-Đầu tuần-
-Hôm nay là ngày tập kịch cậu làm ơn hợp
hợp tác một chút đi lão đại!_Chí lượn lờ qua lại trước mặt Vương Nguyên
hòng thuyết thuyết phục cậu đi tập kịch.
-Tớ đường đường là một nam nhân, công chúa gì chứ? Ông đây đếch làm!
-Thế cậu nghĩ tớ đóng vai nam nhân chắc!_Chí Hoành bực dọc về lại bàn ngồi, nó cóc thèm quan tâm cái đứa cứng đầu đó nữa.
-Vừa bàn chuyện gì à?! _ Thiên Tỉ cùng Vương Tuấn Khải vừa vào đến lớp đã ngửi được mùi bất ổn.
-Hỏi cậu ta đi!_Nó quay mặt.
-Lại giở chứng?_Vương Tuấn Khải cưng chiều xoa đầu Vương Nguyên.
-Nào...có!_Vương Nguyên ấp úng như đứa trẻ vừa phạm tội.
-Vậy đi thôi!_Vương Tuấn Khải xốc Vương Nguyên lên vai, thản nhiên rời lớp đi về hướng phòng tập.
-Biến thái nhà ngươi, bỏ ta xuống!_Vương Nguyên la hét trong vô vọng.
-Phòng tập kịch-
-Chỉ có chúng ta thôi sao? Mọi người đâu?_Chí Hoành ngó dáo dác.
-Không có ai thì bãi bỏ buổi tập đi!_Vương Nguyên hả hê ngồi chểnh chệ trên chiếc ghế xoay.
”RẦM”một tiếng, cô giáo và các bạn lập tức bước vào, trái tim Vương Nguyên tan vỡ.
-Chào các em, hôm nay cô đưa đến hai gia sư cho chúng ta! Họ rất tài năng, sẽ không làm các em thất vọng.
-Anh là Ngô Tà, hắn là Tiểu Ca!_Ngô Tà qua loa giới thiệu.
-Bọn anh đến hỗ trợ tập kịch!_Tiểu Ca mặt lạnh nói.
-Cô có việc, các em phải nghe nghe theo hướng dẫn của Ngô Tà và Tiểu Ca!_Cô giáo nhìn đồng hồ, xem chừng rất bận.
-Cô khoan đi đã, phân vai vẫn còn thiếu!_Thiên Tỉ nói vọng theo.
-Giao cho em quyết định!_Cô giáo trả lời rồi chạy biến, cô thật ra không muốn dính líu gì với tụi nhỏ rắc rối này.
-Tiểu Ca thật hảo soái! Tớ hình như bị say nắng rồi!_Chí Hoành đỡ trán, ngồi xuống cạnh ghế của Vương Nguyên.
-Tớ lại thích Ngô ca hơn!_Vương Nguyên bĩu môi, Tiểu Ca kia còn mặt than hơn cả Vương Tuấn Khải nhà cậu.
Thiên Tỉ thở dài, ấn phím gọi cho La Đình Tín. Hiện giờ hắn chỉ có thể nghĩ mấy tên thám tử lúc trước có có thể sẽ giúp đỡ được.
Tiểu Ca hôm nay tâm tình thật bất hảo,
sáng sớm đã không thấy mặt Ngô Tà đâu, làm hắn mất cả một buổi để tìm
kiếm. Ai ngờ được, Ngô Tà trốn đi shopping cùng bạn trai cũ. Thật làm
cho hắn muốn phát điên, mặc dù biết rằng mình sẽ không bị cắm sừng. Tiểu Ca vẫn chưa nguôi ngoay, bạn trai cũ của Ngô Tà lại nhờ vả bọn họ đi
tập kịch cho lớp của chị gái anh ta, vì cả hai là diễn viên trong một
công ty giải trí có danh tiếng.
Hắn hiện tại vẫn chưa muốn hành động, việc tập luyện là do Ngô Tà chỉ đạo, Tiểu Ca chỉ đứng một bên quan sát.
Các phân cảnh đều được lột tả một cách
chân thực. Chính Tiểu Ca cũng phải công nhận phu nhân nhà mình rất có
tài năng. Duy chỉ có cảnh hôn gần cuối vở kịch là Vương Nguyên nhất mực
không chịu đóng. Vương Tuấn Khải đau đầu, Thiên Tỉ, Chí Hoành đau đầu,
ngay cả Tiểu Ca cũng đã bắt đầu có phản ứng.
-Nếu em không diễn được, thì cần phải có người làm mẫu!
Nghe Tiểu Ca nói, Ngô Tà đột nhiên chột dạ, không ngoài dự đoán của anh, một giây sau đó, hắn thật sự cùng anh diễn-mẫu.
Vương Nguyên trợn mắt, Tiểu Ca anh tuấn chính là sắc lang mặt dày trong truyền thuyết hay sao?
Không gian phòng tập bỗng dưng im lặng. Tiểu Ca dứt nụ hôn, nhìn sang Vương Tuấn Khải, ngụ ý bảo anh hành động.
Vương Tuấn Khải gật đầu, sau đó nắm lấy
tay Vương Nguyên. Gương mặt Vương Tuấn Khải gần kề làm Vương Nguyên đỏ
mặt. Cái này không phải diễn mẫu là có thể làm được a!
-OK! Action! Đọc lời thoại!
Vương Tuấn Khải:
-Cuối cùng cũng tìm được nàng, công chúa của ta!
Trái tim Vương Nguyên bất giác chùn lại.
Cậu cảm thấy trong ánh mắt Vương Tuấn Khải ẩn chứa đầy chờ mong nơi
mình. Cậu im lặng nhắm mắt lại.
Vương Tuấn Khải nắm chặt tay Vương Nguyên để trấn an cậu, anh biết cậu rất không thoải mái với việc tập luyện như thế này. Vương Tuấn Khải sau đó lại nhích gần vào Vương Nguyên, cả nhóm run rẩy chờ đợi. Cuối cùng cũng chạm nhau rồi, mọi người xung quanh
mừng muốn rớt nước mắt.
Vương Nguyên nhanh chóng dứt ra, im lặng
không nói gì, đúng hơn là cậu không biết câu tiếp theo nên mở lời ra
sao. Vương Tuấn Khải thấy vậy, cười khổ hỏi:
-Như vậy được chưa?
Ngô Tà gật gù, anh chính là cũng không biết đây là tình huống gì.
-Được rồi! Buổi tập hôm nay tạm ngưng, ngày mai ngay giờ này chúng ta lại tập hợp!_Ngô Tà đỡ trán, thông báo với cả nhóm.
Mọi người cũng đã rời đi, Vương Nguyên
cảm thấy mình thật có lỗi. Vương Tuấn Khải dù sao cũng đâu đến nỗi xấu
xa như cậu nghĩ. Thôi thì ngày mai sẽ cố gắng hơn vậy.
Cửa phòng tập được khép kín, Chí Hoành
trao chìa khoá cho bảo vệ trước cổng. Hiện giờ trời đã nhá nhem tối,
điều cần làm nhất bây giờ là về nhà thưởng thức cơm do mama nấu. Đó là
động lực để mọi người bước thật nhanh!
-End Chap-