[Tfboys] Snowy Love

Chương 17

“Khụ.....khụ....khụ”

-Tiểu Đao a~ Hình như anh bị ốm mất rồi, khó chị quá đi. Cũng tại hôm qua cứ bực mình tên mặt đao kia mà không ngủ được mới ốm đây này...hic...hic...Cũng may là hắn hôm qua không đi chơi với Na Na, nếu hắn dám đi sẽ biết tay anh.

Nguyên tự kỉ ngồi ôm Tiểu Khải Đao nói chuyện từ hồi mới thức dậy đến giờ.

-Nguyên à, dậy đi học nè con.-Có tiếng Lưu mamma bên ngoài.

-Vâng, con ra ngay đây ạ.

Nguyên luyến tiếc bỏ cún Đao xuống rồi đi VSCN.

-Woa...đồ ăn sáng hôm nay hấp dẫn quá, chắc Nguyên sẽ rất thích a~

-Thiên Thiên a~ Anh với Khải ca nói gì đi chứ, nãy giờ chỉ mình em nói không à.-Hoành bĩu môi.

-Ai bắt em nói chứ.-Tỷ làm mặt lạnh nhìn qua.

-Anh....anh sao vậy...em sợ....hic...hic....

-Hứ.-Tỷ vẫn không phản ứng quay mặt về phía Khải.

-Hic....hu...hu...hu....-Hoành khóc như một đứa trẻ.

-Thôi mà, nín đi, anh xin lỗi.-Thiên tỷ vỗ về an ủi.

-Tự nhiên anh giận em mà không cho em biết lí do, anh thật quá đáng...huhuhu....

-Em đúng là Nhị Hoành.

-Khụ...khụ...mới sáng sớm mà hai người đã hùa nhau ăn hiếp Hoành Hoành à.-Nguyên đã chuẩn bị xong, bước xuống thì thấy Hoành đang khóc liền chen vô.

-Không có.-Khải Thiên đồng thanh.

-Vậy sao cậu ấy khóc?

-Nguyên a~ Tự nhiên tiểu Thiên giận mình à...hic...hic...

-Thôi nín đi để mình xử cậu ấy cho.

-Em cũng thế mà còn đòi đi xử lí người ta.-Khải chọt vô.

-Em thì sao? Anh cũng thế thôi mà còn bày đặt.

-Anh đã làm gì nào?-Khải ngạc nhiên.

-Ờ, anh chỉ nhắn tin với bạn gái thôi chứ làm gì đâu.-Nguyên nói giọng giận dỗi.

-Quả thật là có chuyện đó nhưng làm sao em biết....với lại cậu ấy đâu phải bạn gái anh?

-Không phải bạn gái thì cậu ấy là con trai chắc...em chỉ tình cờ nhìn thấy tin nhắn thôi chứ không có gì đâu a~

-Hôm qua em đã vào phòng anh à? Lúc nào thế?

-Em chỉ vào nhờ anh đặt tên cho cún thôi nhưng anh đã ngủ rồi còn đâu.-Nguyên vừa nói vừa chỉ vào tiểu Khải.

-Thế nó tên gì?

-Là tiểu....um...ụm...

-Ai cho cậu nói hả Nhị Hoành, phải giữ bí mật.-Nguyên nhanh chóng bịt miệng Hoành lại.

-A...ăn sáng nhanh đi còn đi học.-Thiên Tỷ gỡ thế nguy.

Thế là bữa ăn sáng bắt đầu rất vui vẻ nhưng có điều làm mọi người lo lắng là Nguyên cứ ho suốt. Chắc cậu ấy bị ốm thật rồi. Ăn sáng xong cả 4 người cùng nhau đi đến trường nhưng cũng chỉ có Nguyên và Hoành là nói chuyện, hai ông này giận dai quá đi.

Buổi học hôm nay bắt đầu bằng tiết Ngữ Văn làm Nguyên thấy tin thần phấn chấn hẳng lên dù đang bị ốm.

”Reng....reng.....reng....”

Tiếng chuông giờ ra chơi vang lên, Nguyên ngao ngán nằm dài trên bàn.

-Vương Nguyên, Vương Nguyên có người nhờ tớ đưa cái này cho cậu nè.-Tiểu Mạnh chạy vào đưa cho Nguyên một tờ giấy.

”Hẹn gặp cậu ở phòng vệ sinh nam, tớ có chuyện muốn nói”-Nội dung của tờ giấy.

-Ai thế Nguyên?-Khải ở bên cạnh cũng vô tình nhìn thấy nội dung mảnh giấy.

-Em cũng không biết.

-Thôi em ra ngoài xem có việc gì...khụ...khụ....khụ....

-Vào nhanh đấy.

-Ừm....khụ...khụ...khụ...

”Em ấy ho nhiều quá”-Khải lo lắng.

-Mục tiêu sắp đến rồi, việc còn lại cô giao cho bọn chúng đi-Tử Khuê nhấc may gọi cho ai đấy rồi mỉm cười mãn nguyện.

Nguyên vừa đi vừa suy nghĩ không biết ai là người đã gửi cho mình mảnh giấy này, trong lòng cậu dấy lên một nỗi bất an kì lạ. Linh cảm ấy có lẽ là thật.

-A...các cậu là người cần tìm mình à?-Nguyên nhìn thấy một nhóm người đứng trước cửa phòng vệ sinh liền vẫy tay gọi.

-Ừ, đúng đấy, cậu mau lại đây.-Một tên trong nhóm nói.

-Có việc gì vậy?

-Mày còn hỏi có việc gì à? Tụi bay, xử nó.-Tên to con nhất trong nhóm túm áo Nguyên kéo vào phía trong, đẩy cậu vào một phòng rồi khóa cửa lại.

-Nè, mấy cậu làm gì vậy? Thả tôi ra mau!!!!-Nguyên hét lớn lên nhưng có vẻ là vô vọng, với sức khỏe của cậu bây giờ rất khó để phá cửa a.

-Cậu em dễ thương, cứ từ từ mà hưởng thụ ở trong đó đi nha. Đổ vào cho tao!-Tên cầm đầu ra lệnh.

Rồi đột nhiên một xô, hai xô rồi ba xô nước cứa lần lượt đổ vào trong phòng có cậu bên trong. Một cảm giác khó chịu bổng ùa đến trong cậu, đau đớn vô cùng, rồi cậu trong vô thức mà ngất đi.

-Chị hai, xong rồi đấy.-Tên lúc nãy nói với một cô gái.

-Tốt, đây là phần thưởng của các cậu, mau cầm lấy rồi biến đi.

-Chị hai, làm gì mà gắt gao thế, xinh xắn vậy nhưng sao khó tính quá.-Tên đó vừa nói vừa chạm vào khuôn mặt xinh đẹp của cô gái.

-Biến ngay cho tôi!!!!!

-Hừ, đi tụi mày.

-Nguyên, tôi xin lỗi cậu, là do tình cảnh bắt buộc thôi.-Cô gái thở dài rồi nhấc máy gọi điện lại cho Tử Khuê-người đã điều khiển cô.

-Tôi đã làm xong nhiệm vụ rồi, mau cho người thả em gái tôi ra đi.-Cô gái nói với giọng không cảm xúc.

-Từ từ chứ, cô vẫn chưa thể gặp lại em gái đâu vì....cô vẫn chưa hoàn thành hết những nhiệm vụ của tôi mà cô gái xinh đẹp.

-Cô thôi đi, đồ ác quỷ.

-Đúng, Na Na, tôi là ác quỷ và nếu không cẩn thận tôi sẽ ăn thịt em gái cô đấy.

-Xin cô đấy, đừng làm hại con bé, việc gì tôi cũng sẽ làm cho cô mà.-Cô gái lúc này chỉ biết van xin vì đối với cô em gái là quan trọng nhất, đó là người thân duy nhất của cô trên đời này.

-Được thôi, nếu cô nghe lời tôi. Còn bây giờ mau rời khỏi nơi đó đi, cô muốn người khác để ý à?

-Hả?-Cô gái nhìn lên thì thấy Tử Khuê đáng đứng trên lớp nhìn xuống chỗ mình.

-Vâng.-Cô nheo mày rồi bước đi.

Lúc này ở trong lớp, Khải, Hoành lẫn Thiên đều rất lo cho Nguyên vì sắp vào giờ học rồi mà chưa thấy Nguyên vào.

-Em lo quá, sao Nguyên đi lâu thế, cậu ấy còn đang mang bệnh trong người nữa chứ.-Câu nói của Hoành càng tăng thêm lo lắng của Khải, anh vội chạy đi tìm Nguyên.

-Khải ca...anh đi đâu đó....nè..-Thiên Tỷ gọi với theo nhưng Khải đã mất dạng.

-Xem ra cậu ta rất quan trọng với anh, để xem anh bảo vệ cậu ta được bao lâu, Khải yêu quý-Tử Khuê nhếch mép cười đểu.

-Nguyên à, em ở đâu?-Anh chạy khắp nơi tìm cậu nhưng chợt nhớ về địa điẻm trong mảnh giấy liền chạy như bay đến đó.

-Nguyên tử, Nguyên tử à, em đang ở đây đúng không?

-Khụ...khụ...khụ...-Không có tiếng trả lời mà chỉ có tiếng ho.

”RẦM....”cánh cửa phòng vở tung, đập vào mắt anh lúc này là Nguyên đang trong bộ dạng bất tỉnh nhân sự, quần áo tóc tai lại ướt hết.

-Nguyên tử....Nguyên tử....tỉnh lại đi...Khải ca đây, anh đến cứu em đây.-Anh lay lay Nguyên dậy.

-Khải ca à, em biết anh sẽ đến cứu em mà.-Nguyên mỉm cười mãn nguyện rồi chìm vào cơn hôn mê một lần nữa.

Khải nhấc bổng Nguyên lên, để cậu yên vị trên vai mình rồi đưa cậu xuống phòng y tế. Nguyên ngã đầu vào hõm cổ anh, như vậy chắc dễ chịu hơn a.

~Hai tiếng sau~

-Em rốt cuộc cũng tỉnh, em đã hôn mê suốt hai tiếng rồi đấy, chưa kể lúc anh mới phát hiện ra em.

-Sao em ở đây vậy, mà khoan đã...đồng phục của em đâu?

-Anh đã thay cho em rồi, lúc nãy đồng phục em ướt hết.

-AAAAAA....sao lại là anh.....sao không nhờ người khác.....-Nguyên lấy tay che đi khuôn mặt ửng đỏ vì ngượng.

-Em nghĩ gì thế, ở đây toàn là bác sĩ nữ thì làm sao có thể thay quần áo cho em, đúng là ngốc.-Khải mỉm cười cốc nhẹ lên đầu Nguyên.

-Vậy....anh...anh thấy hết rồi hả?-Nguyên ngượng, hỏi mà không dám ngẩn mặt lên.

-Ừm....cứ cho là vậy đi.

-Huhuhu....mẹ ơi con bị thấy hết rồi, tên biến thái tránh tha, không là em giết anh a~

-Anh không đi, anh sẽ ở lại đây với em.-Khải trưng bộ mặt đao giết người với hai cây răng khểnh tiến sát lại gần Nguyên.

-Ya....chết đi!-Nguyên tặng Khải một cú liên hoàng cước cực mạnh.

-Ui....đau anh, em bệnh mà còn mạnh đến như thế sao lúc nãy không phá cửa mà đi ra cho rồi.

-À....anh nhắc em mới nhớ, không biết mấy người lúc nãy do ai sai khiến mà đẩy em vô phòng, đóng cửa còn khuyến mãi thêm mấy xô nước nữa a, nghĩ lại cũng còn thấy sợ.

-Em không cần nghĩ nhiều vậy đâu, chỉ cần nghĩ ngơi cho khỏe, chắc là họ ganh tị với em nên mới làm vậy thôi.

-Ừa, có lẽ vậy.-Nguyên thoải mái tâm hồn hơn rồi lại đi vào giấc ngủ.

Mấy bạn reader iu vấu vì hết hôm nay là chúng ta lại phải vùi đầu vào chuyện học nên lịch post chap cũng vì thế mà có sự thay đổi. Có thể là một tuần mình chỉ post một chap hoặc nếu có nhiều thời gian rãnh thì mình sẽ post liền. Mong các bạn vẫn ủng hộ mà không bỏ rơi fic của mình a. Thanks you very much.
Bình Luận (0)
Comment