-Mục tiêu đã đến thưa đại ca.
-Theo sát cho tao, nhớ đừng để thoát.
-Để làm gì khi đại ca không cho tụi em bắt chúng.
-Mày khỏi lo chuyện này, lát nữa cố gắng tiếp cận xem chúng nói gì, rõ chưa.
-Đại ca yên tâm, tụi này lo được hết.
Hôm nay là ngày sau ngày Na Na tỉnh lại,
sắc mặt cô trở nên hồng hào hơn, vui vẻ hơn nữa khi luôn có em gái cô ở
bên cạnh. Đặc biệt, cô rất vui vì Hạo Minh đã đáp trả lại tình cảm của
cô, họ thật sự viên mãn.
-Hello! Nguyên xinh đẹp đến rồi đây.
-Chào cậu, Vương Nguyên.-Na Na vui vẻ đáp lại lời chào của cậu.
-Tiểu tử, em lúc nào cũng tự tin về nhan
sắc thế à. Tuấn Khải, nhớ dạy dỗ Nguyên Nguyên cho kĩ vào đấy.-Hạo Minh
vừa cười vừa cốc một cái thật đau lên đầu Nguyên.
-Ui da, anh có bạn gái rồi nên đối xử tệ
với anh em thế à, Na Na, cậu...à quên, chị cũng phải dạy dỗ lại anh ấy
đấy, plè...plè...plè....
*kéo lại*-Này, em đùa đủ rồi đấy, nơi đây còn bệnh nhân cần nghỉ ngơi không thấy à?-Anh than phiền nhìn cậu nhóc tăng động hóa.
-Ư...em ứ chịu a~ Lâu lắm lắm rồi mới gặp lại hai người họ.
-Lâu đâu, chỉ mới có 2 tuần thôi mà, em luôn có ý nghỉ sai lệch về thời gian.
-Anh! Thôi được, em tạm tha cho anh đấy, sau này biết tay em.-Cậu sắn tay áo hâm dọa.
-Số Khải sau này chắc khổ lắm, cũng may cho anh là không có dính líu gì tới em.-Hạo Minh cười sảng khoái.
Tiếng cười đùa ngập tràn trong căn phòng nhỏ, hạnh phúc đã thật sự đến?
-Tiểu Nguyên này, cậu thật sự không trách vì những chuyện mình đã làm với cậu chứ?
-Wei, sao lại trách chứ, em hiểu chị mà chị dâu, chị không có lỗi a. Với lại chị nên đổi cách xưng hô luôn đi nha.
-Nhóc này, chúng ta còn nhỏ tuổi lắm nha, em cứ đùa dai.-Khải nhắc khéo.
-Không sao a, gọi thế sau này sẽ thánh thật, đúng không hai người.-Nguyên nói rồi quay sang Na Na và Hạo Minh.
-Sao lại thế chứ?-Cả hai cùng đồng thanh đáp rồi quay sang nhìn nhau ngượng ngùng.
-Em chỉ giỏi giở trò.-Hạo Minh cười khổ.
-À phải rồi, tuần sau dì Mịch về phải không tiểu Khải? Hôm qua mẹ mới cho em biết, mà anh cũng không nói.
-Đúng thế, mẹ anh bảo chúng ta ra sân bay đón mẹ.
-Oa, thật thế à, em thật sự háo hức a, em chẳng nhớ dì là ai.-Cậu gãi đầu.
-Em thật là, dám quên người quan trọng thế à?
-Ang cũng phải thông cảm cho người bị mất trí nhớ như em chứ? Em nào muốn a~
-Nhưng dì Dương Mịch về có chuyện gì, hai đứa có biết không?-Hạo Minh hỏi.
-Em không rõ nhưng dì Vy bảo là chuyện của người lớn, họ sẽ tự giải quyết.
-Ra thế, có liên quan gì đến chuyện bắt cóc Vương Nguyên vừa rồi không?-Na Na nghi ngờ hỏi.
-Anh nghe nói cổ phiếu Vương Thị đang rớt giá, đồ cổ đông độc quyền trong công ty khống chế.-Hạo Minh thêm vào.
-Sao anh biết, em còn không nghe mẹ nói gì?-Khải ngạc nhiên.
-Ba anh cũng là một trong số cổ đông bị
ép bán cổ phần cho người đàn ông tên Hạ Vĩnh Kỳ gì đó, ông ta hiện giờ
nắm quyền hành ngang ngửa dì Vy nên mới giở chiêu trò lung tung.
-Hạ Vĩnh Kỳ là ba của Hạ Tử Khuê đấy, có
lần em nhìn thấy cô ta nói chuyện với ông ấy. Hình như tình cảm giữa họ
cũng không thân thiết lắm nhưng ông ta rất thương con gái mình.-Na Na lo âu kể lại những gì mình biết.
-Vậy đó là lí do để ông ta làm chuyện này sao? Thật trơ trẽn. Là con gái ông ta gây sự trước mà giờ còn quay sang hãm hại chúng ta, đúng là quá đáng mà.-Nguyên bức xúc hét lên.
-Mày nghe rõ chứ, tụi nó nói xấu đại ca.-Hai tên rình bên ngoài nói chuyện với nhau.
-Phải về mách lại, luôn cả chuyện bà Mịch kia sắp về nữa.-Tên kia đáp.
-OK, vọt lẹ, không bị chúng nó thấy thì thảm.
~Một tuần sau~
-Oa, đó có phải dì không tiểu Khải, đẹp dữ nha.-Nguyên biểu cảm hâm mộ.
-Từ khi nào mà em lại gọi anh như vậy?
-Thì một tuần trước đó, lúc ở bệnh viện em gọi mà anh không để ý a
-Em đúng là tiểu quỷ tăng động.
-Hứ, lát nữa em mách dì anh ăn hiếp em nè.
Dì Mịch vừa xuống máy bay đã dáo dác tìm
kím xung quanh, chợt nhìn thấy hai người đứng đấy thì nhanh chóng vẫy
tay ra hiệu. Hôm nay trông dì Mịch thật sang trọng, quý phái và không
kém phần quyến rũ trong bộ váy đen dài đến đầu gối, để lộ đôi chân trắng trẻo, thon thả, gương mặt hoàn hảo được che khuất một phần bởi chiếc
mắt kính Prada bóng loáng. Nhìn vào cứ tưởng dì là người độc thân cơ
đấy.
-Hộc....hộc...mệt chết được, tiểu Khải xách đồ phụ mẹ nào.
-Waaa....dì Mịch đây sao ạ, thật xinh đẹp a~ Cậu làm mắt ngôi sao nhìn dì Mịch.
-Tiểu Nguyên~ Ta nhớ con, nhớ con, nhớ
con nhiều lắm a~ Đã mười năm không gặp cơ đấy.-Dì Mịch cảm động choàng
tay ôm trọn cậu vào lòng.
-Oa, con cũng nhớ dì nhiều.-Cậu cười, thật ra là chẳng nhớ vì cậu bị mất trí mà.
-Con bây giờ thật khác lúc nhỏ, xinh đẹp hơn, trắng trẻo hơn, hèn gì tiểu Khải cứ đi theo canh giữ suốt ngày.
-Mẹ....hai người đang nói xấu con đấy à.-Anh lườm mắt hình viên đạn.
-Đâu có a~ Cậu tươi cười giải thích.
-Không không, chỉ có ta nói xấu con thôi. Mà tiểu Khải này, Thiên Thiên sống ở đây vẫn tốt chứ?
-Em ấy vẫn tốt, còn quen được bạn gái ở đây cơ đấy.
-Thế à, bữa nào dì phải đi xem mặt mới được, Dịch lão gia nhờ đấy.
-Rồi dì sẽ thích, con đảm bảo a~ Cậu xen vào, cười rõ tươi.
-Woa, chắc người đó dễ thương như con phải không con “dâu” của ta?-Dì Mịch nháy mắt nhìn anh.
-Vẫn chưa phải lúc gọi thế mà!-Anh và cậu cùng lên tiếng phản bác.
-Được rồi được rồi, sau này gọi vậy.-Dì Mịch bĩu môi đi trước, để lại hai bạn trẻ nhìn nhau rồi đỏ mặt bước đi.
~Ở phía khác~
-Đại ca, nhìn rõ không? Óng nhòm hiệu JK đấy, rất đắt tiền.
-Mày có bớt lãi nhãi đi không? Sợ tao làm hư cái óng nhòm của mày à?
-Đại ca, em không có ý đó, chỉ là....
-Im mồm để tao quan sát.
”Dương Mịch, tôi cũng chờ được ngày em
trở về, qua nhiều năm rồi mà hình bóng của em vẫn luôn tồn tại trong
tôi. Tôi tiếc vì lúc trước đã tới trể một bước, nếu không em đã thuộc về Hạ Vĩnh Kỳ này rồi. Làn này em về coi như nộp mạng, thật xin lỗi em”
Ông ta cười khẩy, hạ ống nhòm xuống, đôi mắt ánh lên vài tia hỗn loạn, nhìn theo bóng nữ nhân đang khuất dần.