“Rừm rừm”
Tiếng xe máy vang động, anh đã đến nơi mà tên bắt cóc Nguyên đang ở, Tỷ và Hoành anh không cho đi cùng vì sợ họ cũng gặp nguy.
-Mày đến rồi sao?
-Tao đây, mau thả Nguyên ra cho tao.-Anh ném ánh nhìn lạnh thấu xương vào hắn.
-Làm gì vội thế, nhóc ấy còn đang ngủ mà.
-Mày! Mày đã làm gì Nguyên?-Anh tức giận nắm cổ áo hắn.
-Tao đã làm gì đâu, chỉ là cho nhóc một chỗ nghỉ ngơi thôi.-Hắn nhúng vai.
-Mau đưa tao vào trong.
-Được thôi, chị hai tao đang chờ mày.
-Chị hai? Thì ra có người đứng sao vụ này.-Anh cười khẩy, biết tỏng người đó là ai rồi.
Anh vừa bước vào trong cũng là lúc Hạo Minh và Na Na tới....
-Thưa chị hai, anh hai tới rồi.-Hắn dạ thưa bẩm.
-Cái gì? Anh hai, mấy người đùa tôi đấy à?-Anh cười nửa miệng đầy khinh rẻ.
-Xin chào, anh đến rồi, mau ngồi xuống đi, chúng ta giao dịch một chút đã.
-......
-Còn hai người nữa.-Cô ả giơ đồng hồ lên ngang tầm mắt xem xét.
”Cạch“. Cánh cửa bật mở, người cần cũng đã đến.
-Hạo Minh, Na Na, hai người sao lại đến đây?-Anh vô cùng ngạc nhiên khi trông thấy cả hai người cùng nhau bước vào.
-Cậu còn nói, lỗi do cậu đã không bảo vệ
được Nguyên tôi nhất định không tha cho cậu.-Hạo Minh hùng hổ tiến đến
đấm mạnh vào mặt anh.
-Thôi thôi, ngồi xuống ngồi xuống. Đừng làm cho không khí trở nên căng thẳng thế chứ.-Cô ả cười hề hề.
-Cô muốn gì ở chúng tôi? Mau thả em gái tôi và cả Nguyên ra.-Na Na lên tiếng.
-Hiện giờ hai người đó đang bị nhốt ở
căn cứ bí mật và chỉ có tôi với bọn thuộc hạ mới biết. Mấy người muốn
tôi thả họ thì cũng phải chấp nhận với tôi một điều kiện.
-Cô mau nói đi.-Anh đang rất nóng lòng.
-Chỉ cần anh đồng ý làm người yêu của
tôi, tôi sẽ thả cả hai người họ. Bằng không thì.....hai người đó sẽ
chết, gia đình anh cũng sẽ phá sản.-Cô ả buông lời đe dọa.
-Cô tin là mình có thể làm được những việc không đơn giản đó sao?
-Vậy là anh không đồng ý?
-Bọn bây đâu, giết chết hai đứa nó cho tao.
STOP-Tiếng nói hết cỡ Volume vang lên.
-Các người đã bị bao vây, mau đầu hàng nếu không ta bắn.-Tử Ngư đột ngột xông vào chỉa súng vào Tử Khuê.
-Hừ, tụi mày gan lắm, dám báo cảnh sát ư, đã vậy tao sẽ không nương tay. Tụi bay, xông lên.
Dứt mệnh lệnh của cô ả, gần 100 tên côn
đồ to lớn, hình xăm đầy mình, tay lăm lăm vũ khí nào súng, nào dao, nào
dây xích...xông đến bao vây lấy bốn người.
-Tử Ngư, cậu mau đưa Na Na đi tìm người đến viện trợ, ở đây tôi và
Hạo Minh sẽ gáng cầm cự. Nhanh lên.-Anh nói nhỏ vào tay Tử Ngư.
-Yaaa...tụi mày tránh ra, nếu không ông
bắn vào chỗ ấy là hết sinh con đấy.-Tử Ngư hâm dọa, bọn nó sợ né qua một bên, nhân cơ hội cậu kéo tay Na Na vọt lẹ.
-Đồ ngu, tụi mày làm cái trò gì thế? Tụi nó chạy còn không biết đuổi theo, còn đứng đấy mà ngó à?-Cô ả tức giận quát.
Khoảng 10 tên đuổi theo, lực lượng cũng
giảm làm cho hai người đỡ căng thẳng. Những tên còn lại đột ngột xông
đến kéo nhau vào một trận chiến khốc liệt đẫm máu. Sức người có hạn, tuy đã cố cầm cự nhưng Hạo Minh đã gần ngã gục do bị dao đâm trúng vào vai, chỉ còn một mình Khải, anh phải làm sao đây?
DỪNG TAY-Chúng tôi đã bao vây toàn bộ nơi đây, mau buông vũ khí xuống để còn nhận được khoan hồng.-Một cảnh sát phát loa.
Hiện tại cảnh sát đã ập vào nơi xảy ra
trận chiến, mấy tên cồn đồ sợ tội bỏ chạy tán loạn nhưng đã bị cảnh sát
phục khích bắt lại. Chỉ còn lại vài tên trung thành ở lại cùng Tử Khuê.
-Mấy người hay lắm, nếu muốn bắt tôi thì
các người phải chết.-Cô ả nhắm mắt, bóp cò súng, vì trước giờ cô ta chưa bao giờ đụng tới súng nên nào biết cách sử dụng.
ĐOÀNG
-AAAAA-Tiếng thét thảm khốc vang lên, là
Na Na, cô đã đỡ cho Hạo Minh viên đạn này, người cô mềm nhũn ra, mau
phía sau lưng ứa ra ngày một nhiều.
-Mau, mau gọi xe cứu thương.-Hạo Minh hoảng loạn hét lớn.
-Na Na, em không được có chuyện gì đấy,
anh còn chưa trả lời em mà, em phải cố gắng lên.-Nước mắt anh lúc này đã ứa ra, sao cô lại có thể hi sinh lớn vậy cho anh?
-Minh ca, em yêu anh, em sẽ không bao giờ thay lòng đổi dạ dù anh có yêu em hay không, xin anh đấy, nếu em không
qua khỏi thì xin anh hãy giúp em chăm sóc em gái, nó thật sự rất quan
trọng với em. Xin anh đấy.-Cô nói xong câu yếu ớt rồi ngất đi.
-Na Na.-Hạo Minh kêu gào thảm thiết, vừa lúc xe cứu thương đến, anh theo cô lên xe, không quên quay đầu lại dặn dò Khải.
-Việc còn lại giao cho cậu.
-Ừm-Anh gật nhẹ đầu.
Quay lại hiện trường, Tử Khuê đang ôm đầu kêu gào, thật sự cô ả không ngờ mình lại bắn người khác. Dù sao thì cô
cũng chỉ mới 16 tuổi.
-Các người tránh ra, tránh ra hết cho tôi. Hu hu hu.
-Cô đã phạm quá nhiều tội, mau theo chúng tôi về sở cảnh sát lấy khẩu cung, nếu được chúng tôi sẽ giảm nhẹ tội cho cô.
-Không cần, tôi muốn gặp ba, ba tôi sẽ
không để tôi bị bắt đâu. Mau gọi ba tôi, mau gọi đi.-Cô ả hét ngày một
lớn hơn rồi ngất đi.
-Người bị bắt đâu, mau khai ra chỗ giấu.-Tử Ngư kề dao vào cổ tên thuộc hạ còn lại.
-Vâng...vâng, tôi sẽ đi mở cửa ngay.-Tên thuộc hạ sợ toát mồ hôi.
”Két“. Cánh cửa mở, mọi người lập tức
xông vào trông, cả Nguyên và em gái Na Na đều bị nhốt cùng một chỗ.
Trông cô gái tiều tụy rất nhiều, thật đáng thương.
Anh nhanh chóng chạy đến bên cậu, lay lay đôi vai gầy.
-Nguyên tử, Nguyên tử, tỉnh lại đi em.
-Ư....Khải ca? Khải ca, hu hu hu, em sợ lắm a, ở đây rất tối, lại vắng vẻ nữa.
-Không sao, có anh ở đây rồi, sẽ không phải ở đây nữa.-Anh ôm cậu vào lòng vuốt ve an ủi.
-A....em hơi đau ở bên dưới....
-Cái gì? Em sao lại đau bên dưới, tên đó đã làm gì em?-Anh vô cùng kích động, nắm chặt lấy đôi vai cậu.
-Anh sao thế, em chỉ bị đau bên dưới chân thôi mà, làm gì ghê thế? Chỉ cần bôi thuốc là xong ngay a.
-Em....vậy mà làm anh hết hồn.
Cánh sát đưa em gái Na Na về đồn lấy lời khai tiện thể cõng luôn cái xác bất tỉnh nhân sự của Tử Khuê cùng đi luôn.
Về phần Nguyên, vì chân cậu đau không
tiện đi lại nên đành để cho Khải cõng, dù có hơi đau lòng nhưng cậu rất
thích a. Anh cũng thế, được cõng cả thế giới của mình trên lưng thì còn
gì hạnh phúc bằng.