Tên Alpha Này Ngọt Chết Được

Chương 63


Hội thao cuối cùng vẫn kết thúc với vị trí hạng nhất của lớp Một.
Mà trải qua chuyện hồn ma A này, không có ai chú ý đến hội thao.
Đầu đề của báo Xuân Thành đề cập đến sự kiện hồn ma A cả một tháng, toàn tháng mười một Nhất Trung ở Xuân Thành đều là chủ đề nóng, cuối cùng để duy trì chế độ dạy học và trật tự bình thường, phía trường học không thể không đứng ra thanh minh, cứ như vậy chuyện này mới thôi dính líu tin tức với trường Nhất Trung Xuân Thành.
Sau hội thao, Trần Dạ nghỉ việc, bị điều về một trường cao trung ở quê để dạy, lớp Năm đổi giáo viên chủ nhiệm, nghe nói là Lý Xuân Hoa đề cử, cô giáo mới là bạn cùng phòng hồi đại học của cô, cô ấy là một người vô cùng mạnh mẽ dứt khoát, chỉ là nửa tháng ngắn ngủi, diện mạo của cả lớp Năm rực rỡ mà đổi mới.
Cây phong ở cổng trường từ đỏ nhạt biến thành đỏ sẫm cả cây, như là hai ngọn lửa rực cháy, nhiệt độ giảm hẳn, mỗi ngày dậy sớm, có thể nhìn thấy sương trắng ngưng tụ trên cửa sổ, mỗi ngày sập tối càng sớm hơn.
Giờ tự học buổi tối vừa hết, lúc Hà Liêu Tinh quay lại kí túc xá, Sở Yến gọi điện đến, dặn cậu khí trời lạnh, mấy ngày nữa họ gửi quần áo chăn mền đến.
Hà Liêu Tinh cởϊ áσ khoác dày, mặc một chiếc áo len cổ lọ màu trắng, Sở Yến vừa thấy cái cổ lộ ra cửa cậu, thoáng chốc cực kỳ bất mãn: "Đã là lúc nào rồi, còn mặc áo len mỏng như vậy, áo len cao cổ lần trước mua cho con đâu?"
Áo len cao cổ Sở Yên mua cho cậu, nghe nói là cùng mua với đồng nghiệp, bộ sưu tập "Con cái nhận được sẽ cảm động mà khóc", áo len đủ loại màu sắc, rất giống một bức tranh sơn dầu vẽ lung ta lung tung, thần kỳ hơn nữa là thế mà lại có huỳnh quang, ban đêm tắt đèn, có thể nhìn thấy áo len mờ mờ tỏa sáng.
Lần đầu tiên Hà Liêu Tinh nhìn thấy cái áo len đó, trầm tư rất lâu, cắn răng an ủi mình, tốt xấu là tình mẹ nặng trịch, vẫn cố nén tâm lý nặng chục nghìn tấn của mình, mặc lên người.
Mặc vào lại khá ấm áp, sau khi quay về tiện tay cởi ra để lên ghế, Hà Liêu Tinh cũng không để ý, không ngờ đến nửa đêm đi vệ sinh, đột nhiên nhìn thấy cái thứ đồ biết phát sáng kia, dọa sợ cậu đến mức mém chút nữa bay mất bảy hồn sáu phách.
Từ đây, cái áo len đó liền bị gác xó, Hà Liêu Tinh về sau không chạm qua nữa.
Hà Liêu Tinh nói dối trắng trợn: "Giặt rồi ạ."
Sở Yên bán tín bán nghi: "Vậy con có mặc quần dài không?"
Hà Liêu Tinh thở dài: "Có ạ."
Sở Yên lúc này mới yên tâm hơn, liền bắt đầu mở miệng liên miên cằn nhằn, đều là những chuyện phiếm việc nhà, cái gì mà hoa trong nhà nở rồi, cái gì mà cửa nhà có một con chó hoang...
Hà Liêu Tinh kiên trì nghe, thỉnh thoảng chêm vào hai câu.
Cuối cùng đến lúc sắp cúp điện thoại, Sở Yên như là nhớ tới cái gì, dặn dò: "Đúng rồi, mẹ nghe dì Vương của con nói sinh nhật Bùi Túc là ngày hai tháng sau, nó mới chuyển vào trường các con, con để ý nó nhé."
Thần kinh Hà Liêu Tinh vì đó rung một cái.
Bùi Túc sinh nhật sắp đến?
Cậu thế mà lại không biết.
Đây là sinh nhật đầu tiên của Bùi Túc ở Xuân Thành, cậu muốn cho y khó quên một chút.
Sau khi cúp điện thoại, Hà Liêu Tinh vuốt nhẹ di động, kiềm chế không được kích động muốn gửi tin nhắn cho Bùi Túc hỏi y thích cái gì.
Thế nhưng tin nhắn vừa gửi đi, liền bị cấp tốc thu lại.
Không được, bộ dạng như vậy không có bất ngờ vui mừng gì, lại còn hời hợt.
Hà Liêu Tinh chưa bao giờ là người hời hợt.
Cậu cầm điện thoại đi qua đi lại tại chỗ, cuối cùng lên baidu tìm rất nhiều bất ngờ sinh nhật, với cả Xuân Thành có nơi nào chơi vui.
Mà nhìn tới nhìn lui, trước sau đều không hài lòng.
Xem mãi đến nửa đêm, Hà Liêu Tinh mới ôm điện thoại di động mà ngủ.
Giữa trưa ngày hôm sau, cậu chuồn khỏi trường học, khảo sát thực địa hồi lâu, còn kéo Đại Cẩu làm hướng dẫn viên cho cậu.
Buổi trưa tính cả giờ ăn trưa và nghỉ ngơi, chỉ có hai tiếng.
Hà Liêu Tinh xem phòng chơi game xem phòng kín thẻ bài, xem trốn thoát mật thất, tính toán chơi cái nào trước chơi cái nào sau.
Mà trước sau vẫn cảm thấy thiếu thiếu gì tứ.
Đại Cẩu nghe nói Hà Liêu Tinh muốn tổ chức sinh nhật cho bạn học, lúc mới đầu còn tràn đầy phấn khởi giúp cậu tham khảo, thế nhưng chẳng được bao lâu, liền bắt đầu mỏi chân.
Người như Đại Cẩu, tổ chức sinh nhật thật ra có thể có một bát mì trường thọ ăn đã rất tốt rồi, lúc anh tổ chức sinh nhật cho anh Hoàng nhiều lắm đi ra ngoài mua một cái bánh ngọt, như vậy người ta đã rất cảm động.
Cho nên anh không có cách nào hiểu vì sao Hà Liêu Tinh xem nhiều nơi thú vị như vậy, vẫn chưa vừa ý.
Đây đã không giống như là tổ chức sinh nhật cho bạn học, ngược lại như là...!tổ chức sinh nhật cho bạn gái?

Đại Cẩu vừa suy nghĩ, vừa ngồi ở trên ghế sô-pha nhỏ bên ngoài chờ cậu.
Hà Liêu Tinh ở khu trốn thoát mật thất cùng chủ tiệm thương lượng liệu có thể đặt trước hết được không, còn cẩn thận báo lúc đó có thể sẽ có bao nhiêu người đến.
Đây là một đơn lớn, chủ tiệm bàn với cậu từng chi tiết nhỏ cụ thể, kể cả chọn loại hoa nào, lấy loại bánh nào.
Đại khái nói mấy chục năm, rốt cuộc cũng bàn xong một nửa, Đại Cẩu ở trên sô-pha chờ đến sắp ngủ, nghe chữ được, giật mình một cái, đứng dậy: "Rốt cuộc cũng xong, vậy chúng ta về được rồi nhỉ?"
Hà Liêu Tinh mặt mũi phát sầu: "Anh thấy tôi tặng cậu ấy quà gì thì tốt?"
Đại Cẩu ngước đầu một lát, thả lỏng gân cốt, rốt cuộc nhịn không được chân thành mà hỏi: "...!Người ta là bạn học bình thường của cậu thật à?"
.
.
Lý Xuân Hoa phát hiện chuyện này thực sự là quá thần kỳ, mỗi lần cô có lòng muốn tóm Hà Liêu Tinh, bên kia sẽ cứ trơn tuồn tuột, ngoài thời gian lên lớp, lúc khác sẽ không thấy được đối phương.
Lần này cô chọn giờ tan học canh ở cửa mới túm được con thỏ nhỏ này về văn phòng.
Hai tháng này sự thân thuộc của Hà Liêu Tinh đối với văn phòng đã cao thêm một đẳng cấp.
Nếu như nói lúc trước cậu vừa nhìn thấy văn phòng sẽ nghĩ đến phạt đứng, vậy thì hiện giờ cậu nghĩ tới văn phòng liền sẽ nghĩ đến bài thi, bài tập, đề bài.
Cậu cho là Lý Xuân Hoa lại tìm đề bài cho cậu: "Cô ơi, đề lần trước em làm đã sửa xong rồi ạ?"
"Sửa xong rồi, em làm rất tốt đấy." Lý Xuân Hoa đưa sách đề cho cậu, trong mắt tràn đầy khen ngợi, "Lần này gọi em tới là muốn hỏi em, có muốn tham gia kỳ thi Toán học tới đây không?"
Liên quan đến chuyện này, Lý Xuân Hoa thật ra sớm có suy tính, cô vẫn luôn có ý mà đưa những đề bài có phần khó cho Hà Liêu Tinh, nhưng cậu vẫn có thể làm ra.
Cậu trời sinh không thích làm những đề bài mang tính quy tắc, theo khuôn phép cũ, loại tính cách này quả thật là trời sinh tham gia thi cử.
Lúc trưởng tổ trưởng tổ Toán năm hai cao trung đến đây, thảo luận về Hà Liêu Tinh với cô, tổ trưởng Toán từng làm giám thị của Hà Liêu Tinh, lúc đó thầy đã thấy thằng nhóc này giỏi lắm, tiềm năng không thể đo đếm.
Sau đó quả thật y như thầy nói vậy, lần thi tháng thứ hai, Hà Liêu Tinh từ hạng một trăm chín mươi tiến bộ lên tốp mười khối, cuối cùng triệt để ổn định ở hạng hai khối.
Toàn trường khiếp sợ, cũng lại chết lặng, dù sao Hà Liêu Tinh đã từng lội ngược dòng, bay vọt hơn một nghìn hạng.
Bây giờ mỗi lần trường họp bàn bồi dưỡng nhân tài, khối cao nhị nhất định phải điểm danh qua Hà Liêu Tinh và Bùi Túc.
Nhưng giờ đều đã là năm hai cao trung, Hà Liêu Tinh cuộc thi nào cũng không tham dự, thật sự thiệt thòi, trường cũng sốt ruột, cho nên muốn thông qua Lý Xuân Hoa tới hỏi ý bản thân Hà Liêu Tinh.
Nghe thấy bốn chữ kỳ thi Toán học, ánh mắt Hà Liêu Tinh khẽ chuyển động, trầm tư một hồi rồi mới trả lời: "Em muốn ạ."
Cậu thật sự có hứng thú với Toàn học, cảm giác thành công khi có thể giải ra một câu hỏi khó là không gì sánh kịp, như chinh phục một ngọn núi cao.
"Vậy thì tốt quá rồi." Lý Xuân Hoa nghe vậy rất vui vẻ, "Vậy sau này cô tìm đề bài, đều tìm theo hướng đề thi?"
Hà Liêu Tinh khẽ gật đầu: "Vậy làm phiền cô."
Cậu còn muốn bàn với tiệm bánh kem làm kiểu fondant nào, sau khi dừng lại mấy giây, cậu hỏi: "Nếu cô không cần việc gì nữa, em đi trước ạ?"
Lý Xuân Hoa nở nụ cười với cậu: "Không còn việc gì nữa, em về lớp trước đi."
Hà Liêu Tinh dời mấy bước sang chỗ khác, Lý Xuân Hoa như là nhớ tới cái gì: "À đúng rồi, còn có việc, em quay lại giúp cô dặn Bùi Túc, hỏi nó đã đặt vé máy bay chưa."
Vé máy bay? Bùi Túc phải đi?
Hà Liêu Tinh đột nhiên quay đầu: "Cậu ấy phải đi đâu ?"
Cả Nhất Trung đều biết quan hệ giữa hai người họ tốt, Lý Xuân Hoa thân là giáo viên chủ nhiệm tự nhiên cũng biết, cô thấy hơi lạ: "Bùi Túc chưa nói với em à? Nó phải về Hạ Thành..."
Phải về Hạ Thành?
Y không phải vừa chuyển trường tới sao, sao nhanh như vậy lại phải về?
Sau khi quay về còn trở lại nữa không?
Mấy ngày nay sao không hề nghe y đề cập với cậu?
Hà Liêu Tinh như bị đè đầu nổ vang, một câu nói này đánh cho đầu óc trống rỗng.

"Nói nó mua vé máy bay, đừng để lỡ thời gian, nghe nói cha mẹ nó cũng bay về."
"Cha mẹ cậu ấy cũng quay về rồi?"
"Đúng vậy." Lý Xuân Hoa nói, "Còn đặc biệt gọi điện thoại tới đây, xem chừng lần này quay về có liên quan đến chuyện học của nó."
Hà Liêu Tinh cảm thấy như bên tai có một đàn ong bay đến, ong ong vo ve.
Lúc trước cha mẹ y xuất ngoại, Bùi Túc mới chuyển trường đến đây, bây giờ cha mẹ y trở về, Bùi Túc liền phải chuyển trường trở lại?
Bùi Túc y thế mà không nói tiếng nào, cứ như vậy mà đi?
Y phải đi mà lại còn tỏ tình với cậu?
Y có phải chỉ muốn sương móc một đoạn thôi không?
Người Hạ Thành bọn họ toàn chơi kiểu đó à?
Hà Liêu Tinh muộn màng ý thức được, tại sao Bùi Túc chưa từng đề cập sinh nhật chính mình với cậu, có thể là vì, y trước giờ không định tổ chức sinh nhật ở Xuân Thành.
-- bởi vì y căn bản không quan tâm, y chỉ muốn chơi xong bỏ chạy.
Hà Liêu Tinh trong nháy mắt cảm thấy, bản thân vì y lên kế hoạch sinh nhật tỉ mỉ, suy tính thời gian dài như vậy, cứ như một trò cười.
Cậu ngơ ngơ ngác ngác trở về lớp, lúc đi vào giáo viên đã bắt đầu dạy, cậu quên cả báo cáo, vào cửa rồi mới nhận ra chưa chào hỏi.
Khi về chỗ, tất cả mọi người nhìn cậu, thế nhưng Hà Liêu Tinh không để ý, cậu thậm chí không cảm giác được người khác đang nhìn cậu.
Cậu ngập tràn phẫn nộ và uất ức, chỉ muốn túm tên khốn bàn sau kia hỏi rõ.
Mà trong phẫn nộ uất ức, lại xen một tia sợ hãi.
Cậu sợ Bùi Túc thật sự một đi không trở lại.
Hôm nay là thứ sáu, học xong tiết cuối cùng trực tiếp tan học.
Cả bốn mươi lăm phút, Hà Liêu Tinh một phút học cũng không nghe lọt, cậu xoay bút, cách một chốc, vẽ một đường trên giấy nháp.
Đợi đến lúc tan học, trên tờ giấy nháp kia ngổn ngang kín mít đường vẽ, khác nào trái tim hỗn loạn của cậu.
Chuông tan học reo, sau khi dặn dò bài tập, mọi người như những con chim vui bay ra khỏi phòng học.
Mai Thái cảm thấy rất lạ, nhóc cố gắng muốn hỏi Hà Liêu Tinh làm sao, mà sắc mặt Hà Liêu Tinh âm trầm cực độ, lúc nhóc vừa mới chuẩn bị mở miệng, liền nói thẳng: "Cậu với Tần Thư đi trước đi, mình có chút việc muốn nói với Bùi Túc."
Xem ra đây là chuyện của hai người cậu và Bùi Túc.
Mai Thái hơi không yên lòng, nhưng nhóc tin tưởng với năng lực của Bùi Túc, mới có thể an ủi được Hà Liêu Tinh.
Nếu như thật sự không được, nhóc lại quay đầu hỏi Bùi Túc xem xảy ra chuyện gì.
Nội tâm nghĩ xong, Mai Thái cẩn thận từng bước mà kéo Tần Thư rời đi.
Bùi Túc đang sắp xếp cặp sách, y cũng nhìn ra Hà Liêu Tinh không được bình thường, thế nhưng y không nghĩ ra được là tại sao.
Ngược lại là Hà Liêu Tinh mấy ngày nay vẫn cứ xuất quỷ nhập thần, còn né tránh các kiểu với y...
Rõ ràng quãng thời gian trước vẫn rất tốt.
Bùi Túc không rõ vì sao, vì vậy lựa chọn án binh bất động, y chậm rãi cất văn phòng phẩm vào trong cặp sách.
Phòng học trống đi dần, chỉ còn dư lại hai người bọn họ, kim ô lặn về tây, tia sáng màu da cam xuyên thấu qua cửa sổ khúc xạ bắn vào, rơi lên trên bàn, ngoài cửa sổ là một loạt những cây long não tươi tốt, tình cờ có hai con chim tước đậu ở đầu cành cây, nghiêng đầu liếc nhìn trong phòng học.
Hà Liêu Tinh đợi một lát, không đợi được Bùi Túc chủ động mở miệng giải thích với cậu, cậu càng tức giận, quay đầu há mồm liền hỏi: "Cậu phải về Hạ Thành à?"
Trên mặt cậu trai nhuốm một tầng lửa giận mỏng, con ngươi lóng lánh trong suốt, như là đốt hai đám lửa rực cháy, cả người hận không thể nhào tới.
Bùi Túc bỏ một quyển sách cuối cùng vào cặp, ngưng lại một lát: "Ừ."

Ngữ khí nhẹ tênh, cứ như đang nói một chuyện bình thường vô cùng bâng quơ gì.
Thì ra y phải đi, chính y cũng cảm thấy không phải chuyện gì lớn, cũng căn bản không có ý định nhắc tới với Hà Liêu Tinh.
Cho nên y xem Hà Liêu Tinh là cái gì?
Một món đồ chơi tiêu khiển lúc tạm thời chuyển trường à? Có thể không cân nhắc tâm trạng, không cân nhắc ảnh hưởng, lừa được cậu vào tay là trực tiếp đáp máy bay quay về?
Hà Liêu Tinh muốn lớn tiếng chỉ trích y, chất vấn y, mắng y khốn nạn, còn muốn mạnh mẽ mà cho y hai đấm, nhưng lời chưa kịp ra khỏi miệng, bỗng nhiên lại nghẹn ngào: "Vậy cậu...!còn trở lại không?"
Cậu biết mình thật sự không nên thân, người ta đã bắt nạt cậu đến mức này, cậu thế mà còn chẳng ác mồm được nữa.
Ngoài phẫn nộ ra, càng nhiều hơn chính là, thương tâm, đau khổ, không nỡ.
Mấy câu ngắn ngủi, Bùi Túc đã gần như rõ ràng Hà Liêu Tinh đang suy nghĩ cái gì, tại sao lại tức giận.
Y trầm ngâm vài giây, lắc đầu một cái, lặng lẽ nói: "Chuyện này rất khó nói."
...!Y quả nhiên phải đi! Quả nhiên muốn chuyển trường trở lại!
Nếu lúc bắt đầu đã biết mình sẽ không ở chỗ này dài lâu, tội gì trêu chọc cậu?
Rõ ràng cậu mới đầu lừa mình dối người coi y là anh em, là Bùi Túc trăm phương ngàn kế kéo lớp vỏ bọc này xuống!
Hiện tại y lại muốn đi thẳng một mạch! Thông báo gì cũng không cho cậu, cậu lại biết được từ chỗ cô giáo!
Hà Liêu Tinh cũng không nhịn được nữa, giơ tay liền đánh y một đám, chỉ cảm thấy viền mắt ấm lên, cậu xoay người chạy.
-- mà lại chạy không thành.
Bùi Túc đưa tay nắm lấy cậu, kéo cậu về bên cạnh mình: "Cho mình một lí do ở lại."
"Cậu cái tên khốn này!" Nước mắt từ khóe mắt đứt đoạn rơi xuống như tơ, làm sao cũng không khống chế được, Hà Liêu Tinh muốn giơ tay lau đi, nhưng Bùi Túc nắm tay cậu, cậu chỉ có thể chật vật nghiêng đầu, "Mình chưa từng thấy ai xấu xa hơn cậu."
"Vậy thì mình phải đi, không thể nào thay đổi được." Bùi Túc khẽ thở dài, đường hoàng nghiêm túc mà dặn dò, "Sau khi mình đi, mùa đông uống ít sữa chua thôi, tửu lượng không tốt đừng nên uống rượu, đừng cứ thức đêm giải đề, thỉnh thoảng cũng có thể chơi game một lát."
"Hai chậu hoa đó của mình để lại, nhờ cậu chăm sóc vậy."
"Trước khi hành động phải suy nghĩ, đừng vọng động, đừng bồng bột."
"Lúc khó chịu đừng trốn đi để người khác không tìm được cậu, luôn luôn có người đau lòng cho cậu mà."
Mỗi một câu Bùi Túc dặn, dường như xuất hiện nhảy múa quanh hai người, Hà Liêu Tinh uống sữa chua ra khỏi cửa nhà, cùng Bùi Túc đi học, Hà Liêu Tinh uống say rồi đùa giỡn với Bùi Túc, nhiều đêm giải đề như vậy hai người cùng nhau gắng vượt qua, Bùi Túc không cho cậu ngắt lá hoa dạ lai hương...
Dưới bầu trời sao, Bùi Túc tìm tới cậu đang trốn trên sân tập, nắm chặt cổ tay cậu nói, vì sao sẽ phát sáng.
Một cảnh lại một cảnh, sống động mà nồng nhiệt, như là dung nham nóng bỏng dâng lên ngực.
Thì ra trong lúc vô tình, họ đã xảy ra bộn bề nhiều việc như vậy.
Thế nhưng sau này có thể là sẽ không còn thấy được Bùi Túc nữa.
Nước mắt càng mãnh liệt, Hà Liêu Tinh chưa từng biết rõ ràng như thế này, không nỡ đến mức tận cùng, thì ra thật sự cả hô hấp cũng cảm thấy khó chịu.
Cậu nức nở, tiến lên một bước, đưa tay ôm lấy Bùi Túc: "Nhưng mà mình không nỡ cậu..."
"Mình thích cậu."
"Cậu đừng đi có được không?"
Bùi Túc giang tay ôm lấy cậu, rất thoải mái đồng ý: "Được, vậy một tuần sau anh sẽ về."
Nước mắt của Hà Liêu Tinh gần như làm ướt đẫm bả vai Bùi Túc, cậu còn muốn khóc thêm hai câu, bỗng nhiên ý thức được sai sai...
Cậu giơ tay lau đi nước mắt mông lung, ngơ ngác mà hỏi: "Cậu nói cái gì?"
Bùi Túc nâng tay giữ mặt cậu lại, đầu ngón tay lướt qua đuôi mắt cậu, lau đi nước mắt, khẽ mỉm cười: "Tinh, hình như anh nói là đúng vậy, khó nói, chứ có nói anh không về nữa đâu?"
Hà Liêu Tinh ngẩn ra tại chỗ như chết máy, trừng trừng nhìn y: "Cậu..."
"Anh bảo em tìm cho anh một lý do để ở lại," rốt cuộc cũng nghe được người ta tỏ tỉnh, trong lòng Bùi Túc khác nào được lau mật, "Nếu em đã nói em thích anh luôn rồi, anh còn không ở lại, chẳng phải là quá khốn kiếp sao?"
Hà Liêu Tinh chậm chạp mà phản ứng lại, Bùi Túc vẫn luôn nói dối cậu, y chính là muốn nhìn cậu khóc vì y, chính là muốn nhìn cậu chân thành thổ lộ...
Y có thể vốn chỉ định quay về một tuần!
Trời ạ cậu thế mà ngốc như vậy, thế mà không chút nghi ngờ nào mà bước vào, còn ngây thơ tự đào hầm chôn mình!
Lại hồi tưởng cậu đã nói những gì...
Cậu quả thật xấu hổ đến muốn chui xuống đất ba thước, về sau không xuất hiện nữa!
Hà Liêu Tinh tức giận đến muốn đánh y: "Sao cậu lại thế hả!"

Tốt xấu là mình nói dối người ta trước, Bùi Túc đứng bất động tùy ý cậu đánh, lúc Hà Liêu Tinh tức tối bất bình muốn cho một quyền thứ hai, Bùi Túc lập tức nghẹn ho hai tiếng.
Hà Liêu Tinh chần chừ một lúc, nghi ngờ mình đánh quá nặng, đánh hỏng người ta, liền do dự thả nắm đấm xuống.
Bùi Túc không lên tiếng, hơi cúi đầu.
Hà Liêu Tinh tâm trạng hoảng hốt, coi là chính mình thật sự đánh rất đau, cậu lập tức đưa tay giúp y xoa nhẹ vai hai lần: "...!Cậu không sao chứ...!có đau không hả..."
Hà Liêu Tinh thật sự là...!quá dễ trêu chọc.
Lừa một chút là thành, đáng yêu, ngây thơ, mà lương thiện.
Lạ kỳ thế này sao lại để y nhặt được?
Bùi Túc ghé lên vai cậu, chung quy vẫn không nhịn được, nghẹn cười thành tiếng.
Nghe thấy tiếng cười Hà Liêu Tinh thoáng chốc nhận ra mình bị trêu, luân phiên hai lần bị gài bẫy, cậu tức thành con cá nóc, giơ tay đẩy Bùi Túc ra: "Cậu hơi quá đáng! Mình không muốn để ý tới cậu nữa!"
Bùi Túc lập tức kéo người trở về, xin lỗi nhận sai: "Anh không tốt, là anh sai, anh xin lỗi, anh không nên lừa em."
Hà Liêu Tinh nghiêng đầu qua, căn bản không muốn nói chuyện với y.
Cậu trai vừa mới khóc, khóe mắt ướŧ áŧ, lông mi dài hơi rũ xuống, ngũ quan mềm mại thanh nhã, tuyệt trần lại cám dỗ.
Hôm nay cậu mặc một chiếc áo len cổ lọ màu trắng, quần dài kaki, khí chất cả người hiền lành nhu mì, như một đóa hoa tĩnh lặng.
Bùi Túc giữ cậu lại, chậm rãi đến gần, hôn lên khóe môi cậu một cái.
Hà Liêu Tinh dường như không nghĩ đến y sẽ đánh lén, quay đầu lại, vừa vặn chạm lên chóp mũi Bùi Túc.
Hô hấp của hai người quấn lấy nhau.
"Tinh, anh cũng là lần đầu tiên biết yêu, anh cũng sẽ có cảm giác không an toàn." Bùi Túc thân mật cọ hai má cậu, "Em trước giờ chưa từng nói thích anh, thái độ đối với anh như gần như xa, không cho anh danh phận gì, anh cũng sẽ giống em, lo lắng em tán xong bỏ chạy."
Cậu, cậu nào có?
Cậu là người như thế à?!
Hà Liêu Tinh ngay lập tức liền muốn phản bác y, nhưng mà lục trong ký ức, cậu phát hiện, cậu...!hình như thật sự chưa từng nói thích Bùi Túc.
Lúc mới đầu cậu chỉ muốn quay về với bình thường, sau đó liền một cách tự nhiên mà quên mất phân đoạn tỏ tỉnh này.
Cậu cũng chưa từng thừa nhận, Bùi Túc là bạn trai của cậu.
......
Sự tình lập tức trở nên trở nên phức tạp.
Đơn giản mà nói, Hà Liêu Tinh vốn cảm thấy chính mình có lý, cảm thấy Bùi Túc là một gã khốn kiếp, mà không nghĩ lại bị lật kèo, người bị lừa dối tình cảm là Bùi Túc, kẻ khốn nạn kia ngược lại là chính mình.
Người ta thế mà nhịn đến bây giờ mới lên án, cũng coi như là chân ái.
Vốn là cây ngay không sợ chết đứng Hà Liêu Tinh thoáng chốc cứ như bóng bay xẹp xuống: "..."
"Mình, mình cũng là lần đầu tiên yêu," Hà Liêu Tinh lắp bắp nói, "Mình, mình quên nói với cậu...!cái đó..."
Mới vừa rồi lúc bị gạt nói mình thích cậu, Hà Liêu Tinh chỉ có cảm giác rốt cuộc cũng nói ra khỏi miệng, không muốn để lại tiếc nuối.
Nhưng bây giờ bắt cậu nói, cậu cảm thấy quá ngượng, cả người cậu khó chịu.
Bùi Túc nở nụ cười: "Anh thích em, Tinh."
Tại sao mọi người đều là lần đầu tiên, y lại có thể nhẹ nhàng đến thế?
Tâm lý phản nghịch của họ Hà dâng lên, dồn dưỡng khí nuốt núi sông, nhưng trên thực tế giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu: "...!Em cũng thích anh."
Cậu thích Bùi Túc, không biết là từ khi nào thì bắt đầu, đến lúc ý thức được, nhất cử nhất động của người ta, đều có thể ảnh hưởng đến tâm trạng cậu.
Thích nhìn y cười, thích kề cận y, thích ở bên cạnh y, thích bất kể chuyện gì cũng đều chia sẻ với y.
Nếu bỏ qua lâu như vậy, vậy bây giờ nói rõ, cũng không tính là quá muộn.
Tà dương ngoài cửa sổ có thể chứng kiến, phòng học trống trải có thể chứng kiến, bàn ghế có thể chứng kiến, thời gian có thể chứng kiến, toàn bộ vũ trụ cũng có thể chứng kiến --
Cậu thích y, toàn tâm toàn ý.
Một chớp mắt Hà Liêu Tinh nói xong, Bùi Túc hôn lên.
Vào lúc tà dương nấu vàng chảy, màn đêm sắp nhóng đến bầu trời, họ thân mật ôm hôn..

Bình Luận (0)
Comment