Tên Khốn Nhà Ngươi! Cư Nhiên Dám Gạt Ta!

Chương 2

[ Năm 348 thời nhà Minh ]

---------- Phủ Duẫn gia ----------

"Phu nhân, phu nhân xin người hãy cố gắng một chút nữa, sắp được rồi!"

Một giọng nói xa lạ vang lên. Tề Lam cảm thấy nơi mình đang ở thật là chật, thật là khó chịu, cô muốn ra ngoài.

"Ra rồi, ra rồi, xin chúc mừng phu nhân, là một nữ hài tử!"

Lại là giọng nói đó, nhưng ít nhất cô cũng có thể thoát ra khỏi nơi chật hẹp kia, thật thoải mái. Cô mở mắt ra, nhìn mọi thứ xung quanh. A nhìn mọi thứ thật là cổ xưa, không lẽ cô đã xuyên không?? Đây không phải là xuyên không trong truyền thuyết sao? Mở thật to mắt, cố nhớ lại mọi chuyện. Thì ra là lão thiên đã giúp cho cô, đa tạ người. Cô cười thật lớn, vì là trẻ sơ sinh nên cô không thể nói chuyện.

"Mau, mau đưa đứa bé lại đây cho ta xem..."

Một giọng nói ôn nhu nhưng có phần thở dốc. Tề Lam biết đây là người mẹ mới của cô. Trước đây cô đã đọc rất nhiều tiểu thuyết xuyên không nên cô đại khái cũng không lạ lắm với cách xưng hô ở đây. Đột nhiên một lão già có mái tóc cùng chòm râu dài trắng xóa bước vào phòng. Ông ta nhìn người phụ nữ xinh đẹp mà cô vừa định nghĩa là mẹ mới, sau đó, ông ta nhìn cô. Vẻ mặt của nương cô thay đổi từ đỏ sang trắng, trắng sang xanh, vô cùng phong phú à không vô cùng phức tạp.

Bỗng nhiên ông ta bước đến chỗ cô, kéo cô ra, rồi bay đi. Cô giật mình chợt nghĩ lại các tình huống trong tiểu thuyết. Nhưng làm gì có tình huống nào gọi là nhân vật chính vừa xuyên không qua thì bị bắt đi mất chứ!?? Cô đành ngậm đắng nuốt cay bị lão già kia ôm bay đi mất. Cô chợt nghĩ lão già này sẽ không phải là kẻ thù của nương ta đi? Sau khi bay một hồi trên không lão già thối kia ôm cô vào trong một căn nhà tranh nhỏ. Hả!!!? Không phải chứ?? Cô thấy tòa nhà vừa nãy không giàu thì sang mà bây giờ tại sao cô phải sống trong cái căn nhà rách nát này chứ? Cô dùng hết sức cầm lấy chòm râu lão già thối kia mà kéo. Ông ta đặt cô xuống một cái ghế nhỏ giành cho trẻ con thì thở dài, vẻ mặt chán ghét:

"Bởi vậy ta mới thực chán ghét bọn trẻ ranh các ngươi."

Cô mặt đầy hắc tuyến, không phải chứ!!? Là chính ngươi cướp ta ra khỏi căn nhà giàu sang đó!! Là ngươi cướp ta ra khỏi nương của ta đó!!! Bây giờ còn dám nói ta chán ghét!!! Có nhầm hay không a!!? Lão già kia có vẻ hiểu ý cô đang nghĩ, rồi bỗng nhiên ông ta đánh giá cô một chút, sau đó lại thở dài:

"Cũng không phải ta muốn rước của nợ như ngươi về, là có lý do cả thôi..."

Bỗng nhiên mặt mày ông ta hớn hở:

"Mà cũng lạ thật. Ta còn tưởng ngươi sẽ suốt ngày khóc lóc cơ. Không ngờ lại ngoan thế này, có lẽ tiểu quỷ ngươi sau này sẽ là cây hái tiền cho ta."

Cô một lần nữa mặt đầy hắc tuyến. Thì ra là ngươi dám lợi dụng ta, lão già thối nhà ngươi. Cô muốn kiến nghị! Cô cầm chặt lấy râu ông ta. Dùng hết sức bình sinh mà kéo. Cho chết ngươi, cho chết ngươi! Lão già kia bị đau vội gỡ tay đứa nhỏ ra, nheo mắt sau đó bắt đầu uy hiếp:

"Ngươi dám đụng vào bộ râu lão tử nữa. Lão sẽ cho ngươi nhịn đói, biết chưa? "

Cô lại nghĩ bụng, ta nhịn, ta nhịn, vì đồ ăn ta phải nhịn. Quân tử báo thù 20 năm chưa muộn. Thấy tiểu hài tử kia ngoan ngoãn lão già kia như đột nhiên nghĩ ra cái gì, lão bảo:

"Từ nay tên ngươi là Duẫn Lam Thuần, là đệ tử của Đệ Nhất Sát Kiếm, Lưu Thiên Bảo ta. Nhớ chưa? Còn nữa ngươi từ này là một nam hài tử, không phải nữ hài tử."

Cô chớp chớp mắt tỏ vẻ mình đã hiểu, mặc dù cái danh Đệ Nhất Sát Kiếm có vẻ không đúng nhưng không phải trong tiểu thuyết người khùng khùng điên điên như lão thường là cao nhân sao? Còn nữa, tiểu thuyết cũng nói mặc nam trang dễ hơn mặc nữ trang, cũng dễ luyện tập hơn. Thế là cuộc sống một già một trẻ trong căn nhà nhỏ trải qua vô cùng "hài hoà."

---------- 5 năm sau, núi Tề Thiên ----------

Một giọng nói ngây thơ vang lên:

"Lão già thối, lão già thối, ta về rồi đây!"

Xa xa một thân hình trẻ con hiện ra, trên lưng là hai con gà rừng. Một thân ảnh trắng đang múa kiếm trong rừng trúc chợt khựng lại. Khóe miệng giật giật. Thân ảnh đó chợt lao ra khỏi rừng trúc dang tay như muốn ôm đứa bé kia. Đứa bé đó chợt né qua một bên, đá vào mông của thân ảnh trắng đó nhưng thân ảnh kia đã né được. Một giọng già nua vang lên:

"Tên tiểu tử thối nhà ngươi, dám kêu vi sư là lão già thối, hết muốn sống rồi phải không? Ta đây chỉ muốn ôm ngươi, ngươi làm cái gì mà né, đã thế còn đánh ta. Huhuhu lão già ta đây thật khổ mà."

Nét mặt già nua kia hiện lên hai hàng nước mắt. Đứa nhỏ kia nhìn, tặc lưỡi vài cái:

"Chậc chậc chậc ... Lão già thối, trò này xưa quá rồi, không phải ngươi sẽ lao tới rồi cho ta một chưởng sao? ... Chậc chậc ... Muốn lừa ta? Chờ 20 năm nữa đi. Muahahahaha..."

Đứa nhỏ vừa nói xong lão nhân kia quay mặt đi nơi khác, khuôn mặt tiếc nuối. Vâng thưa các vị đọc giả, đây chính là 2 nhân vật một già một trẻ của chúng ta. Duẫn Lam Thuần cùng Đệ Nhất Sát Kiếm Lưu Thiên Bảo.

Đây là công việc hàng ngày của Duẫn Lam Thuần, đi kiếm ăn, cái lão già thối à không lão nhân kia suốt ngày kêu than:

"Ôi! Đau lưng quá!"

"Ôi ! Đau chân quá!"

" Ôi ! Đau đầu quá!"

Nên không chịu đi kiếm ăn. Đành đùn đẩy trọng trách cho một đứa bé thiên tài 5 tuổi như Duẫn Lam Thuần. Sở dĩ nói vậy là có lý do, Duẫn Lam Thuần cũng có khả năng đặc biệt như kiếp trước, nhớ mãi không quên, nên việc học kiếm pháp và đọc chữ không phải là vấn đề với cô. Mỗi ngày công việc của Duẫn Lam Thuần như sau: thức dậy, làm vệ sinh, nấu đồ ăn sáng, luyện kiếm, đọc sách mượn từ dân làng dưới chân núi, đi săn, đi xuống dưới chân núi để đổi áo quần và một số vật dụng khác, nấu ăn, ăn tối, nghe Lưu Thiên Bảo kêu ca, lén đi xem sách y và thực hành, đi ngủ. Duẫn Lam Thuần vẫn còn ký ức của kiếp trước nên cô vô cùng thông minh lanh lợi. Tuy Duẫn Lam Thuần vẫn một thân nam trang nhưng cô vẫn rất tuấn tú, khả ái. Cho nên dân làng rất yêu thích cô và luôn giúp đỡ cô, đặc biệt là các bé gái cùng tuổi, ngày nào cũng bám theo Duẫn Lam Thuần.

Có lẽ nếu đây là tiểu thuyết, Duẫn Lam Thuần sẽ làm vẻ lạnh lùng với các bé gái kia,nhưng cô không thích như thế, nó giống như cách cô hay làm ở kiếp trước, nên kiếp này cô đã quyết sẽ phong lưu. Vì vậy chỉ cần ở đâu có mỹ nhân hoặc tiểu mỹ nhân, Duẫn Lam Thuần sẽ trêu chọc một phen. Nói về việc tự mình học y hay luyện kiếm thì cũng không làm khó được Duẫn Lam Thuần, Lưu Thiên Bảo cũng khá tự hào với tốc độ học của Duẫn Lam Thuần. Lưu Thiên Bảo đã từng hỏi:

"Kiếm pháp của chúng ta thuộc môn phái Sát Thần, chiêu chiêu đều muốn lấy mạng người, ngươi có dám học hay không?"

Duẫn Lam Thuần vẫn tự tin trả lời "Dám!"

Tại sao ư ? Những tên nhân vật chính trong tiểu thuyết đều là kẻ nhu nhược sợ giết người nên mới mất đi nhiều thứ quan trọng. Còn cô là kẻ tham lam, cô muốn bảo vệ tất cả, nên cô mới không ngần ngại giết người. Thế giới này, hoặc giết hoặc bị giết.

Bình Luận (0)
Comment