Tên Háo Sắc Xấu Xa

Chương 6

Sau bữa cơm tối, Luân Tự Đông tự mình hộ tống Hạ Dư trở về phòng khách nghỉ ngơi.

"Hôm nay không vui cũng đừng suy nghĩ nhiều nữa, nghỉ ngơi sớm một chút đi!" Hắn dịu dàng khuyên nhủ. Hắn có thể thông cảm với nàng, nàng nhất định là đang cực kì sợ hãi.

"Như thế này có quấy rầy ngươi hay không? Lệnh tôn cùng lệnh đường có thể sẽ không vui?" Nội tâm nàng tràn đầy mâu thuẫn, đối mặt với sự cảm thông của Luân Tự Đông nàng càng thêm tự trách.

"Nàng yên tâm." Hắn cười một tiếng."Bọn họ sau khi ta trưởng thành, một năm 4 mùa đều ở bên ngoài đi du lịch tìm kiếm di tích cổ, trước mắt chuyện lớn nhỏ trong phủ đều do một mình ta làm chủ."

"Vậy sao?" Nàng giờ mới biết Luân Tự Đông sống một mình , chẳng trách hắn suốt ngày chìm đắm hoang phí trong"Phong Nguyệt Lâu" .

Thấy nàng trong lòng có tâm sự không muốn giãi bày, Luân Tự Đông nói: "Mặc dù ta thừa nhận mình vô cùng thích nàng , nhưng ta cũng không phải tên tiểu nhân lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn , hôm nay giúp đỡ nàng, là do ta cam tâm tình nguyện, đợi tin đồn này đi qua, mọi chuyện hòa hoãn trở lại, đến lúc đó nàng có thể tự do lựa chọn rời đi hoặc là ở lại bên cạnh ta, ta sẽ không ngăn trở." Hắn tưởng nàng vẫn còn bận lòng về chỗ ở .

Nghe hắn một phen tỏ tình xong, trái tim của nàng càng thêm khổ sở, chuyện cho tới bây giờ nàng cũng không thể lui bước nữa rồi, nhưng nếu nói với hắn đây tất cả chỉ là một âm mưu, hắn nhất định sẽ điên cuồng, có lẽ thẹn quá thành giận sinh mệnh Đỗ Nam Nam cũng khó bảo toàn.

Từng bước từng bước giẫm vào những sai lầm, hôm nay đã không còn đường sống để quay đầu lại, đâm lao thì phải theo lao thôi.

"Luân —— ách, Tự Đông, " có lẽ nàng nên gọi hắn thân mật một chút."Ta muốn biết ‘ thi thể ’ Đỗ Nam Nam đặt ở đâu?"

"À?" Hắn cực kỳ mê hoặc." Nàng hỏi cái này làm gì?"

"Không có. . . . . . Không có gì a! Ta chỉ . . . . . Chỉ là muốn biết mà thôi." Nàng gượng ép trả lời.

Nhưng hắn vẫn kiên nhẫn giải đáp thắc mắc của nàng " ‘ thi thể ’ tạm đặt ở trong phòng củi, ước chừng ngày mai là được chôn cất."Nô bộc qua đời trong phủ là chuyện thường gặp, bình thường cố chủ chỉ đắp rơm rạ mai táng nô bộc, mà sẽ không dùng biện pháp siêu độ long trọng khác..

"Cám ơn ngươi, Tự Đông."

"Không cần khách khí với ta, ta cũng vừa mới nói rồi, đây tất cả đều là ta cam tâm tình nguyện."

Nàng cũng không cần phải nhiều lời nữa, chỉ là nở nụ cười cảm kích.

Luân Tự Đông ngó ra ngoài cửa sổ, ôn hòa nói: "Ta nghĩ, trời đã tối rồi , ta cũng nên đi, nàng đi ngủ sớm một chút, đồng ý với ta đừng suy nghĩ lung tung nữa được không?" Hắn cười nhạt."Vậy tốt, ta cũng an tâm trở về phòng."

"Ừ!" Nàng nhẹ nhàng gật đầu.

"Vậy nàng nghỉ ngơi đi! Ta đi về." Thấy nàng gật đầu, Luân Tự Đông mới an tâm ra khỏi phòng khách.

Hạ Dư khép nhẹ cửa phòng, dựa lưng vào cánh cửa rầu rĩ, đợi đến khi màn đêm yên tĩnh buông xuống, nàng phải tự mình tới phòng chứa củi một chuyến gặp Đỗ Nam Nam .Kế hoạch của hai nàng là thừa dịp lúc ban đêm đánh cắp "Bạch ngọc nhạn truỵ" của Luân gia , chỉ mong tiến triển thuận lợi, ngàn vạn đừng giữa đường xảy ra sai lầm, bằng không để cho Luân Tự Đông phát hiện ra chân tướng, hậu quả thật sẽ không tưởng tượng nổi !

Thời gian thấm thoát khiến nàng đứng ngồi không yên, trong lòng giống như đống chì nặng nề, ép tới cơ hồ làm người ta hít thở không thông. Mỗi một dây thần kinh, mỗi một tế bào của nàng đều đang trong trạng thái khẩn trương nhất.

Hạ Dư một mình đi về phía phòng chứa củi trên hành lang dài quanh co, đêm khuya yên tĩnh, ánh trăng trốn trong trướng bên lớp sa mỏng, sao đã phát ra ánh sáng ảm đạm, tình cờ có một con qua vút không bay qua, "Nha" một tiếng, từ đàng xa truyền đến tiếng chó sủa, khiến cho đêm tối yên tĩnh có vẻ quỷ quyệt khó dò.

Vòng qua thật lâu, cuối cùng Hạ Dư cũng tìm được phòng chứa củi, mừng rỡ đẩy cửa tre ra.

Trong phòng củi “ tử thi” đang nằm yên tĩnh ở một góc trên ván gỗ, vừa thấy người tới là Hạ Dư, giống như cương thi nhảy loạn ngồi lên.

"Ngươi cuối cùng cũng đến rồi! Nằm ở nơi này cả một buổi chiều, thiếu chút nữa đem xương cốt toàn bộ giải tán." Đỗ Nam Nam một mặt vừa oán trách vừa mở rộng tay chân, hoạt động gân cốt."Luân gia có tiền như vậy lại hẹp hòi, cũng không để cho ta nằm ở một cái giường khá hơn một chút , nằm trên loại gỗ bản chắc này thật là làm người ta đau lưng ."

"Đừng oán trách nữa, ngươi cũng đừng quên bọn họ đều cho rằng ngươi chết rồi, người đã chết một chút tri giác cũng không có, người nào sẽ giống như ngươi oán trách đây!" Hạ Dư bất đắc dĩ lắc đầu.

"Cũng đúng." Đỗ Nam Nam le lưỡi, nhún nhún vai, cười xấu hổ."Ta quên mình là ‘ tử thi ’ đấy!"

"Biết là tốt rồi, ta thật đúng là sợ ngươi thiếu kiên nhẫn, bại lộ bí mật." Hạ Dư lo lắng nói.

"Yên tâm! Ta diễn kịch so với ngươi cũng không kém ." Đỗ Nam Nam sờ sờ bụng đói kêu vang, nhíu mày hỏi: "Ta đã ‘ nửa ’ ngày chưa ăn gì rồi, ngươi có hay không mang thức ăn,đồ uống tới đây cho ta? Bụng của ta cũng đã xẹp lép rồi."

"Ta dĩ nhiên giúp ngươi giữ lại một chút thức ăn! này!" Hạ Dư đem một túi thức ăn bọc kín đưa cho Đỗ Nam Nam."Cái gì cần có đều có, không làm ngươi phải chịu đói."

"Thanks!" Đỗ Nam Nam đói bụng mở túi thức ăn, tiện tay cầm một cái chân gà chiên gặm, ."Ừ, ăn ngon thật đấy!"

"Ngươi ăn chậm một chút, không ai giành với ngươi , cẩn thận nghẹn ." Hạ Dư dịu dàng khuyên nhủ.

"Ta không ăn mau. . . . . . nhanh lên một chút sao được? Ngộ nhỡ. . . . . . Ngộ nhỡ tiểu tử Luân Tự Đông kia đột nhiên xuất hiện. . . . . . Ta chẳng phải là không. . . . . . Khỏi ăn luôn sao." Đỗ Nam Nam nhét bánh bao thịt vào miệng ; nói xong, hai má phồng lên, bộ dáng thật là buồn cười, giống như dân chạy nạn . Đỗ Nam Nam dùng sức nuốt bánh bao xuống hỏi: "Này, ngươi xác định tiểu tử Luân Tự Đông kia đã ngủ?"

"Đúng a! Ta đợi đến khi ngọn đèn dầu trong phòng hắn tắt hẳn sau mới dám ra ngoài tìm ngươi, hắn nói cho ta biết, song thân của hắn đều ở bên ngoài, trước mắt không có ai ở trong phủ, xem ra chúng ta vào trong phòng cha hắn tìm kiếm Cổ Ngọc cũng không phải là việc khó." Hạ Dư nói ra tin tức mình biết được.

Đỗ Nam Nam vừa nhai thức ăn ngon, vừa phát biểu cao kiến: "Quá tuyệt vời! Thiên Thời Địa Lợi Nhân Hòa. . . . . . Xem ra là trời giúp. . . . . . trời giúp hai ta. Tốt, chờ ta. . . . . . Chờ ta bổ sung thể lực, hơn nữa sẽ hung hăng vơ vét một khoản tiền lớn của hắn , ngươi. . . . . . ngươi biết không? Luân gia có tiền như vậy , nhất định. . . . . . Nhất định chỗ đó có rất nhiều vàng bạc châu báu có thể lấy đi ."

"Có thể hay không xin ngươi trước chuyên tâm ăn xong đồ rồi hãy nói có được không ?" Đỗ Nam Nam ăn uống say sưa ngon lành, nói văng nước miếng, Hạ Dư lại thấy khổ sở khó chịu, vội vàng cầu xin nàng thủ hạ lưu tình.

Đỗ Nam Nam vừa nhai thức ăn vừa gật đầu.

Hạ Dư thừa dịp ngắm nhìn bốn phía tâm tình nhẹ nhõm một phần, đột nhiên nàng khanh khách cười, chỉ vào tấm ván Đỗ Nam Nam mới nằm ở phía trước cười nói."Trời ạ! Bọn họ thật là vì ngươi suy nghĩ cũng chu đáo đấy! Ngay cả ‘ bát cơm cúng ’, ‘ ba nén hương ’, ‘ rượu quy thiên ’ cũng thay ngươi chuẩn bị đầy đủ rồi sao!"

Hạ Dư không đề cập tới thì thôi, hiện tại vừa mới nhắc tới những thứ kia khiến nàng nổi trận lôi đình."Ngươi đừng ở nơi nào nói nói mát có được hay không? Phẫn diễn ‘ người chết ’ rất hy sinh, rất vất vả ....! Ngươi ở đó còn cười được."

Cười Đỗ Nam Nam như vậy có lẽ thật hơi quá mức , Hạ Dư vội vàng nhỏ giọng nói xin lỗi: "Thật sao! Ta biết sai rồi, ngươi cũng đừng tức giận nha!"

"Ta giống người không độ lượng như vậy sao?" Nhìn "Sức ăn" của nàng thì biết nàng"Độ lượng" nhất định kinh người."Hiện tại tha thứ cho ngươi lần đầu!"

Hạ Dư đầu tiên là cười cười, nhưng ngay sau đó thu lại nét cười hỏi: "Đỗ Nam Nam, ngươi có từng nghĩ tới, nếu chúng ta không tìm được ‘ bạch ngọc nhạn truỵ ’ thì nên làm cái gì chưa?"

"Này. . . . . . Ta nghĩ chúng ta có thể lấy thêm chút vàng bạc châu báu rời khỏi nơi này. Tìm chỗ nào đó không ai biết chúng ta lần nữa làm lại cuộc đời" Đỗ Nam Nam nghiêm túc trả lời."Suy nghĩ kỹ một chút ở thời đại này chúng ta không phải là tội phạm bị truy nã cũng không có bất kỳ tiền án gì, có đủ thời gian để làm lại cuộc sống, một lần nữa làm người , cơ hội không tồi a! Lại nói cuộc sống ở nơi này cũng xa so với thế giới cũ của chúng ta đơn thuần hơn rất nhiều."

"Ai!" Nghe Đỗ Nam Nam tính toán xong, Hạ Dư không khỏi bùi ngùi."Ngươi đã có kế hoạch của ngươi, ta với tương lai của mình lại là một mảnh mong manh, không biết như thế nào cho phải?" Nhưng nếu Đỗ Nam Nam tính toán ở Luân phủ vét thêm một khoản nữa lẻn trốn tha hương, một khi sự việc đã bại lộ sau này nàng cũng không có mặt mũi ở lại bên người Luân Tự Đông, chỉ sợ đến lúc đó thiên hạ rộng lớn, đến tột cùng nơi nào có chỗ cho nàng dung thân, nàng cũng không cách nào biết trước được. Nghĩ đến đây , Hạ Dư không khỏi thở dài,không biết làm sao.
Bình Luận (0)
Comment