Tên Khốn Nhà Ngươi! Cư Nhiên Dám Gạt Ta!

Chương 59

Chuyện kể, trước thời nhà Minh, đất nước suy tàn, hoàng đế hoang dâm vô độ, thừa tướng nắm thực quyền, hoàng hậu bị xem như con cờ chính trị mà đẩy đưa.

Nhân gian đồn đãi, lịch sử ghi chép, nhưng làm sao rõ hơn người trong cuộc. Hoàng hậu có thực vô dụng? Ai mới là người điều khiển tất cả? Chỉ có nàng và nàng đều biết, thiên hạ mắng chúng ta ngu ngốc, có biết hay không chúng ta cười đùa thiên hạ đều bị các nàng lừa dối.

Ở kinh thành bấy giờ, có phủ Duẫn gia giàu có, ngay cả quốc khố cũng khó bì được với lượng tài sản trong phủ. Duẫn gia từ đời này qua đời khác đều là thương nhân, mà còn là giàu có thương nhân. Đến đời Duẫn Khinh lại phát triển nhất, ngay cả hoàng đế cũng muốn dè chừng ba phần. Duẫn Khinh chỉ có duy nhất một vị thê tử, Kiều Nhất. Kiều Nhất cũng là tiểu thư khuê các nhà phú hộ, vẻ đẹp của nàng khiến bao người say mê.

Chuyện tình đẹp đẽ của Duẫn Khinh và Kiều Nhất rốt cuộc có quả ngọt, chính là Duẫn Lam Thuần. Vừa hạ sinh Duẫn Lam Thuần, thân thể yếu ớt Kiều Nhất chịu không nổi mà suýt chút bỏ lại mọi người mà đi mất. Đại phu nói là nàng may mắn giữ được mệnh, muốn một hài tử khác lại là chuyện rất khó. Tiếc thay không phải phận nam tử, nếu không Duẫn Khinh nhất định đem mọi gia sản truyền lại cho nàng, tuy nhiên Duẫn Lam Thuần sinh ra thông tuệ, học một hiểu mười.

Tuy nhiên, cuộc sống yên bình cứ vậy bị phá huỷ. Người tham lam ham muốn của cải Duẫn gia không thiếu, một ngày nọ, từ đâu hạ đến chiếu chỉ của Hoàng Thượng, nói Duẫn gia muốn nuôi binh tạo phản. Quân binh ập đến, tịch thu gia sản, lúc mọi người còn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra thì Duẫn gia một nhà bị diệt sạch trong một đêm.

Nghe đồn đại, là Hoàng Đế muốn xây dựng cho Hoàng Hậu nương nương một cái tẩm cung mới, vừa hay có người hiến kế, nhắm vào Duẫn Gia.

Hiển nhiên, lời này lọt vào tai Duẫn Lam Thuần, người duy nhất còn sống của Duẫn Gia. Đêm đó, nàng trốn trong tủ, nhìn từng người một ngã xuống, cả phủ cũng bị đốt cháy đến không còn gì.

Cắn răng, nàng thầm nghĩ, cho dù có là Hoàng Đế, Hoàng Hậu thì nàng cũng không tha thứ.

Năm nay Duẫn Lam Thuần vừa tròn 18 tuổi liền muốn tiến cung làm cung nữ. Duẫn Lam Thuần chịu nhục nhã sáu năm, đổi tên, ngay cả một bữa ăn cũng phải rất khó khăn. Tiến cung làm cung nữ, mama tổng quản cảm thấy nàng xinh đẹp lại hiểu lễ nghĩa, vừa lúc bên Hoàng Hậu thiếu một cái cung nữ, liền điều nàng đến đó.

Duẫn Lam Thuần lén lút nhìn vị Hoàng Hậu cao quý kia, trên mặt nàng là một loại lạnh lùng, cũng không yếu ớt như nhân gian đồn đãi. Duẫn Lam Thuần cắn răng, cả Hoàng Đế nàng cũng muốn trả thù, mà vị Hoàng Hậu trước mắt cũng không thể tha thứ.

"Nương nương, trà đã sẵn sàng." Duẫn Lam Thuần đứng phía sau Lâm Uyển Di, vị hoàng hậu phong hoa tuyệt quốc, nhìn cái kia nô tỳ hạ mình dâng trà lên bàn. Liếc mắt một cái cũng không nói gì, tiến lên phía trước, đưa kim châm vào cốc trà, thấy không có dấu hiệu gì, nhìn Lâm Uyển Di gật đầu.

Lâm Uyển Di cong khoé miệng, đưa trà lên miệng nhấp một ngụm, còn không khỏi hào phóng khen một câu, "Trà tốt lắm. Thuần Nhi, ban thưởng."

"Vâng." Duẫn Lam Thuần cúi người nhận mệnh, phất tay cho cung nữ kia lui ra nhận thưởng. Lâm Uyển Nhi tao nhã đặt chén trà xuống, đưa tay phải ra, ý muốn ngồi dậy, Duẫn Lam Thuần cung kính cầm lấy tay nàng, để nàng vững vàng đứng dậy. "Bãi giá Nguyệt Viên."

Đoàn người khiêng kiệu đến Nguyệt Viên, trời mùa hè có chút nóng bức, nhưng Lâm Uyển Di vẫn thong thả dạo chơi như không có gì, được một lúc, một thân ảnh vàng kim xuất hiện, Duẫn Lam Thuần cùng đám thuộc hạ quỳ rạp xuống đất, "Hoàng thượng vạn tuế!"

Lâm Uyển Di cũng khẽ cúi xuống, "Hoàng thượng." Giọng nàng dịu dàng mang theo chút bỡ ngỡ giống như là bất ngờ như không gặp được ngài ở đây. Hoàng Thượng vui vẻ nâng Lâm Uyển Di dậy, thánh nhan tuy không biểu hiện nhiều nhưng với người xung quanh, ai cũng biết Hoàng Thượng yêu Hoàng Hậu như thế nào.

Duẫn Lam Thuần quy quy củ củ bồi bên cạnh hai người, không hiểu như thế nào, một lát sau Hoàng Hậu liền quay cuồng chóng mặt, tay không ngừng ôm ngực ho khan, không bao lâu thì sốt cao. Hoàng Thượng nhanh chóng ôm lấy Hoàng Hậu trở về Phượng Nghi Cung của nàng, "Thái y!"

"Hoàng Thượng, này là cực độc! Chậm một chút, Hoàng Hậu liền không giữ được."

Hoàng Thượng tức giận, ra lệnh điều tra, phát hiện trong trà của Hoàng Hậu có vấn đề, liền đem cái kia cung nữ dâng trà hỏi tội. Hoàng Thượng không phải kẻ ngốc, một mình cung nữ thì lấy cái gì gan hạ độc, cũng không có người cung cấp, liền âm thầm lệnh cho Thận Hình Ti điều tra. Cung nữ bị đưa đến Thận Hình Ti, tra khảo đến nửa sống nửa chết vẫn không nói cái gì. Rốt cuộc là cắn lưỡi tự sát, cả nhà mười sáu người, già trẻ lớn bé đều liên lụy.

Đến hai ngày sau, Hoàng Hậu mới tỉnh dậy. Thần sắc nàng yếu ớt, nhưng bên môi vẫn treo nụ cười ôn nhu hướng Hoàng Đế nói, "Thần thiếp không sao rồi, chỉ là thân thể có chút yếu ớt thôi."

Khuyên ngăn mãi, Hoàng Thượng cũng rốt cuộc rời đi để Hoàng Hậu nghỉ ngơi. Lâm Uyển Di khuôn mặt bỗng chốc lạnh băng, dựa vào đầu giường nhắm mắt lấy lại sức. Duẫn Lam Thuần đứng bên cạnh giường, cũng không nói cái gì.

"Ngươi là đang trách bản cung sao?"

"Nô tì không dám. Chỉ là không rõ." Duẫn Lam Thuần không hiểu được vị này Hoàng Hậu rốt cuộc là muốn làm cái gì, rõ ràng là trà không có độc, thế nhưng tự nhiên ở đâu ra một màn Hoàng Hậu trúng cực độc.

Lâm Uyển Di lúc này mới chầm chậm mở mắt, "Du Quý Phi bè cánh ngày một nhiều, ngay cả hai vị trọng thần Nguyên Cương, Chính Đạt cũng đang bị nàng ta lôi kéo. Bè phái càng lớn, Hoàng Thượng càng chán ghét. Nàng ta hiểu rất rõ, nên hết sức lấy lòng Hoàng Thượng. Nhưng Hoàng Thượng cũng không phải kẻ ngốc, bản cung bây giờ tặng cho nàng ta một món quà, xem nàng ta ngốc đầu lên như thế nào."

Duẫn Lam Thuần một lưng mồ hôi lạnh, "Cái kia cung nữ..."

"Là người cũ của Du Quý Phi." Duẫn Lam Thuần thoáng chốc nổi lên sát ý, nữ nhân lòng dạ độc ác ma quỷ, chỉ vì một cái kia nước cờ chính trị của nàng, mười bảy mạng người liền không ra gì. Lâm Uyển Di nhìn Duẫn Lam Thuần, "Sợ rồi?"

Cô vội vàng quỳ xuống, "Nô tì không dám!" Lâm Uyển Di đột nhiên nhếch lên khóe miệng, đương nhiên Duẫn Lam Thuần nhìn không thấy, "Bản cung khát rồi."

Ngày hôm đó, Duẫn Lam Thuần mới chân chất nhận ra nữ nhân động tác tao nhã trước mặt như thế nào nguy hiểm.

Thu sang, hoàng cung mở tiệc đón Trung Thu. Duẫn Lam Thuần đứng một bên nhìn Lâm Uyển Di được tì nữ vây quanh thay y phục cho nàng. Lâm Uyển Di một thân y bào trắng, bên trên còn có chỉ vàng uốn lượn, trên người còn khoác thêm một kiện áo choàng rực rỡ giống phượng hoàng uy nghi không cho phép người khác lại gần.

Tiệc tàn, Hoàng Hậu lấy lí do thân thể không khỏe trở về, trên đường về, gió thổi mát lạnh, nhìn bóng lưng nàng đơn bạc biết bao nhiêu. Duẫn Lam Thuần hiển nhiên không có chút đồng cảm nào cho nàng, người độc ác như vậy, một tay hủy hoại nhà nàng, một tay chơi đùa mạng sống con người thì có đáng được yêu thương? Cảnh giác xem xét xung quanh, không thấy bóng người, lúc này trong ông tay áo cô lóe lên ánh sáng nhỏ. Đúng lúc này, nàng đột nhiên xoay người lại, Duẫn Lam Thuần giật thót.

Ánh mắt tựa vực sâu kia xoáy vào mắt cô, "Thuần Nhi." Duẫn Lam Thuần đọc không ra tâm tình của nàng, cũng không có tâm trạng đó, cô nhanh chóng cúi đầu, "Người có gì sai bảo?"

Lâm Uyển Di nhìn nàng cúi người, ánh mắt khẽ híp lại, lại quay lưng đi, nhìn ánh trăng dịu dàng trên trời, "Tự do là cảm giác như thế nào?"

Duẫn Lam Thuần trả lời không được, cũng không có nghĩ ra được tại sao nàng lại hỏi câu kia. Không chờ Duẫn Lam Thuần trả lời, nàng lại cất bước đi. Một đường về rất yên tĩnh.

Thu qua, đông đến. Duẫn Lam Thuần bận rộn phân loại các loại quà tặng được Hoàng Đế ban tặng Phượng Nghi Cung. Nhớ đến, Lâm Uyển Di họa một bức họa tặng hắn, lại được Hoàng Đế yêu chiều tặng lại lễ vật gấp bội. Lâm Uyển Di nhìn Duẫn Lam Thuần bận rộn, ánh mắt không tự chủ đảo quanh, không tự giác nhếch miệng.

Duẫn Lam Thuần từ khi trở thành đại cung nữ của Hoàng Hậu, liền nơi nơi bận rộn nói lời khách sáo với các thái giám, cung nữ khác, lại còn ngày ngày ứng phó đối với phi tần thích ghen tuông, thật sự không có thời gian lên kế hoạch ám sát Lâm Uyển Di.

Ngày hôm sau tuyết lớn, Duẫn Lam Thuần hiếm hoi có một ngày nghỉ, liền ở trong phòng không chịu ra ngoài. Cho đến trưa thì mới bị cung nữ kia đánh thức, bảo là Hoàng Hậu cần người hầu hạ. Duẫn Lam Thuần mang theo tâm tình không tốt đi hầu hạ Lâm Uyển Di, Lâm Uyển Di hiển nhiên cũng không có tâm tình tốt lắm. Duẫn Lam Thuần vừa nhìn đến nụ cười ôn nhu của Lâm Uyển Di, liền không tự chủ được có chút lạnh sống lưng.

Nàng khoác theo áo lông hồ trắng tinh, dạo một vòng trong sân. Duẫn Lam Thuần vẫn còn chút mệt mỏi đi theo phía sau nàng. Không cẩn thận thế nào, lại đúng trúng thân cây, tuyết trên cây còn đổ ào xuống đầu. Duẫn Lam Thuần không kịp chuẩn bị, vừa bị chôn trong đống tuyết lớn, lại còn ngậm phải một đống tuyết lạnh băng trong miệng.

Lâm Uyển Di nhìn bộ dáng cô ngơ ngác, một lát sau mới phản ứng, không khỏi bật cười. Nghe tiếng cười chuông bạc của nàng, Duẫn Lam Thuần cũng không khỏi ngây ngẩn. Lâm Uyển Di xòe ra một bàn tay, "Còn không mau đứng dậy."

Duẫn Lam Thuần nhìn bàn tay trắng nõn trước mặt, cùng ánh mắt cong lên vui vẻ, thật sự ngại ngùng, liền bật dậy. Lâm Uyển Di cũng không thể hiện cái gì nữa, rút tay về, "Trở về thôi, bản cung hình như có chút lạnh."

Mùa đông rốt cuộc kết thúc, đầu năm mới, hoàng cung năm lần bảy lượt rung động không nhẹ. Du Quý Phi mang long tự, Đại Tể Tướng đột ngột qua đời, Nguyên Cương một bước lên mây, Lâm Đại Tướng ở Bắc Mạc bị Hung Nô đánh trọng thương.

Triều đình quyết định tổ chức lễ năm mới, xem như giải xui, không ngờ ngay trong bữa tiệc lại trộn lẫn thích khách, Hoàng Hậu cùng Hoàng Thượng cả kinh không nhẹ. Duẫn Lam Thuần vì cứu Lâm Uyển Di mà bị thương không nhẹ.

Đêm đó, Duẫn Lam Thuần mơ màng tỉnh dậy trong phòng của mình. Ít lâu sau, Lâm Uyển Di đến thăm nàng. Nàng hỏi thăm ân cần, khiến cho Duẫn Lam Thuần không khỏi có chút động dung, ngày hôm ấy, trước khi đại não kịp phát hiện, thì thân thể đã chắn trước mặt thích khách.

Không biết là chuyện thành ra như thế nào, Lâm Uyển Di đột nhiên không để Duẫn Lam Thuần phục vụ nàng nữa, đổi thành một cái khác cung nữ. Duẫn Lam Thuần thật không biết làm sao. Cũng vừa hay, cô muốn hảo hảo ngẫm lại mọi chuyện.

Cho đến một ngày, Duẫn Lam Thuần sốt nặng, nghe nói là vết thương nhiễm trùng, lại còn đánh rớt bình gốm sứ yêu thích của Hoàng Hậu. Hoàng Hậu nhu nhược, thân thể ốm yếu lại đột nhiên tặng cho Duẫn Lam Thuần một cái tát bên mặt, ra tay không nhẹ. Duẫn Lam Thuần bị phạt bổng lộc, Duẫn Lam Thuần có chút ngơ ngác.

Nửa đêm nửa hôm, cửa phòng bật mở, Duẫn Lam Thuần kinh ngạc nhìn vị Hoàng Hậu cao quý xuất hiện dưới ánh trăng sáng. Lâm Uyển Di ngồi xuống đối diện Duẫn Lam Thuần, phong thái uy nghi, "Mục đích của ngươi là gì?"

Duẫn Lam Thuần im lặng, ngờ vực nhìn Lâm Uyển Di. Lâm Uyển Di chậm rãi nói tiếp, "Duẫn đại tiểu thư còn sống thế nhưng lại vô tung vô tích xuất hiện ở trong Phượng Nghi Cung, lại còn là đại cung nữ của bản cung, mục đích của ngươi là gì?"

Duẫn Lam Thuần rút ra con dao găm dưới giường, nhanh như chớp đặt lên cổ nàng, "Từ lúc nào?"

Lâm Uyển Di mặt không đổi sắc nhìn cô, đôi mắt đen láy như có ma lực hút lấy Duẫn Lam Thuần. Nàng không trả lời cô, ngược lại thong thả nói, "Ngươi là vì Duẫn gia mà đến, nhưng mà ngươi giết không được ta."

"Đừng tự tin như vậy, hoàng hậu nương nương." Duẫn Lam Thuần cười đến sắc bén. Lâm Uyển Di chỉ tay vào ngực Duẫn Lam Thuần, "Nơi này của ngươi nói như vậy." Ngay tức khắc, trái tim Duẫn Lam Thuần trật mất mấy nhịp. Lâm Uyển Di mỉm cười dịu dàng, đẩy ra con dao găm trên cổ mình, tiêu sái đứng dậy rời khỏi phòng, "Sáng mai đến hầu hạ ta."

Duẫn Lam Thuần đoán không được Lâm Uyển Di là như thế nào. Thế nên quan hệ kỳ quặc tử thù, chủ tớ tiếp tục. Cho đến một ngày, Duẫn Lam Thuần phạm tử tội, Lâm Uyển Di thế nhưng quỳ một ngày một đêm cầu xin Hoàng Thượng vì một cái cung nữ nhỏ bé.

Duẫn Lam Thuần hôm ấy được Lâm Uyển Di gọi đến tẩm cung của nàng, sáng hôm sau, quan hệ hai người chuyển biến vô cùng vi diệu, lòng Duẫn Lam Thuần một mảnh ngọt ngào. Lâm Uyển Di dùng điểm tâm, thấy Duẫn Lam Thuần vẫn cười ngây ngô như vậy, bí mật đạp vào chân cô một cái. Người này, có như vậy cũng không thể tự chủ được, quả thật không tiền đồ.

Năm này sang năm khác, bất giác Lâm Uyển Di đột nhiên nhận ra, bản thân nàng đã lún quá sâu, không có đường trở lại. Thế rồi, phản tặc nổi dậy, triều đình lại một phen gà bay chó sủa, Lâm Uyển Di mơ hồ cảm thấy không an lòng.

Một đêm nọ, Duẫn Lam Thuần ôm lấy nàng, nhỏ nhẹ bên tai nàng, "Di nhi, chờ ta được không?"

Lâm Uyển Di biết, chuyện gì đến rồi sẽ đến, nàng vòng tay sang cổ cô, "Cho ngươi thời hạn năm năm." Duẫn Lam Thuần vuốt má nàng, nhìn thấy giọt lệ trong suốt trong mắt nàng, "Chờ ta trở lại."

Ba năm sau, vào một đêm khác, hoàng cung chìm trong biển lửa, cung nữ thái giám hoảng sợ, bỏ chạy tán loạn, là quân phản động bí mật tấn công. Lâm Uyển Di nhìn tình hình, không khỏi nhếch lên khóe miệng, nội ngoại hợp ứng, ngày này rốt cuộc cũng đến.

Duẫn Lam Thuần một thân y phục đen quỳ trước mặt nàng, cô nhìn gầy hơn, vẻ mặt cũng dính một ít máu, "Nô tì trở về rồi."

Lâm Uyển Di nắm lấy tay cô, giúp cô đứng dậy, sau đó đưa tay chùi đi vết máu trên mặt nàng, mỉm cười, "Sao lại luộm thuộm như vậy?" Phảng phất giống như bên cạnh hai nàng không phải là khung cảnh tán loạn, mà là trở về Phượng Nghi Cung an tĩnh, Lâm Uyển Di vì cô chùi đi một ít mồ hôi dính trên khuôn mặt.

Duẫn Lam Thuần ôm lấy eo nàng, nghịch ngợm hôn lên chóp mũi nàng. Rồi quân lính bao vây lấy hai nàng, giọng nam nhân giận dữ, "Hoàng Hậu! Nàng trở về đây! Trẫm có thể tha thứ cho nàng!"

Lâm Uyển Di không quay đầu lại, trong mắt chỉ có thân ảnh Duẫn Lam Thuần mỉm cười sáng lạn, "Hoàng Thương! Ta từ lâu đã là người của nàng."

Sau đó, nhẹ nhàng ôm lấy cổ của cô, cảm thụ hơi ấm người trước mặt, Lâm Uyển Di nhỏ giọng hỏi, "Lam Thuần, ngươi có sợ chết hay không?"

"Có Di nhi, ta há còn có thể sợ."

Lâm Uyển Di hơi hơi tách ra, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, "Hảo! Vậy bản cung ra lệnh cho ngươi! Bất kể chuyện gì xảy ra! Kiếp sau, kiếp sau, kiếp sai nữa ngươi vẫn phải ở bên cạnh bản cung! Không cho phép rời đi! Xem như chúng ta kiếp này hữu duyên vô phận!"

Duẫn Lam Thuần cầm lấy tay của nàng, hôn lên, "Nô tài tuân chỉ! Ngàn đời vạn kiếp sau, ta đều yêu người."

Có sự trợ giúp của phe phái Hoàng Hậu, quân phản động chiếm được hoàng cung, vương triều sụp đổ, thủ lĩnh quân phản động cùng với Hoàng Hậu đều đã chết, Hoàng Thượng bị bắt giam.

Lời tác giả: Phiên ngoại sau bao lâu cũng đã ra rồi. :)))) Hoàng Hậu x Cung Nữ đây! Chân thành cảm ơn các bạn ủng hộ bộ truyện, xem như món quà cuối cùng tác giả tặng cho mọi người đi. Thoải mái comment nhé. :))

Bình Luận (0)
Comment