Lâm Uyển Di trong mắt tràn đầy là hình ảnh Duẫn Lam Thuần. Duẫn Lam Thuần cười vô cùng lưu manh. Đột nhiên Lâm Uyển Di có dự cảm xấu. Duẫn Lam Thuần đem Lâm Uyển Di kéo lên giường, xoay người một cái liền áp nàng xuống dưới. Lâm Uyển Di giật mình hoảng hốt kêu lên:
- " Ngươi ... Ngươi ... Muốn làm gì ? ... "
Duẫn Lam Thuần vẫn nụ cười lưu manh kia, lại một lần nữa nâng cằm Lâm Uyển Di, đặt lên đó một nụ hôn. Đem cánh hoa hồng hào nhỏ xinh kia một lần nữa phủ lấy, cắn mút, ma sát tùy ý. Lâm Uyển Di bị tập kích bất ngờ, theo bản năng nàng vươn tay ôm lấy cổ Duẫn Lam Thuần, nàng cũng đáp trả lại vô cùng nhiệt tình. Khi những cánh hoa tách rời, Lâm Uyển Di khuôn mặt ửng đỏ không hiểu là do ngượng ngùng hay do thiếu không khí. Duẫn Lam Thuần đưa đầu gối vào chen giữa hai chân Lâm Uyển Di. Đầu gối cô nhẹ nhàng ma sát giữa hai chân. Lâm Uyển Di khẽ run rẩy, ánh mắt tràn ngập sương mù. Lâm Uyển Di cảm nhận rất rõ cơ thể nàng đang nóng lên. Tuy nhiên nàng vẫn còn sót lại một tia lí trí:
- " Lam Thuần ... Ưm ... Không ... Cần ... "
Duẫn Lam Thuần rất nhanh nhẹn dùng đôi môi để chặn miệng Lâm Uyển Di, cô còn không quên tập kích vào vành tai nhạy cảm của Lâm Uyển Di. Cô ngậm lấy vành tai tinh xảo kia, hết ngậm vào rồi lại phả hơi nóng vào đó. Lâm Uyển Di bị kích thích, thân thể khẽ run rẩy, nàng vô thức rên rỉ:
- " Ưm ... "
- " Cốc cốc. "
Đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên. Lí trí Lâm Uyển Di ngay lập tức quay trở lại. Nàng bật dậy với tốc độ ánh sáng, Duẫn Lam Thuần đang còn tức giận thì bị hành động của Lâm Uyển Di làm hoảng sợ. Hai trán va chạm lẫn nhau, Duẫn Lam Thuần mất thăng bằng ngã xuống giường. Do vết thương bị va chạm mạnh nên cô hét một tiếng:
- " A ! Đau ! "
Nội tâm Duẫn Lam Thuần bắt đầu oán hận. Rốt cuộc là tên khốn kiếp nào !? Có biết trời đánh tránh bữa " ăn " hay không a !? Ta mà biết là kẻ nào ta sẽ không cho ngươi sống yên ổn đâu !!
Lâm Uyển Di nghe tiếng kêu của Duẫn Lam Thuần cũng không tiếp tục chỉnh sửa y phục, nàng gấp gáp đến độ chỉ chống một tay xuống mặt đất, cả người vẫn ở trên giường, mặt đối mặt cùng Duẫn Lam Thuần, kiểm tra xem cô có bị thương ở đâu hay không. Cửa phòng lập tức bị mở ra, là Lưu Tấn. Hắn nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Duẫn Lam Thuần nên mới mở cửa. Không nghĩ rằng lại thấy cảnh tượng Duẫn Lam Thuần bị áp đến như thế này, Lâm Uyển Di quả nhiên không tầm thường. Y như lần trước, Lưu Tấn ho khan hai tiếng:
- " Khụ khụ ... Thuần nhi ... Xong việc thì đến tìm bá bá ... Đừng vận động quá sức ... Con còn đang bị thương ... Thế nhé ... "
Cánh cửa được Lưu Tấn thật nhẹ nhàng đóng lại. Cơ mặt Duẫn Lam Thuần giật giật. Đây là việc gì chứ !!? Trên mặt Lâm Uyển Di nổi lên một tầng mây đỏ. Lại nữa rồi a, rốt cuộc là tại sao lúc nào nàng cùng Lam Thuần cũng bị Tấn đại hiệp nhìn thấy trông lúc xấu hổ như thế chứ !? Lâm Uyển Di thật chậm rãi bò trở lại trên giường, nàng không có ý định giúp Duẫn Lam Thuần ngồi dậy. Duẫn Lam Thuần cười khổ:
- " Di nhi a ... Kéo ta dậy đi ... "
- " Hừ ! Tất cả là lỗi của ngươi ! "
- " Ta đã làm gì đâu nào. "
- " Ngươi còn nói ! Rõ ràng ngươi vừa ... ! "
Lâm Uyển Di nói được một nửa thì lập tức im bặt. Duẫn Lam Thuần lại nở nụ cười lưu manh:
- " Ta vừa làm gì sao ... ? "
Duẫn Lam Thuần nâng cao giọng, Lâm Uyển Di nghe được thì lập tức chỉnh sửa y phục sau đó thật tao nhã mà ra khỏi phòng để lại Duẫn Lam Thuần ngơ ngác nhìn nàng. Ách ... Không phải nàng thực sự tức giận đấy chứ !? Duẫn Lam Thuần vội vàng ngồi dậy, không quên nguyền rủa những vết thương trên người. Khuôn mặt cô bỗng trở nên nghiêm túc khó tả. Có phải hay không nếu không có Tấn bá bá cô sẽ làm điều không nên làm ? Duẫn Lam Thuần lắc đầu cười khổ, cố gắng xóa đi ý nghĩ kia. Duẫn Lam Thuần chỉnh chu lại y phục. Tuy các vết thương đã lành nhưng là cô vẫn còn đau nhức một chút. Tốt nhất không nên cử động mạnh. Duẫn Lam Thuần mở cửa bước ra khỏi phòng, lại đi tìm Tấn bá bá. Đi được hai ba bước, Duẫn Lam Thuần thấy một cảnh tượng vô cùng chói mắt a. Lâm Uyển Di đang cười nói với hai tên nào đó. Hai tên kia bộ dạng na ná nhau, Duẫn Lam Thuần nhíu nhíu mày. Cô thực sự có tính độc hữu rất cao. Duẫn Lam Thuần thực sự bùng nổ khi mà hai tên kia nắm lấy tay Lâm Uyển Di nhưng nàng không có ý định tránh đi mà ngược lại còn cười với bọn họ. Duẫn Lam Thuần thực sự muốn lao ra đánh cho bọn họ một trận nhưng ít ra là cô vẫn rất lí trí. Cô biết chạy ra đó làm loạn chỉ tổ làm mất mặt bản thân mà vốn cô đã không có tư cách yêu Lâm Uyển Di, càng không có tư cách đi đánh ghen như thế. Cứ như thế bi quan, một nỗi buồn vô cớ cứ thế xâm chiếm Duẫn Lam Thuần. Lúc nàng đang nhìn cảnh bọn họ cười nói đến thất thần thì một bàn tay ấm áp đặt lên vai cô, giọng nói với cô đã trở nên vô cùng quen thuộc:
- " Thuần nhi ... "
- " Tấn bá bá ! "
Rũ bỏ đi khuôn mặt buồn bã vừa rồi, Duẫn Lam Thuần cười thật tươi nhìn Lưu Tấn phía sau. Lưu Tấn cười cười, dẫn Lam Thuần vào căn phòng kế bên. Duẫn Lam Thuần bị hoảng sợ không ít:
- " Ách ... Tấn bá bá ... Không lẽ người ... ở phòng này ... ? "
Lưu Tấn uống một ngụm trà, nở một nụ cười thập phần gian tà:
- " Con nói xem ... "
- " Ách ... Vậy người ... ở đây bao lâu rồi a ... ? "
- " ... Từ đầu đi ... "
Ta quỳ ! Ta ngất ! Thiên ơi ! Ông có mắt hay không !? Năm lần bảy lượt luôn để Tấn bá bá ở phòng kế bên làm gì a !? Bộ trong này hết phòng hay sao !? Nội tâm Duẫn Lam Thuần gào thét. Cô nở nụ cười gượng gạo. Lưu Tấn cười cười:
- " Con đã nói với nàng rồi sao ? "
Duẫn Lam Thuần cúi đầu như đứa trẻ làm sai chuyện, cô lắc lắc đầu. Lưu Tấn nhíu nhíu mày sau đó lại thở dài một hơi. Sau đó Lưu Tấn lại hướng Duẫn Lam Thuần nhìn vô cùng nghiêm túc:
- " Lam Thuần ... Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào ... ? "
- " Chuyện gì ? "
Duẫn Lam Thuần nhíu nhíu mày suy nghĩ. Sao Tấn bá bá cũng đổi chủ đề nhanh quá đi !? Lưu Tấn vẫn ánh mắt nghiêm túc kia:
- " Rốt cuộc có phải hay không là Tuệ Đàm khiến con bị thương như vậy !? "
Lưu Tấn nháy mắt khi nhắc đến Tuệ Đàm, thân thể hắn run lên bần bật vì giận dữ, tay không tự chủ siết lại thật chặt, ánh mắt tràn đầy sự tức giận. Duẫn Lam Thuần cũng không khá gì hơn. Kẻ mà cô vô cùng căm ghét cùng phiền chán cư nhiên lại dám lợi dụng tình huống lúc đó mà tấn công cô. Cô cũng không quên mối nhục hắn để lại cho cô. Cả đời này cũng sẽ không ! Duẫn Lam Thuần hướng Lưu Tấn thuật lại tất cả mọi chuyện. Chưa để Duẫn Lam Thuần kể xong, Lưu Tấn tức giận đến trên mặt nổi đầy gân xanh. Hắn đang vô cùng hối hận tại sao lúc đó không một kiếm đâm chết khốn kiếp kia. Nhưng cho dù như thế hắn vẫn cảm thấy không đủ. Tên Tuệ Đàm khốn kiếp kia phải nhận lại gấp mười a không gấp trăm lần những gì Thuần nhi phải nhận. Lưu Tấn tức giận đứng dậy, đập tay xuống bàn:
- " Khốn kiếp ! "
Chiếc bàn lập tức bể làm đôi. Duẫn Lam Thuần vẫn như cũ trầm mặc. Lưu Tấn nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Duẫn Lam Thuần mới bình tĩnh lại đôi chút, hắn lại ngồi vào ghế, hai tay day day trán:
- " Tiểu Vĩnh đã chết ... Tuệ Đàm cũng đã chạy thoát ... "
- " Cái gì !? "
Lần này đến lượt Duẫn Lam Thuần kích động. Làm thế quái nào mà Tiểu Vĩnh lại chết !!? Làm thế quái nào mà tên Tuệ Đàm lại có thể trốn thoát !!? Duẫn Lam Thuần sau khi suy nghĩ, khuôn mặt vô cảm nhìn Lưu Tấn, ngữ khí thập phần bức người:
- " Chuyện là thế nào ? "
Chỉ một câu hỏi đơn giản nhưng dường như Lưu Tấn có thể cảm nhận được nỗi căm hận sâu sắc của Duẫn Lam Thuần. Hắn biết đỉnh cao của mọi thứ luôn là sự im lặng đến vô cảm như thế, bao gồm cả sự tức giận. Lưu Tấn chậm rãi nói:
- " Lúc đó con đang trong tình trạng thập tử nhất sinh, tất cả mọi người đều cho là con sẽ không thể chống cự thêm một giây nào nữa. Tuệ Khang nghe nói Tuệ Đàm trở thành phế nhân thì vô cùng tức giận. Tên cẩu tặc kia trút cơn giận lên Tiểu Vĩnh nên hắn mới ... Sau đó nhân lúc chúng ta chăm sóc cho con thì hắn cùng Tuệ Đàm chạy trốn. Bọn ta tuy đã lục tìm tung tích hắn khắp nơi nhưng cũng không thể tìm được chút manh mối nào ... "
Duẫn Lam Thuần nghi hoặc hỏi lại:
- " Nếu thật là như thế thì làm thế nào con lại có thể sống sót đến bây giờ ? "
Duẫn Lam Thuần tuy bán tín bán nghi việc cô trở lại cổ đại một phần là nhờ Diệp Thúy nhưng nếu như trong lúc cô trở về hiện địa mà thân thể cổ đại của cô chết đi không phải việc trở lại cổ đại là không thể sao ? Không để Duẫn Lam Thuần tiếp tục tự hỏi, Lưu Tấn cắt đứt dòng suy nghĩ của cô:
- " Có một vị thần y đã đến đây và cứu sống con. Thật là một phép màu Thuần nhi ! "
Nhắc đến vị thần y này Lưu Tấn cảm thấy vô cùng vui vẻ cùng biết ơn. Duẫn Lam Thuần nghi hoặc ngày càng lớn. Thần y ? Sao lại đúng lúc như thế ? Rốt cuộc vị thần y này có hay không lien quan đến Diệp Thúy ? Hay chỉ là vô tình ?
---------------------------------------------------------
Lời tác giả: * le che mặt* Ách ... Chương này H hụt ... Ta chính là rất trong sáng ... Không có nghĩ cái gì bậy bạ cả /// 3 ///. Các ngươi cũng không được suy nghĩ lung tung đâu a.