---------- Trà quán ----------
Sau khi chờ Tuệ Đàm cùng Lâm Uyển Di " tình chàng ý thiếp " xong thì Tuệ Đàm đề nghị đi đến khách điếm do vị thành chủ đã sắp xếp. Tuệ Đàm cùng Lâm Uyển Di đi song song với nhau, Duẫn Lam Thuần thì bị bỏ lại ở phía sau. Trong khi Lâm Uyển Di cùng Tuệ Đàm cười nói, Duẫn Lam Thuần nghiễm nhiên đã trở thành người dưng. Duẫn Lam Thuần thực buồn bực, cô chưa bao giờ cảm thấy bị xem thường như thế này. Nhưng nỗi buồn bực này cũng bớt đi được phần nào vì thỉnh thoảng Lâm Uyển Di lại quay đầu nhìn cô. Tuệ Đàm thực chán ghét Duẫn Lam Thuần.
Hắn thầm nghĩ: Cái tên khốn kiếp !! Con bà nó chứ !! Ngươi không thể biến đi sao !? Ở đây lại khiến Uyển Di muội muội của ta phiền lòng !!
Đi đến trước cửa khách điếm. Tuệ Đàm ngữ khí xem thường:
" Duẫn công tử, bây giờ chúng ta ở lại đây. Ngươi nên đi thì hơn "
Duẫn Lam Thuần nhìn thấy Tuệ Đàm có ý đuổi mình thì cười một tiếng sau đó nhìn sang Lâm Uyển Di xin ý kiến. Lâm Uyển Di nhìn cô, sau khi Lâm Uyển Di bắt gặp ánh mắt Duẫn Lam Thuần đang nhìn mình thì lập tức tránh đi ánh mắt của cô. Một lúc lâu sau, cả 3 người nhìn nhau, vẫn bất động. Tuệ Đàm nhìn Duẫn Lam Thuần, Duẫn Lam Thuần nhìn Lâm Uyển Di, Lâm Uyển Di nhìn xuống mặt đất. Sau đó Lam Uyển Di hướng Tuệ Đàm nói:
" Sư huynh, lúc ta gặp nạn hắn cũng đã giúp đỡ ta. Hay là cho hắn đi theo chúng ta một thời gian đi ... ?"
Tuệ Đàm thực muốn không hai lời từ chối, nhưng đây là do Lâm Uyển Di mở miệng xin, hắn cũng không muốn làm người xấu trong mắt Lâm Uyển Di, hắn đành miễn cưỡng vẻ mặt tươi cười, hướng Duẫn Lam Thuần gật gật đầu. Đặt phòng xong, Tuệ Đàm cùng Lâm Uyển Di ngồi ở đại sảnh bàn nhiệm vụ. Tuệ Đàm nhích lại gần Lâm Uyển Di nhỏ giọng nói:
" Ta chưa kịp thông báo cho thành chủ về hành động của đám Tà phái. "
" Đại sự quan trọng, chúng ta phải nhanh lên, sư huynh "
" Đúng vậy, nên ta hẹn thành chủ rạng sáng ngày mai gặp mặt. "
...
Đúng là Tuệ Đàm cùng Lâm Uyển Di đang bàn về nhiệm vụ. Tuệ Đàm còn cố gắng lợi dụng để nhích người tới, ngửi mùi hương trên người Lâm Uyển Di. Hắn thực thích Uyển Di muội muội xinh đẹp của hắn a.
Duẫn Lam Thuần ở trên lầu, nhìn thấy cảnh này thì bỗng dưng cảm thấy phi thường tức giận cùng đau lòng. Sau khi tâm tình tốt lên một chút Duẫn Lam Thuần mới đi xuống lầu, thoát khỏi cái nơi khiến cô thấy buồn bực. Lâm Uyển Di đang bàn về chuyện nhiệm vụ thì nghe thấy một hương chanh nhàn nhạt. Nàng phản xạ có điều kiện quay đầu, thì nhìn thấy Duẫn Lam Thuần đang đi ra ngoài. Nàng bỗng dưng cảm thấy lo lắng, chụp lấy ống tay áo của Duẫn Lam Thuần, ấp úng hỏi:
" Ngươi ... ngươi đi đâu thế ... ? "
Duẫn Lam Thuần nghe thấy giọng của Lâm Uyển Di thì không hiểu sao tâm tình lại càng xấu, gỡ tay Lâm Uyển Di, quay người hướng Lâm Uyển Di, nở một nụ cười. Có điều nụ cười này có bao nhiêu thật lòng chỉ có Duẫn Lam Thuần mới biết. Duẫn Lam Thuần hướng Lâm Uyển Di không lạnh không nhạt nói:
" Lâm cô nương, chuyện của tại hạ không cần cô nương phải phiền lòng "
Sau đó trực tiếp bỏ ra ngoài. Lâm Uyển Di ngây người, nàng cảm thấy cái cách nói khách sáo cùng cách xưng hô lạ lẫm kia khiến lòng nàng nổi lên một cỗ bi thương. Tuệ Đàm lúc này trầm mặc, hắn như đang suy nghĩ gì đó. Ra được bên ngoài, Duẫn Lam Thuần đi dạo trên phố, mải mê suy nghĩ về cái cảm xúc kỳ lạ của mình. Cô thừa hiểu cảm xúc này là gì. Chỉ là cô lựa chọn giả vờ không hiểu đến nó. Nhưng trước giờ cô vẫn là người dám làm dám nhận.
Duẫn Lam Thuần biết cô đã thích Lâm Uyển Di. Cô cười khổ, trước kia là Thanh Thảo bây giờ là Uyển Di, cô thực sự thích con gái sao ? Tình yêu của cô sẽ đưuọc đáp trả hay lại bị ghê tởm lần nữa ? Duẫn Lam Thuần không muốn nghĩ thêm bất cứ điều gì về Lâm Uyển Di. Vì càng ngày các suy nghĩ càng tiêu cực. Trong khoảng thời gian Duẫn Lam Thuần chìm đắm trong suy nghĩ, thì trời rất nhanh đã tối. Bất tri bất giác cô cũng đã đứng trước cửa khách điếm. Duẫn Lam Thuần thở dài một hơi, trở về phòng.
Lúc Duẫn Lam Thuần trở về thì Tuệ Đàm cùng Lâm Uyển Di đã ăn tối xong. Duẫn Lam Thuần đang ở trong phòng đọc sách y thì thấy có một mảnh giấy đặt trên giường: Gặp ta ở hậu viện. Tuệ Đàm.
Duẫn Lam Thuần đi theo chỉ dẫn thì thấy một khoảng sân đen thui. Bốn phía được bao bọc bởi 4 dãy nhà cũ nát, không người ở. Tuệ Đàm đã ở đây chờ Duẫn Lam Thuần từ lâu, cô vừa đến, hắn ánh mắt đầy sát khí hướng cô hỏi:
" Ngươi đi theo Uyển Di muội muội của ta là có ý gì ? "
Của ngươi !!? Ta phi !! Ai là của ngươi !!? Ngươi xem nàng là hàng hóa sao !?
Lúc này Lâm Uyển Di không ở đây thì Duẫn Lam Thuần cũng không cần giả vờ. Cô nghiêm mặt, mắt ánh lên hàn khí, cả người nổi lên khí chất bức người, vô cùng đáng sợ không như vẻ mặt cà lơ phất phơ bình thường. Tuệ Đàm cả kinh, sợ đến mức chân run rẩy nhưng hắn lại nghĩ Duẫn Lam Thuần không biết võ công nên vẫn trừng mắt nhìn cô. Duẫn Lam Thuần ngữ khí trở nên lạnh lùng:
" Ta thích nàng. Chuyện của ta ngươi có thể quản sao ? "
Tuệ Đàm như đã biết trước kết quả, hắn sẵng giọng nói:
" Như thế nào không thể quản ? Ta chính là vị hôn phu của nàng ? Từ nhỏ nàng và ta đã luôn ở bên nhau. Ta có thể bảo vệ nàng. Còn kẻ vô dụng không có võ công như ngươi chỉ làm nàng phiền lòng. "
Tất nhiên là vụ Tuệ Đàm là hôn phu của Lâm Uyển Di chỉ do Tuệ Đàm nói dối để làm Duẫn Lam Thuần biết khó mà lui. Duẫn Lam Thuần cười, hắn nói cô không có võ công, thật nực cười a. Duẫn Lam Thuần mỉa mai nói:
" Ngươi có thể bảo vệ nàng ? "
" Đúng vậy !! "
Tuệ Đàm tự tin trả lời, sau đó hắn nói với Duẫn Lam Thuần:
" Thế nên ngươi hãy rời đi, tránh cho chúng ta phiền lòng ! "
Duẫn Lam Thuần hướng phòng mình mà đi. Cô sẽ phải rời khỏi Lâm Uyển Di sao ... ? Nghĩ đến đây. Trái tim cô dường như bị bóp chặt, co rút, đau đớn không ngừng, nhưng cô vẫn hướng Tuệ Đàm, cố gắng nói bằng giọng thản nhiên, khuôn mặt cố gắng nở nụ cười:
" Được thôi ~ "
--------------------------------------------------
Lời tác giả: Bởi vậy mới nói a. Tuệ Đàm ơi Tuệ Đàm, sau này ta hành ngươi đến sống dở chết dở mới thôi a. Mặc dù ta cũng mê gái nhưng không có vô lại như ngươi a. O v O Ta tự hào vì mình là kẻ mê gái công khai chứ không giả nai chính nghĩa như ngươi a.