Tên Khốn Nhà Ngươi! Cư Nhiên Dám Gạt Ta!

Chương 50

Đoàn người Lâm Uyển Di vất vả chạy nửa ngày trời mới vào được phía bên trong thành Tường Vong. Cảnh tượng bên trong tòa thành thực sự khiến cho Lưu Tấn bất ngờ. So với cảnh tượng hỗn loạn, dẫm đạp lên nhau mà bỏ trốn trong trí tưởng tượng của Lưu Tấn thì nó lại rất yên tĩnh. Yên tĩnh đến kì lạ, trừ tiếng la hét, tiếng binh khí chạm nhau ở phía sau bức tường kia, hắn chưa bao giờ cảm thấy những bức tường thành này đem lại cảm giác an toàn như vậy. Hoặc có thể là do ý chí của hàng chục người lính đang xả thân ngoài nơi chiến trường khiến hắn cảm thấy như vậy. Càng đến gần tường thành, Lưu Tấn lại càng cảm thấy sự khác biệt. Nếu nói gần cửa thành là cảnh người dân di tán bình tĩnh thì ở nơi này lại không có một ai có ý định di chuyển, có lẽ họ đã muốn bảo vệ mảnh đất này đến cùng. Những thanh niên trai tráng cầm nông cụ sẵn sàng bảo vệ gia đình của mình. Những người già yếu thế nhưng lại rất minh mẫn, họ cố gắng cầu nguyện cho sứ mệnh của mọi người. Những người cha nương ôm những đứa con nhỏ do mình dứt ruột sinh ra, đau lòng có, sợ hãi có, nhưng nhiều hơn lại là sự kiên định, họ mỉm cười giải đáp ánh nhìn tò mò của tiểu hài tử.


Chỉ riêng Lâm Uyển Di cùng Lạc Tử Hiền không bị lung lay bởi những cảnh tượng này. Lâm Uyển Di không hiểu có cái gì cứ thôi thúc nàng đến gần bức tường thành kia, tựa như có một người nàng cần phải gặp. Tốc độ thúc ngựa của nàng ngày một nhanh, lồng ngực nàng ẩn ẩn nhói đau, rốt cuộc có phải là người kia hay không ? Lạc Tử Hiền nhìn Lâm Uyển Di, nàng có thể nói gì bây giờ ? Chỉ là thở dài mà thôi, tình yêu thật đáng sợ, linh cảm của tình yêu. Nhắc đến tình yêu, trong lòng Lạc Tử Hiền hiện lên một hình bóng, suốt ngày bị nàng trêu chọc nhưng lại chẳng dám phản kháng, mỗi lần sinh khí đều muốn đánh người nhưng lại không dám sinh khí trên người nàng. Lạc Tử Hiền bất giác nở nụ cười ngọt ngào, tốc độ cũng tăng lên, nàng thật nhanh chóng muốn nhìn thấy khuôn mặt kia, không biết nàng sẽ có biểu tình gì đây a ? Lưu Tấn thúc ngựa phía sau không ngừng cảm thấy kỳ lạ, sao hai người kia lại tăng tốc nhanh như vậy làm gì ? Vả lại đây rốt cuộc là chuyện gì ? Theo như quy mô của cuộc chiến, đây không phải là chiến tranh chứ ? Đó không phải là tin đồn trên giang hồ thôi sao ? Vả lại nếu đã là chiến tranh tại sao lại không thấy quân của triều đình ở đâu cả ? Lưu Tấn chợt nhớ đến cái gì, vội dừng ngựa, nhìn chằm chằm vào tường thành, sau đó là quay đầu ngựa, hắn chạy theo nhướng ngược lại. Lâm Uyển Di, Lạc Tử Hiền hai người đều là đang chìm trong thế giới của mình, không có khả năng nhớ đến Lưu Tấn a.


---------- Sa trường ----------

Duẫn Lam Thuần dù có mạnh mẽ đến đâu hay là dù cho cô có kiên trì như thế nào thì cô tuyệt không thể chống lại 10 vạn quân mã này, cô chính là không phải thần tiên, mà cho dù cô có là thần tiên thì cũng không chắc cô có thể cầm cự được. Duẫn Lam Thuần cô chiến đấu nửa ngày trời, chém giết nửa ngày trời đương nhiên sẽ mệt mỏi. Mà quân địch của cô cứ thế lao vào, không màng sống chết, đạp lên cả thi thể của bằng hữu để bước tiếp, còn cô cứ chém hết người này đến người kia, đến khi mà mùi máu nồng nặc bay lên khiến cô có xúc động muốn nôn ra.


Những binh lính trên tường thành không phải là cao thủ, mà cho dù là cao thủ cũng chưa chắc bằng được Duẫn Lam Thuần, cho nên bọn hắn mệt mỏi là chuyện đương nhiên. Tần suất quân địch vượt qua ngày càng nhiều, những trận chiến nhỏ, lẻ tẻ trên tường thành giờ trở nên dày đặc hơn, chỉ cần bọn hắn vừa chặt đứt dây của một tên thì những tên kia không biết từ khi nào đã trèo lên được tường thành. Mũi tên và dầu cũng không phải là vô hạn, Diệp Thúy cũng phải tham chiến, không có thời gian suy nghĩ kế sách tiếp theo.


Duẫn Lam Thuần cô không phải là không hiểu muốn giết rắn thì nên chặt đầu rắn nhưng là cô chỉ cần lơ là một chút, đã có mấy chục tên vượt qua chứ đừng nói rời khỏi đây. Cô đã thi triển hết tất cả những gì cô học được từ Lưu Thiên Bảo nhưng là chỉ gây được cho quân địch chỉ một chút tâm lý. Cô dần cảm thấy mệt mỏi, hơi thở nặng nhọc, cánh tay cứ như là không thể nhấc lên nữa vậy, đôi chân cô dường như mọc rễ ở mặt đất, không thể di chuyển. Tất nhiên trong lúc Duẫn Lam Thuần bị suy yếu mà không thể làm cô bị thương thì đúng là bọn kia phải trở về xin lỗi hoàng đế của bọn hắn. Những vết thương trên người Duẫn Lam Thuần đều chỉ là những vết thương nhỏ nhưng nó lại ảnh hưởng đến một người mệt mỏi như Duẫn Lam Thuần, tốc độ ra chiêu của cô chậm lại, hiển nhiên điều này chính là cho quân Mông Cổ vượt qua, số lượng quân địch đến được trên tường thành ngày một nhiều.


Nu Hồ dậm chân, khuôn mặt hằn lên vẻ dữ tợn:


- " Khốn kiếp !! Đã là nửa ngày trời mà vẫn không thể công thành ! "


- " Tướng quân, xin ngài bình tĩnh, vấn đề công được thành hay không chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Tiểu nhân tin chắc bọn chúng không thể chịu đựng được nữa đâu. "


- " Ngươi thì biết cái thá gì !!? Thời gian kéo dài thì ngươi có biết binh lính sẽ giảm sĩ khí hay không !?! Chưa kể đến lúc công được thành thì quân nhà Minh cũng đã kéo đến ! "


- " Ta ... "


Tên kia không biết dùng lí lẽ gì để phản bác Nu Hồ, đành nhìn qua tên ngồi xe lăn. Tên trên xe lăn thấy phản ứng của Nu Hồ thì đầu tiên là nhíu mày, sau đó là nở nụ cười nịnh nọt:


- " Tướng quân, không nên tức giận, tức giận sẽ mất đi lý trí như vậy ... ta e tỉ lệ chiến thắng sẽ giảm xuống. "


- " Uổng cho vương gia thế nhưng lại đề cử ngươi ! Ngươi có biết trên sa trường này, quan trọng nhất là sĩ khí binh lính hay không ?! Chỉ có vỏn vẹn vài chục người thế nhưng tên bạch y kia cư nhiên có thể cầm cự với 10 vạn đại quân của ta nửa ngày trời !! "


Nu Hồ là lão tướng, hắn sao không hiểu tức giận là không đúng nhưng là hắn còn cách nào để phát tiết hay sao ? Hắn chính là từ một tên lính bộ bình thường leo được lên chức đại tướng. Lúc trước chỉ nhờ hắn khích lệ binh sĩ, mà chỉ năm trăm người của hắn đã thành công chặt đầu tên thủ lĩnh bên kia trong cuộc đột kích ngọn đồi với hơn ba trăm nghìn quân. Đúng vậy, với những binh lính trên chiến trường, chỉ cần có niềm tin thì chính là có thể. Tên kia nghe đến hai chữ bạch y, cả thân người hơi run lên, ngón tay bấu chặt vào vành xe. Cư nhiên là giọng nói này, làm sao hắn lại không nhận ra cừu nhân của mình cơ chứ. Hảo ! Thời khắc báo thù của hắn đã đến. Tuy vậy nhưng hắn biết nóng vội kết cục sẽ rất bi thảm, vì vậy nở nụ cười với Nu Hồ:


- " Tướng quân nói đúng, chi bằng người thử làm theo kế này ... "


Nu Hồ nghe xong, nheo mắt nhìn tên kia, quả nhiên đủ thâm độc, đúng là hạng tiểu nhân bỉ ổi. Nu Hồ hắn từ xưa đến nay ghét nhất là nhìn kẻ tiểu nhân giở gian kế nhưng là hắn chính là người do vương gia đề cử, không thể tùy tiện, hắn muốn thắng, đành phải làm theo mà thôi.


Quân Mông Cổ đột nhiên nghe được một tiếng còi hiệu, tất cả đều ngay lập tức rút lui, cách xa tường thành, Duẫn Lam Thuần cùng Diệp Thúy hiển nhiên bị bất ngờ, bọn hắn rốt cuộc là đang âm mưu cái gì ? Duẫn Lam Thuần nhìn theo đám quân binh đang rút lui, âm thầm nhíu mày, không cần biết có chuyện gì, cô chính là muốn bảo vệ tòa thành này cho đến cùng. bởi vì đây là cái giá phải trả cho tội nghiệt của cô, là tội nghiệt ... Duẫn Lam Thuần đem kiếm cắm xuống đất, ngồi xuống điều hòa nội lực cùng phong bế huyết huyệt, tập trung tinh thần chống đỡ với mưu kế của kẻ địch.


Diệp Thúy ở trên tường thành suy nghĩ, đây rốt cuộc là chuyện gì ? Quân lính nhà Minh trên tường thành reo vui, không cần biết đây là chuyện gì, chỉ là bọn hắn thực sự quá mệt mỏi, không muốn đánh nhau nữa. Bọn hắn càng vui mừng khi không có ai bỏ mạng, có chăng thì cũng là bị thương mà thôi, mà tất cả là nhờ thiếu niên bạch y tên gọi Duẫn Lam Thuần kia. Diệp Thúy nhanh chóng kêu mọi người chuẩn bị dược để chữa thương còn nàng lại đặc biệt cầm một số dược quan trọng, nhảy xuống phía dưới, đến gần Duẫn Lam Thuần:


- " Lam Thuần, ngươi bị thương ở đâu ? "


- " Ta không sao. Quay lại tường thành, chữa trị cho binh lính trên kia đi. "


- " Ngươi a, đừng có liều mạng như vậy, cầm cự đến khi quân triều đình đến là được rồi. Vả lại nhờ có ngươi nên mới may mắn không có ai bỏ mạng. "


- " Ta chỉ là chịu trách nhiệm cho tội nghiệt của mình mà thôi. Quay lại đi. Ta ổn. "


Diệp Thúy bất đắc dĩ nhìn Duẫn Lam Thuần, rốt cuộc là nàng đã sai sao ? Nhưng là ... không phải dù hai người đã tách ra chiến tranh cũng đã xảy ra sao ? Vậy rốt cuộc đây là có chuyện gì ... ? Chẳng lẽ là quá muộn hay sao ? Nàng thở dài, xoay người phi lên tường thành, đám binh lính trên tường thành mệt mỏi ngồi xuống nghỉ ngơi. Ở phía dưới, những vết thương của Duẫn Lam Thuần ẩn ẩn đau, không phải là những vết thương mới mà là những cái cũ. Đột nhiên từ xa xuất hiện một bóng ngựa, Duẫn Lam Thuần cảnh giác rút kiếm, binh lính trên tường thành cũng căng thẳng không kém, không biết bọn hắn muốn giờ trò gì.


Duẫn Lam Thuần nheo mắt nhìn kỹ, phát hiện tên kia cầm một lá cờ trắng phất qua phất lại. Duẫn Lam Thuần ngạc nhiên nhìn hắn. Quân Mông Cổ ... cư nhiên đầu hàng ? Tên kia hét lên:

- " Quân Minh !!! Chúng ta đầu hàng !! Tướng quân chúng ta muốn cùng ngươi gặp mặt bàn bạc tại quân doanh !! "

Duẫn Lam Thuần nhíu mày. Diệp Thuý thế nhưng vô cùng tức giận, hắn tưởng các nàng là trẻ lên ba sao ? Đến quân doanh ? Ai biết hay không Duẫn Lam Thuần còn mạng trở về ? Diệp Thuý tức giận hét lên:

- " Các ngươi rốt cuộc coi chúng ta là trẻ lên ba hay sao !? Muốn gặp thì bảo tên tướng quân khốn kiếp của các ngươi nhấc cái mông chạy đến đây !! "

Tên lính kia suy nghĩ một hồi, cung kính nói:

- " Hảo ! Thuộc hạ sẽ báo cho tướng quân. "

Diệp Thuý có chút bất ngờ, hắn làm thật sao ? Duẫn Lam Thuần thuỷ chung vẫn là nhíu mày. Chỉ một lát sau, quả nhiên có một đoàn quân lại gần, Duẫn Lam Thuần giương kiếm cảnh giác, quân lính trên thành cũng căng thẳng nắm chặt vũ khí. Tên Nu Hồ hét lớn:

- " Trong chuyênn này có hiểu lầm !! Hãy cho ta cơ hội giải thích !! "

Duẫn Lam Thuần nhíu mày càng chặt, thấy đoàn quân ngày càng gần, sợ bọn hắn có âm mưu, cô huýt vang một tiếng, hắc mã chạy đến. Duẫn Lam Thuần leo lên lưng nó, thúc ngựa về hướng kia, đột nhiên một giọng nói khiến Duẫn Lam Thuần chết lặng ... Cả thân thể lẫn tâm hồn đều như có điều kiện mà phản ứng ...

- " Lam Thuần !!! "

---------------------------------------------------

Lời tác giả: Ta vất vả lắm mới mượn được laptop của mấy chị kia. Ai nha, một chương trong 2 tiếng, ta sử dụng hết chất xám cho ngày mai rồi a ;; A ;;. Các ngươi đọc truyện vui vẻ

Bình Luận (0)
Comment