Sáng ngày hôm sau, Chí Hoành mới được công ti tiết lộ chuyện MV, cậu cũng cố làm ra vẻ ngạc nhiên chỉ vì không muốn Như Bình lại bị phạt, biến cô thành lao công trong vòng một tuần.
Dù đã cố dặn lòng, nhưng trái tim vẫn không thoát khỏi cảm xúc vui sướng khi nghe được tin đó, cả người Chí Hoành nóng ran, gương mặt cũng bị bao phủ toàn màu đỏ, cậu thực sự rất rất vui mừng.
Chí Hoành vừa mới bước chân ra khỏi cửa phòng CEO, liền gặp ngay Thiên Thiên đang lảng vảng ở ngoài hành lang, lòng không kiềm được mà chạy lại ôm chầm lấy hắn, dụi dụi cái đầu nhỏ nhắn mình vào ngực Thiên Tỉ. Cậu thực sự, rất biết ơn cái tên Thiên Tổng cao lãnh đáng chết này.
“Chí Hoành???”
Cục Chiên đau khổ tột cùng, cậu chỉ mới đi lại gần đây tìm tờ tiền mà khi nãy gió bay, không ngờ lại bị “cưỡng ôm” một cách trắng trợn như thế, thực khiến cậu bị hù muốn vỡ tim a!
Đã thế, cái tên to gan này còn dám cọ cọ đầu hắn vào ngực cậu mà làm nũng nữa!! Hắn không biết hiện giờ cậu chỉ muốn xách hắn mà quăng qua cửa sổ hay sao?!!
“Tiểu Thiên Thiên, tớ cảm ơn cậu, cảm ơn cậu rất nhiều!!”_ Chí Hoành không kiềm được cảm xúc, ngày càng ôm chặt lấy thân hình mảnh mai của Thiên Thiên.
Thiên Thiên bỏ lớp mặt nhăn nhó, mỉm cười hiền hòa. Thì ra Chí Hoành vui vẻ vì chuyện này, như thế, để cậu ôm thêm tí nữa cũng chẳng sao.
Nhưng nếu tên này muốn khiến cậu không thở được, cậu nhất định sẽ túm lấy “tai thỏ” của hắn mà thẳng tay quăng qua cửa sổ!!
“Chí Hoành, tôi cần không khí!!”
Bị ôm một lúc hơn mười phút, rốt cuộc Thiên Tỉ cũng không chịu nổi mà thẳng tay đẩy Chí Hoành ra.
Chí Hoành ôm Thiên Thiên quá chặt, cậu không thể thở được! Hơn nữa, đây là hành lang trên phòng làm việc của CEO, rất nhiều người qua lại, hai người con trai ngang nhiên đứng đây ôm ấp thì không thể không hiểu lầm, nếu như thế, cậu thực không biết mặt mũi mình quăng vào cái xó nào khi ra đường! Hơn nữa, cậu là Tiểu cao lãnh, không thể cùng nam nhân khác ôm ấp!! Thật không đúng lẽ thường.
“Xin lỗi, tớ cảm ơn!!”_Chí Hoành mỉm cười típ mắt khi thấy Thiên Thiên.
Thiên Tỉ, rốt cuộc cũng bị nụ cười hồn nhiên của Hoành Nhi hạ gục, lặng lẽ nuốt cục tức xuống bụng, cắn răng cắn môi mà nặn ra một nụ cười hiền từ nhìn Chí Hoành.
“Không có gì, đi luyện thanh với tớ!!!”
Chí Hoành không mè nheo, chỉ ngoan ngoãn vâng theo một cách vô điều kiện.
Đối với cậu, Thiên Thiên là một đại ân nhân!! Dù có khó đến đâu nữa, cũng phải cố mà tuân theo!
[…]
Ở một khu vui chơi, Chí Hoành mặt mày xanh lè, dáng vẻ thiểu não tựa như không có linh hồn lững thững bước vào trường, miệng hắn còn gặm một miếng sandwich phết mứt dâu.
Ai nấy đều hốt hoảng khi thấy một tiểu hài nhi vui vẻ hoạt bát thường ngày đùng một cái, lại biến thành một bộ dạng như thế này… thật là dễ dọa người a~
“Chí Hoành??!”
Một tiếng kêu nho nhỏ thốt lên, một bóng hình chạy lại bên cạnh cậu…. Ôm lấy cậu vào lòng.
Chí Hoành dùng ánh mắt ngây dại ngước lên nhìn bóng hình đang ôm lấy cậu, ấm quá… thực sự rất ấm!!
“Chí Hoành, cậu không nhớ tôi sao???”
Hoành Nhi ngớ người, nhìn người con gái trước mặt, trong tim bỗng dâng lên một cảm giác đau đớn khôn tả.
Người con gái này, ngày xưa đã từng bước vào trái tim cậu, nhưng khi cậu quyết định đem hết tình cảm nói cho cô ta thì cô ta lại nhẫn tâm, một dao giết chết cậu từ trong tim….. Bây giờ lại đứng trước mắt, thực sự là khiến cậu rất khó xử…
“Nguyệt??? Cậu về đây làm gì??”_Thiên Thiên từ đằng sau chạy tớ, bá vai của Chí Hoành, lại nhìn người con gái đứng trước mặt với một ánh mắt khó chịu tột cùng.
“Dịch Dương Thiên Tỉ, thái độ của cậu không được rồi. Tôi chỉ là chào hỏi Chí Hoành một tí thôi”
“Không có chuyện gì, Chí Hoành vẫn sống tốt…nhất là khi không có cậu!”
Nói rồi, Thiên Thiên lại kéo Chí Hoành đi, không để người con gái kia có thêm bất cứ một lời nói nào lọt vào tai nữa, như thế cũng chỉ khiến cho Chí Hoành ngày càng thêm đau khổ.
“Có lẽ chúng ta không nên gặp lại nhau, nhỉ??”
Một bài hát tình ca vang lên, âm điệu thắm thiết tựa như gào xé lòng người, cánh môi Chí Hoành mấp máp ngân nga theo giai điệu, tự dưng hình thành nên một bài hát ngọt ngào nhưng đầy tủi hờn. Những hình ảnh rời rạc trong tâm trí của Chí Hoành dường như được kết nói lại, trở thành một bộ phim dài tập, những nụ cười, những tiếng la hét vui vẻ….. càng ngày càng khiến cho tim cậu quặng thắt..
Chưa đầy một tiếng sau khi bản tình ca đó của Chí Hoành được up lên trang web chính thức của TF.Ent, có rất nhiều người quan tâm đến em ấy, những lời khen không thể kể hết…
[Chí Hoành, em hát thực sự rất hay, lời bài hát rất dễ động lòng người, em như vậy, rất thành công rồi!!]
[Một câu chuyện có thực ở ngoài đời, được xây dựng trong MV lung linh như thế, người thì đẹp, cảnh cũng đặc biệt hảo tình, bài hát thì không thể chê vào đâu. Chí Hoành, em tuyệt lắm!!]
[Thiên Thiên, em nhìn cô gái đó thực sự rất sắc bén, chỉ xem MV thôi mà chị cũng đã rùng mình rồi]
[Thiên Tỉ và Chí Hoành, hai em thực sự rất tuyệt vời]
[Chí Hoành, không ngờ một chú sóc con như em lại có thể hát tình ca ngọt ngào đến vậy, thực không ngờ]
[Hảo tình, hữu cảnh. Không thể chê vào đâu]
[Cô gái đó, là một tiểu mỹ nhân, nhưng nếu đã bỏ lỡ Chí Hoành thì e là tiểu mỹ nhân này không có mắt nhìn người rồi…]
[Thiên Tỉ và Chí Hoành, đúng là một cặp trời sinh (!?)]
[Đừng hòng có người thứ ba chen vào tình cảm anh em của bọn họ, cô gái kia, khôn hồn thì hãy tránh xa Chí Hoành ra đi~ (!?)]
[…..]
Chí Hoành và TFBOYS ngồi lướt comment của mọi người trên weibo, QQ và wechat, ai nấy cũng đều mỉm cười. Thực ra khi mới bắt đầu quay MV thì họ đã có hơi lo, chỉ sợ là MV lần này có làm cho mọi người khó chịu hay không? Họ chỉ mới là những đứa trẻ còn non dại, quay loại MV kiểu này quả thực không hợp mấy…
Nhưng những lời khen ngọi đó, không phải là thành công rồi hay sao??
“Chí Hoành, chúc mừng nhé!!”_Vương Nguyên bay lại ôm lấy Chí Hoành.
“Cảm ơn, tất cả là nhờ vào các cậu và công ti!”_Chí Hoành mỉm cười ôn nhu nhìn mọi người, ánh mắt có thể nói là có rất nhiều sự biết ơn.
“Em hát hay như vậy, chỉ sợ sau này mấy tỷ kia cũng sẽ bỏ anh mà ủng hộ em mất!!”_Tuấn Khải làm điệu bộ đau lòng, tay ôm gối lăn qua lăn lại mấy vòng trên giường.
“Cậu ấy không thể sánh được với anh trong thời gian này đâu…”_Thiên Tỉ nheo mắt nhìn “con mèo già” đang lăn lăn trên giường.
“Nhưng còn sau này thì sao??”_Vương Nguyên ngơ ngác hỏi.
“Sau này thì có thể, haha!!”_Thiên Tỉ quăng lại cho Tuấn Khải một câu hết sức đau lòng rồi ung dung vác mông đi thẳng vào nhà tắm.
“Thiên Tỉ, khôn hồn mà tắm cho nhanh đi!!”_Chí Hoành eo éo nói với theo.
“Muốn nhanh thì vào đây mà tắm chung!!”
“Cậu cứ ở đó mà mơ đi nhé!!”_Chí Hoành mặt mày căm phẫn nhìn vào nhà tắm.
“Em ấy tắm ít nhất là một tiếng trở lên, thay vì ngồi đó tức thì em nên đi đến studio để tập luyện cho bản dance đi, anh đã xem qua vũ đạo, thực rất khó đấy nhóc!!”
“Vâng…”
Chí Hoành lếch thếch bước ra, không hề hay biết bên trong phòng, Vương Nguyên và Tuấn Khải đang ôm bụng cười lăn cười bò ra đấy. Chí Hoành à, em lại bị troll rồi~
“Tuấn Khải, thực sự là đâu có bản dance nào đâu a??”
“Ừ, Thiên Tỉ nói là để dành cho lần sau, chứ ra hai cái MV cùng một lúc sẽ dễ gây ngán!!”_Tuấn Khải nhún vai, cười khì khì.
“Vậy sao anh còn nói thế??”
“Thì đâu có, anh chỉ kêu Chí Hoành đi nơi khác thôi mà…. Haha”
“Anh thật độc ác!!”_Vương Nguyên bĩu môi nhìn Tuấn Khải, ánh mắt không mấy vui vẻ.
“Em nói cái gì? Nói lại anh nghe xem nào??”_Tuấn Khải đột nhiên nở một nụ cười ma quái.
“Ế ế…..đừng…”
Vương Tuấn Khải, anh thật quá biến thái rồi!!
[…]
Sáng hôm sau, Chí Hoành mới vừa bước vào cổng trường đã nhận được rất nhiều sự quan tâm từ fan hâm mộ, cậu bị quay như chong chóng, những câu hỏi, những lời tỏ tình vu vơ, những lời khen.Tất cả điều khiến lòn g cậu càng trở nên nao nức, ấm áp.
“Chí Hoành, sau này có văn nghệ của trường, anh phải hát đấy nhé~”
“Chí Hoành, bữa nào đi công viên nhớ rủ tôi.”
“Rủ cậu làm chi???”
“Tìm cô gái đó, giáo huấn cho cậu ta một đợt!!”
“ÔI dào… cậu mơ tưởng quá rồi đó~~”
[…]
Thiên Tỉ đi bên cạnh Chí Hoành, nở một nụ cười ngọt ngào nhìn cậu bạn thân đang vui vẻ. Tâm tình hai người hôm nay thực sự rất tốt.
“Chí Hoành, bữa nào hát lại cho tớ nghe nhé!!”_Vương Nguyên từ phía sau ôm lấy Chí Hoành, miệng mỉm cười ngọt ngào.
“Cậu muốn nghe thì lên xem lại MV”
“Thiên Tỉỉỉỉỉỉỉỉỉỉ……!!!!”_Vương Nguyên gầm lên.
“Nào nào, bình tĩnh!!!”_Vương Tuấn Khải từ đằng sau chạy tới, vịn lấy vai Vương Nguyên.
“Được rồi, Chí Hoành, tuần sau là lễ hội mừng xuân của trường, cậu nhất định phải lên hát!!”
“Tớ á???”_Hoành Nhi ngớ người nhìn Vương Nguyên.
Vương Nguyên gật đầu mãnh liệt, đi kèm theo là một ánh mắt kiểu như “cậu không lên hát thì đừng hòng sống sót” khiến cho Chí Hoành đổ mồ hôi trộm.
“Okay, được rồi! Khi ấy nhớ đem theo bông gòn”_Chí Hoành nhún vai, đi một mạch.
“Vương Nguyên, Chí Hoành xem ra rất không cam tâm tình nguyện”_Thiên Tỉ ngó theo hình bóng của Hoành Hoành, bất giác buột miệng nói với theo.
“Không cam tâm thì tớ bắt phải toàn tâm toàn ý!!!”
“Được rồi, hai đứa đừng vì chuyện biểu diễn cho lễ hội mà cãi nhau nữa!! Thiên Tỉ, em có thể lên solo một bản dance gì đó không, Thiên Chỉ Hạc rất mong ngóng màn biểu diễn của em đó!!”_Tuấn Khải cười hiền.
“Solo á??? Nhưng em chưa chuẩn bị gì hết, còn chưa tới 3 tuần!!”_Thiên Thiên tròn xoe mắt.
“Solo, tớ tin với thực lực của cậu thì dù chỉ còn một tuần cũng có thể làm được~”_Vương Nguyên cười nham nhở nhìn Thiên Tỉ, bị ánh mắt sắc như dao của Thiên Thiên rọi vào liền ngoan ngoãn im bặt.
“Okay, dù sao cũng được, nhưng lần này em nghĩ có thể làm gì đó khác biệt một chút, chứ cái bản mặt em ra solo hoài thì cũng không hay”
“Cậu nhảy cặp đi!!”
“Nhảy cặp??? Nhưng tớ nhảy với nam hay nữ??? Nhảy bài gì?? Điệu gì???”
“Nữ, bài hát và điệu nhảy thì tùy cậu!!”_Nói tới nhảy nữ, Vương Nguyên đột nhiên mỉm cười gian trá.
“Nữ???? Là ai?? Liệu cô ta có thể nhảy hợp ý tớ không??”
“Anh không biết, nhưng tối nay em về post weibo xem, chắc có nhiều người vào đăng kí, em có thể lựa chọn một người mà em cho là thích hợp, anh tin với năng lực của em thì có thể “uốn” người ta theo ý của em một cách hoàn mỹ!!”_Vương Tuấn Khải lướt lướt điện thoại, vọt ra một ý kiến.
“Cách này, tối nay cậu thử nhé!!””_Nhị Nguyên mắt long lanh nhìn Thiên Thiên.
“Ừ!!”
[…]
“Xin chào mọi người, em sắp tham dự lễ hội của trường nhưng lại không biết làm gì cho vui [cười] Nghe theo lời của mọi người, em sẽ nhảy nhưng Vương Nguyên lại muốn em nhảy cặp [nhăn] [nhăn] em đang định chọn một người nhảy với em, không biết có ai đăng kí không a [mếu]”
Tối hôm đó, weibo của Thiên Tỉ nhộn nhịp tựa như một cái hội chợ giảm giá online.
Sau khi bài viết đó được post lên, lượt comment vượt quá ngưỡng bình thường, có người còn hăng đến mức tự mình quay một clip dance up lên, cầu mong cho Thiên Thiên chọn mình.
Thiên Tỉ cùng Vương Nguyên cùng nhau lướt comment, lòng cũng vui nhưng phần khó xử lại chiếm rất rất nhiều, xem ra cách này không có gì là hữu hiệu mấy, biết bao nhiêu người điều muốn cùng cậu nhảy, nhưng cậu chỉ được chọn một người, theo lẽ này thì ắc sẽ làm thất vọng rất rất nhiều người.
“Thiên Thiên, cô gái này, được không??”_Vương Nguyên ngoắc ngoắc.
Thiên Tỉ ghé mắt vào chỗ mà Vương Nguyên chỉ, là một comment có vẻ rất chìm so với những comment nhộn nhịp khác, nhưng lại có phần khác biệt rất lớn.
[Nếu có cơ hội, tôi cũng muốn thử sức, nhưng có lẽ cậu sẽ không chọn tôi, comment cho vui vậy!]
“Thiên Thiên, cô gái này nhé, xem ra cô ta không có gì là hứng thú lắm, cô gái như thế này, nhảy với cậu sẽ an toàn hơn ý!!”
“Cô gái này, điều tra lý lịch của cô ấy một tí!”
Nói là làm, Thiên Tỉ click vào weibo cá nhân của cô gái có tên “BLACK KIIN” đó. Kéo một lượt từ trên xuống dưới, không có bất cứ một bài post nào, avata cũng chỉ là một mặt trăng bị bao phủ bởi hắc khí. Vào phần thông tin cá nhân, không khai thác được bất cứ thứ gì!
“Cô gái này, quá bí ẩn rồi!!”_Vương Nguyên cảm thán.
“Gửi cho cô ta một tin nhắn vậy!”
[Chào, tôi hi vọng cậu sẽ cùng tôi tham gia lễ hội trường. Gặp tại quán trà sữa gần trường tôi, cảm ơn.]
Tin nhắn đó được send đi, không đầy mười giây sau, ở tại một nơi khác, có một cô gái mém tí bị người khác giết chết một cách tàn nhẫn!
“Y Ngọc, cậu muốn chết??”_Y Thanh rống lên, dùng ánh mắt của Dracula nhìn Ngọc Nhi đang co rúm trong chăn vì sợ hãy.
“Không có, chỉ là định mượn weibo của cậu lướt một tí để tìm kiếm thông tin, thấy Thiên Tỉ post lên, liền nổi hứng nhảy vào comment, ai ngờ hắn ta lại đồng ý!! Tin tớ đi, không có cố ý!!”_Y Ngọc run run nói từ trong chăn vọng ra, giọng điệu vô cùng sợ sệt.
“Dù gì đi nữa, cậu cũng phải chấp nhận!!”_Quỳnh Như mỉm cười nhai snack.
“Mphhh”
Y Thanh không nói gì nữa, quăng điện thoại qua một bên, thu hồi ánh mắt nguyên thủy, hậm hực chui vào chăn mà ngủ.
“Gây họa rồi”_Quỳnh Như lè lưỡi nhìn Y Ngọc, bò bò lên giường ngủ
.
“Tớ đâu có biết đâu chứ!!”_ Cô chui từ trong chăn ra, dở khóc dở cười.