng nghe lời mà lấy.
Chỉ là sau khi mở cửa, Bùi Túc dìu Hà Liêu Tinh vào, lúc bản thân sắp đi vào, Hà Liêu Tinh nghiêng đầu ngơ ngác mà nhìn y một lát, chỉ cảm thấy tầm mắt mông lung, không thấy rõ gì cả.
Cậu loạng chòa loạng choạng mà đi tới, đưa tay sờ lên eo người ta một cái.
Bùi Túc đang đóng cửa:...
Y vừa định quay người, Hà Liêu Tinh ở phía sau liền đè lên, hai tay chống ở bên người y, ghé sát vào y, trong giọng nói mang theo men say: "Người anh em, vóc người của cậu thật là đẹp."
Hà Liêu Tinh uống rượu trái cây, hương rượu ngọt ngào trộn lẫn hương hoa lan tràn trên không trung.
Bùi Túc lần đầu tiên bị người ta dùng tư thế như thế này ép lên cửa, y xoay một vòng trong vòng vây của Hà Liêu Tinh: "Cậu biết mình là ai không?"
Tiếng cọ xát quần áo vang lên, Hà Liêu Tinh đưa tay ấn xuống bả vai y, nghiêng đầu nở nụ cười: "Đương nhiên là mình biết."
Không chờ Bùi Túc trả lời, Hà Liêu Tinh cúi sát vào y, lông mi quạ mấp máy như cánh bướm, con ngươi đen láy như thêm một lớp sương mù mơ màng, cậu làm một động tác suỵt: "Chúng ta phải lén lút một chút, đừng để Bùi Túc phát hiện."
Bùi Túc nhướng mày: "Làm sao?"
"Không thể để cho cậu ấy phát hiện cậu vào phòng mình." Dưới chân Hà Liêu Tinh mềm nhũn, lảo đảo, như một con mèo nhỏ ngã vào ngực chủ nhân mà ngã lên người Bùi Túc, "Nếu không chúng ta xong đời liền."

Khóe môi Bùi Túc cong lên một cái, một tay đặt dưới đầu gối cậu, một tay đặt lên eo cậu, vươn tay ôm lấy cậu: "Vậy mình làm nhanh một chút?"
Hà Liêu Tinh suy ngẫm một lát, ngơ ngác mê muội gật đầu.
Bùi Túc thả cậu lên giường, thay cậu cởϊ áσ khoác và giày tất, sau đó giúp cậu đắp chăn.
Hà Liêu Tinh trong chăn cuộn người lại, tự nhiên mà nhắm mắt, chỉ lộ ra ngoài nửa khuôn mặt, tóc đen xõa tung trên gối, độ cong của gò má mềm mại lại xinh đẹp, vùi thẳng vào trong chăn.
Bùi Túc dựa vào bên người cậu, cách chăn nhẹ nhàng vỗ về cậu.
Cậu trai sau khi ngủ hô hấp nhẹ nhàng, càng lộ vẻ ngoan ngoãn điềm tĩnh, hương hoa nhàn nhạt từ trên người tỏa ra, cậu như mỹ nhân say ngủ trong biển hoa.
Bùi Túc yên tĩnh nhìn cậu một lát, tầm mắt lần theo ngũ quan của cậu, cuối cùng rơi lên bờ môi cậu.
Hai cánh hoa hồng nhạt, ngọt mềm như cánh hoa.
Y nghĩ đến nụ hôn chưa hoàn thành bên ghế dài kia.
Bùi Túc nhẹ nhàng đến gần, hôn xuống trán cậu, cách chăn ôm cậu, thấp giọng nói: "Bé cưng."
Một phút chốc tiếp theo, Hà Liêu Tinh đang hô hấp đều đặn đột nhiên mở mắt ra, mờ mịt nhìn y.
Bùi Túc nhìn thẳng cậu.
Cậu trai từ trong chăn đưa tay ra, động tác chậm rãi mà sờ trán một cái, nơi mới vừa được hôn lên, máy móc nói: "Cậu hôn trộm mình."
"Trước khi cậu mở mắt ra thì là thế." Bùi Túc không hề có chút tự giác khi hôn trộm nào, quang minh chính đại, "Nhưng bây giờ thì không tính."
Hà Liêu Tinh dùng sức chớp mắt hai lần, muốn nhìn rõ người ôm cậu rốt cuộc là ai, nhưng trước mắt một mảng trời đất quay cuồng, mọi thứ đều rất mơ hồ.
"Cậu không thể như vậy," Hà Liêu Tinh kéo căng chăn, chỉ lộ một đôi mắt ra ngoài, "Lỡ như bị Bùi Túc phát hiện thì sao?"
Một tay Bùi Túc chống dưới cằm, khóe môi mỉm cười: "Thì mình xin lỗi?"
"Cậu ấy còn chưa phát hiện." Hà Liêu Tinh rối rắm trong lòng, lại nhắm mắt lại, "Cho nên cậu không cần xin lỗi."
Bùi Túc đưa tay giúp cậu ém lại chăn.
Hà Liêu Tinh lần thứ hai mở mắt ra, hai má vô thức cọ lên bàn tay kéo chăn của y, nghiêng đầu nhìn y: "Bùi Túc còn chưa phát hiện..."
Tay sắp rút lại của Bùi Túc dừng lại, tiếp tục để ở chỗ cũ, y cho là Hà Liêu Tinh sắp sửa trách y, vì vậy tốt bụng chuẩn bị cam kết.
Nhưng không nghĩ tới đối phương nắm chặt góc chăn, chỉ lộ ra một đôi mắt ở ngoài, như là hơi thẹn thùng: "Vậy cậu có muốn nhân cơ hội này hôn mình thêm không?"
Bùi Túc: ...
Cậu trai dường như căn bản không biết bản thân quyến rũ cỡ nào, cũng không biết lời nói ra khỏi miệng là đang khiêu chiến lớn thế nào với Bùi Túc.
Con ngươi lộ ra ngoài chăn như đá quý, rạng ngời rực rỡ, lúc chớp động, như thả một hòn đá nhỏ vào trong tim Bùi Túc, dấy lên gợn sóng, gợn sóng từ từ khuếch tán ——
Hầu kết Bùi Túc nhẹ nhàng lăn lên, cuối cùng như khắc chế mà dời tầm mắt, đưa tay che lại mắt cậu: "...!Ngủ đi."

Y muốn hôn thiếu niên của y, nhưng không phải vào lúc này, không phải ở chỗ này, không phải khi đối phương đang mơ màng men say, như một kẻ xấu xa ăn hiếp cậu.
Y muốn đối phương cam tâm tình nguyện, tỉnh táo, tiếp nhận đòi hỏi của y, khắc từng tấc vui thích và nhiệt tình vào nơi sâu xa trong ký ức, ủ ra những viên kẹo ngọt ngào nhất.
Nhận ra được lông mi của đối phương rung lên mấy lần, như một cây quạt nhỏ đảo qua lòng bàn tay y, sau đó chậm rãi khép lại, hô hấp rốt cuộc cũng trở nên sâu dài.
Cậu trai ngủ say.
Bùi Túc từ trên giường ngồi xuống, lấy điện thoại di động ra, liên hệ Tần Thư.
Sau một lát, Tần Thư gửi tin trả lời.
Nửa giờ sau, mọi chuyện lắng đọng xuống như bụi bặm.
Bùi Túc lại đi tới bên giường, nhìn Hà Liêu Tinh, Hà Liêu Tinh ngủ rất thoải mái, rúc vào trong chăn, không biết tất cả mọi chuyện.
Y dùng bình giữ ấm ngâm một bình nước mật ong, đặt lên bàn, đoạn bước ra.
Hà Liêu Tinh tám giờ tối tỉnh lại, vừa tỉnh, đầu cậu liền nổi lên cơn đau như nổ tung.
Cậu vén chăn lên bò xuống giường, chợt phát hiện áo khoác quần ngoài của mình tất cả đều đã cởi ra.
Dựa theo lẽ thường mà suy đoán, người đưa cậu về hẳn là Bùi Túc.
Cho nên Bùi Túc giúp cậu cởi đồ.
...!Hình như hơi kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Hà Liêu Tinh: ...
Cậu vừa xoa cái đầu đau nhói không thôi vừa vòng qua bên ghế tựa, vốn định đi tắm, mà lại phát hiện nước mật ong trên bàn.
Cậu vặn nắp ra, nước vẫn ấm, cậu uống một ngụm lớn, sau đó để bình lại chỗ cũ, tìm quần áo đi tắm.
Nước đổ xuống trên đầu, trong phòng tắm bốc lên một mảng sương lớn, nhào lên trên gạch sứ trắng, ngưng tụ thành những giọt nước.
Trong chớp mắt, Hà Liêu Tinh mông lung nhớ tới lúc cậu được Bùi Túc đưa về.
Bùi Túc hình như...!hôn trộm cậu.
Còn cây ngay không sợ chết đứng, hơn nữa nếu cậu không cản, y còn muốn hôn trộm lần thứ hai...?
Trời ạ Bùi Túc thật sự là người như vậy à?
Y không làm những chuyện khác với cậu chứ?
Suy nghĩ một chút lại...!thật là xấu hổ, sao cậu không tỉnh lại chứ.
Hà Liêu Tinh duỗi một cái tay ướt đẫm ra, lau mặt, bất giác đánh giá thân thể mình.
Sau khi ra khỏi phòng tắm, Hà Liêu Tinh mặc đồ ngủ, thuận tay cầm lên điện thoại di động, nhìn thấy Bùi Túc gửi tin nhắn cho cậu, nói cậu tỉnh thì sang tìm y.
Hà Liêu Tinh nhìn giờ, đã tám giờ rưỡi tối.
Đêm hôm khuya khoắt, Bùi Túc thừa dịp cậu say rượu hôn trộm cậu, còn ôm cậu, còn chưa tính đi, y lại còn ngại chưa đủ, còn muốn sau khi cậu tỉnh lại thì đi tìm y...
Trời ạ, quả thật không thể nghĩ sâu xem Bùi Túc muốn làm gì!
Mặt Hà Liêu Tinh thoắt cái đỏ bừng, cậu như rất nóng mà đi đi lại lại tại chỗ.
[Bling: Tối khuya rồi, không phải là hơi không thích hợp lắm?]
[X: Chỉ có buổi tối có thời gian, có gì mà không thích hợp?]

Lời nói này lại quá dễ khiến người hiểu lầm...!nhưng mà, cũng có thể là cậu hiểu lầm y?
Thôi, để ngừa chuyện vạn nhất, cậu chuẩn bị sẵn sàng là được rồi.
Hà Liêu Tinh cởϊ áσ ngủ ra, đổi áo khoác và quần kín đáo, chầm chậm dịch bước đến cửa phòng Bùi Túc, đưa tay gõ cửa một cái, cảm thấy cuống họng khô khốc.
Cậu đang chuẩn bị tâm lý một mớ lời giải thích, định uyển chuyển khuyên Bùi Túc không nên đốt cháy giai đoạn như vậy, cậu không chịu nổi.
Một phút chốc tiếp theo, Bùi Túc mở cửa, giọng nói vững vàng: "Đề bài mới tìm cho cậu, cậu làm ra thế này, có lời giải thích gì không?"
Y đưa ra một bài thi.
Điểm tối đa một trăm, Hà Liêu Tinh chỉ được chín mươi lăm.
Hà Liêu Tinh đứng ngây ra tại chỗ cũ, khác nào hóa đá trong gió, hết thảy tâm tư gợi cảm đều bị chín mươi lăm rực rỡ nọ đạp bay.
Nửa giờ sau, Hà Liêu Tinh ngồi trước bàn, sửa lại bài làm sai.
Bùi Túc ngồi bên cạnh cậu, ngón tay ấn lên bàn: "Loại câu hỏi này đã giảng cho cậu bao nhiêu lần, lần sau còn sai nữa không?"
Hà Liêu Tinh lắc đầu: "Mình nhớ rồi."
Bùi Túc ừm một tiếng, tầm mắt rơi lên vở cậu, nghĩ đến chuyện phát sinh hồi ban ngày, dừng lại vài giây.
Alpha thật ra đều là kẻ hùng mạnh, chỉ có đối với Omega của mình mới có thể lộ ra một mặt mềm mại.
Y hy vọng có thể nhận được sự tin tưởng của Hà Liêu Tinh, bất kể là chuyện gì xảy ra cũng trong thời gian nhanh nhất nói cho y biết, mà không phải kiêng dè.
Thế nhưng đợi đến bây giờ, y cũng không đợi được sự thẳng thắn nào.
Giọng Bùi Túc rất nhẹ: "Tinh."
Hà Liêu Tinh đang nghiêm túc đọc tổng kết đề, nghe vậy ừm một tiếng.
Bùi Túc ôn hòa hỏi: "Cậu có việc gì muốn nói với mình không?"
Đúng lúc, Bùi Túc làm sao biết cậu có vấn đề muốn hỏi y.
Ngòi bút của Hà Liêu Tinh dừng lại, viết xong dòng công thức cuối cùng, cậu bỏ bút xuống, cân nhắc nói: "Muốn nói gì cũng được à?"
Cho là đối phương rốt cuộc nhớ ra muốn kể chuyện hồn ma A cho y, Bùi Túc gật đầu: "Đương nhiên."
Hà Liêu Tinh chọn chuyện quan trọng nhất hỏi: "Sao cậu lại nhân lúc mình say hôn trộm mình?"
Biểu cảm Bùi Túc trống rỗng một giây: "...?"
Ý thức được ngữ khí của mình hình như hơi dữ, Hà Liêu Tinh hắng hắng giọng, lặng lẽ liếc nhìn y một cái: "...!Ý của mình là, rõ ràng cậu có thể thừa dịp mình tỉnh táo mà hôn, nhưng cậu chỉ hôn mình, ôm mình sau khi mình say rượu, lẽ nào mình lúc tỉnh táo không có một chút hấp dẫn gì với cậu à?"
Cậu trai ngồi bên cạnh y, ánh đèn êm dịu tung xuống, cho cả người cậu như được lồng lên một vầng sáng mơ màng, ngũ quan xinh đẹp, hoa hồng lúc nở rộ nhất cũng không thể so được nửa phần với cậu.
Cậu liếc nhìn y một cái, liền cấp tốc rút lại, mà như là không nhịn được, rất nhanh đã nhìn qua lần thứ hai.
Mềm mại lại quyến rũ.
Hầu kết Bùi Túc lăn nhẹ một vòng, màu mắt từng chút một trở tối.
Y nghiêng người qua, khoảng cách giữa hai người từ từ rút ngắn, ánh đèn nhảy quanh thân hai người, vầng sáng di động, như là một yêu tinh nhỏ.
Trong nháy mắt sắp hôn đến, cậu trai trốn về sau một chút, ranh mãnh bật cười: "Cậu kêu mình sang giảng bài, không phải đến hôn —— thầy Bùi.".

Bình Luận (0)
Comment