Tên Tôi Là Romanov

Chương 42

"Tại sao không?" - Marice tự hỏi.

Sự ích kỉ trong cô giờ đây trào dâng tới mức tất cả nhưng bản tính tốt đẹp của bản thân cô đều bị vùi lấp. Nhưng chẳng thể trách cô được, nếu như bất cứ ai ở trong địa vị của Marice cũng chẳng thể đưa ra một quyết định đúng đắn được.

Sau bao năm bị giam cầm trong chính thân xác của mình, bị chồn vùi dưới bao lớp đất, bên trong một cái quan tài, và bị người đời lãng quên. Chẳng lẽ cô lại từ bỏ cơ hội được "sống" một lần nữa chỉ để vĩnh viễn chịu cảnh sống chẳng phải sống, chết chẳng phải chết.

Salazar nói cô chỉ cần đồng ý giết một người cho anh ta thì cô sẽ được cứu sống, và rằng tình yêu của họ sẽ vẫn vẹn nguyên như xưa.

Trong phút giây thiếu tỉnh táo, cô đã gật đầu đồng ý. Nỗi sợ phải tiếp tục sống trong bóng tối cô đơn, lạnh lẽo - muốn sống mà không thể sống, muốn chết để được chuyển kiếp cũng chẳng thể - đã kích cho Marice đưa ra quyết định nhanh hơn nữa.

Trong bóng tối vô định bao trùm lấy dáng hình nhỏ bé của Marice ngoài vang lên giọng nói của Salazar, không biết từ đây xuất hiện một bàn tay mờ ảo như sương khói, ngay trước mắt cô. Ngay khi nhìn thấy bàn tay kia, Marice biết mình phải bắt lấy nó để hoàn thành giao kèo.
.
Cô hối hận rồi, cô không muốn thế nhưng rồi vẫn phải làm theo lời hắn.

Marice yêu hắn biết bao nhưng trong trái tim lạnh giá kia nào có chỗ dành cho cô. Cô sinh con cho hắn, tất cả tình yêu dành cho hắn vậy mà giờ đây hắn ép cô giết chính cha mình. Cô không làm được!

...

"Salazar! Tôi hận anh, hận anh tới tận xương tủy. Nhưng tôi cũng yêu anh, yêu anh tới mức không nghĩ mình có thể yêu người náo khác được như vậy. Dù yêu nhiều như vậy, nhưng kẻ có tội vẫn không thể tha thứ! Tôi sẽ không xuống tay với anh, đơn giản vì tôi không thể nhưng người khác thì có thể!"

Marice nhấc bút lên viết một lá đơn gửi lên Hội đồng và xin họ gởi những Chiến binh tới "xét xử" Salazar.

Sau bao năm làm một Chiến binb hạng B Marice hiểu rõ cách họ làm việc, nói có sách mách có chứng, cô "cất giữ" một phần ký ức của bản thân vào một viên ngọc lục bảo nhỏ, chỉ to bằng hạt ngô và gởi bó đi theo cùng với bức thư.

...

Ngày đó cuối cùng cũng đến, bọn họ tới đây rồi...
Bình Luận (0)
Comment