Trung Quốc năm Minh Trị thứ nhất.
Một bàn tay thon dài miết nhẹ lên thanh sắt mỏng manh đen tuyền lạnh lẽo, những mảnh kính trong suốt nằm rơi rải dưới sàn nhà lót thảm màu đen. Đôi mắt màu xanh dương mơ hồ tựa như không có linh hồn, dòng xoáy của đồng tử sâu hoắm khiến cho người ta có cảm tưởng như nếu sơ ý nhìn vào đó thì sẽ bị cuốn vào và mãi mãi không bao giờ được trở ra. Đại dương mênh mông dậy sóng mạnh mẽ. Đôi môi mỏng manh màu cherry mềm mại khẽ nhếch lên thành hình bán nguyệt, môi mấp máy vài cái tạo ra một thứ âm thanh cực kì nhỏ, không thể hiểu được nội dung câu nói là gì nhưng cũng có thể đoán được đó chính là thần chú bởi vì sau khi câu nói đó được phát ra, toàn bộ khung cảnh thanh bình ngoài cửa sổ lập tức nổi gió. Cơn lốc mạnh mẽ đi lướt ngang mọi thứ có mặt trên đường, những cây cổ thụ lâu năm bị bật gốc, giương ra bộ rễ xù xì, thân cây to lớn đè rất nhiều người, những mảnh tôn sắc nhọn bay tứ tung, cứa vào cổ những người đang chạy ngang dọc trên đường, máu chảy thành dòng, một màu đỏ thẵm. Một nụ cười nửa miệng đầy mãn nguyện hiện ra. Khung cảnh thanh bình lập tức quay về. Người dân còn chưa hết sự kinh ngạc, mặt ai nấy cũng trắng bệch. Đó là sức mạnh của phù thủy cấp cao.
Cô là một con phù thủy thuộc dòng hoàng tộc, cấp bậc chỉ dưới vua. Quyền năng trong tay không thể kể hết, mọi chiêu trò đều có thể sang chế, quân lính trong cung nhìn thấy cô đều phải bỏ chạy hàng trăm dặm.
Cô không thể đếm được số người đã bị mình giết trong mỗi lần nổi giận. Hôm nay cũng vậy, tuy tâm trạng cực kì tốt nhưng cái tính cách trẻ con lại thôi thúc cô nghịch phá mọi người một chút, ai dè đâu lại có đến những năm người thiệt mạng, mười người trọng thương. Cái con người sống ở đây, thực không có bản lĩnh gì hết, không đủ trình độ để chơi đùa cùng cô.
Cô ước gì mình có thể đi đến nơi khác. Một nơi xa lạ hoàn toàn. Không phải cô không muốn đi, chỉ là cô đang bị phong ấn ở trong ngôi nhà này, đều này làm cô chán ngấy.
Cô còn nhớ ngày hôm đó, ngày cô thử nghiệm một chiêu trò mới của mình, đã vô tình chấm dứt sự sống của một vị Vua bé nhỏ của đất nước. Thế là bị nhốt luôn vào đây.
“Có cái gì cho mình chơi không??? Aishh, làm sao ra khỏi đây hả trời!!”_Cô ngước mặt lên nhìn trần nhà với ánh mắt căm tức nhất
Nhưng mà….Có lẽ chuyện cầu được ước thấy mà cô từng phỉ nhổ là hoang đường hôm nay cô phải tin.
Ngôi nhà đi theo tông màu đen đột nhiên biến mất. Những tiếng la thất thanh vang lên khắp nơi. Biến mất không để lại một chút dấu vết. Cứ như thể nó chưa từng tồn tại.
Bên trong ngôi nhà, một lỗ hỏng thời gian hiện ra trước sự kinh ngạc của cái con người khi nãy, nó có một lực hút kinh khủng khiến cô ta không thể kháng cự để rồi bị nuốt chửng. Khoảng không vô tận. Điểm đến không thể nào đoán trước được.
Người con gái đó, vẫn ung dung nằm ngay ngắn giữa khoảng không gian đen mịt mà nhắm mắt nghỉ ngơi, không bộc lộ bất cứ điều gì cho rằng cô ta đang sợ hãi.
Lỗ hổng thời gian đột nhiên có biến chuyển.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy nè!??”_Cô hét lên và bị hất qua một nơi nào đó.
Cô rơi từ giữa không trung xuống nên nhất thời bị chấn thương vùng não, bất tỉnh nhân sự.
Một mùi hương thơm ngát của cỏ cây xộc thẳng vào cánh mũi thanh tú, quyến rũ nhận thức của cô khiến cho đôi mắt tinh anh đó chợt bừng tỉnh. Một màu xanh tươi đẹp hiện ra trước mặt, thảm cỏ mềm mịn có màu xanh tươi mát kéo dài đến tận chân trời, trên thảm màu xanh đó lại xen những màu sắc khác làm nổi bật lẫn nhau, tựa như một bức tranh thiên nhiên tuyệt mĩ do một họa sĩ có tiếng trên thế giới vẽ. Những bóng cây cổ thụ to hơn nhiều lần so với những cái cây cổ thụ nơi cô ở làm kích thích trí tò mò của giác quan thứ sáu. Cô tiếng lại gần một cái cây xem vẻ như là to nhất ở đây, những bước chân nhanh nhẹn tựa như chạy làm cho cô nhanh chóng di chuyển được đến đó. Bên trong thân cây chính là một tấm gương soi. Đến khi nhìn lại bản thân thong qua tấm kính đó, cô mới biết là mình bị biến thành một con người có vẻ ngoài hoàn toàn khác. Cái mũ đen thường ngay cô đều đội trên đầu đã biến đi đâu mất, mái tóc yêu thích điệp màu với đồng tử được thay bằng một suối tóc vàng nâu óng ả. Mém tí nữa là cô đã thét lên khi nhìn thấy bản thân.
Một luồng sáng đập vào khiến mắt cô nhắm tịt lại.
“Chói quá!! Nhưng, nó là cái gì ấy nhỉ?”
Luồng sang đó lại một lần nữa kích thích trí tò mò của cô. Cô búng tay một cái, một cây chổi hiện ra trước mắt làm cô bất ngờ, không thể nghĩ được là cái mũ bị mất mà trong tay cô còn được một vài loại phép thuật như thế này. Cây chổi ngoan ngoãn tuân theo lệnh của chủ nhân, lướt nhẹ băng qua cánh đồng tràn ngập hương hoa cỏ để đến đích.
“Thơm thật”_Cô không kìm được mà cảm than một tiếng
Bầu trời hôm nay xanh đến lạ kì.
Một nơi ở khác đang đón chờ cô.
Cô không thể nghĩ tới. Đến khi bị cuốn vào dòng xoáy một lần nữa thì bản thân mới nhận ra.
[….]
Tỉnh Vân – phía nam Trung Quốc, Minh Trị năm thứ nhất.
Một ngôi làng u ám nằm chơ vơi giữa nơi tiếp giáp của hai ngọn núi cao lớn nhất tỉnh Vân. Sở dĩ không ai có thể vào đây, cũng không thể trở ra là vì một lời nguyền đã được đặt ra từ hàng trăm năm trước.
Ngôi làng đó có một gốc cây đào, nó tượng trưng cho sức sống của ngôi làng vì nó có mặt trước khi ngôi làng được thành lập. Tuy nói là thế nhưng so với ngôi làng thì nó cách xa đến hàng trăm dặm.
Gốc cây anh đào cao chọc trời, tán lá dày vươn ra bao phủ cả một vùng, mật độ là nhiều đến mức gió luồng qua có thể tạo nên một bản âm hưởng rùng rợn.
Một tia nhìn đầy ma mị lướt nhanh qua mặt đất phẳng lặng như tờ, thảm cỏ xanh ban ngày đến đêm tối liền bị vùi vào màu đen, bất cứ một động tĩnh nho nhỏ nào của nó cũng được thu vào cái ánh mắt tinh ranh đó, không bỏ sót một chi tiết nào. Đôi mày thanh tú nhếch lên đầy thích thú. Một nụ cười ranh ma tinh nghịch hiện lên trên cánh môi mỏng màu anh đào mềm mại, nụ cười đó thực sự sẽ là một tuyệt thế nếu nó không phải là nụ cười của một tiểu nữ quỷ khét tiếng nhất vùng Vân. Một bóng hình mảnh mai ngồi vắt vẻo trên cành cây thứ mười ba tính từ mặt đất, độ cao đó cũng đủ làm người ta chóng mặt nhưng với nó thì không, đó là nơi chốn lí tưởng để quan sát mọi vật khi nó đặt chân vào đây, không quá cao cũng không quá thấp, nó có thể nhìn thấy mọi người nhưng mọi người không thể nhìn thấy nó. Có thể nói là “thiên thời địa lợi nhân hòa”. Tuy nhiên, cái hình bóng đó lại khiến cho ta cảm giác như chỉ cần một cơn gió nhẹ qua cũng đủ khiến cô biến mất hoàn toàn.
“Hoa….ợ…..hoa….ợ”
Có tiếng người!! Mà chính xác hơn chính là tiếng ợ hơi của một người đàn ông say rượu đi từ làng Mai Vân, có lẽ ông ta đang định đến làng Nam Mai, vì chỉ có người muốn đi qua đó thì mới phải đi qua đây. Xem vẻ như người đó đã say nặng, ông ta bước đi với tình trạng là một chân dưới đất một chân lên mây, hai mắt nhắm tịt lại và đi theo cảm giác, miệng hát những giai điệu vui vẻ của bài hát mùa xuân. Điều này làm cô cảm thấy bất ngờ. Có lẽ từ trước đến nay thì cô chưa từng nhìn thấy ai đến cái cây này mà dám hát hò, họ toàn chạy thật nhanh qua đây làm cô mất vui.
Nó không phải là yêu tinh chuyên giết người, nó chỉ giết người theo lệnh của cấp trên, nó cũng muốn kết bạn, cũng có tâm tư như một con người nhưng không ai hiểu nó. Nó rất buồn.
Hôm nay, người đàn ông này đang tự dẫn xác đến địa ngục.
“Phải giết cơ à???”_Nó nhíu mày khó chịu
Nó không muốn giết người, nhưng hôm nay xem vẻ người này không được may mắn vì nay là ngày cuối cùng trong thời hạn hoàn thành nhiệm vụ của Cô. Cô cần cái nhiệm vụ đó đề thoát khỏi cảnh ngày đêm làm việc cho người khác. Nghĩ là làm, nó đưa thân hình mảnh mai đó rời khỏi cành cây nhẹ nhàng tiếp đất.
“Xin lỗi”
Sáng hôm sau, người vợ đi ngang qua đó và nhìn thấy ông chồng mình đang nằm ngủ, và thản nhiên…mút tay. Bà ta tức giận lôi ông về mà không biết, rằng tối hôm qua, khi nó vừa đáp chân xuống, đối diện người đàn ông đó thì liền bị một dòng xoáy cuốn vào. Người đàn ông đó thấy nó bị cuốn vào, khuôn mặt ngây ngốc không thể nói nổi, nhưng rồi ngay sau đó, sau khi men rượu đã thấm vào sâu bên trong tâm can, ông ta liền ngã phịch xuống gốc cây đào mà ngủ.
Người dân trong làng không một ai được nhìn thấy cây đào đó lần thứ hai sau đêm hôm đó.
Nó bị cuốn vào đó, và rồi bị thảy ra ở đâu đó. Nó không biết. Nó chỉ biết là cô đã hoàn toàn thoát khỏi cái nơi mà có thể ám ảnh cả kí ức tuổi thơ của nó, mà không cần giết người.
“Nếu được, hãy đưa tôi đến một nơi nào đó hoàn toàn khác với nơi này”
Bầu trời lấm tấm vài hạt mưa.
[….]
Vùng tam giác quỷ, Thái Bình Dương.
Mặt biển gợn sóng lăn tăn. Một cuộc chiến ác liệt diễn ra dưới đáy biển làm vạn vật xung quanh dường như sắp bị phá hủy. Hai tộc “fishman” đang đánh nhau, một bên là tộc người cá của Triều đình, bên còn lại là tộc người cá mang danh “Monster”. Một cuộc chiến tranh giành thế lực, không ai nhân nhượng ai.
Tiếng gươm giáo hai bên va chạm, tiếng la hét của quân lính, tiếng những con cá ngựa bị đâm la hét… hòa quyện với nhau tạo thành một thứ âm thanh hỗn độn.
Màu xanh nước biển xinh đẹp của đại dương mênh mông hòa quyện với màu đỏ của máu. Mùi tanh của máu tươi loang ra khắp nơi, đánh thức khướu giác nhạy bén của bọn cá ăn thịt hung tợn, chúng kéo từng đàn đến bao vây xung quanh lâu đài, dường như là mọi cửa thông ra với bên ngoài đều có thể gặp mặt chúng.
Bọn người cá “Monster” thực sự rất khôn ngoan. Bên trong chúng đang chiếm thế thượng phong, quân Triều đình không thể chạy đâu ngoài chạy ra bên ngoài, mà trong khi đó thì chạy ra bên ngoài cũng khó mà toàn thây bởi những hàm răng sắc nhọn của bọn cá gọi là “ác quỷ lòng đại dương”, bị biến thành một bữa đánh chén tuyệt vời cho cả dòng họ chúng.
Cuộc chiến diễn ra ngày càng hăng say. Hai bên chém giết nhau điên cuồng, không phân biệt được địch với ta. Chỉ cần là chướng ngại vật thì sẽ bị loại bỏ không thương tiếc. Quân lính của Triều đình ngày càng trở nên yếu thế, toàn bộ tướng lĩnh tài ba của họ đều theo phe “monster” ngay từ khi bắt đầu trận chiến, bọn chúng đã ngầm mua chuộc toàn bộ rồi lên kế hoạch một cách tỉ mỉ nhất, do Hoàng Thượng mất cảnh giác nên bây giờ đã nhận được hậu quả vô cùng không tốt đẹp. Tỉ lệ thua cuộc của hoàng tộc bây giờ là 999/1000.
Tẩm cung dành cho hoàng tộc. Khu thượng uyển, nơi nghỉ ngơi của hoàng thượng.
“Chàng….chàng không được chết!!”
Một mỹ nữ tuyệt thế giai nhân đang ngồi bên cạnh một long thể gần như là không còn được sự sống. Chàng đã bị trọng thương, một nhát ngay dưới tim, một nhát gần như chí mạng. Từ khi đưa chàng vào đây, nàng dường như không thể kìm được những hàng ngọc tinh khiết, chúng cứ chảy trên khuôn mặt kiều diễm của nàng. Cả cơ thể nàng, không chỗ nào là không có máu. Nàng cứ khóc, cứ lắc đầu, cứ khóc, cứ lắc đầu, nàng tựa như một con búp bê bị hỏng.
“Nín nào”
Chàng mỉm cười mệt mỏi nhìn “vật cưng” đang khóc, cảm giác trái tim cứ như bị khứa ra từng mảnh, còn đau hơn khi chàng bị một nhát đó đâm vào. Chàng gắng hết sức đưa đôi tay bê bết máu xóa đi hàng lệ đó, bảo nàng không được khóc. Thấy nàng gật đầu, chàng mới yên tâm nhắm mắt.
“Đã bảo chàng không được chết cơ mà!! Mở mắt dậy đi!!”
Đáp lại nàng chỉ là sự im lặng vô tình của khung cảnh xung quanh. Trái tim nàng dường như bị bóp nát.
“Tỉnh dậy nào….”_Nàng thì thầm, tay nắm chặt lấy bàn tay của người kia
“Dậy nào, thiếp nấu món ngon cho chàng ăn”
“Dậy nào, chúng ta cùng du ngoạn!”
“Dậy nào…..”_Nàng cứ nói trong vô thức
Làn da trắng nõn nhuộm máu, mái tóc đen dài nhuộm máu, đôi đồng tử tinh anh màu đen nhuộm máu.
“Dậy đi, dậy đi!!”
Nàng khóc không ngừng, không thể dừng lại bất cứ phút giây nào.
Bọn người cá “Monster” đã chính thức tiêu diệt hết toàn bộ số binh lính yêu nước cuối cùng còn lại. Chúng đã hoàn toàn chiến thắng.
Bên ngoài, toàn bộ lâu đài bị chấn động mạnh. Vài phút sau, nó đã biến mất hoàn toàn.
Nàng bị cuốn vào đâu đó, có lẽ nó có thể mang nàng đi khỏi nơi cho nàng quá nhiều kí ức đau buồn.
Mặt biển vẫn phẳng lặng như trêu đùa số phận.
[….]
Nhật Bản, năm 1409.
Cánh rừng tĩnh mịch. Nhìn vẻ ngoài thì là vậy. Nhưng bên trong chính là một cuộc săn lùng đầy thích thú và kịch tính. Một cô gái với mái tóc bạch kim lướt nhanh qua những gốc cây, thân hình thanh thoát luồn lách làm toán người phía sau rượt theo muốn bở hơi tai. Đôi môi màu đỏ nhếch lên thách thức bọn người phía sau, nhưng chúng không nhìn thấy, vì việc đuổi theo đã làm phân tâm chúng.
Không có bất kì con đường nào ở trước mặt, làm cho nhỏ tức điên lên. Nhỏ quay khuôn mặt lại phía sau nhìn bọn người đó. Trên tay ai cũng cầm một thanh súc lục ngắn kiểu dáng hiện đại (hiện đại so với năm 1409), đã được lên chốt an toàn, chỉ cần một cái bóp còi thì có thể hàng loạt viên đạn sẽ bay ra và ghim vào cơ thể của nhỏ. Tâm tư nhỏ xem ra đã có chút dao động.
“Dừng lại!!”
Một người con gái nổi bật với sắc đẹp làm nó ghen tị bước ra khỏi đám đông, đứng đối mặt với nó. Một bên là đôi đồng tử màu đen tuyền, một bên là đôi đồng tử màu xám khói huyền bí có pha chút sắc đỏ của tia máu. Một bên là đôi môi mỏng màu hồng cherry, một bên là đôi môi mỏng màu đỏ máu. Một bên là nụ cười xinh đẹp, bên còn lại là nụ cười khinh thường với hai chiếc răng nanh nhọn hoắc. Một bên là súng ngắn có đạn bạc, một bên là tay không. Sự khác biệt giữa hai người quá lớn. Nhưng nhỏ và cô ta có cùng một điểm, là ai cũng điều kiên định nhìn đối phương, không hề sợ hãi.
“Cô không đồng ý?”
Nhỏ gật đầu, miệng vẫn thẳng như một đường chỉ, không có tí cảm xúc
“Chỉ cần đầu hàng, chúng tôi sẽ khoan nhượng”
Nhỏ nhếch môi lên, phảy tay tỏ ra vẻ không cần. Bây giờ có lẻ gương mặt của nhỏ đã có tí biểu cảm.
“Một lần nữa, đồng ý hay không??
…..
Cô ta và nhỏ thương lượng gì đó, cô ta cứ nói và nhỏ cứ lắc đầu mãnh liệt. Họng súng giương lên trước mắt nhỏ. Một âm thanh chói tai vang lên. Viên đạn từ đó bay ra, xuyên thẳng vào cơ thể của nhỏ. Máu tươi thấm ướt đôi môi. Nhỏ lại nở nụ cười nhìn cô gái phía trước mặt.
“Muộn rồi cô bé”_Nhỏ nhếch môi
Viên đạn rơi xuống đất trước sự kinh ngạc của cô gái đó và toàn thể người ở phía sau. Nhỏ đã dùng đôi tay nhọn hoắc của mình móc viên đạn ra khỏi cơ thể. Đó là một viên đạn mang tên “Viên đạn bạc”, là khác tinh số một của loài Draculla, chỉ cần viên đạn đó ghim vào cơ thể trong vòng năm phút, con ma cà rồng đó sẽ chết hoàn toàn. Nhỏ moi được viên đạn đó ra, dù máu có chảy nhiều đến mấy đi nữa thì cũng không thể giết được nhỏ, cơ thể nhỏ là cơ thể đặc biệt nhất trong chủng “ Queens Dracullla” với cơ chế tự phục hồi máu và vết thương trong tíc tắc.
“Tất cả, bắn!!”_Cô ta kinh hãi hét lên
Cô gái đó và một loạt người đồng thanh giương súng lên, nhắm thẳng vào trái tim của nhỏ mà bắn. Nhỏ mỉm cười ranh ma, một nụ cười nhẹ tuy chỉ là thoáng qua nhưng cũng đủ làm mồ hôi chảy đầy trên khuôn mặt kiều diễm của cô ta. Điều này làm nhỏ mãn nhãn.
Nhỏ hiện ra phía sau lưng cô ta, vừa định giết cô ấy thì một luồng ánh sáng màu đen hiện ra.
Nhỏ và cô ta bị cuốn vào một dòng xoáy không biết từ đâu xuất hiện. Nhỏ vẫn cứ bóp cổ cô ta, nhưng giọt máu làm nhỏ thích thú và có lẽ nhỏ sẽ không buông ra nếu cô ta và nhỏ không bị tách ra.
Khu rừng nổi gió, gió lốc điên cuồng quật đổ cây cối.
[Đừng khóc khi chúng ta cách xa nhau, hãy khóc khi ta gặp được nhau. Những giọt nước mắt hạnh phúc của đối phương luôn làm ta cảm thấy ấm áp hơn những giọt nước mắt đau khổ]