Tên Bán Nhà, Lấy Thân Gán Nợ Đi!

Chương 17

Lam Thiếu Bằng phải ở lại làm tiếp, để lại một mình ông cô đơn chiếc bóng cầm bản hợp đồng (phụ) nhà đất rời khỏi công ty bất động sản, trái tim vẫn còn day dứt. Ôi! Lỡ mua con mẹ nó rồi, dù có day dứt thì cũng đành phải trơ mắt nhìn thôi.

Ông vừa ngoặt ra khỏi chỗ bán nhà thì thấy chiếc xe rởm của Lão Ngũ đang xình xịch đi tới công ty nhà đất.

Ông bóp kèn, Lão Ngũ dừng xe lại, ông ấn cửa sổ xe xuống hỏi, “Lão Ngũ, đi đâu đây?”

“Em đi mua nhà, Hùng ca mua nhà rồi hả?” Lão Ngũ ló đầu ra hỏi.

“Vừa xử lý thủ tục xong.”

“Em có dãy số đăng nhập vào nhóm chủ hộ nè, để chút nhắn tin cho anh, anh về nhà lên mạng vô xem nhá.” Lão Ngũ nói.

“Đã biết.”

Chiếc xe đi phía sau ông không ngừng ấn còi, ông đành cho xe rời đi.

Ông chưa từng vào nhóm chủ hộ bao giờ. Trong chốc lát, điện thoại di động của ông vang lên bài hát Xì Trum, tin nhắn của Lão Ngũ đến. Ông mở điện thoại ra xem sơ qua, chẳng có tí hứng thú nào với dãy số kia cả.

Xe dừng lại bên ngoài tiệm quần áo. Trương Tĩnh và Khúc Lệ Dĩnh đang chào hỏi khách hàng. Ông xuống xe đi vào trong tiệm. Khách hàng đang kì kèo đòi Trương Tĩnh giảm giá, “Gọi chủ hiệu của các cô đến đây. Vì sao các cửa hiệu khác đều giảm giá mà cửa hiệu của các cô vẫn giữ nguyên giá vậy?”

Trương Tĩnh làm bộ không nhìn thấy ông, cười nói, “Quy định của cửa hàng chúng tôi không giảm giá ạ, đây là hàng mới về nên không thể giảm được. Vì ông chủ không có ở đây nên tôi không được phép thanh toán như vậy.”

“Hừ, hàng rách rưới thế này mà còn đắt chết bỏ! Tôi không cần.” Người phụ nữ thô lỗ vứt quần áo lên quầy, quay người tức giận bỏ đi.

Ông liếc mụ, mụ cũng liếc lại ông. Gần đây cửa hàng của ông không có chính sách nhún nhường đối với loại khác hàng này.

Đậu xanh rau má,quần áo trên người mụ mới là đồ rách ấy! Ông hung tợn trừng ngược lại.

Đợi mụ kia đi xa, ông giận dữ mắng, “Con khốn!

“Hùng ca, không phải anh nói đi mua nhà sao? Ngũ ca mới đi mua đấy, anh không đi sao?” Trương Tĩnh cười hì hì xáp tới hỏi ông.

“Mua rồi, hồi sớm anh có ghé công ty bất động sản ký hợp đồng. Nhà chỉ có mỗi cái nền, mà tiền thì trả hết cho chúng nó rồi.” Ông rút thuốc ra, ngồi trên ghế ở cửa ra vào mà hút.

Khúc Lệ Dĩnh im lặng ngồi cạnh ông. Ông nhìn là biết rõ cô ta đang buồn bực điều gì rồi, hẳn là do nhà chồng không muốn mua nhà đây mà.

“Sao vậy Khúc Lệ Dĩnh? Sao mặt buồn vậy? Ai chọc em giận hả?”

“Hừ, em nhờ cha mẹ chồng tài trợ ít tiền để mua nhà thì bả nói rằng: không có tiền, chỉ có mỗi cái mạng thôi.” Khúc Lệ Dĩnh tức giận, “Đã thế còn đòi em phải sinh cháu nữa. Sinh cháu thì ở chỗ nào?”

“Người già đều vậy mà. Em về để sống với chồng chứ có phải sống với cha mẹ chồng đâu, nghĩ thoáng chút đi.” Ông hít một hơi thuốc.

“Nói thì nói như thế, nhưng gia đình em sống chung một nhà mà, một chút chuyện nhỏ cũng làm ầm lên được.” Khúc Lệ Dĩnh nói, “Chỉ mua nhà cũ thôi mà cũng không chịu chi tiền, còn bảo căn nhà đó cách bọn họ quá xa, bảo em muốn chạy trốn bọn họ nên mới chọn mua căn đó.”

“Nhà em chọn bao nhiêu tiền?”

“Bốn trăm nghìn. Tụi em vay bên ngoại một ít, bên nội một ít, nhưng áp lực quá lớn, tụi em chịu không nổi.” Khúc Lệ Dĩnh than thở một tiếng, mua nhà khó quá.

“Dạo này loã hôn cũng thịnh hành lắm đấy.”

(Loã hôn là danh từ mới xuất hiện khoảng mấy năm gần đây, đó là chỉ hôn nhân “không nhà không xe không nhẫn cưới, không làm hôn lễ không tuần trăng mật”, nhưng vẫn phải làm thủ tục đăng ký kết hôn.)

“Loã hôn thì loã hôn, nhưng đâu thể loã hôn cả đời được. Đến lúc có con, không lẽ để nó bắt chước loã hôn theo tụi em luôn ư?” Khúc Lệ Dĩnh nói, “Cha mẹ chồng bảo đợi họ chết đi thì tụi em sẽ được thừa hưởng tất cả. Hừ, vô lý, làm như anh chị của chồng em sẽ không đến giành nhà cửa vậy. Đến lúc đó em ở đâu? Dù gì thì em vẫn muốn mua nhà.”

“Không phải là tiền thôi sao? Vầy đi, Hùng ca cho em mượn một trăm tệ, em viết giấy trả nợ anh trong vòng ba năm là được.”

“Hùng ca, cám ơn anh nhiều nhé. Vậy để em nói với ông xã một tiếng. Bữa nào phải mời anh đến ăn cơm mới được.” Khúc Lệ Dĩnh cười rạng rỡ, “Thời nay vay tiền khó khăn vô cùng, Hùng ca vẫn là Hùng ca, vẫn luôn rộng lượng như vậy.”

“Thôi thôi thôi, bớt nịnh giùm, nhớ trả tiền cho anh là được.” Ông cười nói.

Thiếu nợ tiền ông mà dám không trả cho ông hả? Coi chừng ông đánh lén tơi bời luôn giờ. Khúc Lệ Dĩnh biết rõ lai lịch ông nên không có gan giật tiền đâu.

Khúc Lệ Dĩnh càng tâng bốc ông lên như hoa như trứng làm ông không khỏi cười toe. Đúng rồi, phải lên mạng khoe khoang với đám cháu chắt kia rằng ông đã mua nhà mới được.

Ông cười ha hả đi đến quầy phía sau cửa hiệu, mở laptop lên, đăng nhập vào QQ. Ông mới vừa vào thì Con nít xấu đã nhảy ra chào ông, ông cũng gửi hình chào lại.

Con nít xấu thoát ra chat riêng với ông, hỏi rằng, ‘Người mà thím theo đuổi có đẹp trai không vậy?’

Ông gửi một bức hình đánh người biểu thị ông rất tức giận.

Con nít xấu dỗi, ‘Hỏi có một chút mà cũng chẳng chịu trả lời nữa.’

Ông đáp, ‘Vừa ở chung.’

Con nít xấu cứ như mới ‘ngáo đá’ xong, hỏi liên tù tì, ‘Nói chi tiết chút đi, thím tiến tới bước kia chưa? Nói nhanh nói nhanh nói nhanh.’

Ông đáp, ‘Thà chết chứ không nói.’

Đoạn, ông tắt chat với Con nít xấu rồi rống lên trong nhóm chat, ‘Bố mua nhà rồi đây!’

Nhóm chat sôi sục, nói tứ lung tung. Có kẻ bảo Tôn hầu tử  là đồ nhà giàu, thật đáng ghét. Đợi mọi người nói đã đời, chủ nhóm lên tiếng: ‘Chừng nào thì đằng ấy nhận nhà?’

Ông nói, ‘Năm sau.’

Chủ nhóm gõ, ‘Năm nay là năm 2011, năm 2012 tận thế rồi, đằng ấy có chắc đằng ấy nhận được nhà không?’

Ông gào thét, ‘Bố chưa nhận được nhà thì Trái Đất không được phép hủy diệt!!!!’

Chủ nhóm nói, ‘Chuyện này có nằm trong tầm tay của đằng ấy đâu.’

Ông nói, ‘Đạ mấu, đứa nào dám huỷ diệt Trái Đất trước khi bố nhận được nhà là bố chém.’

Ông nào biết rằng thằng chủ nhóm chết tiệt kia đang ngồi cười đến là vui trong văn phòng công ty bất động sản, đã thế còn xấu xa gửi link ảnh về một thế giới bị huỷ diệt cho bọn ông xem, thấy ông xoắn quẩy mà hắn sung sướng cực kỳ.

Ông nói, ‘Ứ thèm nghe đằng ấy nói chuyện nữa, tớ qua nhóm chat của chủ hộ chơi đây.’

Chủ nhóm hỏi, ‘Đằng ấy biết nhóm chủ hộ sao?’

Ông nói, ‘Tớ cũng mới biết thôi.’

Chủ nhóm nói, ‘Thật tốt quá, tớ cũng là chủ hộ ở thành phố sinh thái nhưng không tìm thấy nhóm, cho tớ vào với.’

Ông không hề nghi ngờ, đưa dãy số cho chủ nhóm rồi cùng nhau gia nhập nhóm chat chủ hộ ở thành phố sinh thái.

Chủ nhóm chủ hộ tên là Đàn ông là biển xanh, trông thấy có người mới vào bèn lên tiếng chào đón.

Lúc này Đã từng vượt biển cả không nói gì cả, chỉ để một mình ông làm quen với nhóm mới.

Bọn kia hỏi ông, ‘Chú mua nhà như thế nào? Trả góp hay mua một lần?’

Ông đáp, ‘Tôi trả tiền một lần duy nhất đấy.’

Kết quả ông vừa nói xong liền bị đám chủ hộ bơ thẳng mặt. Hiểu rồi, ông đã chạm vào nỗi đau của chúng nó, nhiều chủ hộ mua nhà trả góp, có lẽ bọn chúng cho rằng ông đang khoe khoang là mình giàu có.

Tụi bây đó, tụi bây hỏi tao mua nhà như thế nào thì tao trả lời trả tiền một lần, tự nhiên lại bảo tao khoe khoang! Douma, cái lề gì thốn?

Vậy là ông tắt ngay QQ để khỏi phải thấy bọn cháu chắt kia phát hoả nữa.

Ông chờ đợi năm giờ chiều để rước Lam Thiếu Bằng về nhà. Cảm giác cứ như chờ đón vợ về ấy… Í hí hí hí…

Ông nhìn đồng hồ trên tường, từng phút từng phút trôi qua. Đờ mờ sao nó không chịu chạy nhanh nhanh chút? Không thấy ông đang chờ đón vợ về nhà sao?

Trong chốc lát, thêm vài khách hàng khác đến, ông lập tức lủi đi. Ông sợ mình có mặt trong tiệm lại bị khách hàng đòi giảm giá, ông mày không muốn bồi thường tiền lợi nhuận tí nào đâu.

Ông lái xe đến phòng khám bệnh Hồng Đào tặng cho thằng cu nhà ông. Phòng khám cách động Đào Nguyên của Hồng Nghị không xa, nằm trong địa bàn thuộc thế lực của anh em nhà Hồng. Mặt tiền của phòng khám rất lớn. Cả phòng khám cao hai tầng, tầng một chia làm hai nơi, bước vào cửa là quầy bán thuốc, đi vào trong là nơi bác sĩ xem bệnh. Tầng hai được quét dọn sạch sẽ không vương một hạt bụi, sàn gỗ sáng bóng, từng giường bệnh được sắp xếp ngay ngắn.

Thằng Đào ca cười ha hả đứng ngay cửa ra vào mà nhìn mê mẩn đứa em trai áo blouse trắng ngốc nghếch của ông. Ông đoán thằng này hẳn là đang suy nghĩ làm cách nào để áp thằng cu áo trắng tinh khôi trong phòng khám đây mà.

“Ôi!!! Đào ca cũng tới à?” Ông ngoài cười nhưng trong không cười khoát vai Hồng Đào.

Cặp mắt Hồng Đào vẫn không rời khỏi em trai ông, “A Triết mặc blouse trắng là đẹp nhất đấy! Thấy không, rất có khí chất, hệt như thiên thần áo trắng không cần trang điểm vậy.”

“Em trai tao như thế nào tao còn rõ hơn mày nhiều. À mà tên Đào ca kia, cám ơn mày nhiều nhé.”

“Anh em mà, ơn nghĩa cái gì. Trông kìa, phòng khám bệnh của tao bắt chước kiểu dáng trong bệnh viện cho A Triết đấy. Giống không?”

“Giống.”

Ông nhìn thằng em ngốc đang hưng phấn đến chín tầng mây, trông nó như đang muốn khai trương ngay lập tức cho người ta đến xem bệnh vậy.

“Anh, em còn chưa mở nghiệp đã có người tới xem bệnh, còn bảo em chữa giỏi nữa đấy.” Bạn trẻ Tôn Anh Triết chạy đến trước mặt ông như một đứa nhóc đang chờ được khen thưởng.

“Dĩ nhiên, ông có gen ưu tú như thế thì em trai ông phải là tinh anh trong tinh anh thôi.” Ông cười vỗ vỗ vai A Triết, cổ vũ nó một chút.

“Anh, gen di truyền của em là từ cha mẹ, không có liên quan gì đến anh hết.” A Triết lập tức uốn nắn quan điểm của ông.

Ông nghe xong suýt tát nó vỡ hàm, thằng nhãi con không chừa cho ông chút mặt mũi. Hồng Đào liền bắt lấy tay ông, nhe răng nhếch miệng uy hiếp ông, “Hùng ca, A Triết đáng yêu như thế, chúng ta phải bảo vệ nó thật tốt mới đúng.”

“Đáng yêu sao?” Ông nghiêng đến bên tai Hồng Đào hỏi, “Sao vậy? Đau lòng hả?”

Đào ca nhỏ giọng đe doạ ông, “Mày dám đánh A Triết là tao đánh người yêu của mày liền.”

“Tao làm gì có người yêu.” Ông đây đách sợ.

“Tao biết tỏng từ lâu rồi, mày đang tăm tia Lam Thiếu Bằng, quản lý của công ty bất động sản chứ gì. Quan hệ giữa hắn và Chu Nghệ Thông rất mập mờ. Lam Thiếu Bằng chỉ muốn thoát khỏi Chu Nghệ Thông, nhưng Chu Nghệ Thông không buông tay.” Hồng Đào cười mờ ám, đuôi sói lắc tới lắc lui.

“Thì sao? Chu Nghệ Thông là cái khỉ gì?”

“Tao cho mày biết, Chu Nghệ Thông và Lam Thiếu Bằng đã yêu nhau từ thời đại học, tình cảm này không phải nói cắt đứt là cắt đứt đâu.”

“Gặp ông thì dù không chúng nó không cắt ông cũng cắt cho đứt hết!”

“Hùng ca vẫn là Hùng ca, lúc cần anh em thì cứ nói một tiếng nhé.”

“Mày nói xem cua trai có khác gì với cua gái không? Đàn ông có thích được tặng quà sang trọng này nọ không?”

“Thời nay, đàn ông bán thân vì tiền nhiều lắm. Không thấy dàn trai bao trong Đào Nguyên à?”

“Tối nay tao sẽ mời Lam Thiếu Bằng ăn cơm.”

“Bữa trước tao tặng xe cho thằng ghệ của tao đấy, mày có biết nó hạnh phúc cỡ nào không?”

“Mày thì giàu nứt vách rồi, tao làm gì được như vậy. Nếu một chiếc xe có thể mua được tình yêu thì tao cũng có thể tặng Lam Thiếu Bằng vậy, nhưng đây không phải kết quả tao mong muốn.”

“Mày biết vì sao tao thích A Triết không?”

“Không.”

“Vì A Triết không chủ động đòi hỏi tao bất cứ thứ gì. Những món tao tặng nó, nó cũng phải hỏi xem mày có đồng ý hay không rồi mới nhận. Nó rất khác với những đứa yêu tao vì tiền của tao.”

“Tiếc là A Triết không thích mày.”

Một câu này của ông kéo bả vai đang kích động của Đào ca chùng xuống, “Hùng ca, tao đã bảo mày đừng nhắc tới việc này rồi mà.”

Thời gian trôi qua thật nhanh, ông ăn cơm trưa rồi ngủ trưa. Xem TV trong chốc lát, chợt nhìn đồng hồ, sắp năm giờ rồi, đi đón vợ thôi ~~~ Á há há há há…

Lần đón vợ này không có xế hộp, thằng Đào ca lái Maybach đi rồi nên ông lại tiếp tục cưỡi xe vua của mình đến đón ‘nàng’.

Trên đường đi, ông bật ca khúc ca ngợi Quan Âm Bồ Tát. Tâm tình ông bay vọt lên trời xanh theo tiếng ca vang vọng. Đậu xanh rau má, thế giới này mới đẹp làm sao!

Lúc ông đến công ty nhà đất thì Lam Thiếu Bằng cũng vừa xách cặp công văn đi ra, công ty bất động sản chỉ còn lại bảo vệ trực ban.

Ông đưa mũ bảo hiểm cho Lam Thiếu Bằng, “Maybach bị thằng bạn lấy về rồi, hôm nay chỉ có mô tô, đội mũ bảo hiểm lên đi rồi mình về nhà.”

Lam Thiếu Bằng cầm mũ bảo hiểm ngây ngẩn cả người, nhưng sau đó nhanh chóng cười gật đầu, “Được, chúng ta về nhà thôi.”

Lam Thiếu Bằng ngồi phía sau, ông cưỡi mô tô lướt gió như điên. Gió lạnh thổi phần phật vào mặt, ông cố gắng ngăn cản cơn gió giá buốt này để Lam Thiếu Bằng không cảm thấy lạnh. Lam Thiếu Bằng đưa tay ôm lấy eo của ông, dán cả người lên lưng ông. Hắn hơi run rẩy.

“Cậu sao vậy?” Ông lớn tiếng hỏi.

“Tôi hơi lạnh.” Lam Thiếu Bằng đáp.

“Lạnh thì ôm chặt lấy tôi này. Ông đây là máy phát nhiệt năng lượng mặt trời đấy.”

“Ừ.” Lam Thiếu Bằng ôm ông chặt hơn thật, tựa vào ông sát hơn thật.

Thế là thiếu chút nữa ông mày đã ngửa mặt lên trời cười hô hố. Về sau ông sẽ cưỡi mô tô đưa đón Lam Thiếu Bằng mỗi ngày. Ông sẽ mặc hắn ôm, mặc hắn tựa, tựa càng sát càng tốt, tốt hơn là cả đời này đừng buông luôn đi… Ha ha ha ha ha ha…

=====

Lời của tác giả: chương kế tiếp sẽ có xôi thịt… Ế hế hế hế, thèm thịt rồi…
Bình Luận (0)
Comment