“Thật ra anh cũng biết làm như vậy không tử tế chút nào, thật có lỗi với Hồng Đào quá. Hồng Đào là đồng bọn của anh, em là em ruột của anh, nếu Hồng Đào không dính líu đến xã hội đen thì anh cũng không có gì để nói. Anh chỉ có hai người thân duy nhất là em và Tiểu Mễ mà thôi, anh không muốn thấy em gặp nguy hiểm.” Ông phiền chán hút thuốc nhả khói khiến gian phòng của A Triết tràn ngập mùi thuốc lá.
A Triết chống khuỷu tay lên đùi, nâng cằm nghiêng nhìn ông cả buổi, cuối cùng nó chau mày vì không thích mùi thuốc lá, “Anh tắt thuốc lá giùm cái, phòng của em là khu vực cấm hút thuốc nha.”
“Đậu má, mày làm như chỗ này là nơi công cộng không bằng. Lâu lâu anh mày mới thâm trầm một bữa, mày phối hợp một chút coi.” Ông tắt thuốc, vứt tàn xuống đất.
“Ôi, kỳ thật Đào ca là một người đàn ông không tồi. Em không biết người khác đánh giá ảnh như thế nào, em chỉ thấy ảnh khá tốt. Người đẹp sang chảnh như thế mà lại dính tới xã hội đen mới buồn chứ.” A Triết gật gù đầy tiếc nuối.
(⊙v⊙) Ể?! Câu này hơi bị sai à nha. Ông nghiêng qua đối mặt với A Triết, hung hăng uy hiếp nó: “Không cho phép mày thích nó, nghe chưa?!”
“Anh, anh nói chuyện thiếu logic quá. Anh thân là chủ nhà hẳn là phải đối lập với bọn thầu nhà mới đúng, thế mà anh lại thích Lam Thiếu Bằng trong khi ảnh là Quản lý công ty bất động sản. Vậy mà anh không cho em thích Đào ca. Anh chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn.” A Triết chớp mắt lầm bầm đầy uất ức.
“Lam Thiếu Bằng là Quản lí công ty bất động sản, Đào ca là trùm xã hội đen, sao mà so sánh chúng nó với nhau được?” Ông muốn rất đập thằng đệ nhà ông một trận ghê. Học hành đến nỗi não mọc nấm mốc rồi, ngốc không biết để đâu cho hết.
“Anh, em còn chưa yêu Đào ca mà, anh sốt vội cái gì?”
“Đừng nghĩ anh không biết mày có cảm tình với nó. Nói cho mày biết, tiểu thuyết tình yêu là xạo quần hết đấy. Người không đọc truyện tình yêu vốn đã ngu sẵn rồi.” Lo lắng bất an, ông dạy dỗ cu cậu một chút.
“Biết rồi, anh dài dòng quá, chưa già đã yếu.” Bạn trẻ Tôn Anh Triết phàn nàn ông hát bài ca con cá với nó.
Ông chưa già đã yếu sao? Ông sờ sờ mặt. Mũi là mũi, mắt là mắt, không có nếp nhăn, còn phong độ vãi ra cơ mà. Ông cười nói, “Con Maybach kia mày cứ lái trước đi, lái đã rồi trả lại cho thằng Đào ca sau. Anh không nói anh thích xe nó, ý anh là cứ lấy xe nó chạy chơi vài ngày đi. Dù sao chiếc xe kia cũng không có sang tên cho mày, chủ xe vẫn là nó.”
“Anh, anh lại lợi dụng Đào ca rồi.” A Triết bất mãn nhắc nhở.
“Mày không muốn tao lái chứ gì? Thiệt tình, hàng xịn dâng tới cửa mà không xài. Dù sao tao vẫn chưa nói là tao thích xe nó mà, nó cũng chưa chính thức sang tên cho mày mà đúng không?” Ông nhấn mạnh nhiều lần.
“Em buồn ngủ rồi, anh đi ngủ đi.” A Triết trừng ông, đẩy ông ra ngoài cửa, “Anh ngủ đi. Ngày mai còn phải đi làm nữa.”
“Mày vội cái gì thế? Tao còn chưa nói xong mà, mai tao cũng không đi làm. Này này này, tao là anh của mày đó. Mày dám đẩy tao à?”
Đậu xanh rau má đây mà là em ruột ông sao? Dám đá ông ra khỏi cửa, xem xem có chút tình anh em nào không?! Thằng oắt chết dẫm, lẽ ra hồi đó nên sút mày qua Châu Phi cho sử tử ăn thịt cho rồi.
A Triết khóa cửa, ông mò mẫm trở lại gian phòng của mình. Những lời cần nói ông đã nói rồi, con đường của A Triết vẫn là do nó chọn lựa.
Ông mò lên giường, chui vào ổ chăn. Lam Thiếu Bằng đã ngủ rồi, và vì hắn ngủ rồi nên ông thò tay ôm hắn vào lòng của mình. Chắc có lẽ hắn không phản đối đâu, quyết định vậy đê!
Ôm người mình thích, cảm nhận nhiệt độ cơ thể của hắn, trong tim ông chưa từng có cảm giác nào bình yên đến vậy. Trong mũi là hương thơm của Head & Shoulder, dầu gội đầu hắn dùng là do ông mua nhân dịp siêu thị giảm giá. Mùi trên người của bọn ông giống nhau, thật tuyệt làm sao. Nghĩ tới đây, tinh thần của kẻ không tim không phổi ông đây lại trỗi dậy. Ngủ.
Nhà ai sung sướng nhà ai buồn… Kỳ thật ông không biết rằng tối nay, thằng cu Tôn Anh Triết nhà ông mất ngủ.
Tôn Anh Triết nằm trên giường, nhìn qua nhìn lại chiếc chìa khoá xe của Hồng Đào trong tay, suy nghĩ một hồi lâu, chốc chốc cau mày, chốc chốc lại cười ha hả, chốc chốc lại trầm mặt xuống.
Cậu cầm chìa khóa tự nhủ: “Đào ca, gặp gỡ em coi như anh không may. Ai bảo anh đào hoa như vậy, ai bảo anh là playboy nổi danh trong Tuyết Nam Cực làm chi. Anh nghĩ rằng cho em xe thì em sẽ yêu anh sao?” Sau đó, Tôn Anh Triết nhét chìa khóa xe vào góc tường, nghiêng người ngủ thật say.
Ở một khu chung cư cao cấp nơi phố thị, có người đứng dưới đèn chờ đợi một người khác trở về. Tiếng ô tô phanh lại, người chờ đợi đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài. Người được chờ một thân mùi rượu, ăn mặc đỏm dáng như một chàng công tử. Hắn đã say đến nỗi phải để tài xế chở về chứ không thể tự lái về được.
Hắn nhấn chuông cửa nhà mình, sau cửa truyền đến tiếng phàn nàn của phụ nữ, “Anh còn biết đường về à? Đã mấy giờ rồi có biết không?!”
Cửa mở ra, một người phụ nữ mặc đầm bầu đứng trước cửa trừng mắt nhìn tên đỏm dáng.
“Xã giao mà. Anh hết cách rồi.” Tên đỏm dáng đi vào phòng khách biệt thự thở phào một cái, mùi rượu nồng nặc khiến người phụ nữ phải buồn nôn.
“Hôi quá. Mau đi tắm đi.” Người phụ nữ mang bầu đóng cửa lại.
“Người giúp việc đâu?” Tên đỏm dáng cởi áo khoác hỏi người phụ nữ rồi nhìn quanh quất phòng khách sang trọng nhưng hiu quạnh.
“Người giúp việc vướng chút việc nhà, xin nghỉ vài ngày.” Người phụ nữ ngáp một cái rồi nói tiếp, “Em về phòng ngủ trước. Anh tắm rửa nhanh nhanh rồi ngủ đi. Anh uống ít rượu một chút được không? Mỗi lần về là say khướt, rượu là của người ta, mạng là của mình.”
“Em nói hết chưa? Anh đã bảo là xã giao, em nghĩ anh thích uống rượu lắm à?” Tên đỏm dáng bực tức nói.
“Chu Nghệ Thông, em nói vậy là vì nghĩ cho anh thôi. Anh xem anh say thành cái dạng gì rồi kìa!” Người phụ nữ tức giận, chống nạnh chỉ vào Chu Nghệ Thông mà trách cứ, “Anh giả bộ phải không? Anh thay đổi hoàn toàn sau khi kết hôn với em. Trước khi kết hôn, anh ân cần quan tâm đến em, nhưng sau khi kết hôn thì mỗi ngày đều ra ngoài ăn cơm uống rượu. Em muốn anh đi đến bệnh viện kiểm tra với em anh cũng không đi. Trong bụng em là giọt máu của nhà Chu mà sao anh lại đối xử với em như vậy?!”
Chu Nghệ Thông đưa lưng về phía vợ nên người vợ hoàn toàn không nhìn thấy nét mặt của hắn lúc này. Hắn cắn răng nhẫn nhịn, xiết chặt nắm tay cố khiến mình bật cười rồi quay lại với vẻ mặt áy náy và đi đến gần vợ, “Nhìn em kìa, không phải anh đang dốc sức vì tương lai của hai chúng ta sao? Bây giờ em đã có thai, anh còn phải cố gắng làm việc vì tương lai con của chúng ta nữa. Anh biết gần đây anh lạnh nhạt với em… Anh sai rồi… Anh sai rồi. Anh cam đoan về sau sẽ dành thật nhiều thời gian cho em. Đừng nóng giận mà, sinh khí không tốt cho thai nhi đâu.”
Người vợ ôm lấy Chu Nghệ Thông đổi giận thành cười, “Em cũng biết anh vất vả. Ngày mai theo em đi làm kiểm tra đi, lần này không được tới trễ hoặc tìm lý do từ chối không đi nhé.”
“Tuân mệnh lão bà đại nhân.” Chu Nghệ Thông cười hôn nhẹ lên trán vợ, “Em nghỉ ngơi đi. Anh tắm rửa tỉnh rượu rồi ngủ tiếp.”
“Được, anh nhanh lên.” Người vợ cười, rời khỏi vòng tay Chu Nghệ Thông, đi lên phòng ngủ trên lầu.
Chu Nghệ Thông đưa mắt nhìn vợ rời đi, hắn hoàn toàn thả lỏng, buông người nằm nghỉ trên ghế sa lon. Ngay lúc này, hắn không cần phải giả bộ làm một người đàn ông yêu vợ nữa. Mệt mỏi quá, nếu phải tiếp tục cả đời như vậy, sớm muộn gì hắn cũng sẽ sụp đổ thôi.
Thật ra Chu Nghệ Thông đã tìm được một cậu trai xinh đẹp ở Tuyết Nam Cực. Sau khi thuê phòng, những gì nên làm đều đã làm, cậu trai muốn Chu Nghệ Thông lưu lại cùng mình, nhưng Chu Nghệ Thông đời nào dám lưu lại.
Vội vàng về đến nhà, còn phải đối phó với người vợ mới cưới này, Chu Nghệ Thông cảm thấy thể xác và tinh thần của mình mỏi mệt vô hạn.
Nhắm mắt, hắn nhớ lại khoảng thời gian tốt đẹp khi mình vẫn còn qua lại với Lam Thiếu Bằng. Khi đó không có người quản thúc hắn, cũng không có người ép buộc hắn kết hôn. Lam Thiếu Bằng hy vọng có thể xuất ngoại cùng hắn. Bọn hắn sẽ đi đến một nơi chấp nhận hôn nhân đồng tính để kết hôn.
Tưởng tượng xinh đẹp đến chừng nào thì hiện thực tàn khốc đến chừng nấy. Chu Nghệ Thông biết rõ hắn sẽ chẳng còn gì nếu rời khỏi cha mẹ, hắn không thể cùng Lam Thiếu Bằng rời khỏi nơi này được. Một ngày nào đó hắn sẽ kết hôn, một ngày nào đó bọn hắn sẽ chia tay. Hắn không muốn chia tay, nhưng Lam Thiếu Bằng lại không muốn làm tình nhân của hắn. Vậy nên, chia tay là tất nhiên rồi.
Không có Lam Thiếu Bằng, Chu Nghệ Thông vẫn phong độ như trước, phong độ cùng đủ loại thanh niên thiếu niên xinh đẹp, nhưng hắn vẫn không tài nào tìm được cảm giác hạnh phúc khó có thể vứt bỏ kia được, không ai có thể đem lại cho hắn ước mơ được sống cùng nhau cả đời như Lam Thiếu Bằng cả.
Chu Nghệ Thông nằm đủ rồi bèn cầm lấy điện thoại gọi Lam Thiếu Bằng. Trong chốc lát điện thoại truyền đến giọng của một phụ nữ.
Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy. Sau đó là một tràng tiếng Anh vang lên. Chu Nghệ Thông tắt điện thoại di động, quẳng nó lên ghế sa lon, đứng lên đi tắm rửa.
Nước ấm chảy xuống từ trên đỉnh đầu, nhưng hắn không cảm nhận được một chút ấm áp nào cả. Chu Nghệ Thông rất muốn hét to lên, “Đây là cuộc sống chó má gì thế này?!”
Buổi sáng, động tĩnh trong phòng không nhỏ, ông ngủ mơ mơ màng màng. Tối hôm qua ngủ muộn quá, thật không muốn rời giường tí nào, cho ông nướng thêm một chút nữa đi mà.
Lam Thiếu Bằng rời giường là ông tỉnh, sau đó ông lại giả bộ không biết mà ngủ tiếp. Lam Thiếu Bằng mặc quần áo, đi tới đi lui vệ sinh cá nhân, cố gắng nhẹ chân nhẹ tay để không ảnh hưởng đến giấc ngủ của ông. Vấn đề là Lam Thiếu Bằng cẩn thận là thế, nhưng hai đứa còn lại trong nhà thì không như vậy. Tập thể dục buổi sáng ắt không thể thiếu. Tiểu Mễ sáng sớm đã thay đồ tươm tất đứng sắn ngoài phòng ông mà lớn tiếng thét gọi, “Ba, ba đang làm gì đó? Đi chạy bộ đi ba ơi!”
Ranh con, không có ông thì mày không chạy được à! Đậu xanh rau má, bộ mày không có chân à?! Than ôi, không ngủ nướng được nữa rồi. Ông mắt nhắm mắt mở đứng lên mò bộ quần áo thể thao, mặc lên người trúng phóc. Ông vừa lơ ngơ mò tìm dao cạo râu vừa sờ quả cằm đã mọc ra một ít râu nhọn. Cạo râu thôi.
Cạo râu cạo phải cao hứng. Bàn tay êm mềm với những khớp xương xinh đẹp sờ mãi không chán của Lam Thiếu Bằng cướp đi dao cạo râu của ông, “Anh dùng dao cạo râu của tôi làm gì? Dùng của chính anh đấy.”
“Mò nhầm ấy mà. Anh có cố ý đâu.” Ông khẽ vươn tay, Lam Thiếu Bằng đưa dao cạo râu cho ông.
“Coi kìa, đừng nhắm mắt mà cạo râu chứ. Cục quản lý bất động sản lập hồ sơ hợp đồng mua bán nhà đất, báo rằng hôm nay có thể lấy được rồi đấy. Anh đến công ty bất động sản lấy hợp đồng của anh đi.” Lam Thiếu Bằng nhắc nhở.
Nghe xong mấy từ ‘hợp đồng nhà đất’, ông tỉnh táo ngay. Ếu ngái ngủ nữa, không gì quan trọng hơn hợp đồng mua bán nhà cả. Từ hôm nay trở đi ông cũng là người có nhà nhé. Tuy cái nhà kia vẫn chưa được xây xong, nhưng dầu gì nó cũng là tài sản của ông đấy.
Dưới sự thúc giục một lần nữa của Tiểu Mễ, ông và Lam Thiếu Bằng trùng kích nhà vệ sinh. Hắn rửa mặt, ông đánh răng.
“Khi nào thì lấy hợp đồng?” Ông ngậm bàn chải hỏi Lam Thiếu Bằng.
“Sau mười giờ, anh thông báo với đồng bọn hôm nay đến lấy hợp đồng đi.” Lam Thiếu Bằng lau mặt, nói.
“Được, để anh hú đám chủ hộ.” Ông súc miệng rửa mặt.
Lão Ngũ là phải báo đấy, gã chung hội đàm đúm với ông mà. Người khác sao? Thôi cứ rống một tiếng xem như thông báo cho chúng nó, còn đi hay không thì tuỳ.
Tập thể dục, chạy bộ, sau đó ăn sáng…. Thằng cu đưa Tiểu Mễ đến trường, ông đưa Lam Thiếu Bằng đi làm. Mỗi người đều có những việc cần làm của riêng mình.
Ông gọi điện báo Lão Ngũ người giờ sáng đến công ty bất động sản lấy hợp đồng. Sau đó bật máy tính lên mạng, vào nhóm QQ của đám chủ hộ để thông báo.
Hợp đồng có rồi, mọi người đi lấy hợp đồng đi.Trong nhóm có nhiều người online, nhưng không có mấy người đáp lại ông. Ừ thì ông mày nói thế đấy, thích thì đi không thích thì thôi.
Cuối cùng có một nick tên là
Xin đừng quên em lên tiếng, ‘Cám ơn, chút nữa tôi bảo ông nhà đi lấy hợp đồng.’
Ông nhắn thêm, ‘Sau mười giờ rồi hẵn lấy nha.’
Lúc này, chủ nhóm chat tên
Đàn ông là biển cả hỏi, ‘Hợp đồng có rồi vậy chừng nào hóa đơn mua nhà chính thức mới có?
Ông trả lời, ‘Không biết nữa, hiện trong tay tôi chỉ có biên lai tạm thời của công ty bất động sản đưa cho thôi.’
Xin đừng quên em nói, ‘Vậy để tôi bảo ông nhà hỏi mấy người đó luôn.’
Đàn ông là biển cả nói, ‘Nghe nói công trình chung cư kỳ một sắp bàn giao rồi đấy. Ai có người quen hay bạn bè nào mua nhà kỳ một không? Đi xem thử chất lượng công trình như thế nào đi.’
Ông nói, ‘Không sao, ông anh cả tôi mua nhà kỳ một cho con ổng, tới lúc bàn giao công trình tôi đi ngó thử cho.’
Xin đừng quên em nói, ‘Nghe đồn chất lượng không tốt lắm, tình huống cụ thể thì tôi không rõ.’
Ông đáp, ‘Tôi đi xem sẽ biết.’
Đàn ông là biển cả nói, ‘Nghe nói Hà Nam có cái nhà không đổ sàn xi măng, lầu trên lầu dưới thông nhau luôn đó.’
Đúng lúc này, một nick tên là
Tập đoàn mái nhà chạy vào hô một câu, ‘Các bạn có muốn mua mái nhà không? Cùng mua đi!’